Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 337: Hôn lễ
Chương 337: Hôn lễ Hôn lễ một ngày trước.
Lâm Nam vẫn là quá bảo thủ, lúc này sân bên ngoài vương phủ sớm đã đậu đầy xe sang trọng. Thậm chí đường phố bên này cũng tắc nghẽn, cũng không hoàn toàn là vì có nhiều người từ Hỗ Thành đến. Mà còn vì thời điểm này có không ít người chưa trở về kịp. Nhưng nhìn tổng thể, cứ mười chiếc xe thì có một chiếc mang biển số Hỗ Thành.
Bên trong Cung Vương phủ.
Ở một gian phòng khách, Lâm Tĩnh kéo tay Lâm Nam. Những ngày này ông đã thành quen, với những nhân vật tai to mặt lớn đến tham gia hôn lễ, từ chỗ khiếp sợ ban đầu đã chuyển thành bình thản.
“Nhi tử, ta đã sớm liên hệ với gia gia con, hôm nay ông con vẫn chưa tới, chắc là sẽ không đến nữa.” Lâm Tĩnh vốn còn mong ngóng, đến lúc đó cha mình tới, có lẽ có thể giải quyết khúc mắc bấy lâu giữa mình và ông. Hiện tại xem ra, là không có cơ hội.
Lâm Nam lại không mấy quan trọng.
"Không đến thì không đến đi! Dù sao cũng hai ba mươi năm không liên lạc, không sao cả, huống hồ có nhiều khách như vậy rồi, đâu có thiếu một nhà bọn họ." Đối với Lâm gia ở kinh thành, Lâm Nam thế nhưng không có chút cảm xúc nào.
Nghe con trai mình nói, Lâm Tĩnh không khỏi có chút tiếc nuối.
"Thôi được! Không đến là bọn họ thiệt thòi, con đi cùng vợ con đi! Ta còn rất nhiều việc chưa làm, khách mới đến nhiều quá, ta còn phải tiếp thêm mấy bàn." Nói xong cũng nhanh chóng rời đi.
Lâm Nam nhìn ra được, ba mình đối với Lâm gia vẫn còn chấp niệm, trong lòng rất muốn họ tới. Nhưng người ta không đến thì còn cách nào khác?
Nhìn bóng lưng ba mình rời đi, Lâm Nam quyết định tự mình làm chút gì đó. Lúc này tìm tới Long Trác, kể rõ hết sự tình.
"Hay là ta tự mình gọi điện thoại thì sao?" Long Trác suy nghĩ một chút.
"Số của Lâm lão gia tử ta có, bất quá để ta nói trước cho ngươi, nếu chủ nhà kia mà tới, không tới nửa ngày thôi là những chuyện của ngươi, của Miêu Miêu, tất cả ông ta đều biết hết, ta chỉ sợ đến lúc đó hôn lễ của con có chút khó khăn, ta biết ngươi không sợ ông ta, nhưng nếu ông ta cố tình làm rối thì hôn lễ này sợ sẽ rất khó tổ chức." Nghe vậy, "Ngay cả như vậy, vậy ta trực tiếp mời ba ngươi không phải vừa hay sao, tóm lại cũng là ông ngoại, chuyện này ngày sau cũng không giấu được, chi bằng hôm nay giải quyết một lượt."
Long Trác không khỏi khen Lâm Nam có khí phách.
Đã vậy thì cứ làm thôi! Ta thấy lão già nhà ta cũng không phải người cố chấp, nếu như tất cả cùng đến, cũng chưa hẳn là chuyện không may.
Nói làm liền làm, đầu tiên Lâm Nam dùng điện thoại mình gọi cho Lâm lão gia tử.
Lúc này, trên đường đến Lạc Thủy, một đoàn xe đang chạy với tốc độ cao.
Trong chiếc Rolls Royce phía sau, điện thoại của một ông lão tóc bạc trắng vang lên. Xem là số lạ, ông không cảm thấy có người bình thường nào có thể có số cá nhân của mình, mà nếu đã có thì khẳng định thân phận không hề tầm thường. Thế là ông bắt máy.
"Alo, có phải là Lâm Quốc Lương, Lâm lão gia tử không?"
"Ta là Lâm Quốc Lương, cậu là ai?"
"Cháu tên là Lâm Nam, con trai của Lâm Tĩnh, cháu của ông." Nghe là cháu mình, Lâm Quốc Lương vui vẻ cười, "Là cháu hả! Cháu là chú rể mà còn có thời gian gọi điện thoại cho ông vậy!"
"Đương nhiên là để mời ông tới tham gia hôn lễ của cháu, ba cháu không mời được ông, thất vọng ra mặt, cháu đây làm cháu trai đương nhiên cũng phải thử một chút chứ."
Nghe Lâm Nam nói, Lâm Quốc Lương giờ phút này cực kỳ may mắn vì mình đã ở trên đường đến. "Không ngờ thằng nhóc đó lại có tấm lòng này."
Ngay lúc Lâm Nam đang nghĩ cách thuyết phục ông thì Lâm Quốc Lương mở miệng.
"Không cần cháu thử, ông đã đang trên đường đến nhà cháu rồi, cháu trai kết hôn mà không đến, còn ra thể thống gì nữa chứ? Ông thật không ngờ cháu tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, quả thực là rạng danh cho Lâm gia chúng ta đấy!"
Lâm Nam không ngờ cuộc gọi của mình lại có tác dụng như vậy. "Vậy là ông đã tới rồi hả! Vậy thì cháu trai ở nhà xin đợi ông tới, để cháu báo tin mừng này cho ba cháu đã, cháu không nói chuyện với ông nữa, ông nhé!" Hai chữ cuối này coi như chạm đến tâm can của Lâm Quốc Lương.
"Ừ, ừ, ngày mai đã kết hôn rồi, con cứ bận việc đi."
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Quốc Lương đắc ý, chỉ cảm thấy con trai út và cháu trai quá hợp ý mình, hận không thể gặp ngay lập tức.
Khoảng cách gần nửa đời người của hai cha con, cũng là lúc nên xóa bỏ rồi.
Lâm Nam bên này cúp điện thoại, đầu tiên là gọi cho ba mình báo tin.
Sau đó là vấn đề bên chỗ Long Phá Không.
Một gia chủ của một đại gia tộc, thêm một võ giả hóa kình viên mãn rời kinh, Long Phá Không chắc chắn đã sớm nhận ra. Lúc này tư liệu về đám người Lâm Nam đã được bày ra trên bàn của Long Phá Không.
Chỉ thấy Long Trác đưa điện thoại của mình cho Lâm Nam.
"Anh gọi đi?" Không sợ trời không sợ đất nhưng Long Trác đối với ba mình vẫn rất e dè, dù sao từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, việc quản giáo nghiêm khắc này mà đặt vào Long Phá Không cũng coi như nhẹ nhàng, nếu không phải về sau Long chết đi, Long Trác lại đổ bệnh thì e rằng tính tình của Long Phá Không còn nóng nảy hơn nữa.
Đương nhiên, với tư cách một tông sư võ đạo, Lâm Nam hoàn toàn không hề sợ, cùng lắm thì đánh một trận, dù sao Long Phá Không với Lư Miêu Miêu cũng không có tình cảm gì, có thể nói không khác gì người xa lạ, đánh một trận cũng không ảnh hưởng gì tới cục diện chung.
Ấn số gọi đi, Long Phá Không bắt máy ngay.
Long Trác đoán không sai, lúc này ông đang xem xét tư liệu của Lư Miêu Miêu. "Thằng nhóc còn dám gọi điện thoại cho ta, chuyện của Dung Nhi với con gái tại sao giấu ta!"
Đối mặt với chất vấn của ông, Lâm Nam chỉ đành nói: "Con không phải là Long Trác, con tên là Lâm Nam, người đã điều tra được vợ con, khẳng định cũng điều tra được con, cho nên không nói nhiều nữa, nếu như ông muốn nhìn hậu nhân của mình được hạnh phúc thì hãy đến đây uống một chén rượu mừng của con và Miêu Miêu, không muốn vậy thì con cũng chẳng có cách nào, ông cũng biết con không sợ ông, ông làm gì thì con cũng sẽ tiếp."
Long Phá Không tức giận, đã rất lâu không có ai dám nói chuyện với ông như vậy, không ngờ hôm nay lại gặp, lại còn là cháu rể của mình.
"Được, được, được, mạnh miệng lắm đúng không!"
Lâm Nam không hề dao động, "Nắm đấm của con đủ cứng."
Một câu hết sức đơn giản, Long Phá Không chuyển giận thành cười. "Ha ha ha, nhóc con, con rất hợp ý ta đấy, nam tử hán đại trượng phu phải như vậy, chén rượu mừng này ta nhất định uống, cứ đợi đó."
Trước khi cúp điện thoại, Long Phá Không không biết xấu hổ bắt Lâm Nam phải gọi một tiếng ông ngoại. Bất đắc dĩ Lâm Nam đành phải làm theo, rất hiểu rõ sự việc nên phải gọi như vậy.
Cúp điện thoại, Long Phá Không cực kỳ hưng phấn, nhà họ Long ta cũng coi như có tông sư rồi.
"Người đâu, chuẩn bị xe."
Kinh thành tới Lạc Thủy gần hơn so với từ Hỗ Thành tới, hơn tám giờ tối đã tới nơi, thậm chí còn ăn tối cùng nhau. Chưa nói đến chuyện khác, tất cả đều nhường đường cho đám cưới của hai vợ chồng Lâm Nam.
Ngày 11 tháng Giêng cũng đã tới. Hôn lễ bắt đầu.
Sáng sớm bốn giờ hơn Lư Miêu Miêu đã được trang điểm xong trong phòng nhà Lâm Nam, chờ người nhà vương phủ đến đón dâu, đây đều là sắp xếp của Nữu Cỗ Lộc Linh Bái. Mọi người tự nhiên nghe theo, hiện giờ ở Hoa Hạ có lẽ không ai hiểu rõ những việc này hơn nàng.
Lâm Nam vẫn là quá bảo thủ, lúc này sân bên ngoài vương phủ sớm đã đậu đầy xe sang trọng. Thậm chí đường phố bên này cũng tắc nghẽn, cũng không hoàn toàn là vì có nhiều người từ Hỗ Thành đến. Mà còn vì thời điểm này có không ít người chưa trở về kịp. Nhưng nhìn tổng thể, cứ mười chiếc xe thì có một chiếc mang biển số Hỗ Thành.
Bên trong Cung Vương phủ.
Ở một gian phòng khách, Lâm Tĩnh kéo tay Lâm Nam. Những ngày này ông đã thành quen, với những nhân vật tai to mặt lớn đến tham gia hôn lễ, từ chỗ khiếp sợ ban đầu đã chuyển thành bình thản.
“Nhi tử, ta đã sớm liên hệ với gia gia con, hôm nay ông con vẫn chưa tới, chắc là sẽ không đến nữa.” Lâm Tĩnh vốn còn mong ngóng, đến lúc đó cha mình tới, có lẽ có thể giải quyết khúc mắc bấy lâu giữa mình và ông. Hiện tại xem ra, là không có cơ hội.
Lâm Nam lại không mấy quan trọng.
"Không đến thì không đến đi! Dù sao cũng hai ba mươi năm không liên lạc, không sao cả, huống hồ có nhiều khách như vậy rồi, đâu có thiếu một nhà bọn họ." Đối với Lâm gia ở kinh thành, Lâm Nam thế nhưng không có chút cảm xúc nào.
Nghe con trai mình nói, Lâm Tĩnh không khỏi có chút tiếc nuối.
"Thôi được! Không đến là bọn họ thiệt thòi, con đi cùng vợ con đi! Ta còn rất nhiều việc chưa làm, khách mới đến nhiều quá, ta còn phải tiếp thêm mấy bàn." Nói xong cũng nhanh chóng rời đi.
Lâm Nam nhìn ra được, ba mình đối với Lâm gia vẫn còn chấp niệm, trong lòng rất muốn họ tới. Nhưng người ta không đến thì còn cách nào khác?
Nhìn bóng lưng ba mình rời đi, Lâm Nam quyết định tự mình làm chút gì đó. Lúc này tìm tới Long Trác, kể rõ hết sự tình.
"Hay là ta tự mình gọi điện thoại thì sao?" Long Trác suy nghĩ một chút.
"Số của Lâm lão gia tử ta có, bất quá để ta nói trước cho ngươi, nếu chủ nhà kia mà tới, không tới nửa ngày thôi là những chuyện của ngươi, của Miêu Miêu, tất cả ông ta đều biết hết, ta chỉ sợ đến lúc đó hôn lễ của con có chút khó khăn, ta biết ngươi không sợ ông ta, nhưng nếu ông ta cố tình làm rối thì hôn lễ này sợ sẽ rất khó tổ chức." Nghe vậy, "Ngay cả như vậy, vậy ta trực tiếp mời ba ngươi không phải vừa hay sao, tóm lại cũng là ông ngoại, chuyện này ngày sau cũng không giấu được, chi bằng hôm nay giải quyết một lượt."
Long Trác không khỏi khen Lâm Nam có khí phách.
Đã vậy thì cứ làm thôi! Ta thấy lão già nhà ta cũng không phải người cố chấp, nếu như tất cả cùng đến, cũng chưa hẳn là chuyện không may.
Nói làm liền làm, đầu tiên Lâm Nam dùng điện thoại mình gọi cho Lâm lão gia tử.
Lúc này, trên đường đến Lạc Thủy, một đoàn xe đang chạy với tốc độ cao.
Trong chiếc Rolls Royce phía sau, điện thoại của một ông lão tóc bạc trắng vang lên. Xem là số lạ, ông không cảm thấy có người bình thường nào có thể có số cá nhân của mình, mà nếu đã có thì khẳng định thân phận không hề tầm thường. Thế là ông bắt máy.
"Alo, có phải là Lâm Quốc Lương, Lâm lão gia tử không?"
"Ta là Lâm Quốc Lương, cậu là ai?"
"Cháu tên là Lâm Nam, con trai của Lâm Tĩnh, cháu của ông." Nghe là cháu mình, Lâm Quốc Lương vui vẻ cười, "Là cháu hả! Cháu là chú rể mà còn có thời gian gọi điện thoại cho ông vậy!"
"Đương nhiên là để mời ông tới tham gia hôn lễ của cháu, ba cháu không mời được ông, thất vọng ra mặt, cháu đây làm cháu trai đương nhiên cũng phải thử một chút chứ."
Nghe Lâm Nam nói, Lâm Quốc Lương giờ phút này cực kỳ may mắn vì mình đã ở trên đường đến. "Không ngờ thằng nhóc đó lại có tấm lòng này."
Ngay lúc Lâm Nam đang nghĩ cách thuyết phục ông thì Lâm Quốc Lương mở miệng.
"Không cần cháu thử, ông đã đang trên đường đến nhà cháu rồi, cháu trai kết hôn mà không đến, còn ra thể thống gì nữa chứ? Ông thật không ngờ cháu tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, quả thực là rạng danh cho Lâm gia chúng ta đấy!"
Lâm Nam không ngờ cuộc gọi của mình lại có tác dụng như vậy. "Vậy là ông đã tới rồi hả! Vậy thì cháu trai ở nhà xin đợi ông tới, để cháu báo tin mừng này cho ba cháu đã, cháu không nói chuyện với ông nữa, ông nhé!" Hai chữ cuối này coi như chạm đến tâm can của Lâm Quốc Lương.
"Ừ, ừ, ngày mai đã kết hôn rồi, con cứ bận việc đi."
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Quốc Lương đắc ý, chỉ cảm thấy con trai út và cháu trai quá hợp ý mình, hận không thể gặp ngay lập tức.
Khoảng cách gần nửa đời người của hai cha con, cũng là lúc nên xóa bỏ rồi.
Lâm Nam bên này cúp điện thoại, đầu tiên là gọi cho ba mình báo tin.
Sau đó là vấn đề bên chỗ Long Phá Không.
Một gia chủ của một đại gia tộc, thêm một võ giả hóa kình viên mãn rời kinh, Long Phá Không chắc chắn đã sớm nhận ra. Lúc này tư liệu về đám người Lâm Nam đã được bày ra trên bàn của Long Phá Không.
Chỉ thấy Long Trác đưa điện thoại của mình cho Lâm Nam.
"Anh gọi đi?" Không sợ trời không sợ đất nhưng Long Trác đối với ba mình vẫn rất e dè, dù sao từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, việc quản giáo nghiêm khắc này mà đặt vào Long Phá Không cũng coi như nhẹ nhàng, nếu không phải về sau Long chết đi, Long Trác lại đổ bệnh thì e rằng tính tình của Long Phá Không còn nóng nảy hơn nữa.
Đương nhiên, với tư cách một tông sư võ đạo, Lâm Nam hoàn toàn không hề sợ, cùng lắm thì đánh một trận, dù sao Long Phá Không với Lư Miêu Miêu cũng không có tình cảm gì, có thể nói không khác gì người xa lạ, đánh một trận cũng không ảnh hưởng gì tới cục diện chung.
Ấn số gọi đi, Long Phá Không bắt máy ngay.
Long Trác đoán không sai, lúc này ông đang xem xét tư liệu của Lư Miêu Miêu. "Thằng nhóc còn dám gọi điện thoại cho ta, chuyện của Dung Nhi với con gái tại sao giấu ta!"
Đối mặt với chất vấn của ông, Lâm Nam chỉ đành nói: "Con không phải là Long Trác, con tên là Lâm Nam, người đã điều tra được vợ con, khẳng định cũng điều tra được con, cho nên không nói nhiều nữa, nếu như ông muốn nhìn hậu nhân của mình được hạnh phúc thì hãy đến đây uống một chén rượu mừng của con và Miêu Miêu, không muốn vậy thì con cũng chẳng có cách nào, ông cũng biết con không sợ ông, ông làm gì thì con cũng sẽ tiếp."
Long Phá Không tức giận, đã rất lâu không có ai dám nói chuyện với ông như vậy, không ngờ hôm nay lại gặp, lại còn là cháu rể của mình.
"Được, được, được, mạnh miệng lắm đúng không!"
Lâm Nam không hề dao động, "Nắm đấm của con đủ cứng."
Một câu hết sức đơn giản, Long Phá Không chuyển giận thành cười. "Ha ha ha, nhóc con, con rất hợp ý ta đấy, nam tử hán đại trượng phu phải như vậy, chén rượu mừng này ta nhất định uống, cứ đợi đó."
Trước khi cúp điện thoại, Long Phá Không không biết xấu hổ bắt Lâm Nam phải gọi một tiếng ông ngoại. Bất đắc dĩ Lâm Nam đành phải làm theo, rất hiểu rõ sự việc nên phải gọi như vậy.
Cúp điện thoại, Long Phá Không cực kỳ hưng phấn, nhà họ Long ta cũng coi như có tông sư rồi.
"Người đâu, chuẩn bị xe."
Kinh thành tới Lạc Thủy gần hơn so với từ Hỗ Thành tới, hơn tám giờ tối đã tới nơi, thậm chí còn ăn tối cùng nhau. Chưa nói đến chuyện khác, tất cả đều nhường đường cho đám cưới của hai vợ chồng Lâm Nam.
Ngày 11 tháng Giêng cũng đã tới. Hôn lễ bắt đầu.
Sáng sớm bốn giờ hơn Lư Miêu Miêu đã được trang điểm xong trong phòng nhà Lâm Nam, chờ người nhà vương phủ đến đón dâu, đây đều là sắp xếp của Nữu Cỗ Lộc Linh Bái. Mọi người tự nhiên nghe theo, hiện giờ ở Hoa Hạ có lẽ không ai hiểu rõ những việc này hơn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận