Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 32: Sự tình từ đầu đến cuối, hôn môi Lư Miêu Miêu
Chương 32: Đầu đuôi câu chuyện, hôn Lư Miêu Miêu.
Hạ Vũ và Hạ Văn lại lần nữa nhổ nước bọt: “Người ta đều ở đây, còn quan tâm ngươi chút tiền lương này sao?”
Tuy sợ hãi nhưng hai tên hộ vệ vẫn là lần đầu tiên thấy Lưu Tư Ngữ ăn uống ngon miệng như vậy. Ở nhà, sơn hào hải vị nàng cũng chỉ gắp vài đũa, rất ít khi thấy nàng lấy cơm lần hai. Giờ lại múc chén thứ hai, thật khó tưởng tượng món ăn này ngon đến mức nào.
Lư Miêu Miêu cũng là lần đầu tiên ăn cơm do Lâm Nam nấu. Sau khi ăn xong còn giơ ngón tay cái khen ngợi Lâm Nam.
Lâm Nam bắt đầu rửa chén, còn Lư Miêu Miêu thì bỏ quần áo vào máy sấy khô.
Lưu Tư Ngữ đứng bên cạnh nói: “Miêu Miêu, nói thật thì đối tượng mà cậu kết hôn không tệ đấy, không những đẹp trai còn biết nấu ăn, nhìn điều kiện sống ở đây hẳn là không thiếu tiền, sau này cậu có phúc rồi.”
Nói xong còn không quên dùng tay huých vào Lư Miêu Miêu một cái.
“Nhưng mà người đàn ông tốt như thế này ở ngoài khẳng định sẽ có nhiều hồ ly tinh quyến rũ, cậu phải cẩn thận, nếu không đến lúc đó sẽ đau khổ.”
Lư Miêu Miêu biết Lưu Tư Ngữ vì tốt cho mình, nhưng cô tin tưởng Lâm Nam.
Ngồi trên ghế sofa, Lâm Nam còn gọt táo cho hai người, kèm thêm tăm.
Ăn một miếng xong, Lưu Tư Ngữ nói: “Xem ra cậu nhóc có mắt nhìn đấy, sau này đối với Miêu Miêu của bọn này phải giữ thái độ như vậy, nếu không cậu sẽ mất đi một người vợ hiền dâu thảo đấy.”
Lâm Nam thu dọn xong, ngồi xuống cạnh Lư Miêu Miêu.
“Có thể kể cho ta nghe hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhắc đến chuyện này, Lưu Tư Ngữ lập tức ngồi thẳng dậy.
“Ta kể cho ngươi nghe...”
Đại khái là mấy hôm trước Lâm Nam lái xe Panamera đưa Lư Miêu Miêu đi ăn cơm bị người chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Không rõ vì lý do gì, Bạch Lệ, một giảng viên cùng phòng với Lư Miêu Miêu, đã chỉnh sửa tấm ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường!
Lời chú thích cũng rất đơn giản, chính là việc cô gái ham giàu bỏ rơi bạn trai, bị phú hào bao nuôi.
Trường học không cần biết đúng sai đã ra quyết định tạm đình chỉ công tác của Lư Miêu Miêu.
Vì Lư Miêu Miêu ở lại ký túc xá của trường, lại thêm tấm ảnh bị tung ra, cho nên bất cứ khi nào gặp học sinh, cô đều bị chỉ trỏ.
Lúc đầu Lư Miêu Miêu cầm giấy đăng ký kết hôn tìm đạo sư giúp đỡ, đáng tiếc bị viện trưởng Viện Ngoại trú chặn lại.
Cuối cùng hết cách, Lư Miêu Miêu đã nhờ đến Lưu Tư Ngữ giúp đỡ.
Đại tiểu thư này đâu có dễ bắt nạt, lập tức dẫn theo luật sư mang giấy đăng ký kết hôn đến trường.
Vì thân phận của mình, hiệu trưởng trực tiếp đích thân tiếp đón.
Nói chuyện một hồi lâu, tóm lại chỉ có một mục đích, bắt cho bằng được người tung tin bịa đặt, sau đó trường học phải xin lỗi.
Có chỗ dựa là Lưu Tư Ngữ, việc điều tra trở nên nhanh chóng.
Hóa ra là Bạch Lệ giới thiệu em trai của cô ta cho Lư Miêu Miêu làm quen, nhưng bị từ chối.
Vì thế ôm hận trong lòng, không có được thì phá cho xong, nên mới bịa đặt chuyện này.
Mà lần này Bạch Lệ đúng là tự mình đào hố chôn mình.
Cuộc điều tra đã phanh phui mánh khóe không ai hay giữa cô ta và viện trưởng Viện Ngoại trú, đồng thời Bạch Lệ có thể lên làm giảng viên phụ đạo cũng hoàn toàn là nhờ viện trưởng Viện Ngoại trú.
Không cho cô ta dạy thay là sợ bị lộ.
Quá ghê gớm, vậy nên không cần Lư Miêu Miêu khởi kiện, trường học đã tự xử lý bọn họ, phải ngồi bóc lịch vài năm mới được ra.
Trường học ngược lại rất linh hoạt, lập tức xin lỗi Lư Miêu Miêu, đồng thời khôi phục chức vụ giảng viên cho cô.
Nhưng trong lòng Lư Miêu Miêu vẫn cảm thấy nghẹn, người ta nói một câu là mình phải tạm đình chỉ công tác, lại thêm một câu mình phải đi làm lại.
Cho nên tối qua cô đã cùng Lưu Tư Ngữ uống say, mục đích là để giải tỏa cảm xúc.
Sau khi nghe xong, Lâm Nam cũng nắm chặt tay Lư Miêu Miêu, rồi kéo nàng vào lòng.
"Thứ năm ta gửi video cho nàng sao không nói chứ? Nếu biết là chuyện lớn như vậy, thế nào ta cũng sẽ về ngay!"
Lư Miêu Miêu có chút xấu hổ, “Thả ta ra, Tư Ngữ còn ở đây.”
Lưu Tư Ngữ tỏ vẻ không chịu nổi, "Vậy ý là ta không ở đây thì được đúng không! Chê ta ngứa mắt thì cứ nói thẳng, ta đi."
Lư Miêu Miêu lập tức biểu thị không có ý này.
Lưu Tư Ngữ cười cười, "Đồ ngốc Miêu Miêu."
Đi lên trước kéo Lư Miêu Miêu ra khỏi lòng Lâm Nam, tự mình ôm lấy.
"Lâm Nam tối qua bảo tiêu đã nói cho ta biết chuyện của cậu rồi, cậu thật sự là cao thủ Hóa Kình sao?"
Lâm Nam cũng không giấu diếm, "Coi như thế đi!"
Trong mắt Lưu Tư Ngữ lộ ra vẻ hi vọng, "Vậy lần sau cậu có thể giúp ta đánh bại một người không? Người đó chỉ có thực lực Ám Kình thôi, ta không muốn gả cho hắn."
Lâm Nam nghe vậy, "Không phải là rất ưu tú sao? Vì sao không gả."
Hạ Vũ ở phía sau cũng lên tiếng: "Con người kia nhân phẩm có vấn đề."
Một câu bao hàm tất cả.
"Được, ta đồng ý, với lại chỉ bằng mối quan hệ giữa ngươi và Miêu Miêu, còn có việc ngươi giúp đỡ cô ấy, ta đều không có lý do từ chối."
Đạt được câu trả lời mong muốn, Lưu Tư Ngữ đứng dậy, "Nếu vậy thì ta không làm kỳ đà cản mũi nữa."
Trước khi đi còn vỗ vào mông Lư Miêu Miêu một cái.
"Miêu Miêu, thật đầy đặn."
Nhân lúc Lư Miêu Miêu chưa kịp phản ứng, Lưu Tư Ngữ sợ bị trả thù, lập tức kéo cửa đi ra ngoài.
Bảo tiêu đi sát phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa, đồng thời còn mỉm cười gật đầu với Lâm Nam.
Lúc này, căn nhà hơn 400 mét vuông lại chỉ còn Lâm Nam và Lư Miêu Miêu.
Lư Miêu Miêu co chân, đầu tựa vào đùi Lâm Nam.
"Lâm Nam, việc ngươi hứa với Tư Ngữ có phải rất khó không? Dù ta rất muốn trả ân tình của Tư Ngữ, nhưng ta cũng không muốn ngươi vì ta mà bị thương."
Nghe vậy Lâm Nam đỡ Lư Miêu Miêu ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Miêu Miêu, đã ta hứa sẽ là người nhà, là hậu thuẫn của nàng, thì nhất định sẽ không nói suông đâu, hơn nữa ta nói rõ với nàng, chuyện nàng nói với ta chẳng khác gì một bữa sáng thôi."
Nghe đến đây, Lư Miêu Miêu cũng yên tâm.
Nàng cũng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy, thế mà hôn Lâm Nam một cái lên môi.
Lần này thật sự như củi khô gặp lửa, làm Lâm Nam bùng nổ.
Lâm Nam trực tiếp kéo Lư Miêu Miêu vào lòng, hôn lên.
Tay cũng bắt đầu không kiềm chế được mà sờ soạng.
Bị Lư Miêu Miêu đánh một cái mới không tiếp tục hành động, chỉ là áp sát vào lưng Lư Miêu Miêu.
Mãi hai phút sau, Lư Miêu Miêu không chịu được, vỗ vào người Lâm Nam mới khiến hắn dừng lại.
Cảm nhận được hương thơm trong miệng, Lâm Nam còn liếm môi một cái.
Lư Miêu Miêu quay đầu nói một câu “Đồ lưu manh.”
Lâm Nam cũng không tiện xin lỗi: “Miêu Miêu thật xin lỗi, không kiềm chế được.”
Lúc này máy sấy khô đã dừng.
Lư Miêu Miêu cũng cầm quần áo của mình về phòng thay đồ.
Lúc đóng cửa còn cố ý dặn Lâm Nam đừng có nhìn trộm.
Ban đầu Lâm Nam không có ý nghĩ đó, Lư Miêu Miêu vừa nói thế lại khiến trong lòng hắn ngứa ngáy.
Trong phòng thay xong đồ, Lư Miêu Miêu soi mình trong gương, nhìn lại môi mình vừa bị Lâm Nam hôn.
Mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Vừa mở cửa ra, Lâm Nam đã ở ngay cửa.
Không nói lời nào, Lâm Nam kéo Lư Miêu Miêu đi ra ban công, sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc đồng hồ, "Ta đeo cho nàng nhé!"
Lư Miêu Miêu không từ chối.
Chiếc đồng hồ màu trắng bạc làm tôn lên làn da trắng nõn của Lư Miêu Miêu, dưới ánh mặt trời thật sự là quá hoàn hảo.
Lâm Nam cũng đeo một chiếc, cùng Lư Miêu Miêu đan mười ngón tay, sau đó cả hai lại ôm nhau.
Hạ Vũ và Hạ Văn lại lần nữa nhổ nước bọt: “Người ta đều ở đây, còn quan tâm ngươi chút tiền lương này sao?”
Tuy sợ hãi nhưng hai tên hộ vệ vẫn là lần đầu tiên thấy Lưu Tư Ngữ ăn uống ngon miệng như vậy. Ở nhà, sơn hào hải vị nàng cũng chỉ gắp vài đũa, rất ít khi thấy nàng lấy cơm lần hai. Giờ lại múc chén thứ hai, thật khó tưởng tượng món ăn này ngon đến mức nào.
Lư Miêu Miêu cũng là lần đầu tiên ăn cơm do Lâm Nam nấu. Sau khi ăn xong còn giơ ngón tay cái khen ngợi Lâm Nam.
Lâm Nam bắt đầu rửa chén, còn Lư Miêu Miêu thì bỏ quần áo vào máy sấy khô.
Lưu Tư Ngữ đứng bên cạnh nói: “Miêu Miêu, nói thật thì đối tượng mà cậu kết hôn không tệ đấy, không những đẹp trai còn biết nấu ăn, nhìn điều kiện sống ở đây hẳn là không thiếu tiền, sau này cậu có phúc rồi.”
Nói xong còn không quên dùng tay huých vào Lư Miêu Miêu một cái.
“Nhưng mà người đàn ông tốt như thế này ở ngoài khẳng định sẽ có nhiều hồ ly tinh quyến rũ, cậu phải cẩn thận, nếu không đến lúc đó sẽ đau khổ.”
Lư Miêu Miêu biết Lưu Tư Ngữ vì tốt cho mình, nhưng cô tin tưởng Lâm Nam.
Ngồi trên ghế sofa, Lâm Nam còn gọt táo cho hai người, kèm thêm tăm.
Ăn một miếng xong, Lưu Tư Ngữ nói: “Xem ra cậu nhóc có mắt nhìn đấy, sau này đối với Miêu Miêu của bọn này phải giữ thái độ như vậy, nếu không cậu sẽ mất đi một người vợ hiền dâu thảo đấy.”
Lâm Nam thu dọn xong, ngồi xuống cạnh Lư Miêu Miêu.
“Có thể kể cho ta nghe hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhắc đến chuyện này, Lưu Tư Ngữ lập tức ngồi thẳng dậy.
“Ta kể cho ngươi nghe...”
Đại khái là mấy hôm trước Lâm Nam lái xe Panamera đưa Lư Miêu Miêu đi ăn cơm bị người chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Không rõ vì lý do gì, Bạch Lệ, một giảng viên cùng phòng với Lư Miêu Miêu, đã chỉnh sửa tấm ảnh rồi đăng lên diễn đàn của trường!
Lời chú thích cũng rất đơn giản, chính là việc cô gái ham giàu bỏ rơi bạn trai, bị phú hào bao nuôi.
Trường học không cần biết đúng sai đã ra quyết định tạm đình chỉ công tác của Lư Miêu Miêu.
Vì Lư Miêu Miêu ở lại ký túc xá của trường, lại thêm tấm ảnh bị tung ra, cho nên bất cứ khi nào gặp học sinh, cô đều bị chỉ trỏ.
Lúc đầu Lư Miêu Miêu cầm giấy đăng ký kết hôn tìm đạo sư giúp đỡ, đáng tiếc bị viện trưởng Viện Ngoại trú chặn lại.
Cuối cùng hết cách, Lư Miêu Miêu đã nhờ đến Lưu Tư Ngữ giúp đỡ.
Đại tiểu thư này đâu có dễ bắt nạt, lập tức dẫn theo luật sư mang giấy đăng ký kết hôn đến trường.
Vì thân phận của mình, hiệu trưởng trực tiếp đích thân tiếp đón.
Nói chuyện một hồi lâu, tóm lại chỉ có một mục đích, bắt cho bằng được người tung tin bịa đặt, sau đó trường học phải xin lỗi.
Có chỗ dựa là Lưu Tư Ngữ, việc điều tra trở nên nhanh chóng.
Hóa ra là Bạch Lệ giới thiệu em trai của cô ta cho Lư Miêu Miêu làm quen, nhưng bị từ chối.
Vì thế ôm hận trong lòng, không có được thì phá cho xong, nên mới bịa đặt chuyện này.
Mà lần này Bạch Lệ đúng là tự mình đào hố chôn mình.
Cuộc điều tra đã phanh phui mánh khóe không ai hay giữa cô ta và viện trưởng Viện Ngoại trú, đồng thời Bạch Lệ có thể lên làm giảng viên phụ đạo cũng hoàn toàn là nhờ viện trưởng Viện Ngoại trú.
Không cho cô ta dạy thay là sợ bị lộ.
Quá ghê gớm, vậy nên không cần Lư Miêu Miêu khởi kiện, trường học đã tự xử lý bọn họ, phải ngồi bóc lịch vài năm mới được ra.
Trường học ngược lại rất linh hoạt, lập tức xin lỗi Lư Miêu Miêu, đồng thời khôi phục chức vụ giảng viên cho cô.
Nhưng trong lòng Lư Miêu Miêu vẫn cảm thấy nghẹn, người ta nói một câu là mình phải tạm đình chỉ công tác, lại thêm một câu mình phải đi làm lại.
Cho nên tối qua cô đã cùng Lưu Tư Ngữ uống say, mục đích là để giải tỏa cảm xúc.
Sau khi nghe xong, Lâm Nam cũng nắm chặt tay Lư Miêu Miêu, rồi kéo nàng vào lòng.
"Thứ năm ta gửi video cho nàng sao không nói chứ? Nếu biết là chuyện lớn như vậy, thế nào ta cũng sẽ về ngay!"
Lư Miêu Miêu có chút xấu hổ, “Thả ta ra, Tư Ngữ còn ở đây.”
Lưu Tư Ngữ tỏ vẻ không chịu nổi, "Vậy ý là ta không ở đây thì được đúng không! Chê ta ngứa mắt thì cứ nói thẳng, ta đi."
Lư Miêu Miêu lập tức biểu thị không có ý này.
Lưu Tư Ngữ cười cười, "Đồ ngốc Miêu Miêu."
Đi lên trước kéo Lư Miêu Miêu ra khỏi lòng Lâm Nam, tự mình ôm lấy.
"Lâm Nam tối qua bảo tiêu đã nói cho ta biết chuyện của cậu rồi, cậu thật sự là cao thủ Hóa Kình sao?"
Lâm Nam cũng không giấu diếm, "Coi như thế đi!"
Trong mắt Lưu Tư Ngữ lộ ra vẻ hi vọng, "Vậy lần sau cậu có thể giúp ta đánh bại một người không? Người đó chỉ có thực lực Ám Kình thôi, ta không muốn gả cho hắn."
Lâm Nam nghe vậy, "Không phải là rất ưu tú sao? Vì sao không gả."
Hạ Vũ ở phía sau cũng lên tiếng: "Con người kia nhân phẩm có vấn đề."
Một câu bao hàm tất cả.
"Được, ta đồng ý, với lại chỉ bằng mối quan hệ giữa ngươi và Miêu Miêu, còn có việc ngươi giúp đỡ cô ấy, ta đều không có lý do từ chối."
Đạt được câu trả lời mong muốn, Lưu Tư Ngữ đứng dậy, "Nếu vậy thì ta không làm kỳ đà cản mũi nữa."
Trước khi đi còn vỗ vào mông Lư Miêu Miêu một cái.
"Miêu Miêu, thật đầy đặn."
Nhân lúc Lư Miêu Miêu chưa kịp phản ứng, Lưu Tư Ngữ sợ bị trả thù, lập tức kéo cửa đi ra ngoài.
Bảo tiêu đi sát phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa, đồng thời còn mỉm cười gật đầu với Lâm Nam.
Lúc này, căn nhà hơn 400 mét vuông lại chỉ còn Lâm Nam và Lư Miêu Miêu.
Lư Miêu Miêu co chân, đầu tựa vào đùi Lâm Nam.
"Lâm Nam, việc ngươi hứa với Tư Ngữ có phải rất khó không? Dù ta rất muốn trả ân tình của Tư Ngữ, nhưng ta cũng không muốn ngươi vì ta mà bị thương."
Nghe vậy Lâm Nam đỡ Lư Miêu Miêu ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Miêu Miêu, đã ta hứa sẽ là người nhà, là hậu thuẫn của nàng, thì nhất định sẽ không nói suông đâu, hơn nữa ta nói rõ với nàng, chuyện nàng nói với ta chẳng khác gì một bữa sáng thôi."
Nghe đến đây, Lư Miêu Miêu cũng yên tâm.
Nàng cũng không hiểu sao mình lại nghĩ vậy, thế mà hôn Lâm Nam một cái lên môi.
Lần này thật sự như củi khô gặp lửa, làm Lâm Nam bùng nổ.
Lâm Nam trực tiếp kéo Lư Miêu Miêu vào lòng, hôn lên.
Tay cũng bắt đầu không kiềm chế được mà sờ soạng.
Bị Lư Miêu Miêu đánh một cái mới không tiếp tục hành động, chỉ là áp sát vào lưng Lư Miêu Miêu.
Mãi hai phút sau, Lư Miêu Miêu không chịu được, vỗ vào người Lâm Nam mới khiến hắn dừng lại.
Cảm nhận được hương thơm trong miệng, Lâm Nam còn liếm môi một cái.
Lư Miêu Miêu quay đầu nói một câu “Đồ lưu manh.”
Lâm Nam cũng không tiện xin lỗi: “Miêu Miêu thật xin lỗi, không kiềm chế được.”
Lúc này máy sấy khô đã dừng.
Lư Miêu Miêu cũng cầm quần áo của mình về phòng thay đồ.
Lúc đóng cửa còn cố ý dặn Lâm Nam đừng có nhìn trộm.
Ban đầu Lâm Nam không có ý nghĩ đó, Lư Miêu Miêu vừa nói thế lại khiến trong lòng hắn ngứa ngáy.
Trong phòng thay xong đồ, Lư Miêu Miêu soi mình trong gương, nhìn lại môi mình vừa bị Lâm Nam hôn.
Mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Vừa mở cửa ra, Lâm Nam đã ở ngay cửa.
Không nói lời nào, Lâm Nam kéo Lư Miêu Miêu đi ra ban công, sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc đồng hồ, "Ta đeo cho nàng nhé!"
Lư Miêu Miêu không từ chối.
Chiếc đồng hồ màu trắng bạc làm tôn lên làn da trắng nõn của Lư Miêu Miêu, dưới ánh mặt trời thật sự là quá hoàn hảo.
Lâm Nam cũng đeo một chiếc, cùng Lư Miêu Miêu đan mười ngón tay, sau đó cả hai lại ôm nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận