Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 165: Ban thưởng vương phủ một tòa, Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai

"Biết vợ không ai bằng chồng." Câu nói này đã thể hiện rõ thái độ của Lư Miêu Miêu.
Lâm Nam cũng không do dự nữa.
"Ta chọn lựa chọn thứ nhất."
« Phần thưởng đã được cấp, mời ký chủ chú ý kiểm tra và nhận. Sổ địa bộ vương phủ đã được cấp vào giới chỉ cho ký chủ. »
Lâm Nam nhìn lướt qua chiếc nhẫn rồi lấy nó ra. Cầm lấy sổ địa bộ, ngồi xuống bên cạnh Lư Miêu Miêu cùng xem.
"Lão bà, vậy hôn lễ cứ định ở trong tòa vương phủ này nhé!"
Lư Miêu Miêu đọc những chữ phía trên, những thông tin về ngày tháng và thân phận thì nàng vẫn chưa quen thuộc, nhưng khi đọc đến địa điểm tọa lạc lại là ở chỗ lão gia nhà mình.
Lâm Nam vội vàng tự mình kiểm tra, phía trên viết Cung Vương phủ, chẳng phải là tòa vương phủ nằm trong khu thắng cảnh nhà mình đó sao. Nghe nói sổ địa bộ tòa vương phủ đó đang nằm trong một ngân hàng ở Hương đảo, không ngờ hệ thống trực tiếp lấy nó đến tay mình.
Đầu óc Lâm Nam nhanh chóng vận chuyển.
"Hệ thống không phải là ăn trộm được đấy chứ! Cái này mà lấy ra dùng có gặp rắc rối không."
Hệ thống vốn không muốn phản ứng ký chủ nhà mình nghe vậy lập tức không vui.
« Ký chủ quá xem thường hệ thống, ta mới khinh thường đi ăn trộm. Với lại những thứ hệ thống tạo ra chắc chắn là hàng thượng phẩm, cứ yên tâm dùng đi. »
Thì ra không phải trộm, Lâm Nam còn định hỏi hệ thống làm thế nào để lấy được, cũng không thể là mua chứ! Nhưng hệ thống không trả lời nữa. Biết có hỏi nữa cũng chỉ tự làm mất mặt, dứt khoát không xoắn xuýt chuyện cái này từ đâu ra nữa.
Lúc này Lư Miêu Miêu lên tiếng: "Lâm Nam đây là sổ địa bộ sao?"
Ôm lấy vợ mình, "Đúng vậy! Ngay ở chỗ nhà lão gia, đến lúc đó chúng ta gọi tất cả bạn bè thân thích đến một lượt, tòa vương phủ này đủ chỗ chứa hơn mấy trăm người."
"Nhà Lâm Nam anh trước kia chẳng phải là hoàng thân quốc thích sao! Vậy thân phận như em còn có thể vào cửa không?"
Lư Miêu Miêu đã nói vậy, cũng vừa vặn để giải thích nguồn gốc sổ địa bộ này của mình.
"Tiền triều đã bị diệt rồi, làm gì còn hoàng thân quốc thích nào nữa, chỉ có lão công yêu em thôi."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu cũng không cảm thấy đây chỉ là những lời đường mật. Lâm Nam đã cho nàng cảm giác an toàn, bản thân nàng cũng muốn hiểu chuyện, không ai thích một bà vợ cố tình gây sự cả. Thế là chủ động dâng nụ hôn, lại là suýt nữa khiến môi bị sưng một ngày.
Về sau thì đương nhiên là bắt đầu làm chuyện chính.
Lật vạt áo của Lư Miêu Miêu lên, Lâm Nam không có ý nghĩ khác, chỉ là đơn thuần ấn nhẹ lên bụng dưới, đẩy nhanh quá trình hấp thu.
Thoải mái thì có thoải mái, nhưng Lâm Nam không nói cho Lư Miêu Miêu một chuyện. Theo một tiếng vang nhỏ xuất hiện, dù là ở trước mặt chồng mình, cổ trắng như tuyết của Lư Miêu Miêu trong nháy mắt đã đỏ ửng. Mà mặt nàng lúc này đã bị tấm chăn đỏ che phủ.
"Lâm Nam anh đừng có cười em."
Nhìn bà xã đáng yêu như vậy, Lâm Nam thấy đã ấn gần xong rồi, thế là buông áo ra, sau đó kéo nàng từ trong chăn ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khiến Lâm Nam phải ghé xuống hôn mấy cái.
"Không cười em, chuyện bình thường như vậy ai mà chẳng làm, anh cũng biết."
"Thật sao."
"Thật."
Nhưng lúc này bụng Lư Miêu Miêu lại kêu lên một tiếng. Cũng không để ý gì khác, nàng trực tiếp đi vào phòng vệ sinh. Cuối cùng lúc đi ra thì kêu lên: "Lâm Nam sau này không được để anh ấn như vậy nữa, mất mặt quá."
Ôm Lư Miêu Miêu vào lòng, đắp tấm chăn đỏ thẫm lên.
"Không mất mặt, ngủ trưa thôi em! Cứ hưởng thụ một chút cảm giác ở trong vương phủ đã, nếu thích phong cách này thì vài ngày nữa về nhà anh sẽ cho nhà mình cũng biến thành thế này."
Nghỉ ngơi đơn giản vài tiếng đồng hồ, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa. Lâm Nam nhìn người trong lòng mình ngoan ngoãn đang ngủ chậm rãi mở mắt, giống như con mèo con vừa mới tỉnh ngủ.
"Dậy rồi à."
"Ừm."
Ngáp một cái, lại nhắm mắt dụi dụi vào người Lâm Nam rồi mới chịu dậy. Buổi chiều lúc chào tạm biệt Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái, bà còn chúc phúc cho Lư Miêu Miêu, nhất định phải thường xuyên qua đây.
Lư Miêu Miêu cũng không khách khí.
"Linh Bái nãi nãi cứ yên tâm, cháu chỉ vừa mới ngủ một giấc trưa thôi mà đã thích nơi này rồi, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến, cũng không dám tưởng tượng buổi tối ngủ ở đây sẽ thoải mái sảng khoái đến cỡ nào."
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái cười tươi.
"Thật sao? Thoải mái là tốt rồi, lần sau đến ta sẽ cho các con chuẩn bị một phòng ngủ lớn."
Lưu Tư Ngữ lại bĩu môi. "Linh Bái nãi nãi lại thiên vị rồi, cháu cũng muốn."
"Đều có, đều có."
Lúc này Lưu Tư Ngữ mới im miệng. Châu Khả Nghiên hai người nhìn thấy mấy người vui vẻ hòa thuận không khỏi nghĩ đến nhà mình. Nàng không rõ, tại sao những người không có quan hệ máu mủ lại có thể nghĩ cho người khác, mà cha mẹ ruột của mình thì lại không thể.
Cười khổ, nàng cùng Châu Ảnh lên xe thương vụ của bọn họ.
Trước khi đóng cửa còn nói: "Buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp."
Cuối cùng ba người cũng lưu luyến không rời ngồi lên chiếc Panamera rồi rời đi. Ngay khi bọn họ đi không lâu, trong vương phủ xuất hiện một bóng hình xinh đẹp. Đây mới thực sự là ngự tỷ, dáng người cao ráo thon thả, ngũ quan sắc nét như một tác phẩm nghệ thuật, chiếc mũi cao thẳng không hề cong, bờ môi có hình dạng đẹp còn hơi cong lên, cho người ta một cảm giác trưởng thành phóng khoáng. Túi váy mông phối hợp với giày cao gót màu đen, đi lại đều mang theo gió.
"Cộc cộc cộc" Âm thanh giày cao gót va chạm với sàn nhà. Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai chạy nhanh vào phòng khách.
"Bà cố, cháu về rồi."
Nhìn thấy Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái, ngự tỷ nhào tới ôm bà rồi hôn lên gương mặt đầy nếp nhăn.
"Bà già, mấy ngày không gặp trông bà tinh thần hẳn ra đấy."
"Đó là đương nhiên."
Thấy bà cố cao hứng như vậy, tay cầm Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai cũng hào hứng theo.
"Xem ra bà cố đã gặp chuyện gì vui vẻ, nói ra cháu cũng cao hứng lây."
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái thừa nước đục thả câu.
"Bồi bà đi dạo vườn hoa nhé!"
Một thế hệ trước không thể có được khoảnh khắc thong thả dạo vườn hoa trong vương phủ.
"Ngươi nói đã gặp con gái của Dung di."
Âm thanh quá lớn khiến Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái đẩy nhẹ người cháu gái.
"Đừng ngạc nhiên thế chứ."
Sau đó vừa đi vừa cảm thán.
"Ta vừa nhìn thấy nàng lần đầu đã cảm thấy giống Dung di nhà ngươi rồi, vốn không dám khẳng định, nhưng đến khi nàng nói ra tên mẹ nàng, còn có mộ địa, ta liền biết năm đó tiểu muội trong bụng chính là con gái."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai lúc này dừng lại.
"Vậy bà cố sao lại không giữ cô ấy lại, trước kia bà luôn nói Dung di không cho chúng ta xen vào chuyện nhà, không đền đáp tốt cho cô ấy, bây giờ biểu muội đến, chúng ta không được bù đắp cho cô ấy sao?"
Nhìn cháu gái mình, Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái cười nhạt một tiếng.
"Đứa nhỏ ngốc, số phận của mỗi người đều khác nhau, có thể là năm đó tiểu muội đã quá khổ, nên đem hết vận may cho con gái của mình, cho nên bây giờ những thứ chúng ta có thể cho, người ta chưa chắc đã để ý."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai không dám tin.
"Bà cố, bà có nói hơi khoa trương không vậy, nhà chúng ta mang ra thứ gì mà chẳng vô giá…"
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái ngắt lời.
"Nha đầu, ngươi phải hiểu rõ, tất cả tài sản và quyền lợi nhà chúng ta đều có được là do có lão thân là võ giả hóa kình."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai cho biết mình hiểu, bằng không nàng cũng đã không dốc lòng tập võ, tuổi gần 29 đã có thực lực ám kình viên mãn.
"Vậy nếu ta nói, muội muội của ngươi lấy một người có thể tiện tay phế bỏ võ giả hóa kình viên mãn, con cảm thấy nhà chúng ta còn có thể mang ra được thứ gì người ta để ý nữa không?"
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai lại bị lạc mất trọng tâm.
"Bà cố, ý bà nói biểu muội lấy một võ giả lớn tuổi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận