Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 315: Dạo phố, võng hồng thợ quay phim

Lúc này Vương Chí Cương không hề nhận ra kế hoạch của nhà mình đã bị bại lộ. Vì vậy, hắn dự định tối nay trở về sẽ cùng con trai bắt tay vào việc chuẩn bị phát tán virus. Đến lúc đó ủ men mấy ngày, vừa vặn bên nhà Tiểu Nhu cũng thống kê xong, mọi thứ sẽ kịp thời. Cho dù đến lúc virus bùng phát, hắn cũng không sợ bố của cô con gái sẽ không cho hắn một lô dược liệu này, dù sao phương thuốc điều trị virus chỉ có con trai hắn và một nhân vật lớn khác nắm giữ. Người ta tuyệt đối sẽ không công bố ra ngoài, tự nhiên cũng không sợ bố Tiểu Nhu sẽ biết giá trị dược liệu này sẽ tăng gấp bội.
"Đã vậy, ông thông gia cứ về trước đi! Thằng Tư Viễn buổi trưa uống nhiều rượu vẫn còn đang ngủ, ta sợ một mình Tiểu Nhu không xoay xở được, ông về giúp đỡ một tay." Vương Chí Cương cười nói.
"Yên tâm đi! Ta đây về ngay, vất vả con dâu ta quá, phải nói con bé Tiểu Nhu này giỏi giang thật, việc gì trong nhà cũng quán xuyến đâu ra đấy." Lời khen này nửa thật nửa giả, việc Tiểu Nhu giỏi giang đúng là sự thật, nhưng rất nhiều chỗ Vương Chí Cương và vợ không ưa nàng.
Cứ như vậy, bố Tiểu Nhu đã tiễn Vương Chí Cương thành công. Khi ông cho người niêm phong nhà kho lại, cánh tay trợ thủ đắc lực của bố Tiểu Nhu lúc nãy vốn đã thấy rất kỳ lạ, bây giờ lại càng không hiểu chuyện gì.
"Lão bản, lô dược liệu này chẳng phải ngài đã sớm sai người thống kê rồi sao, còn nói muốn tặng cho thông gia, giờ còn muốn chúng ta thống kê lại làm gì?"
Bố Tiểu Nhu cười, biết chuyện này hiện tại chưa thể để lộ ra ngoài, cho dù là người trợ giúp đắc lực của mình.
"Không cần thống kê, cánh cửa này cứ đóng như vậy, ngoài ta ra thì không ai được mở, nghe rõ chưa." Với tư cách là trợ thủ đắc lực của bố Tiểu Nhu, hắn biết có những chuyện mình không nên biết, cho nên cũng không cố hỏi đến cùng mà cứ theo sự sắp xếp của lão bản làm.
"Rõ ạ." Sau đó hắn lại cung kính tiễn lão bản của mình.
Nhân viên bảo vệ trông kho bên này tiến đến. Cuộc trò chuyện vừa nãy anh ta nghe rõ cả rồi, đưa cho trợ thủ đắc lực một điếu t·h·u·ố·c. Không chút do dự, người này nhận lấy, cả hai liền chạy đến chỗ hút t·h·u·ố·c. Nhân cơ hội này, nhìn cánh cửa lớn, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, muốn buôn dưa để bản thân có thể khoe khoang, dù sao đây là dưa của nhà giàu, mà khi được nói ra từ m·i·ệ·n·g hắn thì chắc chắn rất oai phong.
"Vĩ ca, anh nói xem, chúng ta cưới vợ gả chồng đều là nhà trai bỏ tiền sính lễ, lão bản này ngược lại hay thật, gả con gái lại cho sính lễ, thật chưa từng nghe bao giờ."
Vĩ ca đưa tay vỗ lên cái mũ xuôi theo của anh ta.
"Mày biết cái gì, lão bản đây gọi là lắm tiền nhiều của, nếu tao cũng có hơn ức tài sản, con gái tao chắc chắn cũng cho của hồi môn."
"Nhưng mà lời lão bản vừa rồi nói, rõ ràng là có ý kiến với thông gia này! Nếu không thì hôm nay đã xuất kho rồi, tôi cũng đâu cần ở đây canh gác nữa."
Vĩ ca cười cười.
"Thằng nhóc, tuy ở đây vắng vẻ nhưng tiền lương lại rất cao, để mày ở lại thêm một thời gian nữa cũng có sao đâu."
"Chào cái gì mà chào chứ! Bình thường kiếm một người tâm sự cũng khó, lửa dục của tao bị đè nén lâu quá rồi, định tối nay đi giải tỏa ở chỗ massage 998, giờ lại lỡ mất."
"Mày đó, vẫn chứng nào tật nấy, ít tiền thôi nhưng đi vui vẻ quá rồi, coi chừng có ngày c·h·ết trên bụng đàn bà đó."
"Sao có thể chứ! Nói cho anh nghe Vĩ ca, dạo này em kiếm được một loại dầu thần từ chỗ bạn, nghe nó miêu tả là có thể tăng thời gian gấp bội, anh có muốn dùng thử chút không?"
Vĩ ca lắc đầu. "Đừng cái gì cũng nếm thử, lỡ có ngày sinh không ra con thì mày có nước mà khóc."
Rất nhanh t·h·u·ố·c trên tay cả hai cũng chỉ còn lại đầu lọc.
"Thôi, tao cũng về đây, mày lo mà chữa cho hết mụn đi, đến lúc đó sẽ không thiếu phần mày đâu, đi massage 1999 cũng chẳng thành vấn đề, còn về chuyện lão bản và thông gia bất hòa mà mày vừa nói, đừng có đi khắp nơi mà tung tin bậy bạ, không tốt đâu."
"Biết rồi, gặp lại Vĩ ca, em nhất định canh cửa cẩn thận."
Trong một cửa hàng lớn nhất Hỗ Thành. Ba cô gái đi phía trước, Lâm Nam và hai người bạn đi phía sau. Trên đường đi, mua sắm không ngừng, cả ba người đều xách không ít đồ, đương nhiên không phải tất cả đều là đồ con gái mà còn có cả đồ của ba người Lâm Nam. Hợp nhãn vừa mắt đều mua hết, cũng toàn là tiền lẻ.
Lúc này, họ bước vào một quán chụp ảnh. Bên trong có rất nhiều người ra vào chụp hình, vì người đông đúc, ba cô gái lập tức hào hứng tiến đến quan s·á·t. Thấy một thanh niên đang cầm máy ảnh chụp cho một cặp tình nhân, chẳng những bắt người ta tạo đủ loại tư thế mà hắn cũng làm những động tác khó nhằn.
Lưu Tư Ngữ không khỏi lên tiếng: "Nhìn cậu ta trẻ vậy mà có vẻ chuyên nghiệp ghê."
Lư Miêu Miêu và mấy người chưa kịp trả lời thì người đang đứng xem bên cạnh đã khinh thường nhìn Lưu Tư Ngữ. Bị ánh nhìn ấy của cô nàng, Lưu Tư Ngữ cảm thấy không thoải mái.
"Cô em kia sao lại nhìn chị như vậy hả! Chẳng lẽ chị nói sai cái gì sao?"
Cô gái đeo ba lô đen nhỏ, trông cũng chỉ như sinh viên.
"A dì ơi, chị nhìn là biết không lên m·ạ·n·g rồi, ngay cả người nổi tiếng trên TikTok cũng không biết."
"A dì?" Cái gì mà trên TikTok, Lưu Tư Ngữ quả thực không biết, nhưng bị gọi là a dì là sao chứ.
"Em kia à, chị mới 25 tuổi sao lại gọi chị là a dì, em biết nói chuyện không vậy?"
Cô gái kia cũng không chịu yếu thế.
"25 tuổi không gọi là a dì thì gọi là gì, năm nay em 18 rồi."
Nghe đến đây, Lưu Tư Ngữ nhất thời không nói nên lời. So với mình nhỏ hơn tận bảy tuổi thì đích thực có thể gọi mình là a dì. Nhìn Lưu Tư Ngữ kinh ngạc, Lư Miêu Miêu và Giang Lâm chỉ muốn cười, dù sao thì Lưu đại tiểu thư lúc nào cũng kiêu căng thì nay đã phải nhận sự bẽ mặt như vậy.
Giang Lâm lúc này mới lên tiếng: "Em gái nhỏ, vậy em có thể phổ cập cho a dì này biết, anh chàng kia là ai ở trên TikTok được không?"
Cô gái kia cũng rất ngạo kiều.
"Vậy chị sẽ cho em biết nhé, ở trên TikTok, người nổi tiếng chuyên chụp ảnh, có hơn chục triệu fan, là một blogger mạng nổi tiếng, những người xếp hàng để nhờ anh ta chụp ảnh nhiều vô kể luôn ấy! Em nói anh ấy là fan cuồng luôn." Cô gái nói đến câu cuối thì giọng càng tự hào.
Lưu Tư Ngữ khinh bỉ. "Chẳng phải chỉ là cái đồ chụp ảnh, mở một quán chụp ảnh thì giỏi lắm sao?"
Cô gái kia nghe thấy có người chê thần tượng của mình thì bỗng nhiên tức giận. "Chị biết gì mà nói, chị chẳng hiểu gì về anh ấy cả, sự cố gắng của anh ấy ba ngày ba đêm kể không hết đâu, từ một blogger chỉ có mấy ngàn fan đến hàng chục triệu, vậy mà chị còn chửi bới anh ấy, lương tâm chị không cắn rứt sao?"
Lưu Tư Ngữ thấy cô gái mặt mũi đỏ bừng liền cười. Mục đích của nàng là như thế, ai bảo cô nàng lại gọi nàng là a dì. Lưu Tư Ngữ tiếp tục mỉa mai. "Thì là đồ chụp ảnh, mở quán chụp hình để kiếm tiền, có gì mà phải cố gắng, tôi cũng hay lướt TikTok, chưa từng thấy anh ta, chắc là không nổi tiếng gì đâu."
Mặt cô gái kia nghẹn đỏ bừng, nếu không sợ phạm pháp thì bây giờ nàng đã ra tay rồi. "Nhắc lại lần nữa, thần tượng của tôi là blogger mạng có hàng triệu fan, còn nữa, anh ấy chụp ảnh cho fan chưa bao giờ lấy tiền, cái quán này cũng không phải của anh ấy mở."
Lư Miêu Miêu cảm thấy sắp không chịu được liền kéo Lưu Tư Ngữ ra ngoài. "Em gái, a dì này trêu em đó, cái người blogger triệu fan kia quả thực là lợi hại thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận