"Vệ sĩ?" Giang Lâm nghĩ tới cũng chỉ có Phùng Nam Tiêu, "Ngươi nói sao?" Trong video, Lưu Tư Ngữ nghe không nổi nữa. "Ôi u, Giang đại tiểu thư, cái ngữ khí gì vậy, người ta chẳng lẽ lại báo cho ngươi sai thông tin, bây giờ ngươi phải nói cảm ơn, hiểu chưa?" "Ta biết, cúp máy đây." Lưu Tư Ngữ nhìn đoạn chat video đã tắt, lắc đầu, một mạch chạy thẳng tới ga đường sắt cao tốc. Bên trong ga đường sắt cao tốc, Phùng Nam Tiêu mở lời trước: "Ngươi sẽ không trách ta lo chuyện bao đồng chứ? Thật ra ta muốn nói với ngươi, nhưng thấy ngươi nói quá hăng say, nên không nỡ gọi ngươi dậy." Thấy Phùng Nam Tiêu nghiêm túc giải thích, Giang Lâm cười khẽ. "Ngài giúp ta bận rộn, sao ta trách ngươi xen vào việc của người khác, làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng, biết đâu một ngày nào đó ta sẽ hồi tâm chuyển ý." "Thật sao?" Giang Lâm khịt mũi một tiếng, "Giả đấy." Mặc dù vậy, nụ cười trên mặt Phùng Nam Tiêu căn bản không thể che giấu được. Trái lại, Hạng Thanh Phong đứng một bên, thấy hai người ở chỗ này xem như không có ai mà trò chuyện, trong lòng nguội lạnh một nửa. Hắn còn theo đuổi cái rắm gì nữa! Bất quá, dù sao cũng đã nhận nhiệm vụ, đương nhiên hắn không dễ dàng từ bỏ như vậy, mặt dày mày dạn thì hắn cũng có chút, hắn không tin Giang Lâm lại tuyệt tình đến mức để hắn một mình bơ vơ ở cái Hỗ Thành lạ lẫm này. "Tỷ à, một lát nữa ta có thể đi cùng mọi người không?" "Không thể." "Không được." Giang Lâm và Phùng Nam Tiêu gần như đồng thanh trả lời. Hạng Thanh Phong không vui. "Ta nói chuyện với tỷ tỷ ta, mắc mớ gì tới ngươi." Lúc này, Phùng Nam Tiêu chỉ coi hắn là một đứa trẻ con, bởi vì hắn biết Giang Lâm tuyệt đối không có ý gì với hắn, nên mặc kệ như vậy cũng không thấy tức giận. Anh cười nhạt. "Nhưng mà cô ấy cũng nói không được đấy thôi!" Phùng Nam Tiêu cố tình lộ ra vẻ mặt đáng ghét khiến Hạng Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì. "Tỷ à, tại sao không được vậy!" Giang Lâm có chút khó mở miệng, nhưng vẫn nói: "Ta tới Hỗ Thành sẽ ở nhà khuê mật của ta, đi chơi cũng là cùng bọn họ, ngươi đối với bọn họ là người lạ, ta cũng chưa nói với họ sẽ có người đi cùng, chỗ ăn ở cũng là vấn đề, nên ngươi hãy về nhà đi, vé xe ta mua cho, ngươi cho ta thông tin cá nhân." Thấy Giang Lâm mở app mua vé, Hạng Thanh Phong cuống lên. "Tỷ ơi, em không cần các chị lo chỗ ở, em một mình ở ngoài cũng được, còn đi chơi thì chỉ cần gọi điện cho em, em sẽ đi theo, coi em như không khí cũng được, chỉ cần tỷ cho em đi cùng." Nghe hắn nói với giọng cầu khẩn, Giang Lâm có chút mềm lòng. Nhưng miệng vẫn rất kiên quyết nói: "Không được." "Tại sao không được chứ! Chị biết nếu em cứ thế về không, ở Hạng gia em không trụ được nữa đâu, trước kia còn không sao, nhưng bây giờ em không còn gì cả, chỉ có thể sống dưới mái nhà của bọn họ thôi, chị cứ thế đuổi em đi, chẳng khác gì tước đoạt cơ hội sống của em." Hạng Thanh Phong thấy cầu xin không có tác dụng, liền trực tiếp giở trò bắt cóc đạo đức, hắn không tin Giang Lâm lại nhẫn tâm như vậy. Nghe vậy, Giang Lâm suy nghĩ một lát, có vẻ đúng như lời hắn nói. Cha của Hạng Thanh Phong, nàng không hiểu rõ lắm, nhưng có một điều nàng rất rõ, người nhà như bọn họ rất ít khi tôn trọng ý nguyện của con cái, mà chỉ dựa vào ý nghĩ của mình để lên kế hoạch cuộc đời cho con. Nếu không phải Giang Lâm là con một, nàng cảm thấy vụ gặp mặt này nàng phản đối cũng vô dụng, tương lai vẫn sẽ thành sự thật. Nghĩ đến đây, nàng nhìn Hạng Thanh Phong mới 21 tuổi, không khỏi tiếc nuối. "Ta nói với Hạng bá bá cũng vô dụng sao? Dù sao cũng đẩy hết sự việc lên đầu ta, hẳn ông sẽ không làm khó ngươi chứ?" Hạng Thanh Phong lắc đầu. "Cha của em không phải như chị nghĩ đâu, vốn dĩ họ định cho anh trai em đi xem mắt, nhưng vì nhiều lý do mới đổi thành em, nếu chuyện em làm hỏng, có thể nghĩ được rồi." Nói xong, anh thở dài, nhìn dáng vẻ thảm hại vô cùng. Thấy Giang Lâm có vẻ không biết phải làm thế nào, Phùng Nam Tiêu chủ động lên tiếng: "Mấy trò bắt cóc đạo đức này đối với Lâm Lâm không có tác dụng đâu, hai người bất quá chỉ gặp mặt thôi, xem như quen biết là cùng, chuyện của ngươi không đến lượt Lâm Lâm quản đâu." Giang Lâm biết lời Phùng Nam Tiêu có hơi nặng, nhưng rất có lý, còn giúp giải quyết vấn đề trước mắt rất tốt, có điều hắn làm người xấu rồi. "Tỷ tỷ cũng thấy vậy sao?" Ai ngờ Hạng Thanh Phong lại đẩy vấn đề cho Giang Lâm. Cuối cùng, nàng vẫn không thốt ra được những lời nhẫn tâm. "Thôi được rồi! Ngươi đến Hỗ Thành ta cũng không quản được ngươi, hay là điều hòa chút, ngươi ở lại Hỗ Thành vài ngày, coi như chúng ta đang bồi dưỡng quan hệ, đến khi về, ta sẽ nói rõ tình hình với Hạng bá bá, đảm bảo ngươi không sao." Hạng Thanh Phong đành phải đồng ý, đây là biện pháp tốt nhất hiện tại. "Cũng được." Thấy anh ta đồng ý, Giang Lâm thở dài. "Ngủ ở đâu thế nào ta không quản, cũng không có quyền quản, dù sao ngươi cũng không nhỏ rồi, tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có chuyện gì không giải quyết được, ngươi vẫn có thể nói với ta." "Đa tạ tỷ tỷ." Lúc này, thông báo tàu vào ga vang lên. Lưu Tư Ngữ lúc này cũng đã đến, xe đã đến chỗ đón khách, không ít xe ôm công nghệ cũng đang đợi ở đây. Thấy chiếc Koenigsegg one quá ngầu, không ai không tự giác né tránh, chụp ảnh cũng rất nhiều. "Xe thể thao gì mà nhìn chất vậy!" "Không biết, tui chỉ biết đời này không mua nổi." Lúc này, một người đàn ông mặc vest lên tiếng. "Koenigsegg one, hàng giới hạn toàn cầu, không ngờ ở Hỗ Thành lại có một chiếc, đúng là mở mang tầm mắt, không biết là đại gia nào." Người xung quanh nghe vậy, "Đây là chiếc Koenigsegg one trong truyền thuyết, rất muốn làm quen, sờ một chút cũng tốt!" Nhưng khi thấy người bước xuống từ xe là một mỹ nữ chân dài, ai nấy đều dẹp bỏ ý định. Vì Lưu Tư Ngữ nhìn thôi đã thấy là con gái nhà giàu, với tư cách đàn ông cũng nên có chút tự hiểu, có mà bắt chuyện thì người ta cũng không thèm nhìn thẳng. Chỉ thấy Lưu Tư Ngữ nhắn tin cho người lái xe, thật ra là gửi vị trí. Lát sau, Giang Lâm đi phía trước, hai bên có hai chàng trai trẻ đi theo như vệ sĩ, vì cả ba đều đẹp trai, người ngoài không biết còn tưởng ngôi sao lớn nào đến. Lưu Tư Ngữ liếc mắt liền thấy Giang Lâm. "Lâm Lâm bên này." Hai chị em đã nhiều năm không gặp, vừa thấy mặt đã ôm nhau thắm thiết. Sau khi hết phấn khích, nàng nhìn xung quanh. "Miêu Miêu đâu, không ra đón ta sao?" Lưu Tư Ngữ đương nhiên phải giải thích. "Chẳng phải chị muốn đến ăn cơm do lão công nàng ấy làm hay sao, vợ chồng nhà nó đang ở nhà tất bật chuẩn bị đồ ăn để đón chị đấy." "Thế còn tạm được." Lúc này, người đàn ông mặc vest nhận ra chiếc Koenigsegg one lúc nãy đứng bên cạnh Phùng Nam Tiêu. "Ông chủ, xe của chúng ta ở đây, giờ đi không?" Thấy ai cũng có người đưa đón, Hạng Thanh Phong đứng tại chỗ cảm giác mình như người bị bỏ rơi, vừa bơ vơ trong gió vừa rất x·ấ·u hổ. Dù sao anh ta cũng chưa chuẩn bị gì, chủ yếu muốn xem Giang Lâm tiếp theo sẽ làm gì, rồi tính sau. Dù sao cũng gọi tiếng tỷ tỷ nhiều rồi, nên anh vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng có thể đi cùng Giang Lâm.