Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 30: Lau tay chân, tông sư cấp trù nghệ
Chương 30: Lau tay chân, tay nghề nấu ăn cấp tông sư
Sau khi Lâm Nam đến, cũng đi thẳng vào ghế lô.
Đẩy cửa ra, đã thấy Lư Miêu Miêu đang gục trên bàn.
Hai vệ sĩ của Lưu Tư Ngữ xác nhận thân phận Lâm Nam xong thì cũng yên tâm giao người cho hắn.
Lâm Nam nói cảm ơn, ôm công chúa Lư Miêu Miêu lên, tiện tay cầm túi nhỏ của cô rồi đi ra ngoài.
Vệ sĩ cũng có chút tinh mắt, định tiến lên mở toang cánh cửa còn hé nửa.
Lâm Nam lại nhanh một bước dùng chân khí mở cửa.
Hai vệ sĩ đều thấy rõ ràng, không khỏi nhìn nhau.
Đợi Lâm Nam đi rồi.
Vệ sĩ nữ kinh ngạc thốt lên: “Vừa rồi hắn là dùng chân khí ngoại phóng sao?”
Thấy vệ sĩ nam gật đầu, vệ sĩ nữ mới dám tin mình không nhìn lầm.
"Cũng may chúng ta gọi điện thoại cho hắn, nếu để xảy ra chuyện gì trong tay chúng ta thì võ quán Lưu Thị e là sẽ gặp chuyện mất."
Sau khi thấy may mắn, hai người cũng thật cao hứng vì tiểu thư nhà mình có người bạn như vậy.
Lúc này nữ vệ sĩ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Cô nói xem tiểu thư có người bạn trẻ tuổi mà lợi hại thế này, sao lần trước lại không nhờ hắn ra tay, hóa kình đánh ám kình chẳng phải như chơi sao? Còn cái tên trên núi kia thì hống hách, phẩm chất lại chẳng ra gì, không hiểu sao quán chủ lại muốn tìm hắn làm con rể."
Vệ sĩ nam vội che miệng cô ta: “Ăn nói cẩn thận đấy.”
Lâm Nam đặt Lư Miêu Miêu vào xe, trong miệng nàng còn đang ngậm cái gì đó.
Lâm Nam lúc này mới chú ý Lư Miêu Miêu chỉ mặc mỗi bộ váy len dài, không có áo khoác.
Vội vàng đóng cửa xe, bật điều hòa lên, sợ nàng bị cảm lạnh.
Đã vào thu, buổi tối vẫn khá lạnh.
Ngồi trên xe, Lâm Nam giúp Lư Miêu Miêu thắt dây an toàn, lúc này Lư Miêu Miêu hình như đã tỉnh lại.
Vừa vặn bắt gặp đầu của Lâm Nam ở trước mặt nàng.
Thế là nàng trực tiếp dùng đầu mình đụng vào đầu hắn một cái, Lâm Nam là võ nhân có thể phách, chút đau này đối với hắn chẳng khác gì gãi ngứa.
Lư Miêu Miêu thì khác, đau đến nhăn nhó cả mặt, ban đầu uống say đã khó chịu, va chạm này làm cô suýt nôn ra.
Mơ mơ màng màng Lư Miêu Miêu nói: "Lâm Nam, đồ lừa gạt, vừa nói muốn làm chỗ dựa kiên cường nhất cho ta, lúc ta bị người ức hiếp thì ngươi đều không ở bên."
Lúc này Lâm Nam mới nghĩ đến buổi tối hôm qua Lư Miêu Miêu đã có vẻ không vui.
Thế là dò hỏi: "Miêu Miêu, ai ức hiếp ngươi, nói cho ta, ta nhất định giúp ngươi ức hiếp lại."
Đáng tiếc lúc này Lư Miêu Miêu như lại thiếp đi, không trả lời nữa.
Lái xe về nhà, Lâm Nam ôm Lư Miêu Miêu lên lầu, đặt lên giường trong phòng ngủ chính, đắp chăn.
Vừa mới nằm xuống, Lư Miêu Miêu đã bật dậy, muốn nôn.
Lâm Nam cách không hút thùng rác đến, nôn chính xác vào trong.
Nôn xong, Lư Miêu Miêu nằm xuống, Lâm Nam lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy mật ong trong tủ lạnh.
Pha ly nước mật ong, đặt ở đầu giường Lư Miêu Miêu.
Có cơ hội thì đút nàng uống một chút.
Đồng thời lấy một chậu nước ấm, lấy ra khăn mặt và khăn lau mới mua.
Trước cho nàng rửa mặt, sau đó lau tay.
Đặt khăn lau vào trong chậu nước, Lâm Nam cởi giày thể thao cho Lư Miêu Miêu.
Cởi đôi tất trắng viền ren ra đặt vào trong giày.
Sau đó nhúng khăn lau, lau sạch đôi bàn chân nhỏ trắng nõn.
Làm xong hết thảy, Lâm Nam đặt Lư Miêu Miêu cả người lên chiếc giường lớn 2m4, đắp chăn cho cô.
Cũng may Lư Miêu Miêu mặc váy len dài, khá sát người nên ngủ chắc là không khó chịu.
Nếu không thì Lâm Nam phải giúp cô cởi quần áo.
Đến gần nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lư Miêu Miêu, vuốt những sợi tóc trên má lên.
"Thật xin lỗi, không thể ở bên cạnh em lúc em cần, sau này sẽ không thế nữa."
Nhẹ nhàng hôn lên trán Lư Miêu Miêu.
Lại giúp nàng chỉnh lại chăn, tắt đèn rồi đi ra.
Mặc dù Lâm Nam ở một phòng ngủ khác, nhưng tình hình bên Lư Miêu Miêu anh đều có thể cảm nhận được.
Ngồi vào bàn, Lâm Nam bật máy tính lên, kiểm tra lợi nhuận hậu trường.
Khoản lợi nhuận 8 chữ số đứng đầu số 4 đã khiến Lâm Nam hoàn toàn kinh hãi.
Có lẽ một năm thu nhập của Linh Miêu khoa kỹ cũng không thể sánh được lợi nhuận vài ngày của trò chơi này.
Sau khi rút hết tiền, trong thẻ ngân hàng cũng đã gần 90 triệu.
Lâm Nam vui vẻ mở TikTok.
Trần Trách tối nay cũng không livestream.
Vào kênh it nam chính đang livestream, Lâm Nam vừa vào đã thấy mười cái Gia Niên Hoa.
Nói chuyện vài câu, Lâm Nam cũng thoát ra.
Lại một lần nữa đến phòng Lư Miêu Miêu nhìn thoáng qua.
Nàng đã ngủ say.
Lâm Nam đóng cửa lại, tự mình tắm rửa xong rồi cũng lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nam sớm tỉnh giấc.
Cả tầng lầu im ắng.
Rõ ràng là Lư Miêu Miêu vẫn chưa tỉnh.
Lâm Nam tìm kiếm xem sau khi say rượu ngày thứ hai thì nên ăn gì cho tốt.
Cuối cùng anh chọn cháo trắng.
Đang định ra ngoài mua thì.
« Hệ thống lựa chọn đã phát, mời kí chủ lựa chọn. »
« Lựa chọn một: Làm một người chồng đủ tư cách, chuẩn bị bữa sáng cho bà xã, phần thưởng là tay nghề nấu ăn cấp tông sư. »
« Lựa chọn hai: Làm một người chồng không đủ tư cách, chờ bà xã tỉnh rượu rồi tự mình ra ngoài ăn, phần thưởng là một cái nồi cơm điện. »
"Ta chọn lựa chọn một."
« Phần thưởng đã cấp, mời kí chủ kiểm tra và nhận. »
"Đồ nồi cơm điện chết tiệt."
May mà Tiểu Lâm đã chuẩn bị gạo, Lâm Nam vo sạch rồi cho vào nồi cơm điện.
Còn mình thì xuống lầu mua thức ăn.
Buổi sáng ở chợ người thật là đông, Lâm Nam cảm thấy mình nên thuê một người giúp việc.
Khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh, biệt thự số 001.
Lưu Tư Ngữ sáng dậy đã đi tìm Lư Miêu Miêu, lại phát hiện mình chỉ có một mình trên chiếc giường lớn.
Vội vàng gọi hai vệ sĩ của mình đến, hỏi mới biết được hai người họ đã đưa Lư Miêu Miêu đến chỗ chồng của cô rồi.
Nữ vệ sĩ còn ra vẻ tự hào chờ Lưu Tư Ngữ khen ngợi.
Lưu Tư Ngữ ý thức được sự tình nghiêm trọng, vội vàng từ trên giường mò lấy điện thoại gọi cho Lư Miêu Miêu, mong có thể cứu vãn tình hình.
Tiếng nhạc chuông Yumi vang lên.
Lư Miêu Miêu đang nằm trên giường bị điện thoại đánh thức, nhấc máy nghe.
Lưu Tư Ngữ lập tức lên giọng: “Miêu Miêu, thật xin lỗi! Vệ sĩ của tớ không biết quan hệ giữa cậu với cái đối tượng kết hôn đó, nên mới để hắn mang cậu đi, cậu không sao chứ!”
Lời xin lỗi bất ngờ khiến Lư Miêu Miêu không biết phải làm sao.
Ta là ai, ta ở đâu.
Lư Miêu Miêu ngồi dậy đến mắt còn chưa mở ra được, ngơ ngác gãi đầu, lúc này nàng chỉ biết là tối qua mình thật không nên uống rượu, đầu bây giờ vẫn còn đau.
Không hề ý thức được mình đang ở một nơi xa lạ.
"Miêu Miêu, mau nói gì đi! Tớ sốt ruột chết mất rồi."
Nghe thấy tiếng giục, chậm rãi mở to mắt, Lư Miêu Miêu càng bối rối: "Đây là nơi nào, giường này của ai vậy?"
Nghe vậy Lưu Tư Ngữ liền biết là xong đời rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.
"Miêu Miêu, tớ là tội đồ, ngàn sai vạn sai đều là do tớ, cậu bây giờ đang ở đâu, tớ đến tìm cậu."
Chân trần bước xuống giường, Lư Miêu Miêu nhìn thoáng ra ngoài, đúng là Hoàng Phố Giang.
Nàng đáp: "Tớ cũng không biết đang ở đâu, chỉ thấy bên ngoài là Hoàng Phố Giang."
Sau đó, cửa sau lưng Lư Miêu Miêu bị mở ra, Lâm Nam nhận lấy lời của Lư Miêu Miêu:
"Thang Thần nhất phẩm căn số 3 lầu 16."
Lưu Tư Ngữ vừa nghe thấy địa chỉ lập tức cúp máy.
Chưa kịp rửa mặt, cô đã mang theo vệ sĩ chạy tới.
Sau khi Lâm Nam đến, cũng đi thẳng vào ghế lô.
Đẩy cửa ra, đã thấy Lư Miêu Miêu đang gục trên bàn.
Hai vệ sĩ của Lưu Tư Ngữ xác nhận thân phận Lâm Nam xong thì cũng yên tâm giao người cho hắn.
Lâm Nam nói cảm ơn, ôm công chúa Lư Miêu Miêu lên, tiện tay cầm túi nhỏ của cô rồi đi ra ngoài.
Vệ sĩ cũng có chút tinh mắt, định tiến lên mở toang cánh cửa còn hé nửa.
Lâm Nam lại nhanh một bước dùng chân khí mở cửa.
Hai vệ sĩ đều thấy rõ ràng, không khỏi nhìn nhau.
Đợi Lâm Nam đi rồi.
Vệ sĩ nữ kinh ngạc thốt lên: “Vừa rồi hắn là dùng chân khí ngoại phóng sao?”
Thấy vệ sĩ nam gật đầu, vệ sĩ nữ mới dám tin mình không nhìn lầm.
"Cũng may chúng ta gọi điện thoại cho hắn, nếu để xảy ra chuyện gì trong tay chúng ta thì võ quán Lưu Thị e là sẽ gặp chuyện mất."
Sau khi thấy may mắn, hai người cũng thật cao hứng vì tiểu thư nhà mình có người bạn như vậy.
Lúc này nữ vệ sĩ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Cô nói xem tiểu thư có người bạn trẻ tuổi mà lợi hại thế này, sao lần trước lại không nhờ hắn ra tay, hóa kình đánh ám kình chẳng phải như chơi sao? Còn cái tên trên núi kia thì hống hách, phẩm chất lại chẳng ra gì, không hiểu sao quán chủ lại muốn tìm hắn làm con rể."
Vệ sĩ nam vội che miệng cô ta: “Ăn nói cẩn thận đấy.”
Lâm Nam đặt Lư Miêu Miêu vào xe, trong miệng nàng còn đang ngậm cái gì đó.
Lâm Nam lúc này mới chú ý Lư Miêu Miêu chỉ mặc mỗi bộ váy len dài, không có áo khoác.
Vội vàng đóng cửa xe, bật điều hòa lên, sợ nàng bị cảm lạnh.
Đã vào thu, buổi tối vẫn khá lạnh.
Ngồi trên xe, Lâm Nam giúp Lư Miêu Miêu thắt dây an toàn, lúc này Lư Miêu Miêu hình như đã tỉnh lại.
Vừa vặn bắt gặp đầu của Lâm Nam ở trước mặt nàng.
Thế là nàng trực tiếp dùng đầu mình đụng vào đầu hắn một cái, Lâm Nam là võ nhân có thể phách, chút đau này đối với hắn chẳng khác gì gãi ngứa.
Lư Miêu Miêu thì khác, đau đến nhăn nhó cả mặt, ban đầu uống say đã khó chịu, va chạm này làm cô suýt nôn ra.
Mơ mơ màng màng Lư Miêu Miêu nói: "Lâm Nam, đồ lừa gạt, vừa nói muốn làm chỗ dựa kiên cường nhất cho ta, lúc ta bị người ức hiếp thì ngươi đều không ở bên."
Lúc này Lâm Nam mới nghĩ đến buổi tối hôm qua Lư Miêu Miêu đã có vẻ không vui.
Thế là dò hỏi: "Miêu Miêu, ai ức hiếp ngươi, nói cho ta, ta nhất định giúp ngươi ức hiếp lại."
Đáng tiếc lúc này Lư Miêu Miêu như lại thiếp đi, không trả lời nữa.
Lái xe về nhà, Lâm Nam ôm Lư Miêu Miêu lên lầu, đặt lên giường trong phòng ngủ chính, đắp chăn.
Vừa mới nằm xuống, Lư Miêu Miêu đã bật dậy, muốn nôn.
Lâm Nam cách không hút thùng rác đến, nôn chính xác vào trong.
Nôn xong, Lư Miêu Miêu nằm xuống, Lâm Nam lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy mật ong trong tủ lạnh.
Pha ly nước mật ong, đặt ở đầu giường Lư Miêu Miêu.
Có cơ hội thì đút nàng uống một chút.
Đồng thời lấy một chậu nước ấm, lấy ra khăn mặt và khăn lau mới mua.
Trước cho nàng rửa mặt, sau đó lau tay.
Đặt khăn lau vào trong chậu nước, Lâm Nam cởi giày thể thao cho Lư Miêu Miêu.
Cởi đôi tất trắng viền ren ra đặt vào trong giày.
Sau đó nhúng khăn lau, lau sạch đôi bàn chân nhỏ trắng nõn.
Làm xong hết thảy, Lâm Nam đặt Lư Miêu Miêu cả người lên chiếc giường lớn 2m4, đắp chăn cho cô.
Cũng may Lư Miêu Miêu mặc váy len dài, khá sát người nên ngủ chắc là không khó chịu.
Nếu không thì Lâm Nam phải giúp cô cởi quần áo.
Đến gần nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lư Miêu Miêu, vuốt những sợi tóc trên má lên.
"Thật xin lỗi, không thể ở bên cạnh em lúc em cần, sau này sẽ không thế nữa."
Nhẹ nhàng hôn lên trán Lư Miêu Miêu.
Lại giúp nàng chỉnh lại chăn, tắt đèn rồi đi ra.
Mặc dù Lâm Nam ở một phòng ngủ khác, nhưng tình hình bên Lư Miêu Miêu anh đều có thể cảm nhận được.
Ngồi vào bàn, Lâm Nam bật máy tính lên, kiểm tra lợi nhuận hậu trường.
Khoản lợi nhuận 8 chữ số đứng đầu số 4 đã khiến Lâm Nam hoàn toàn kinh hãi.
Có lẽ một năm thu nhập của Linh Miêu khoa kỹ cũng không thể sánh được lợi nhuận vài ngày của trò chơi này.
Sau khi rút hết tiền, trong thẻ ngân hàng cũng đã gần 90 triệu.
Lâm Nam vui vẻ mở TikTok.
Trần Trách tối nay cũng không livestream.
Vào kênh it nam chính đang livestream, Lâm Nam vừa vào đã thấy mười cái Gia Niên Hoa.
Nói chuyện vài câu, Lâm Nam cũng thoát ra.
Lại một lần nữa đến phòng Lư Miêu Miêu nhìn thoáng qua.
Nàng đã ngủ say.
Lâm Nam đóng cửa lại, tự mình tắm rửa xong rồi cũng lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nam sớm tỉnh giấc.
Cả tầng lầu im ắng.
Rõ ràng là Lư Miêu Miêu vẫn chưa tỉnh.
Lâm Nam tìm kiếm xem sau khi say rượu ngày thứ hai thì nên ăn gì cho tốt.
Cuối cùng anh chọn cháo trắng.
Đang định ra ngoài mua thì.
« Hệ thống lựa chọn đã phát, mời kí chủ lựa chọn. »
« Lựa chọn một: Làm một người chồng đủ tư cách, chuẩn bị bữa sáng cho bà xã, phần thưởng là tay nghề nấu ăn cấp tông sư. »
« Lựa chọn hai: Làm một người chồng không đủ tư cách, chờ bà xã tỉnh rượu rồi tự mình ra ngoài ăn, phần thưởng là một cái nồi cơm điện. »
"Ta chọn lựa chọn một."
« Phần thưởng đã cấp, mời kí chủ kiểm tra và nhận. »
"Đồ nồi cơm điện chết tiệt."
May mà Tiểu Lâm đã chuẩn bị gạo, Lâm Nam vo sạch rồi cho vào nồi cơm điện.
Còn mình thì xuống lầu mua thức ăn.
Buổi sáng ở chợ người thật là đông, Lâm Nam cảm thấy mình nên thuê một người giúp việc.
Khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh, biệt thự số 001.
Lưu Tư Ngữ sáng dậy đã đi tìm Lư Miêu Miêu, lại phát hiện mình chỉ có một mình trên chiếc giường lớn.
Vội vàng gọi hai vệ sĩ của mình đến, hỏi mới biết được hai người họ đã đưa Lư Miêu Miêu đến chỗ chồng của cô rồi.
Nữ vệ sĩ còn ra vẻ tự hào chờ Lưu Tư Ngữ khen ngợi.
Lưu Tư Ngữ ý thức được sự tình nghiêm trọng, vội vàng từ trên giường mò lấy điện thoại gọi cho Lư Miêu Miêu, mong có thể cứu vãn tình hình.
Tiếng nhạc chuông Yumi vang lên.
Lư Miêu Miêu đang nằm trên giường bị điện thoại đánh thức, nhấc máy nghe.
Lưu Tư Ngữ lập tức lên giọng: “Miêu Miêu, thật xin lỗi! Vệ sĩ của tớ không biết quan hệ giữa cậu với cái đối tượng kết hôn đó, nên mới để hắn mang cậu đi, cậu không sao chứ!”
Lời xin lỗi bất ngờ khiến Lư Miêu Miêu không biết phải làm sao.
Ta là ai, ta ở đâu.
Lư Miêu Miêu ngồi dậy đến mắt còn chưa mở ra được, ngơ ngác gãi đầu, lúc này nàng chỉ biết là tối qua mình thật không nên uống rượu, đầu bây giờ vẫn còn đau.
Không hề ý thức được mình đang ở một nơi xa lạ.
"Miêu Miêu, mau nói gì đi! Tớ sốt ruột chết mất rồi."
Nghe thấy tiếng giục, chậm rãi mở to mắt, Lư Miêu Miêu càng bối rối: "Đây là nơi nào, giường này của ai vậy?"
Nghe vậy Lưu Tư Ngữ liền biết là xong đời rồi, không thể nào cứu vãn được nữa.
"Miêu Miêu, tớ là tội đồ, ngàn sai vạn sai đều là do tớ, cậu bây giờ đang ở đâu, tớ đến tìm cậu."
Chân trần bước xuống giường, Lư Miêu Miêu nhìn thoáng ra ngoài, đúng là Hoàng Phố Giang.
Nàng đáp: "Tớ cũng không biết đang ở đâu, chỉ thấy bên ngoài là Hoàng Phố Giang."
Sau đó, cửa sau lưng Lư Miêu Miêu bị mở ra, Lâm Nam nhận lấy lời của Lư Miêu Miêu:
"Thang Thần nhất phẩm căn số 3 lầu 16."
Lưu Tư Ngữ vừa nghe thấy địa chỉ lập tức cúp máy.
Chưa kịp rửa mặt, cô đã mang theo vệ sĩ chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận