Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 147: Hoắc mẫu, dự định dời mộ phần
Chương 147: Hoắc mẫu, dự định dời mộ phần
Lâm Nam cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng y phục cả hai vẫn chỉnh tề, cũng không thể suy đoán lung tung. Vì vậy, anh nói: "Không có gì phiền toái cả, vợ ta vừa mới tỉnh thôi, có việc gì không?"
Người phụ nữ thấy vậy thì hiểu ra mình đã hiểu lầm. Vừa vỗ trán, vừa nói: "Quên mất chuyện quan trọng."
Hóa ra, hôm nay tài xế nhà người phụ nữ xin nghỉ, mà cô ta vừa về từ nơi khác, nên tự mình lái xe đến đón con gái, vì đỗ xe quá gần xe Lâm Nam. Kỹ thuật lái xe của cô ta lại không tốt, sợ lát nữa khi đi ra sẽ quẹt vào xe của Lâm Nam, nên muốn nhờ Lâm Nam lùi lên phía trước một chút, để cô ta có không gian lái xe ra.
Thấy Lâm Nam định thao tác xe, người phụ nữ chắp tay trước ngực, nói: "Cảm ơn anh nha!"
Đợi đến khi Lâm Nam nhường lại khoảng ba mươi centimet, phú bà từ trong xe lấy ra hai túi đồ ăn vặt, đây là cô ta cố ý chuẩn bị cho con gái. Nếu không phải thấy Lâm Nam cũng không có vẻ thiếu tiền, cô ta đã không nỡ lấy đồ ăn vặt quý báu của con gái mình ra rồi. Cô ta nhét hai túi qua cửa sổ xe, hoàn toàn không cho hai người Lâm Nam có cơ hội từ chối.
Lâm Nam không ngờ phú bà này lại khéo cư xử như vậy, anh và Lư Miêu Miêu nhìn nhau, không từ chối nữa.
Một lát sau, ba nữ sinh đeo cặp sách, tay trong tay đi ra, cùng nhau chạy về phía xe của Lâm Nam. Hoắc Quân Di ở giữa trông nổi bật nhất, không phải là đang gièm pha, Lâm Nam cảm thấy bây giờ cho dù Hàn Hương Như có trang điểm, cũng không có được khí chất như người ta. Loại này chủ yếu vẫn là xem về xuất thân, giống như Lâm Nam hiện giờ mặc dù có thể được coi là phú hào, nhưng vẫn không có khí chất của người thuộc tầng lớp thượng lưu, mà giống như đồ nhà quê từ nông thôn lên hơn.
Lúc này người phụ nữ như là phát hiện ra mục tiêu, không màng đến việc đang đi giày cao gót, chạy nhanh về phía Hoắc Quân Di.
"honey"
Hoắc Quân Di vốn đang vừa cười vừa nói chuyện với Hàn Hương Như, nghe được âm thanh quen thuộc này. Ngay lập tức cô ý thức được người mẹ kỳ lạ của mình đã trở lại. Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên không đoán sai. Lúc này hai người đã cách nhau chưa đến một người, Hoắc mẫu đã từ trong tay hai người Hàn Hương Như kéo con gái mình vào trong lòng ôm lấy.
"Con gái bảo bối của mẹ có nhớ mẹ không, lần này mẹ đã gác hết công việc cố ý về thăm con đấy."
Lời này có thể lừa gạt người khác, chứ lừa gạt con gái mình thì chỉ có thể cười trừ. Hoắc Quân Di biết mẹ mình là người như thế nào, lần này quay về Hỗ Thành nhất định là có chuyện gì quan trọng muốn làm. Nhưng vẫn thân thiết nói: "Nhớ mẹ, nhưng mẹ lại không chịu buông tay con ra, con muốn véo mẹ một cái cho bõ ghét."
Khi buông con gái mình ra, Hoắc mẫu vừa đánh vào người cô, vừa nói: "Con bé chết tiệt này, sao lại khoa trương như vậy, vừa thấy mẹ liền bắt đầu ghét bỏ mẹ rồi."
Sau đó lại hỏi đến hai người bên cạnh, "Con gái, đây là bạn bè của con sao?"
Hoắc Quân Di ôm lấy cánh tay mẹ mình, nói: "Đúng vậy! Sao thế, mẹ không được kết giao bạn bè à?"
Liếc nhìn con gái mình một cái, bà nói: "Mẹ ngược lại rất hy vọng con kết giao nhiều bạn bè, thế nhưng là nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con có bạn, ngoài cái tên tiểu tử nhà Châu kia ra đấy."
Hàn Hương Như và Mục Nghiên cũng rất khách khí, cùng nói: "Chào dì ạ."
"Tốt, tốt, tốt, có thời gian thì đến nhà dì chơi nhé, nếu Quân Di có gì không phải, đến lúc đó cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ nó."
"Mẹ à, sao lại nói về con gái mình như vậy?"
Hoắc mẫu cũng không khách khí, vạch ra bệnh công chúa của con gái mình, bất quá may mà cô có mệnh công chúa, cho nên không sao cả.
Hàn Hương Như nói: "Quân Di tốt lắm mà, đâu có giống như dì nói đâu!"
"Thật vậy à?" Hoắc mẫu cười không ngậm miệng được.
Cứ như vậy bốn người trò chuyện rôm rả. Thấy tình hình này, Lâm Nam dẫn theo Lư Miêu Miêu cũng đi đến, chủ yếu là sợ Hàn Hương Như bị người ta khi dễ. Dù sao thân phận và địa vị của họ có sự chênh lệch quá lớn.
"Chị Miêu Miêu, anh rể." Hàn Hương Như thành công chuyển sự chú ý của mọi người đến vợ chồng Lâm Nam.
Người phụ nữ nhìn thấy người đến là anh chàng đẹp trai vừa nãy, ý cười càng đậm: "Thật là khéo a! Không ngờ bọn trẻ lại là bạn bè."
"Đúng là trùng hợp thật." Sau đó mọi người khách sáo vài câu.
Hoắc mẫu bày tỏ không có chuyện gì thì có thể để Hoắc Quân Di mời mấy người đến nhà bọn họ chơi, cùng nhau cho náo nhiệt. Cuối cùng thấy học sinh sắp tan hết, mấy người mới chia nhau ra. Lâm Nam muốn đưa Mục Nghiên thì bị cô từ chối, bởi vì có xe buýt đến thẳng khu nhà cô ở.
Khi lên xe buýt Mục Nghiên thấy Lâm Nam và những người khác đều nhìn mình, không khỏi nói: "Ân nhân, mọi người về nhà đi! Con đi trước đây, bye bye."
Chiếc Panamera khởi động, quay về Thang Thần nhất phẩm.
Ở một chiếc Bentley khác, Hoắc Quân Di đang ăn đồ ăn vặt mà mình yêu thích nhất, đồng thời cũng hoàn toàn giải phóng bản tính, lắc lư theo điệu nhạc, không còn chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các nào. Hoắc mẫu cũng không cảm thấy kinh ngạc, nếu con gái mình ở trước mặt mà còn không thể phóng túng bản tính, thì bà - một người mẹ quá là thất bại.
"Lão mụ, lần này mẹ trở về nhất định là có chuyện đúng không? Để con gái ta thay mẹ tham mưu một chút xem sao."
Hoắc mẫu cũng không che giấu, bởi vì lần này bà trở về có hai việc, ít nhiều đều có liên quan đến Hoắc Quân Di. Chuyện thứ nhất, cũng là sự kiện quan trọng nhất, đó chính là tham gia một buổi yến tiệc.
Hoắc Quân Di cũng rất ngạc nhiên, Hỗ Thành lại còn có người có thể tổ chức được một buổi yến tiệc mà mẹ cô phải đi ngàn dặm xa xôi để về tham gia. Bất quá khi nghe nói mình cũng phải tham gia, thì cô cũng không hỏi quá nhiều, dù sao đến lúc đó mình đi rồi sẽ biết mọi chuyện.
Về phần chuyện thứ hai, đương nhiên là do Hoắc mẫu nhận được điện thoại của dì Phương. Biết con gái mình đã không còn vương vấn cái tên tiểu tử nhà Châu kia nữa, Hoắc mẫu mừng không ngậm được miệng.
"Quân Di, những gì dì Phương nói đều là thật sao? Con không phải là muốn dùng khổ nhục kế đấy chứ, như thế thì mẹ sẽ buồn chết mất."
Hoắc Quân Di cắn miếng đồ ăn vặt trên tay, nói: "Tính cách của con mẹ còn không biết à? Sao có thể làm loại chuyện ngu ngốc mà mấy người phụ nữ thường làm chứ."
Nghe vậy, Hoắc mẫu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chuyện này cũng không nói trước được đâu."
Hoắc Quân Di như một con sư tử con đang nổi giận, nếu không phải thấy mẹ mình đang lái xe thì cô đã nhào tới véo bà mấy cái rồi.
Đưa một tay lên xoa đầu con gái, bà nói: "Mẹ chỉ nói đùa thôi, nhưng con nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, mấy năm nay tuy ít gặp nhau, nhưng mẹ vẫn thấy được, tên tiểu tử nhà Châu kia hoàn toàn thừa hưởng tính cách của mẹ hắn, vì lợi ích của bản thân mà cái gì cũng dám làm, cho nên hắn không hợp với con."
"Ừm." Hoắc Quân Di không phản bác, chỉ yên lặng ăn đồ ăn vặt trên tay, thỉnh thoảng còn đút cho Hoắc mẫu một miếng.
Thang Thần nhất phẩm. Sau khi về đến nhà, Hàn Hương Như đi học bài, hai vợ chồng Lâm Nam cùng nhau vào bếp bận rộn. Vốn không muốn để Lư Miêu Miêu nhúng tay vào, nhưng vì cô rảnh rỗi nên cũng phụ giúp một tay hái rau. Lúc này, Lâm Nam nghĩ đến một chuyện: "Bà xã, phong thủy ở chỗ nhạc phụ không tốt lắm, tôi thấy chỗ của nhạc mẫu cũng còn phòng trống, mình chọn thời gian rồi dời mộ hai người họ gần nhau một chút, em thấy thế nào?"
"Vậy thì đương nhiên tốt rồi, cũng không biết cái chỗ đó của ai nữa, hay là do ba mua, nếu không thì gọi điện thoại hỏi cô một tiếng đi." Vừa nói, cô đã muốn gọi điện, nhưng bị Lâm Nam ngăn lại, vì trong lòng Lâm Nam có chút lo lắng.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Lư Miêu Miêu, anh nói: "Việc này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ làm cho thật đẹp." Lư Miêu Miêu nhón chân hôn lên má Lâm Nam một cái, "Chồng thật tốt."
Lâm Nam cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng y phục cả hai vẫn chỉnh tề, cũng không thể suy đoán lung tung. Vì vậy, anh nói: "Không có gì phiền toái cả, vợ ta vừa mới tỉnh thôi, có việc gì không?"
Người phụ nữ thấy vậy thì hiểu ra mình đã hiểu lầm. Vừa vỗ trán, vừa nói: "Quên mất chuyện quan trọng."
Hóa ra, hôm nay tài xế nhà người phụ nữ xin nghỉ, mà cô ta vừa về từ nơi khác, nên tự mình lái xe đến đón con gái, vì đỗ xe quá gần xe Lâm Nam. Kỹ thuật lái xe của cô ta lại không tốt, sợ lát nữa khi đi ra sẽ quẹt vào xe của Lâm Nam, nên muốn nhờ Lâm Nam lùi lên phía trước một chút, để cô ta có không gian lái xe ra.
Thấy Lâm Nam định thao tác xe, người phụ nữ chắp tay trước ngực, nói: "Cảm ơn anh nha!"
Đợi đến khi Lâm Nam nhường lại khoảng ba mươi centimet, phú bà từ trong xe lấy ra hai túi đồ ăn vặt, đây là cô ta cố ý chuẩn bị cho con gái. Nếu không phải thấy Lâm Nam cũng không có vẻ thiếu tiền, cô ta đã không nỡ lấy đồ ăn vặt quý báu của con gái mình ra rồi. Cô ta nhét hai túi qua cửa sổ xe, hoàn toàn không cho hai người Lâm Nam có cơ hội từ chối.
Lâm Nam không ngờ phú bà này lại khéo cư xử như vậy, anh và Lư Miêu Miêu nhìn nhau, không từ chối nữa.
Một lát sau, ba nữ sinh đeo cặp sách, tay trong tay đi ra, cùng nhau chạy về phía xe của Lâm Nam. Hoắc Quân Di ở giữa trông nổi bật nhất, không phải là đang gièm pha, Lâm Nam cảm thấy bây giờ cho dù Hàn Hương Như có trang điểm, cũng không có được khí chất như người ta. Loại này chủ yếu vẫn là xem về xuất thân, giống như Lâm Nam hiện giờ mặc dù có thể được coi là phú hào, nhưng vẫn không có khí chất của người thuộc tầng lớp thượng lưu, mà giống như đồ nhà quê từ nông thôn lên hơn.
Lúc này người phụ nữ như là phát hiện ra mục tiêu, không màng đến việc đang đi giày cao gót, chạy nhanh về phía Hoắc Quân Di.
"honey"
Hoắc Quân Di vốn đang vừa cười vừa nói chuyện với Hàn Hương Như, nghe được âm thanh quen thuộc này. Ngay lập tức cô ý thức được người mẹ kỳ lạ của mình đã trở lại. Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên không đoán sai. Lúc này hai người đã cách nhau chưa đến một người, Hoắc mẫu đã từ trong tay hai người Hàn Hương Như kéo con gái mình vào trong lòng ôm lấy.
"Con gái bảo bối của mẹ có nhớ mẹ không, lần này mẹ đã gác hết công việc cố ý về thăm con đấy."
Lời này có thể lừa gạt người khác, chứ lừa gạt con gái mình thì chỉ có thể cười trừ. Hoắc Quân Di biết mẹ mình là người như thế nào, lần này quay về Hỗ Thành nhất định là có chuyện gì quan trọng muốn làm. Nhưng vẫn thân thiết nói: "Nhớ mẹ, nhưng mẹ lại không chịu buông tay con ra, con muốn véo mẹ một cái cho bõ ghét."
Khi buông con gái mình ra, Hoắc mẫu vừa đánh vào người cô, vừa nói: "Con bé chết tiệt này, sao lại khoa trương như vậy, vừa thấy mẹ liền bắt đầu ghét bỏ mẹ rồi."
Sau đó lại hỏi đến hai người bên cạnh, "Con gái, đây là bạn bè của con sao?"
Hoắc Quân Di ôm lấy cánh tay mẹ mình, nói: "Đúng vậy! Sao thế, mẹ không được kết giao bạn bè à?"
Liếc nhìn con gái mình một cái, bà nói: "Mẹ ngược lại rất hy vọng con kết giao nhiều bạn bè, thế nhưng là nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con có bạn, ngoài cái tên tiểu tử nhà Châu kia ra đấy."
Hàn Hương Như và Mục Nghiên cũng rất khách khí, cùng nói: "Chào dì ạ."
"Tốt, tốt, tốt, có thời gian thì đến nhà dì chơi nhé, nếu Quân Di có gì không phải, đến lúc đó cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ nó."
"Mẹ à, sao lại nói về con gái mình như vậy?"
Hoắc mẫu cũng không khách khí, vạch ra bệnh công chúa của con gái mình, bất quá may mà cô có mệnh công chúa, cho nên không sao cả.
Hàn Hương Như nói: "Quân Di tốt lắm mà, đâu có giống như dì nói đâu!"
"Thật vậy à?" Hoắc mẫu cười không ngậm miệng được.
Cứ như vậy bốn người trò chuyện rôm rả. Thấy tình hình này, Lâm Nam dẫn theo Lư Miêu Miêu cũng đi đến, chủ yếu là sợ Hàn Hương Như bị người ta khi dễ. Dù sao thân phận và địa vị của họ có sự chênh lệch quá lớn.
"Chị Miêu Miêu, anh rể." Hàn Hương Như thành công chuyển sự chú ý của mọi người đến vợ chồng Lâm Nam.
Người phụ nữ nhìn thấy người đến là anh chàng đẹp trai vừa nãy, ý cười càng đậm: "Thật là khéo a! Không ngờ bọn trẻ lại là bạn bè."
"Đúng là trùng hợp thật." Sau đó mọi người khách sáo vài câu.
Hoắc mẫu bày tỏ không có chuyện gì thì có thể để Hoắc Quân Di mời mấy người đến nhà bọn họ chơi, cùng nhau cho náo nhiệt. Cuối cùng thấy học sinh sắp tan hết, mấy người mới chia nhau ra. Lâm Nam muốn đưa Mục Nghiên thì bị cô từ chối, bởi vì có xe buýt đến thẳng khu nhà cô ở.
Khi lên xe buýt Mục Nghiên thấy Lâm Nam và những người khác đều nhìn mình, không khỏi nói: "Ân nhân, mọi người về nhà đi! Con đi trước đây, bye bye."
Chiếc Panamera khởi động, quay về Thang Thần nhất phẩm.
Ở một chiếc Bentley khác, Hoắc Quân Di đang ăn đồ ăn vặt mà mình yêu thích nhất, đồng thời cũng hoàn toàn giải phóng bản tính, lắc lư theo điệu nhạc, không còn chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các nào. Hoắc mẫu cũng không cảm thấy kinh ngạc, nếu con gái mình ở trước mặt mà còn không thể phóng túng bản tính, thì bà - một người mẹ quá là thất bại.
"Lão mụ, lần này mẹ trở về nhất định là có chuyện đúng không? Để con gái ta thay mẹ tham mưu một chút xem sao."
Hoắc mẫu cũng không che giấu, bởi vì lần này bà trở về có hai việc, ít nhiều đều có liên quan đến Hoắc Quân Di. Chuyện thứ nhất, cũng là sự kiện quan trọng nhất, đó chính là tham gia một buổi yến tiệc.
Hoắc Quân Di cũng rất ngạc nhiên, Hỗ Thành lại còn có người có thể tổ chức được một buổi yến tiệc mà mẹ cô phải đi ngàn dặm xa xôi để về tham gia. Bất quá khi nghe nói mình cũng phải tham gia, thì cô cũng không hỏi quá nhiều, dù sao đến lúc đó mình đi rồi sẽ biết mọi chuyện.
Về phần chuyện thứ hai, đương nhiên là do Hoắc mẫu nhận được điện thoại của dì Phương. Biết con gái mình đã không còn vương vấn cái tên tiểu tử nhà Châu kia nữa, Hoắc mẫu mừng không ngậm được miệng.
"Quân Di, những gì dì Phương nói đều là thật sao? Con không phải là muốn dùng khổ nhục kế đấy chứ, như thế thì mẹ sẽ buồn chết mất."
Hoắc Quân Di cắn miếng đồ ăn vặt trên tay, nói: "Tính cách của con mẹ còn không biết à? Sao có thể làm loại chuyện ngu ngốc mà mấy người phụ nữ thường làm chứ."
Nghe vậy, Hoắc mẫu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chuyện này cũng không nói trước được đâu."
Hoắc Quân Di như một con sư tử con đang nổi giận, nếu không phải thấy mẹ mình đang lái xe thì cô đã nhào tới véo bà mấy cái rồi.
Đưa một tay lên xoa đầu con gái, bà nói: "Mẹ chỉ nói đùa thôi, nhưng con nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, mấy năm nay tuy ít gặp nhau, nhưng mẹ vẫn thấy được, tên tiểu tử nhà Châu kia hoàn toàn thừa hưởng tính cách của mẹ hắn, vì lợi ích của bản thân mà cái gì cũng dám làm, cho nên hắn không hợp với con."
"Ừm." Hoắc Quân Di không phản bác, chỉ yên lặng ăn đồ ăn vặt trên tay, thỉnh thoảng còn đút cho Hoắc mẫu một miếng.
Thang Thần nhất phẩm. Sau khi về đến nhà, Hàn Hương Như đi học bài, hai vợ chồng Lâm Nam cùng nhau vào bếp bận rộn. Vốn không muốn để Lư Miêu Miêu nhúng tay vào, nhưng vì cô rảnh rỗi nên cũng phụ giúp một tay hái rau. Lúc này, Lâm Nam nghĩ đến một chuyện: "Bà xã, phong thủy ở chỗ nhạc phụ không tốt lắm, tôi thấy chỗ của nhạc mẫu cũng còn phòng trống, mình chọn thời gian rồi dời mộ hai người họ gần nhau một chút, em thấy thế nào?"
"Vậy thì đương nhiên tốt rồi, cũng không biết cái chỗ đó của ai nữa, hay là do ba mua, nếu không thì gọi điện thoại hỏi cô một tiếng đi." Vừa nói, cô đã muốn gọi điện, nhưng bị Lâm Nam ngăn lại, vì trong lòng Lâm Nam có chút lo lắng.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Lư Miêu Miêu, anh nói: "Việc này cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ làm cho thật đẹp." Lư Miêu Miêu nhón chân hôn lên má Lâm Nam một cái, "Chồng thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận