Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 85: Triệu Bằng Thành cùng Kỳ bộ trưởng chứng cớ phạm tội

"Việc nhỏ thôi, ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi nhanh tìm người đi!" Cũng không phải là tổ chức tình báo Long Tổ tìm không ra Nghiêm Hào bọn hắn, chỉ bất quá Từ Binh muốn giành một chút công lao thôi. Long Tổ tuyên bố nhiệm vụ sẽ ban thưởng điểm công trạng, có thể dùng nó trao đổi tài nguyên tu luyện, đương nhiên cũng có thể đổi lấy tình báo. Bất quá nó quá mức trân quý, đổi tài nguyên tu luyện còn không đủ, chứ đừng nói chi là đem nó lãng phí vào việc đổi tình báo. Châu Khả Phong một đêm không ngủ, ép Phương Chu đi vòng qua mấy địa điểm giao dịch mà hắn đã từng đến. Bất quá cũng không có hành động, để tránh đánh rắn động cỏ. Điểm cuối cùng là tại trên du thuyền của Nghiêm Hào, bởi vì đề phòng nghiêm ngặt, hai người chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngọn đèn sáng trưng của du thuyền. Phương Chu hai tay che mặt, hối hận đến cực điểm, "Lần đó ta chính là tại đây cùng Kỳ bộ trưởng còn có người của nhân yêu quốc ăn cơm." Thông qua mấy địa điểm khảo sát này, Châu Khả Phong biết cái du thuyền này hẳn là hang ổ của Nghiêm Hào, dù sao một đội đội bảo tiêu tuần tra kia cũng không phải chỉ để cho người khác nhìn. "Đi thôi, trở về lên kế hoạch cho tốt đã." Trong bệnh viện, Triệu Uy và Vương Tiểu Oánh đều bị băng bó thành một cái xác ướp. Lần trước Triệu Uy bị Triệu Bằng Thành làm bị thương còn chưa kịp nói cho mẹ mình, lần này thì không giấu được nữa. Chương Lệ Lệ nhìn thấy con trai mình thảm trạng, không cần biết nơi này là bệnh viện, nổi điên lên mà kêu to. "Triệu Bằng Thành, ngươi còn là đàn ông sao? Con trai bị đánh thành như vậy mà ngươi một tiếng cũng không nói, chẳng lẽ thật sự muốn tha cho hung thủ sao?" "Câm miệng, bây giờ con trai thành cái dạng này, chẳng phải là đều do ngươi làm quen sao." Nói xong liền rời đi bệnh viện, để lại Chương Lệ Lệ tại đó khóc nức nở. Trên xe, Triệu Bằng Thành một mình lẩm bẩm. "Lần trước ta nể tình y thuật của ngươi siêu phàm mới không truy cứu ngươi, chứ không phải ta sợ, bây giờ ngươi lại dám trèo lên đầu ta đi ị, nếu lại không truy cứu ngươi thật coi Triệu gia ta là quả hồng mềm, có thể để ngươi tùy ý bắt nạt?" Nói xong liền bảo tài xế tan làm, mình lái xe hướng nhà Kỳ bộ trưởng mà đi, bất quá Kỳ bộ trưởng say rượu nên không thể tiếp khách. Triệu Bằng Thành vì muốn tranh thủ Kỳ bộ trưởng giúp đỡ trước, nhà cũng không về mà nghỉ tạm một đêm trong xe của mình. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Buổi sáng Lâm Nam mở mắt ra đó là khuôn mặt xinh đẹp của Lư Miêu Miêu, nàng cả người cuộn tròn thành một cục nhỏ vùi trong ngực Lâm Nam. Lâm Nam cũng không có thu tay lại, sợ đánh thức nàng. Dùng chân khí hút điện thoại di động tới, đã tám giờ sáng. Tính hiện tại rời giường, Lâm Nam đưa nàng tới chỗ làm cũng đã muộn, cho nên liền không đánh thức Lư Miêu Miêu, đồng thời Lâm Nam vẫn duy trì tư thế này bất động. Vừa dùng tay vuốt tóc, muốn đem khuôn mặt lão bà khắc vào trong đầu, Lư Miêu Miêu liền có dấu hiệu muốn tỉnh. Chỉ thấy đôi tay nàng trong nháy mắt ôm lấy Lâm Nam, một chân cũng đặt lên người Lâm Nam, xem hắn như là chăn bông. Vốn dĩ đây là rất bình thường, thế nhưng mà tay của Lâm Nam lại bị nàng kẹp ở giữa. Muốn rút ra chắc chắn sẽ làm nàng tỉnh giấc, còn không rút ra, một khi Lư Miêu Miêu tỉnh dậy, sợ là sẽ hiểu lầm Lâm Nam thừa dịp nàng ngủ mưu đồ làm chuyện bậy. Trong lúc khó xử, có thể là tay bị kẹp ở giữa không thoải mái, Lư Miêu Miêu liền muốn tỉnh mở mắt. Ngẩng đầu lên, tay trái của Lâm Nam đang ở giữa hai ngọn núi của nàng. Lư Miêu Miêu mặt không cảm xúc cầm tay hắn đi ra. "Miêu Miêu, nàng có thể tin tưởng ta, cái này là..." Lư Miêu Miêu không đợi Lâm Nam nói xong, "Nắn đều nắn rồi còn để ý đến cái này." Nghe vậy Lâm Nam cũng không còn giải thích, dù sao đều đã ngủ cùng nhau, sau này còn phải sinh con, đây quả thật là không tính là gì. Lư Miêu Miêu duỗi thẳng hai chân duỗi người một cái, bàn tay trắng nõn xoa xoa đôi mắt. "Mấy giờ rồi, nếu không kịp thì không ăn điểm tâm, đưa ta đến trường học đi!" Lâm Nam một tay kéo nàng lại, vùi đầu vào cổ nàng, "Đã muộn từ lâu rồi, xin nghỉ phép đi." Cầm lấy điện thoại của Lâm Nam, liếc nhìn thời gian sau đó nhập một dãy số điện thoại. Dưới tay Hứa Kha nhiều năm như vậy, số điện thoại của cô đã sớm thuộc nằm lòng. Điện thoại vừa kết nối, Lâm Nam đột nhiên buột miệng một câu, "Vợ yêu của ta thật thơm a!" Lư Miêu Miêu vội vàng đá Lâm Nam một cước trong chăn. "Alo, thầy giáo, hôm nay em có chút việc không đi được, em muốn xin nghỉ phép." Hứa Kha vừa bắt đầu còn dự định tắt điện thoại, dù sao câu đầu tiên quá kinh khủng, nghe là Lư Miêu Miêu xin phép nghỉ nàng mới không cúp máy. "Được." "Bất quá Miêu Miêu, người trẻ tuổi cần phải tiết chế, hay là thân thể mới là quan trọng." Lư Miêu Miêu không có giải thích, nói tiếng cám ơn, xấu hổ cúp điện thoại. Loại chuyện này chỉ càng làm cho mọi chuyện thêm rối. Đưa điện thoại kín đáo cho Lâm Nam, "Đều tại anh, như này bảo lần sau em làm sao dám gặp thầy, anh nói xem có phải là anh cố ý không." Tay nhỏ bé căn bản không lay động được Lâm Nam, mà Lâm Nam thì đặt nàng ở dưới thân, ôm lão bà ngủ một đêm mà không làm gì, buổi sáng cũng có thể được chút lợi tức. "Ừm không đánh răng, đứng lên." "Ta không ngại ngươi." "Ta ghét bỏ ngươi." "Không, nàng không có ngại ta." Trêи giường đùa giỡn hết nửa tiếng mới chịu rời giường, chủ yếu là vì Lưu Tư Ngữ buổi sáng nghe quản gia nói Lâm Nam hai người đến đây, cho nên sáng sớm đã đến biệt thự số ba gõ cửa. Bị quấy rầy chuyện tốt Lâm Nam đi ra không có sắc mặt tốt, lại bị Lưu Tư Ngữ đẩy ra. "Đâu có phải là tìm ngươi." Sau đó xông vào, "Miêu Miêu bảo bối, ta đang tìm em có việc, không ngờ em lại ở đây." Đến biệt thự số một ăn điểm tâm, trêи bàn ăn, Lưu Tư Ngữ nhắc tới chuyện hôm qua Lâm Nam vay tiền để làm gì. Lư Miêu Miêu chuyện tối hôm qua bị ám toán Lâm Nam cũng không định nhắc lại, chỉ nói: "Yên tâm đi, không thiếu tiền của ngươi." Lưu Tư Ngữ ủy khuất nhìn Lư Miêu Miêu, "Chị xem chồng chị kìa, đây là thái độ một người nợ tiền đối với chủ nợ nên có sao? Giống với anh trai chết tiệt của em y chang." Lư Miêu Miêu cười cười, tuy không biết Lâm Nam vay tiền để làm gì, nhưng nàng biết Lâm Nam sẽ không thiếu tiền. Không nói tới số tiền mấy chục triệu đưa cho mình, chỉ mỗi cái Truyền thông Hỗ Thành Thiên Ngu thôi cũng đã đủ tiêu xài. "Anh ấy nói chuyện hay vậy thôi, đừng để ý." Nói đến Lưu Vũ, Lâm Nam hỏi: "Mới sáng sớm, Lưu lão gia không có ở nhà còn có thể hiểu, Lưu Vũ huynh đệ đi đâu rồi?" Lưu Tư Ngữ ngơ ngác. "Anh trai em vừa nhận một cuộc điện thoại đã vội vàng chạy ra ngoài, hình như nói là muốn đi trên du thuyền dạy dỗ cái tên hào què, không biết là cái thằng xui xẻo nào." « Tuyển hạng đã phát ra, mời ký chủ lựa chọn. » « Tuyển hạng một: Đến đó tìm cách cứu viện Từ Binh và Lưu Vũ sắp bị trọng thương, ban thưởng một phần chứng cứ phạm tội của Kỳ bộ trưởng và Triệu Bằng Thành. » « Tuyển hạng hai: Tiếp tục kế hoạch trả thù của mình ngày hôm nay, ban thưởng một phần chứng cứ phạm tội của Triệu Bằng Thành. » "Ta chọn tuyển hạng một." « Phần thưởng đã gửi đến điện thoại của ký chủ, xin chú ý kiểm tra và nhận. » Lâm Nam vốn đang vì làm sao để hủy diệt Triệu gia mà xoắn xuýt, hệ thống trực tiếp như đưa gối khi buồn ngủ vậy. Về phần tại sao chọn cứu người, là bởi vì Lâm Nam cảm thấy hệ thống sẽ không tùy tiện nhắc đến tên của những người không có quan hệ gì với mình. Không kịp xem nhiều đoạn video chứng cứ hệ thống gửi, Lâm Nam uống cạn nốt bát cháo. "Lão bà, ta có chút việc, nàng chơi với cô ấy một lát đi." Trước khi đi còn hôn lên trán nàng một cái, "Chờ ta trở về." "A, Miêu Miêu, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, bọn ta mới không gặp nhau mấy ngày mà hai người đã trở nên quấn quýt thế này, anh ấy còn trực tiếp gọi vợ yêu, nghe ta nổi cả da gà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận