Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 82: tông sư cấp vật phẩm giám định thuật, lần đầu tiên cùng giường đi ngủ

Chương 82: Tông sư cấp giám định vật phẩm, lần đầu tiên ngủ chung giường Cầm khẩu súng ngắn của cảnh sát, "Tất cả đừng động, giơ tay lên."
Dù cho Lâm Nam hiện tại đang ôm người, khẩu súng ngắn này cũng không có chút uy hiếp nào đối với hắn.
Bất quá, với tư cách công dân Hoa Hạ, phối hợp cảnh sát thúc thúc phá án vẫn là điều nên làm.
« Tuyển hạng đã đưa ra, mời ký chủ lựa chọn. » « Tuyển hạng một: Ngậm miệng không nói, âm thầm giúp vợ báo thù, ban thưởng giám định vật phẩm cấp tông sư. » « Tuyển hạng hai: Để cảnh sát hỗ trợ làm chủ công đạo, ban thưởng một khẩu súng ngắn Desert Eagle hoàng kim, đạn ×10000. » "Ta chọn tuyển hạng một."
« Ban thưởng đã được phát, mời ký chủ kiểm tra và nhận. » Hoa Hạ cấm súng, cầm một khẩu Desert Eagle hoàng kim đi ra ngoài chắc chắn sẽ gây rắc rối.
Với lại, khẩu Desert Eagle hoàng kim nghe thì ghê gớm, nhưng đối với võ giả cấp bậc như Lâm Nam mà nói, không có chút uy hiếp nào, cũng giống súng đồ chơi của trẻ con mà thôi.
Lúc này, mắt Lâm Nam đã có biến đổi nhỏ, nhìn khẩu súng của cảnh sát, Lâm Nam vận dụng giám định vật phẩm cấp tông sư, loại súng ngắn cùng mức độ biến chất và thông tin khác đều hiện lên trong đầu Lâm Nam.
Cảnh sát thấy Lâm Nam ôm người, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, cho nên không cưỡng ép hắn giơ tay, mà xem xét tình huống hai người bên cạnh.
"Đội trưởng, bọn họ đều còn sống, nhưng bị thương rất nặng."
Đội trưởng cảnh sát hình sự Châu Khả Phong hờ hững nói:
"Gọi xe cứu thương đi!"
Lúc này, cô lễ tân vừa rồi bị uy hiếp bước đến, chỉ vào Lâm Nam nói: "Cảnh sát thúc thúc, chính là hắn muốn giết tôi."
Lúc này, Lâm Nam căn bản không thèm nhìn bọn họ, mà dùng giám định vật phẩm cấp tông sư của mình giám định thứ dưới chân mình.
"Tên: Mặt trắng nghiện thuốc, thành phần:..."
Lâm Nam vừa mới bình tĩnh trở lại, trong lòng lại xao động lần nữa, dùng chân khí đem chỗ mặt trắng nghiện thuốc phía trên thả vào tay Châu Khả Phong.
Lâm Nam đã nhìn ra Châu Khả Phong là võ giả, làm như vậy là để bày ra thực lực chân khí ngoại phóng của mình.
Hắn không tin Châu Khả Phong lại không có nhãn lực như vậy, thấy được thực lực của mình còn dám ngăn cản mình làm những chuyện tiếp theo.
Điều động chân khí trực tiếp tác động vào hai người đang hôn mê, lần này không chỉ là vặn gãy đơn giản như vậy.
Dưới lực lượng cường đại, tứ chi của Vương Tiểu Oánh và Triệu Uy đều bị gãy xương thành bột, nếu ôm lấy bọn họ, chắc chắn sẽ phát hiện tứ chi của bọn họ mềm nhũn ra.
Châu Khả Phong đích xác như Lâm Nam nghĩ, ở bên cạnh như một khúc gỗ, không hề dao động.
Lâm Nam cảm nhận được có động tĩnh trong ngực, liền ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Cô lễ tân thấy Lâm Nam muốn đi, mà cảnh sát lại bất động, vội vàng nhắc nhở: "Cảnh sát thúc thúc, không bắt người, hắn chạy mất."
Châu Khả Phong không dám manh động, một tay vừa rồi của Lâm Nam có thể trong nháy mắt giết tất cả người ở đây.
Thuộc hạ khác có người muốn động, đều bị hắn một ánh mắt ngăn lại.
Lâm Nam cũng là người tuân thủ pháp luật, không muốn làm Châu Khả Phong khó xử.
"Ta tên Lâm Nam, có việc cứ đến biệt thự số ba Ngô Đồng Vịnh tìm ta. Chuyện hôm nay, anh cứ xem thứ trong tay anh, rồi xét nghiệm máu của hai người kia thì sẽ rõ thôi."
Sau đó, hắn không quay đầu rời đi.
Một tên thuộc hạ còn trẻ tuổi của Châu Khả Phong thu súng lại nói: "Đội trưởng, vừa rồi sao anh không cho tôi động, hai người nằm dưới đất đó rõ ràng là do hắn ra tay, hơn nữa, hắn còn cố ý làm hư tài sản của người khác, uy hiếp sự an toàn của người khác, từng việc từng việc như vậy, đủ cho hắn vào đồn rồi."
Cô lễ tân cũng phụ họa.
Châu Khả Phong căn bản không muốn giải thích, cũng lười giải thích.
Cầm mặt trắng nghiện thuốc trong tay, ném cho một viên cảnh sát nhìn có vẻ rất trầm ổn:
"Tiểu Quân, anh xem có giống với số hàng niêm phong lần trước không?"
Viên cảnh sát tên Tiểu Quân cẩn thận quan sát một lượt, rồi hít vào.
Trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, đồng thời gật đầu.
Châu Khả Phong lúc đầu nghĩ chỉ là một vụ ẩu đả đơn giản, không ngờ lại gặp được cường giả hóa kình, càng khiến anh phát hiện ra một bí mật lớn, có thể liên lụy đến rất nhiều cán bộ.
Nhưng anh không hề sợ, mặc dù anh chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự, nhưng có chỗ dựa là cha anh, sẽ không sao cả.
Châu Khả Phong đưa Vương Tiểu Oánh hai người lên xe cứu thương, lại phái người đi theo lấy mẫu máu, còn mình thì dẫn đội quay về điều tra về mặt trắng nghiện thuốc.
Về phần chuyện khách sạn bồi thường thế nào, chuyện này phải chờ hai người kia tỉnh lại ở bệnh viện rồi tính.
Khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh, Lư Miêu Miêu đang ở trong ngực Lâm Nam đã tỉnh.
Hai người ngồi trên giường của cô, Lư Miêu Miêu im lặng ôm cổ Lâm Nam, vùi mặt vào ngực hắn không nói gì.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối, ngồi đó cũng đã hơn một tiếng rồi, nếu là người bình thường chắc chân đã tê rần.
Lâm Nam không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ có thể đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng:
"Sao ra ngoài ăn cơm một bữa, uống say rồi cứ nằm sấp trong ngực ta không nói gì?"
Lâm Nam không muốn Lư Miêu Miêu biết chuyện hôm nay, nên nghĩ nửa ngày mới bịa ra câu này.
Lúc đầu nghĩ có thể lừa qua được, ai ngờ Lư Miêu Miêu trực tiếp nói một câu: "Tôi uống nước ép trái cây."
"Ờ, chắc ta nhớ nhầm."
Lúc này, Lư Miêu Miêu đang dựa trong ngực Lâm Nam ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nét non nớt như trước kia, thay vào đó là vẻ lạnh lùng:
"Lâm Nam, tất cả mọi chuyện tối nay em đều biết rõ, nếu không có anh, em cũng không dám tin cuộc sống sau này sẽ như thế nào. Chỉ trách em quá ngốc, không nhận ra sự hiểm ác của lòng người, về sau sẽ không như vậy nữa."
Nói rồi, trong mắt lộ ra tia sáng, từ đó Lư Miêu Miêu giàu lòng trắc ẩn đã chết rồi, thay vào đó là một Lư Miêu Miêu mới tôn trọng số mệnh, sống tốt cuộc đời mình.
Lâm Nam đưa tay vén tóc mái che chắn lông mày của nàng, trán đối trán:
"Đã như vậy, thì chúng ta đi tắm một cái, quên hết mọi chuyện không vui hôm nay đi."
"Vâng."
Ban đêm, Lâm Nam và Lư Miêu Miêu đều trằn trọc không ngủ được trên giường.
Lâm Nam không ngủ được là vì nghĩ xem làm cách nào để trả thù kẻ đã tổn thương Lư Miêu Miêu, còn Lư Miêu Miêu thì đang nghĩ về chuyện hôm nay.
Một lát sau, cửa phòng Lâm Nam mở ra.
Lư Miêu Miêu ôm chăn của mình đến đây, "Lâm Nam, chúng ta nói chuyện một chút nhé!"
Tuy không biết Lư Miêu Miêu muốn nói gì, nhưng Lâm Nam vẫn cho nàng nửa chỗ trên giường.
Cứ thế hai người nằm trong chăn, Lâm Nam và Lư Miêu Miêu bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không lên tiếng.
Cuối cùng, Lâm Nam không nhịn được:
"Miêu Miêu, em không phải muốn trò chuyện sao? Trò chuyện gì nào?"
Đầu óc Lư Miêu Miêu bây giờ đang rối như tơ vò, nàng cũng không biết muốn trò chuyện gì, tối nay nàng chỉ không muốn một mình ngủ mà thôi.
Nhưng là trò chuyện là nàng nói, dù sao cũng phải tìm chủ đề.
"Gối của anh gối không thoải mái gì cả."
"A!"
Lư Miêu Miêu thấy Lâm Nam như vậy, chỉ có thể nghiêng đầu đi, trong lòng thầm nhủ.
"Đồ ngốc Lâm Nam, đây còn không hiểu ý ta không có chủ đề nói chuyện sao?"
"Nhỡ mà anh ta bắt mình về một mình ngủ thì sao?"
"Đàn ông hẳn là sẽ không cự tuyệt một cô gái xinh đẹp nằm cạnh chứ?"
"Kệ vậy, cứ coi như mình đã ngủ, muốn đuổi về cũng coi như không nghe thấy."
Lúc này, cánh tay Lâm Nam từ dưới cổ Lư Miêu Miêu đưa lên.
Thấy Lư Miêu Miêu quay sang với ánh mắt nghi hoặc:
"Em không phải nói gối này không tốt sao, có thể gối tay anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận