Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 249: Để phóng thích virus bảo an thí nghiệm thuốc
Chương 249: Để phóng thích virus bảo an thí nghiệm thuốc Ngay sau đó xe nhanh như chớp biến mất ngay tại chỗ.
Trên xe Long Trác còn gọi điện thoại, để người sắp xếp nấu thuốc tại địa phương.
"Cậu, cậu làm gì vậy?"
"Tìm người cho cháu thử thuốc."
"Hả, không được đâu! Người trong khách sạn đều vô tội, việc này sao có thể làm với họ?"
Thế là Long Trác kể lại chuyện tên tiểu tử phòng giám sát kia.
Sau khi tên theo dõi thất Hoa Hạ kia ấn nút, toàn bộ phòng giám sát đều bị virus ô nhiễm, hắn muốn trốn ra ngoài, lại bị một bảo an đồng phục khác giữ lại.
Người kia biết hắn làm trò quỷ, liền muốn hắn tắt đi, nhưng chỉ có một nút, hắn sao biết phải tắt thế nào.
Thế là bị dẫn ra đại sảnh, Long Trác cũng đã biết chuyện.
Vì biết người kia không cố ý, Long Trác mới không quá so đo, ngay cả lúc Lâm Nam hỗ trợ thi châm cũng không hề ngăn cản.
Nhưng bây giờ thì khác, việc thử nghiệm thuốc thế này nên để kẻ cầm đầu tới.
Lâm Nam cảm thấy chuyện này cũng hợp lý, dù sao hắn không cố ý, nhưng chuyện này đích xác do hắn mà ra, nên thử thuốc là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa Lâm Nam cảm thấy đồ vật hệ thống cho hẳn không có gì ngoài ý muốn.
Đến bệnh viện, Lâm Nam vô cùng lo lắng, chuẩn bị sẵn nơi sắc thuốc, tự mình sắc thuốc.
Sau một hồi bận rộn, đã là 5 giờ chiều.
Còn một lát nữa thuốc sẽ xong.
Lúc này Lư Miêu Miêu gọi điện thoại tới.
"Uy, Lâm Nam, anh còn ở chỗ cậu anh chưa về sao?"
Nhìn nồi thuốc sắp sắc xong, Lâm Nam còn phải xem người kia uống vào, để bảo đảm rủi ro thấp nhất.
"Bà xã, bên anh còn chút chuyện chưa xong, em cứ đi cùng Lưu Tư Ngữ trước đi! Anh tranh thủ đến trước khi bắt đầu, chịu khó nha."
Lư Miêu Miêu lơ đãng nói: "Có gì đâu mà chịu khó, ngược lại là anh đó, làm việc bớt bớt chút, mấy chuyện nguy hiểm đến bản thân thì đừng làm, cứ bình an thì cái gì cũng tốt."
"Bà xã nói phải, mà cũng hiếm có chuyện uy hiếp đến an toàn của lão công em lắm, em cứ yên tâm đi!"
Lúc này trong nồi thuốc phát ra tiếng kêu, chắc là thuốc đã sắc xong.
"Bà xã anh không nói chuyện nữa, chút nữa xong việc anh đến tìm em."
"Ừ."
"Hôn cái nào."
"Chán ghét, cúp máy."
Cúp điện thoại, Lư Miêu Miêu nhìn Lưu Tư Ngữ bên cạnh đang hai tay bắt chéo, lắc đầu.
"Cậu sao thế, lạnh à?"
"Hơi lạnh, nổi hết da gà."
Lư Miêu Miêu ngây thơ tin là thật.
"Vậy mặc thêm quần áo rồi chúng ta đi ha! Cũng không thể để bạn cậu chờ."
Lưu Tư Ngữ thấy không dễ giải thích, trực tiếp cởi áo khoác của Lư Miêu Miêu ra, nhét mình vào trong.
"Có cậu thì mình không lạnh."
"Thôi được!"
Lư Miêu Miêu bất đắc dĩ đành phải ôm Lưu Tư Ngữ.
Nhưng nằm trong lòng Lư Miêu Miêu, Lưu Tư Ngữ lại không thành thật.
"Không phải, Miêu Miêu bảo bối, sao giờ cậu có da có thịt vậy, hồi đại học đâu có cảm giác này?"
"Ối giời, cậu làm gì vậy, cứ sờ lung tung là tớ đẩy ra đó."
"Được được được, không làm nữa."
Đáng tiếc tay dừng nhưng miệng thì không.
"Mà Miêu Miêu bảo bối, anh Lâm Nam có được cậu nặn chưa?"
"Cậu...."
Có lẽ bị nói trúng nên ngượng ngùng, Lư Miêu Miêu muốn đẩy Lưu Tư Ngữ ra, nhưng thấy nàng ôm chặt nên đành vội nói: "Thôi, thôi không hỏi nữa."
Lúc này mới tiếp tục được hưởng thụ cái ôm ấm áp của Lư Miêu Miêu.
Phía sau tiếng động đều bị Hạ Vũ nghe rõ ràng, chỉ thấy tiểu thư nhà mình thật là khó đỡ.
Nhưng cũng không dám nói thêm gì, trực tiếp lái xe đến KTV.
Lâm Nam bên này đã đổ một bát thuốc ra.
Mặc dù bệnh viện đã phong tỏa hơn nửa, nhưng người vẫn khá đông, cho nên chỉ có thể để Lâm Nam cầm thuốc đi tìm người thả virus.
Khu cách ly của bệnh viện lúc này đông nghịt người, đa phần là người nhà bệnh nhân.
Thấy một lối đi nhỏ bị dựng lên.
Bọn họ đều đoán xem chuyện gì xảy ra.
"Cậu nói có phải xuất hiện bệnh truyền nhiễm không, sao mà nghiêm ngặt thế?"
"Không thể nào, nếu bệnh truyền nhiễm đã loạn hết lên rồi."
"Nói cũng phải, nhiều nhân vật lớn ở bệnh viện như vậy, nếu có thật, họ đã sớm chạy rồi, mà tôi nói cho cậu biết, mỗi phòng bệnh VV VIP ở sát vách đều..."
Những người này truyền tai nhau biến thành ghét nhà giàu.
Cũng tốt, ít nhất sẽ không gây ra hoảng loạn.
Vượt qua ranh giới, Lâm Nam và Long Trác cùng nhân viên phòng dịch đi vào phòng bệnh chuyên dùng cho người bệnh truyền nhiễm.
Một phòng ba người.
Trong cùng là một tiểu tử chính là bảo an phòng giám sát, còn hai người kia chắc cũng trong phòng giám sát.
Nhân viên phòng dịch không dám vào, chỉ bảo Long Trác hai người mang thuốc vào.
Tiểu tử kia vừa thấy Long Trác cũng hơi chột dạ, vốn ngẩng đầu lên trong nháy mắt cúi xuống, không muốn cho Long Trác nhìn thấy hắn.
Tiếc là Long Trác vẫn đi tới trước mặt hắn.
"Ngẩng đầu lên."
Nghe vậy, tiểu tử đành ngẩng đầu.
Nhưng vẫn quỳ trên giường, "Đại nhân, xin tha cho ta đi! Ta thật sự chỉ phụng mệnh làm việc, đâu biết lại gây ra chuyện lớn như vậy, ngài thấy đó, ta cũng bị nhiễm virus, chứng minh ta thật không có nói sai."
Mắt thấy hắn sắp khóc đến nơi.
Đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu cầu xin: "Vị đại nhân này, Tiểu Khải nói đúng đó, ngài không biết tính tình ông chủ, nếu không làm theo lời ông ta nói, mất việc nhẹ, nên không thể trách Tiểu Khải, đổi lại là chúng tôi lúc đó chắc cũng sẽ ấn nút thôi."
"Ta không tới để hỏi tội, ta tới báo cho các cậu một tin tốt, virus này đã có cách giải quyết triệt để."
Tên Tiểu Khải vừa nghe xong câu này, vui mừng khôn xiết, vì ít nhất sẽ không vì hắn mà xảy ra án mạng.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi."
Nhưng Long Trác lại nói. "Nhưng mà."
Hai chữ này khiến nụ cười Tiểu Khải biến mất, cẩn thận hỏi: "Là quá đắt sao? Nói thật, tôi biết tôi sẽ cố gắng hết sức mua thuốc cho tất cả mọi người."
"Cũng không đắt lắm, tổng thuốc cho tất cả mọi người chỉ khoảng mấy nghìn."
Việc này khiến Tiểu Khải không hiểu. "Vậy là?"
Lúc này Lâm Nam mở miệng: "Là đơn thuốc của tôi trước giờ chưa ai dùng, dù tôi có 90% chắc chắn có thể tiêu diệt hoàn toàn virus, nhưng cậu biết đó, mọi chuyện đều có thể thay đổi, cho nên..."
Tiểu Khải trực tiếp cắt ngang lời Lâm Nam nói.
"Ý anh muốn tôi thử thuốc đúng không! Việc này tôi làm, không nói anh có y thuật cao siêu, tôi tin được, càng huống hồ không có anh có lẽ bây giờ tôi đã xuống âm phủ rồi, cho nên mạng này của tôi là do anh."
Nghe vậy, Lâm Nam thật sự coi trọng tên tiểu tử này, có đảm đương, đúng là một người đàn ông.
Thế là Lâm Nam lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước ra.
Vừa lấy ra, cả phòng tràn ngập mùi thuốc bắc.
Mấy người bị nhiễm virus đều sinh ra phản ứng, muốn nôn mửa.
Lâm Nam đưa thuốc tới trước mặt Tiểu Khải.
"Cậu yên tâm, cho dù thất bại, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo toàn tính mạng cậu."
Trên xe Long Trác còn gọi điện thoại, để người sắp xếp nấu thuốc tại địa phương.
"Cậu, cậu làm gì vậy?"
"Tìm người cho cháu thử thuốc."
"Hả, không được đâu! Người trong khách sạn đều vô tội, việc này sao có thể làm với họ?"
Thế là Long Trác kể lại chuyện tên tiểu tử phòng giám sát kia.
Sau khi tên theo dõi thất Hoa Hạ kia ấn nút, toàn bộ phòng giám sát đều bị virus ô nhiễm, hắn muốn trốn ra ngoài, lại bị một bảo an đồng phục khác giữ lại.
Người kia biết hắn làm trò quỷ, liền muốn hắn tắt đi, nhưng chỉ có một nút, hắn sao biết phải tắt thế nào.
Thế là bị dẫn ra đại sảnh, Long Trác cũng đã biết chuyện.
Vì biết người kia không cố ý, Long Trác mới không quá so đo, ngay cả lúc Lâm Nam hỗ trợ thi châm cũng không hề ngăn cản.
Nhưng bây giờ thì khác, việc thử nghiệm thuốc thế này nên để kẻ cầm đầu tới.
Lâm Nam cảm thấy chuyện này cũng hợp lý, dù sao hắn không cố ý, nhưng chuyện này đích xác do hắn mà ra, nên thử thuốc là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa Lâm Nam cảm thấy đồ vật hệ thống cho hẳn không có gì ngoài ý muốn.
Đến bệnh viện, Lâm Nam vô cùng lo lắng, chuẩn bị sẵn nơi sắc thuốc, tự mình sắc thuốc.
Sau một hồi bận rộn, đã là 5 giờ chiều.
Còn một lát nữa thuốc sẽ xong.
Lúc này Lư Miêu Miêu gọi điện thoại tới.
"Uy, Lâm Nam, anh còn ở chỗ cậu anh chưa về sao?"
Nhìn nồi thuốc sắp sắc xong, Lâm Nam còn phải xem người kia uống vào, để bảo đảm rủi ro thấp nhất.
"Bà xã, bên anh còn chút chuyện chưa xong, em cứ đi cùng Lưu Tư Ngữ trước đi! Anh tranh thủ đến trước khi bắt đầu, chịu khó nha."
Lư Miêu Miêu lơ đãng nói: "Có gì đâu mà chịu khó, ngược lại là anh đó, làm việc bớt bớt chút, mấy chuyện nguy hiểm đến bản thân thì đừng làm, cứ bình an thì cái gì cũng tốt."
"Bà xã nói phải, mà cũng hiếm có chuyện uy hiếp đến an toàn của lão công em lắm, em cứ yên tâm đi!"
Lúc này trong nồi thuốc phát ra tiếng kêu, chắc là thuốc đã sắc xong.
"Bà xã anh không nói chuyện nữa, chút nữa xong việc anh đến tìm em."
"Ừ."
"Hôn cái nào."
"Chán ghét, cúp máy."
Cúp điện thoại, Lư Miêu Miêu nhìn Lưu Tư Ngữ bên cạnh đang hai tay bắt chéo, lắc đầu.
"Cậu sao thế, lạnh à?"
"Hơi lạnh, nổi hết da gà."
Lư Miêu Miêu ngây thơ tin là thật.
"Vậy mặc thêm quần áo rồi chúng ta đi ha! Cũng không thể để bạn cậu chờ."
Lưu Tư Ngữ thấy không dễ giải thích, trực tiếp cởi áo khoác của Lư Miêu Miêu ra, nhét mình vào trong.
"Có cậu thì mình không lạnh."
"Thôi được!"
Lư Miêu Miêu bất đắc dĩ đành phải ôm Lưu Tư Ngữ.
Nhưng nằm trong lòng Lư Miêu Miêu, Lưu Tư Ngữ lại không thành thật.
"Không phải, Miêu Miêu bảo bối, sao giờ cậu có da có thịt vậy, hồi đại học đâu có cảm giác này?"
"Ối giời, cậu làm gì vậy, cứ sờ lung tung là tớ đẩy ra đó."
"Được được được, không làm nữa."
Đáng tiếc tay dừng nhưng miệng thì không.
"Mà Miêu Miêu bảo bối, anh Lâm Nam có được cậu nặn chưa?"
"Cậu...."
Có lẽ bị nói trúng nên ngượng ngùng, Lư Miêu Miêu muốn đẩy Lưu Tư Ngữ ra, nhưng thấy nàng ôm chặt nên đành vội nói: "Thôi, thôi không hỏi nữa."
Lúc này mới tiếp tục được hưởng thụ cái ôm ấm áp của Lư Miêu Miêu.
Phía sau tiếng động đều bị Hạ Vũ nghe rõ ràng, chỉ thấy tiểu thư nhà mình thật là khó đỡ.
Nhưng cũng không dám nói thêm gì, trực tiếp lái xe đến KTV.
Lâm Nam bên này đã đổ một bát thuốc ra.
Mặc dù bệnh viện đã phong tỏa hơn nửa, nhưng người vẫn khá đông, cho nên chỉ có thể để Lâm Nam cầm thuốc đi tìm người thả virus.
Khu cách ly của bệnh viện lúc này đông nghịt người, đa phần là người nhà bệnh nhân.
Thấy một lối đi nhỏ bị dựng lên.
Bọn họ đều đoán xem chuyện gì xảy ra.
"Cậu nói có phải xuất hiện bệnh truyền nhiễm không, sao mà nghiêm ngặt thế?"
"Không thể nào, nếu bệnh truyền nhiễm đã loạn hết lên rồi."
"Nói cũng phải, nhiều nhân vật lớn ở bệnh viện như vậy, nếu có thật, họ đã sớm chạy rồi, mà tôi nói cho cậu biết, mỗi phòng bệnh VV VIP ở sát vách đều..."
Những người này truyền tai nhau biến thành ghét nhà giàu.
Cũng tốt, ít nhất sẽ không gây ra hoảng loạn.
Vượt qua ranh giới, Lâm Nam và Long Trác cùng nhân viên phòng dịch đi vào phòng bệnh chuyên dùng cho người bệnh truyền nhiễm.
Một phòng ba người.
Trong cùng là một tiểu tử chính là bảo an phòng giám sát, còn hai người kia chắc cũng trong phòng giám sát.
Nhân viên phòng dịch không dám vào, chỉ bảo Long Trác hai người mang thuốc vào.
Tiểu tử kia vừa thấy Long Trác cũng hơi chột dạ, vốn ngẩng đầu lên trong nháy mắt cúi xuống, không muốn cho Long Trác nhìn thấy hắn.
Tiếc là Long Trác vẫn đi tới trước mặt hắn.
"Ngẩng đầu lên."
Nghe vậy, tiểu tử đành ngẩng đầu.
Nhưng vẫn quỳ trên giường, "Đại nhân, xin tha cho ta đi! Ta thật sự chỉ phụng mệnh làm việc, đâu biết lại gây ra chuyện lớn như vậy, ngài thấy đó, ta cũng bị nhiễm virus, chứng minh ta thật không có nói sai."
Mắt thấy hắn sắp khóc đến nơi.
Đồng nghiệp bên cạnh cũng bắt đầu cầu xin: "Vị đại nhân này, Tiểu Khải nói đúng đó, ngài không biết tính tình ông chủ, nếu không làm theo lời ông ta nói, mất việc nhẹ, nên không thể trách Tiểu Khải, đổi lại là chúng tôi lúc đó chắc cũng sẽ ấn nút thôi."
"Ta không tới để hỏi tội, ta tới báo cho các cậu một tin tốt, virus này đã có cách giải quyết triệt để."
Tên Tiểu Khải vừa nghe xong câu này, vui mừng khôn xiết, vì ít nhất sẽ không vì hắn mà xảy ra án mạng.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi."
Nhưng Long Trác lại nói. "Nhưng mà."
Hai chữ này khiến nụ cười Tiểu Khải biến mất, cẩn thận hỏi: "Là quá đắt sao? Nói thật, tôi biết tôi sẽ cố gắng hết sức mua thuốc cho tất cả mọi người."
"Cũng không đắt lắm, tổng thuốc cho tất cả mọi người chỉ khoảng mấy nghìn."
Việc này khiến Tiểu Khải không hiểu. "Vậy là?"
Lúc này Lâm Nam mở miệng: "Là đơn thuốc của tôi trước giờ chưa ai dùng, dù tôi có 90% chắc chắn có thể tiêu diệt hoàn toàn virus, nhưng cậu biết đó, mọi chuyện đều có thể thay đổi, cho nên..."
Tiểu Khải trực tiếp cắt ngang lời Lâm Nam nói.
"Ý anh muốn tôi thử thuốc đúng không! Việc này tôi làm, không nói anh có y thuật cao siêu, tôi tin được, càng huống hồ không có anh có lẽ bây giờ tôi đã xuống âm phủ rồi, cho nên mạng này của tôi là do anh."
Nghe vậy, Lâm Nam thật sự coi trọng tên tiểu tử này, có đảm đương, đúng là một người đàn ông.
Thế là Lâm Nam lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước ra.
Vừa lấy ra, cả phòng tràn ngập mùi thuốc bắc.
Mấy người bị nhiễm virus đều sinh ra phản ứng, muốn nôn mửa.
Lâm Nam đưa thuốc tới trước mặt Tiểu Khải.
"Cậu yên tâm, cho dù thất bại, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo toàn tính mạng cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận