Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 183: Chân thành luật sở
Chương 183: Chân Thành Luật Sở
Trên đường đi rất thuận lợi, hai chiếc xe dễ dàng dừng tại bãi đỗ xe dưới tầng hầm Thang Thần Nhất Phẩm. Hàn Hương Như xuống xe liền đi thẳng về giường, buồn ngủ rã rời. Trong phòng, theo sau khi Hàn Hương Như đóng cửa, nhìn Lư Miêu Miêu vẫn còn rất tỉnh táo.
"Lão bà, không ngủ à? Mấy tiếng nữa là đến giờ của ngươi rồi đấy."
Lư Miêu Miêu không để tâm: "Không sao, ta không có tiết cũng không có việc gì gấp, nếu buồn ngủ thì ở trường ngủ cũng được."
Nghe vậy, Lâm Nam đi lấy nước uống, quay lại thì thấy Lư Miêu Miêu vẫn đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ đang ngẩn người. Ngồi xuống bên cạnh, ôm lão bà vào lòng: "Đang nghĩ gì vậy?"
Vừa nói, hắn vừa đưa ly nước đến bên miệng Lư Miêu Miêu. Uống cạn một ngụm xong nàng tựa vào người Lâm Nam: "Cũng không có gì, là cữu cữu đó, ngươi nói có phải chúng ta nên đến nhà ông ấy một chuyến, ít nhất cũng phải qua lại chút lễ nghĩa chứ."
Nói xong, Lư Miêu Miêu càng thêm hứng thú: "Lâm Nam, ngươi nghĩ nếu chúng ta chuẩn bị quà thì nên tặng cho mợ hay là cho con của họ?"
Nghe câu này, Lâm Nam mới nhớ ra Lư Miêu Miêu còn chưa biết rõ về tình hình của người cậu này. Anh cười nói: "Ta thấy tặng mợ là được rồi."
Lư Miêu Miêu không hiểu ý lắm, nghĩ Lâm Nam nói tặng quà cho mợ. Thế là gật đầu: "Cũng đúng, tặng mợ thì hợp hơn, đồ ở chỗ Tư Ngữ cũng không tệ, đến lúc đó mua hai món, thêm cả..."
Biết lão bà mình không hiểu ý, Lâm Nam nhắc lại lần nữa: "Ta nói tặng cữu cữu một người mợ."
Lư Miêu Miêu mở to mắt, "Ý gì?"
Lâm Nam đưa ly nước cho Lư Miêu Miêu, ra hiệu cho nàng uống. Còn mình thì bắt đầu giới thiệu những gì mình biết về tình hình của Long Trác. Nghe nói ông ấy vẫn chưa kết hôn, hay là do chuyện của mẹ mình khi xưa, Đa Đa có chút áy náy: "Ai, nếu sớm gặp ngươi thì tốt rồi, sớm chữa cho ông ấy, cũng không đến nỗi bây giờ vẫn chưa kết hôn, tuổi này rồi thì còn dễ tìm sao?"
Vuốt tóc Lư Miêu Miêu, anh nói: "Lão bà, ngươi suy nghĩ kiểu gì mà cứ kỳ lạ vậy?"
"Cậu của em tìm vợ dễ như trở bàn tay luôn ấy chứ, nghe đây nhé! Thứ nhất, với gia thế của cậu, chỉ cần là một người phụ nữ bình thường, ai cũng muốn gả cho ông ấy.""Thứ hai, đừng nhìn cậu lớn tuổi, nhưng thực lực mạnh, Hóa Kình ít nhất cũng làm cơ thể trẻ hơn hai mươi tuổi, nên có thể xem ông ấy như thanh niên mà đối đãi, thậm chí cưới cô 18 tuổi cũng không quá phận.""Cuối cùng, có vẻ cậu đang để ý một đối tượng, chỉ là đã hai mươi năm rồi, không biết bây giờ còn cơ hội không."
Lúc này, sự chú ý của Lư Miêu Miêu lại thay đổi: "Theo như ngươi nói, với thực lực của ngươi, đợi khi ta già ngươi vẫn còn trẻ, sau đó ngươi cưới cô 18 đúng không?"
Lâm Nam thấy thế liền giật lấy ly nước để lên bàn, sau đó kéo Lư Miêu Miêu nằm xuống sofa. Lư Miêu Miêu hai tay đặt lên ngực Lâm Nam, bốn mắt nhìn nhau: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì, chỉ là cảm thấy đầu óc của ngươi đang nghĩ nhiều quá, giúp ngươi loại bỏ bớt suy nghĩ trong đầu thôi."
Nói xong, anh liền hôn lên, thấy không đẩy ra được, tay đành phải từ ngực Lâm Nam vòng qua cổ hắn. Tiếc là sofa nhỏ quá không tiện phát huy, tiện tay vung lên làm đèn phòng khách tắt ngóm, bế Lư Miêu Miêu vào phòng ngủ. Còn không cẩn thận làm đứt một chiếc cúc trên áo sơ mi trắng của Lư Miêu Miêu.
Trong bóng tối, trừ bước cuối cùng thì mọi thứ Lâm Nam đều đã làm hài lòng, anh ôm người con gái thơm ngát trong lòng, thậm chí cảm thấy trên da có chút mồ hôi rịn. "Lão bà."
"Ừ."
"Lão bà."
"Ừ?"
"Lão bà."
"Có gì thì nói đi."
"Không có gì, chỉ là muốn gọi ngươi, sau này không có ngươi ta phải sống sao đây!"
Lư Miêu Miêu ban đầu còn cảm động, nhưng khi cảm nhận được bàn tay không thật thà đang đặt trên người, nàng lập tức bật dậy. Xuống giường thay một bộ đồ ngủ khác mới dám quay lại. Chui vào ngực Lâm Nam: "Chờ đến khi em hết thời, hy vọng ngươi vẫn nói như vậy, trời sắp sáng rồi, ngủ thêm chút nữa nhé!"
Có lẽ cũng là mệt rồi, nàng mới nhắm mắt không đến một phút đã ngủ say. Nhìn hàng mi dài cong vút, gương mặt tinh xảo, Lâm Nam hôn nhẹ lên trán nàng: "Yên tâm đi, đời này xem như ta ỷ lại vào ngươi."
Sau đó ôm chặt người trong ngực, nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Nam chỉ cảm thấy hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể còn làm an thần hơn cả mùi đàn hương.
Buổi sáng, hai người vẫn cùng nhau chạy bộ, mua đồ ăn, tắm rửa. Đáng nói là khi Lâm Nam đang bày bữa sáng thì bị vẻ ngoài hôm nay của Lư Miêu Miêu mê hoặc. Chiếc váy dài màu tím nhạt chắc hẳn là mới mua, dù để lộ một chút bắp chân nhưng có thể thấy nàng đi tất, bên dưới lại thêm một đôi giày trắng. "Quả nhiên màu tím càng có vẻ quyến rũ."
Lư Miêu Miêu xoay một vòng, cộng thêm mái tóc dài xõa rối càng làm mê đắm người. "Thế nào, đẹp không?"
Lâm Nam vẫy nàng lại ăn cơm, "Đẹp, vợ của ta mặc gì cũng đẹp, nhưng vẫn nên khoác thêm áo, đừng để bị cảm."
Ngồi vào bàn, Lư Miêu Miêu cầm bát cháo lên, "Biết rồi."
Lúc này, Hàn Hương Như cũng rửa mặt xong đi tới ngồi: "Oa, tỷ Miêu Miêu hôm nay sao mặc đẹp thế."
Lâm Nam đẩy bát cháo đến trước mặt cô: "Vợ của ta ngày nào mà chẳng đẹp."
Hàn Hương Như cầm bát cháo khựng lại một chút: "Cũng đúng ha."
Ăn sáng xong, Lâm Nam tự tay khoác cho Lư Miêu Miêu một chiếc áo khoác kẻ caro, sau đó ôm lấy nàng: "Tối về sớm nhé."
"Biết rồi."
Hàn Hương Như thấy cảnh này liền đi thẳng ra cửa trước. Nghe tiếng thang máy đi lên, Lâm Nam mới buông nàng ra, đồng thời vẫn không quên hôn một cái: "Bye bye."
"Bye bye."
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Nam cũng định rời đi, tiện tay gọi điện cho bộ phận quản lý kêu nhân viên vệ sinh đến.
Thu dọn bản thân xong, anh lấy những tài liệu liên quan đến luật sư trong chiếc nhẫn ra. "Chân Thành Luật Sở."
Đọc hai lần sau, Lâm Nam cảm thấy cái tên này quen quen, lục tìm một phen mới phát hiện là của Trương Tam Gia. Đang định cất hợp đồng đi thì một tấm giấy chứng nhận tư cách hành nghề luật sư rơi ra. Mở ra thì Lâm Nam phát hiện đó là của mình. "Cái quỷ gì vậy, ta có thi cử gì đâu mà có cái này, hệ thống này cũng làm được à, sẽ không bị coi là làm giấy tờ giả đấy chứ!"
Thực tình không muốn nói ra nhưng hệ thống lại cảm thấy mình lần nữa bị nghi ngờ. «Hệ thống đã nói nhiều lần rồi, hệ thống xuất phẩm chắc chắn là tinh phẩm, kí chủ không cần lo lắng gì hết.»
"Nhưng ta một chút kiến thức về luật pháp cũng không có mà, ngươi cho ta cái chứng nhận này để làm gì chứ."
«CEO của luật sư bắt buộc phải là đối tác của luật sư, đối tác của luật sư phải có chứng nhận tư cách hành nghề luật sư.»
"À, vậy à, hệ thống, ngươi có thể cho ta kiến thức về luật pháp ở mức tông sư không?"
"Hệ thống."
"Thống tử."
Tiếc là hệ thống không để ý đến nữa. Lâm Nam bất đắc dĩ chỉ có thể đi đến luật sư xem sao, hy vọng sẽ không bị vạch trần. Nhưng anh tin tưởng hệ thống sẽ không thấy chết mà không cứu, đến lúc mấu chốt, chắc chắn sẽ có nhiệm vụ xuất hiện. Vừa nghĩ đến đó, thu dọn xong xuôi Lâm Nam lái chiếc Panamera đến Chân Thành Luật Sở.
Trên đường đi rất thuận lợi, hai chiếc xe dễ dàng dừng tại bãi đỗ xe dưới tầng hầm Thang Thần Nhất Phẩm. Hàn Hương Như xuống xe liền đi thẳng về giường, buồn ngủ rã rời. Trong phòng, theo sau khi Hàn Hương Như đóng cửa, nhìn Lư Miêu Miêu vẫn còn rất tỉnh táo.
"Lão bà, không ngủ à? Mấy tiếng nữa là đến giờ của ngươi rồi đấy."
Lư Miêu Miêu không để tâm: "Không sao, ta không có tiết cũng không có việc gì gấp, nếu buồn ngủ thì ở trường ngủ cũng được."
Nghe vậy, Lâm Nam đi lấy nước uống, quay lại thì thấy Lư Miêu Miêu vẫn đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ đang ngẩn người. Ngồi xuống bên cạnh, ôm lão bà vào lòng: "Đang nghĩ gì vậy?"
Vừa nói, hắn vừa đưa ly nước đến bên miệng Lư Miêu Miêu. Uống cạn một ngụm xong nàng tựa vào người Lâm Nam: "Cũng không có gì, là cữu cữu đó, ngươi nói có phải chúng ta nên đến nhà ông ấy một chuyến, ít nhất cũng phải qua lại chút lễ nghĩa chứ."
Nói xong, Lư Miêu Miêu càng thêm hứng thú: "Lâm Nam, ngươi nghĩ nếu chúng ta chuẩn bị quà thì nên tặng cho mợ hay là cho con của họ?"
Nghe câu này, Lâm Nam mới nhớ ra Lư Miêu Miêu còn chưa biết rõ về tình hình của người cậu này. Anh cười nói: "Ta thấy tặng mợ là được rồi."
Lư Miêu Miêu không hiểu ý lắm, nghĩ Lâm Nam nói tặng quà cho mợ. Thế là gật đầu: "Cũng đúng, tặng mợ thì hợp hơn, đồ ở chỗ Tư Ngữ cũng không tệ, đến lúc đó mua hai món, thêm cả..."
Biết lão bà mình không hiểu ý, Lâm Nam nhắc lại lần nữa: "Ta nói tặng cữu cữu một người mợ."
Lư Miêu Miêu mở to mắt, "Ý gì?"
Lâm Nam đưa ly nước cho Lư Miêu Miêu, ra hiệu cho nàng uống. Còn mình thì bắt đầu giới thiệu những gì mình biết về tình hình của Long Trác. Nghe nói ông ấy vẫn chưa kết hôn, hay là do chuyện của mẹ mình khi xưa, Đa Đa có chút áy náy: "Ai, nếu sớm gặp ngươi thì tốt rồi, sớm chữa cho ông ấy, cũng không đến nỗi bây giờ vẫn chưa kết hôn, tuổi này rồi thì còn dễ tìm sao?"
Vuốt tóc Lư Miêu Miêu, anh nói: "Lão bà, ngươi suy nghĩ kiểu gì mà cứ kỳ lạ vậy?"
"Cậu của em tìm vợ dễ như trở bàn tay luôn ấy chứ, nghe đây nhé! Thứ nhất, với gia thế của cậu, chỉ cần là một người phụ nữ bình thường, ai cũng muốn gả cho ông ấy.""Thứ hai, đừng nhìn cậu lớn tuổi, nhưng thực lực mạnh, Hóa Kình ít nhất cũng làm cơ thể trẻ hơn hai mươi tuổi, nên có thể xem ông ấy như thanh niên mà đối đãi, thậm chí cưới cô 18 tuổi cũng không quá phận.""Cuối cùng, có vẻ cậu đang để ý một đối tượng, chỉ là đã hai mươi năm rồi, không biết bây giờ còn cơ hội không."
Lúc này, sự chú ý của Lư Miêu Miêu lại thay đổi: "Theo như ngươi nói, với thực lực của ngươi, đợi khi ta già ngươi vẫn còn trẻ, sau đó ngươi cưới cô 18 đúng không?"
Lâm Nam thấy thế liền giật lấy ly nước để lên bàn, sau đó kéo Lư Miêu Miêu nằm xuống sofa. Lư Miêu Miêu hai tay đặt lên ngực Lâm Nam, bốn mắt nhìn nhau: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì, chỉ là cảm thấy đầu óc của ngươi đang nghĩ nhiều quá, giúp ngươi loại bỏ bớt suy nghĩ trong đầu thôi."
Nói xong, anh liền hôn lên, thấy không đẩy ra được, tay đành phải từ ngực Lâm Nam vòng qua cổ hắn. Tiếc là sofa nhỏ quá không tiện phát huy, tiện tay vung lên làm đèn phòng khách tắt ngóm, bế Lư Miêu Miêu vào phòng ngủ. Còn không cẩn thận làm đứt một chiếc cúc trên áo sơ mi trắng của Lư Miêu Miêu.
Trong bóng tối, trừ bước cuối cùng thì mọi thứ Lâm Nam đều đã làm hài lòng, anh ôm người con gái thơm ngát trong lòng, thậm chí cảm thấy trên da có chút mồ hôi rịn. "Lão bà."
"Ừ."
"Lão bà."
"Ừ?"
"Lão bà."
"Có gì thì nói đi."
"Không có gì, chỉ là muốn gọi ngươi, sau này không có ngươi ta phải sống sao đây!"
Lư Miêu Miêu ban đầu còn cảm động, nhưng khi cảm nhận được bàn tay không thật thà đang đặt trên người, nàng lập tức bật dậy. Xuống giường thay một bộ đồ ngủ khác mới dám quay lại. Chui vào ngực Lâm Nam: "Chờ đến khi em hết thời, hy vọng ngươi vẫn nói như vậy, trời sắp sáng rồi, ngủ thêm chút nữa nhé!"
Có lẽ cũng là mệt rồi, nàng mới nhắm mắt không đến một phút đã ngủ say. Nhìn hàng mi dài cong vút, gương mặt tinh xảo, Lâm Nam hôn nhẹ lên trán nàng: "Yên tâm đi, đời này xem như ta ỷ lại vào ngươi."
Sau đó ôm chặt người trong ngực, nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Nam chỉ cảm thấy hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể còn làm an thần hơn cả mùi đàn hương.
Buổi sáng, hai người vẫn cùng nhau chạy bộ, mua đồ ăn, tắm rửa. Đáng nói là khi Lâm Nam đang bày bữa sáng thì bị vẻ ngoài hôm nay của Lư Miêu Miêu mê hoặc. Chiếc váy dài màu tím nhạt chắc hẳn là mới mua, dù để lộ một chút bắp chân nhưng có thể thấy nàng đi tất, bên dưới lại thêm một đôi giày trắng. "Quả nhiên màu tím càng có vẻ quyến rũ."
Lư Miêu Miêu xoay một vòng, cộng thêm mái tóc dài xõa rối càng làm mê đắm người. "Thế nào, đẹp không?"
Lâm Nam vẫy nàng lại ăn cơm, "Đẹp, vợ của ta mặc gì cũng đẹp, nhưng vẫn nên khoác thêm áo, đừng để bị cảm."
Ngồi vào bàn, Lư Miêu Miêu cầm bát cháo lên, "Biết rồi."
Lúc này, Hàn Hương Như cũng rửa mặt xong đi tới ngồi: "Oa, tỷ Miêu Miêu hôm nay sao mặc đẹp thế."
Lâm Nam đẩy bát cháo đến trước mặt cô: "Vợ của ta ngày nào mà chẳng đẹp."
Hàn Hương Như cầm bát cháo khựng lại một chút: "Cũng đúng ha."
Ăn sáng xong, Lâm Nam tự tay khoác cho Lư Miêu Miêu một chiếc áo khoác kẻ caro, sau đó ôm lấy nàng: "Tối về sớm nhé."
"Biết rồi."
Hàn Hương Như thấy cảnh này liền đi thẳng ra cửa trước. Nghe tiếng thang máy đi lên, Lâm Nam mới buông nàng ra, đồng thời vẫn không quên hôn một cái: "Bye bye."
"Bye bye."
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Nam cũng định rời đi, tiện tay gọi điện cho bộ phận quản lý kêu nhân viên vệ sinh đến.
Thu dọn bản thân xong, anh lấy những tài liệu liên quan đến luật sư trong chiếc nhẫn ra. "Chân Thành Luật Sở."
Đọc hai lần sau, Lâm Nam cảm thấy cái tên này quen quen, lục tìm một phen mới phát hiện là của Trương Tam Gia. Đang định cất hợp đồng đi thì một tấm giấy chứng nhận tư cách hành nghề luật sư rơi ra. Mở ra thì Lâm Nam phát hiện đó là của mình. "Cái quỷ gì vậy, ta có thi cử gì đâu mà có cái này, hệ thống này cũng làm được à, sẽ không bị coi là làm giấy tờ giả đấy chứ!"
Thực tình không muốn nói ra nhưng hệ thống lại cảm thấy mình lần nữa bị nghi ngờ. «Hệ thống đã nói nhiều lần rồi, hệ thống xuất phẩm chắc chắn là tinh phẩm, kí chủ không cần lo lắng gì hết.»
"Nhưng ta một chút kiến thức về luật pháp cũng không có mà, ngươi cho ta cái chứng nhận này để làm gì chứ."
«CEO của luật sư bắt buộc phải là đối tác của luật sư, đối tác của luật sư phải có chứng nhận tư cách hành nghề luật sư.»
"À, vậy à, hệ thống, ngươi có thể cho ta kiến thức về luật pháp ở mức tông sư không?"
"Hệ thống."
"Thống tử."
Tiếc là hệ thống không để ý đến nữa. Lâm Nam bất đắc dĩ chỉ có thể đi đến luật sư xem sao, hy vọng sẽ không bị vạch trần. Nhưng anh tin tưởng hệ thống sẽ không thấy chết mà không cứu, đến lúc mấu chốt, chắc chắn sẽ có nhiệm vụ xuất hiện. Vừa nghĩ đến đó, thu dọn xong xuôi Lâm Nam lái chiếc Panamera đến Chân Thành Luật Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận