Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 172: Long Trác ra sân
Chương 172: Long Trác ra mặt
Những người xung quanh đều im lặng, dù sao một chiêu có thể đánh bay một võ giả hóa kình, bọn họ không dám chọc vào. Lúc này mà xin xỏ chẳng khác nào tự đâm đầu vào họng súng?
Lúc này, cả phòng tiệc chỉ có tiếng An Như tự tát vào mặt và tiếng xin lỗi.
"Thật xin lỗi,..."
Lư Miêu Miêu nhìn thấy An Như trước mặt trong bộ dạng thảm hại. Quay đầu nói: "Hay là thôi đi! Đủ rồi."
Lúc này cộng thêm mười cái tát của Lâm Nam, An Như đã tự tát mình hơn 50 cái. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ sưng phù lên, không còn nhận ra nữa.
"Đã vợ ta lên tiếng rồi, vậy thì dừng lại đi!"
Nghe vậy, An Như cảm kích vô cùng, muốn dập đầu tạ ơn nhưng đã bị Lâm Nam dùng chân khí giữ lại. Nếu là trước kia tự mình làm như vậy, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ không dám gặp ai. Nhưng bây giờ lại khác, có thể dập đầu tạ ơn đại lão, người khác chưa chắc có phúc phần này.
Nữu Cỗ Lộc • Đông Mai một lần nữa thấy được lợi ích từ sức mạnh võ giả mang lại. Bất quá giờ cô càng muốn biết, vì sao người này còn trẻ hơn mình rất nhiều mà lại có thực lực mạnh đến thế. Cả tài chơi đàn piano nữa, quả thực không thể tin nổi. Lúc này Lâm Nam tựa như một bí ẩn lớn, cô không thể nào nhìn thấu, nói chi là giải mã.
Đương nhiên, cũng không đến lượt cô giải. Lúc này, An Như đỡ An lão gia dậy. Tuy là cường giả hóa kình, nhưng trên đầu ông vẫn bị rách một vết, chỉ là bị chân khí kiềm chế nên không chảy máu. An lão gia run rẩy chỉ vào Lâm Nam, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Chưa đợi Lâm Nam trả lời, Lưu lão gia và Long Trác cuối cùng cũng xuất hiện. Người mở lời trước là Lưu lão gia.
"Lão An à! Đừng quan tâm người ta là ai, ta thấy rõ rồi, chuyện hôm nay ông làm không ra gì."
Mọi người theo tiếng gọi nhìn lại, đều kính cẩn gọi một tiếng "Lưu lão". Sau đó nhường đường cho ông và Long Trác, với tư cách vãn bối, Long Trác đi sau Lưu lão gia.
An lão gia nghe thấy giọng người quen cũ cũng nhìn về phía ông ta. Dù đang bị đánh đến thất điên bát đảo, nhưng khi đối diện với Lưu lão gia, vẫn rất cứng rắn.
"Lão Lưu ông không ở nhà dưỡng bệnh lại tới đây tham gia yến tiệc làm gì, rảnh rỗi quá hả, còn chuyện ta làm cũng chưa đến lượt ông lên tiếng."
Lưu lão gia không hề tức giận, mỉm cười. "Quả nhiên đột phá hóa kình là khác, nói chuyện với ta cũng cứng giọng hơn nhiều." Sau đó mắt lóe lên tinh quang, bắt chước hành động của An lão gia, thoắt một cái đã đứng trước mặt ông.
"Nhưng ta phải nói cho ông biết, dù ông có đột phá hóa kình, ở trước mặt ta ông vẫn phải nằm sấp."
Lại một quyền đơn giản. An lão gia đưa tay đỡ, chân khí va chạm, lần này trực tiếp bị chấn đến thổ huyết. Mọi người đều tưởng hai ông già đang đánh nhau, nhưng Lâm Nam và Long Trác đều nhìn ra. Lưu lão gia đây là đang giúp An lão gia tống hết chỗ máu ứ ra ngoài.
An Như chẳng còn bận tâm mình là người bình thường, thấy ông mình bị ức hiếp, liền xông lên đẩy Lưu lão gia một cái. "Ông người này sao lại vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
An lão gia bấy giờ mới dễ chịu hơn. "Tiểu Như lui ra."
Giờ phút này dù cháu gái đã khiến ông mất mặt quá nhiều, An lão gia vẫn cảm thấy vui mừng. Ít nhất trong lòng cô vẫn có ông già này. "Lão Lưu đa tạ."
"Hả?" Mọi người xung quanh đều không hiểu, sao người ta đánh cho thổ huyết lại phải cảm tạ người ta.
Cuối cùng, chủ nhân bữa tiệc vỗ tay bước ra. "Không tệ, nếu võ giả ở Hỗ Thành đều biết lấy ơn báo oán như bọn họ, thì ta an tâm rồi." Một ánh mắt, phục vụ mang ly rượu vang đỏ đưa cho Long Trác. Sau đó hắn đi lên bục cao.
Thực ra Lâm Nam đã sớm phát hiện hắn và Lưu lão gia đang ở một bên quan sát tình hình, và nhìn camera giám sát có lẽ cũng là do hắn. Thêm cả việc xem thực lực võ giả của hắn, cùng với vai trò chủ nhà đang diễn, thì không khó đoán ra hắn chính là Long Trác, người tổ chức bữa tiệc này.
Mà Lư Miêu Miêu thế mà ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tôi thấy anh ta rồi."
Lâm Nam còn tưởng là lần trước gặp ở nghĩa trang, ai ngờ Lư Miêu Miêu nói là ở bệnh viện. Hỏi ra mới biết, hóa ra lần trước cô cùng Lưu Tư Ngữ đi thăm Từ Binh, đúng lúc Long Trác cũng có mặt ở đó.
Ngay khi Lâm Nam còn muốn hỏi thêm, Long Trác đã lên tiếng. "Xin tự giới thiệu, ta tên Long Trác, là lãnh đạo mới của Long Tổ."
Long Trác không giống Tần Xuyên, thích thần thần bí bí, hắn thích đi thẳng vào vấn đề, hắn nghĩ, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu gì đều là vô ích. Với lại chỉ cần quản lý tốt những quan to hiển quý ở đây, thì trên mảnh đất này sẽ bớt rất nhiều việc mà Long Tổ phải xử lý.
"Hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi mọi người cũng không có ý gì khác, chỉ có một mục đích, đó là quản lý tốt khu vực đông nam Hoa Hạ này."
"Với tư cách là thế gia đại tộc, chắc hẳn các vị cũng biết dạo gần đây bất ổn, nhưng ta hy vọng chỗ khác có loạn thì khu vực đông nam của chúng ta không được loạn, cái này cần mọi người chung sức, giống như vừa rồi, võ giả nên dĩ hòa vi quý, ta không giống đời trước Long Tổ thống soái ở đông nam, người luôn nhắm mắt làm ngơ cho các ngươi, hôm nay ta nói thẳng ở đây, chỉ cần ai trái với quy định của quốc gia đối với võ giả, bất kể ngươi là ai, ta nhất định xử lý nghiêm túc."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Trác, mọi người đều hiểu, sau hôm nay, không thể làm thêm tiểu xảo được nữa.
Long Trác bên này vẫn tiếp tục. Đánh một cái, cho một quả táo ngọt, đạo lý này hắn vẫn hiểu. Vừa rồi đã cảnh cáo, tiếp theo chắc chắn sẽ là khen thưởng. "Các vị cũng đừng nghĩ ta là người nghiêm túc, ta chỉ muốn nói không có quy củ thì sao thành vuông tròn được, đặt ra quy củ cho các vị thì tự nhiên cũng phải có ban thưởng, nếu trong vòng một năm Hỗ Thành không xảy ra đại sự, ta sẽ cho Hỗ Thành thêm mười suất vào Long Tổ."
Lời này vừa nói ra, có thể nói có người mừng có người lo. Nhưng chỉ cần có cơ hội thì vẫn là chuyện tốt. Tài nguyên trong Long Tổ không phải gia tộc bình thường nào có thể sánh được, đặc biệt là mấy loại thuốc bồi bổ nền tảng và tăng tu vi, trừ khi quốc gia đứng ra thì căn bản không có cách nào lấy được.
Ví dụ như Lưu gia, dù có võ quán nhưng tối đa cũng chỉ bồi dưỡng được một cường giả hóa kình, mà người này còn phải có thiên phú. Nhưng Long Tổ thì khác, chỉ cần có đủ nhiều người có thiên phú, thì có thể sản xuất ra số lượng lớn. Đây chính là chênh lệch.
Long Trác thấy mục đích đã đạt được. Thế là nâng ly rượu lên, "Những gì cần nói ta đều đã nói rồi, cạn ly rượu này, tương lai Hỗ Thành liền trông cậy vào các vị."
Thấy Long Trác uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng nhao nhao uống theo.
Lư Miêu Miêu nhìn thấy Lưu Tư Ngữ từ xa nâng ly về phía mình. Cũng cầm một ly lên, muốn uống một hơi hết sạch. Nhưng vừa uống một ngụm lớn, mới thấy nuốt rất khó khăn. Lúc này Lâm Nam đã sớm uống hết rượu đỏ trong ly, thấy bộ dạng vợ mình. "Không nuốt trôi thì nhả ra, không sao cả."
Lư Miêu Miêu quan sát xung quanh một lượt, thấy không ai nhìn mình, lúc này mới nhả ra.
Nữu Cỗ Lộc • Đông Mai ở bên cạnh nhìn hai người tương tác. "Xem ra bà cố nói không sai a!"
Những người xung quanh đều im lặng, dù sao một chiêu có thể đánh bay một võ giả hóa kình, bọn họ không dám chọc vào. Lúc này mà xin xỏ chẳng khác nào tự đâm đầu vào họng súng?
Lúc này, cả phòng tiệc chỉ có tiếng An Như tự tát vào mặt và tiếng xin lỗi.
"Thật xin lỗi,..."
Lư Miêu Miêu nhìn thấy An Như trước mặt trong bộ dạng thảm hại. Quay đầu nói: "Hay là thôi đi! Đủ rồi."
Lúc này cộng thêm mười cái tát của Lâm Nam, An Như đã tự tát mình hơn 50 cái. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ sưng phù lên, không còn nhận ra nữa.
"Đã vợ ta lên tiếng rồi, vậy thì dừng lại đi!"
Nghe vậy, An Như cảm kích vô cùng, muốn dập đầu tạ ơn nhưng đã bị Lâm Nam dùng chân khí giữ lại. Nếu là trước kia tự mình làm như vậy, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ không dám gặp ai. Nhưng bây giờ lại khác, có thể dập đầu tạ ơn đại lão, người khác chưa chắc có phúc phần này.
Nữu Cỗ Lộc • Đông Mai một lần nữa thấy được lợi ích từ sức mạnh võ giả mang lại. Bất quá giờ cô càng muốn biết, vì sao người này còn trẻ hơn mình rất nhiều mà lại có thực lực mạnh đến thế. Cả tài chơi đàn piano nữa, quả thực không thể tin nổi. Lúc này Lâm Nam tựa như một bí ẩn lớn, cô không thể nào nhìn thấu, nói chi là giải mã.
Đương nhiên, cũng không đến lượt cô giải. Lúc này, An Như đỡ An lão gia dậy. Tuy là cường giả hóa kình, nhưng trên đầu ông vẫn bị rách một vết, chỉ là bị chân khí kiềm chế nên không chảy máu. An lão gia run rẩy chỉ vào Lâm Nam, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Chưa đợi Lâm Nam trả lời, Lưu lão gia và Long Trác cuối cùng cũng xuất hiện. Người mở lời trước là Lưu lão gia.
"Lão An à! Đừng quan tâm người ta là ai, ta thấy rõ rồi, chuyện hôm nay ông làm không ra gì."
Mọi người theo tiếng gọi nhìn lại, đều kính cẩn gọi một tiếng "Lưu lão". Sau đó nhường đường cho ông và Long Trác, với tư cách vãn bối, Long Trác đi sau Lưu lão gia.
An lão gia nghe thấy giọng người quen cũ cũng nhìn về phía ông ta. Dù đang bị đánh đến thất điên bát đảo, nhưng khi đối diện với Lưu lão gia, vẫn rất cứng rắn.
"Lão Lưu ông không ở nhà dưỡng bệnh lại tới đây tham gia yến tiệc làm gì, rảnh rỗi quá hả, còn chuyện ta làm cũng chưa đến lượt ông lên tiếng."
Lưu lão gia không hề tức giận, mỉm cười. "Quả nhiên đột phá hóa kình là khác, nói chuyện với ta cũng cứng giọng hơn nhiều." Sau đó mắt lóe lên tinh quang, bắt chước hành động của An lão gia, thoắt một cái đã đứng trước mặt ông.
"Nhưng ta phải nói cho ông biết, dù ông có đột phá hóa kình, ở trước mặt ta ông vẫn phải nằm sấp."
Lại một quyền đơn giản. An lão gia đưa tay đỡ, chân khí va chạm, lần này trực tiếp bị chấn đến thổ huyết. Mọi người đều tưởng hai ông già đang đánh nhau, nhưng Lâm Nam và Long Trác đều nhìn ra. Lưu lão gia đây là đang giúp An lão gia tống hết chỗ máu ứ ra ngoài.
An Như chẳng còn bận tâm mình là người bình thường, thấy ông mình bị ức hiếp, liền xông lên đẩy Lưu lão gia một cái. "Ông người này sao lại vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
An lão gia bấy giờ mới dễ chịu hơn. "Tiểu Như lui ra."
Giờ phút này dù cháu gái đã khiến ông mất mặt quá nhiều, An lão gia vẫn cảm thấy vui mừng. Ít nhất trong lòng cô vẫn có ông già này. "Lão Lưu đa tạ."
"Hả?" Mọi người xung quanh đều không hiểu, sao người ta đánh cho thổ huyết lại phải cảm tạ người ta.
Cuối cùng, chủ nhân bữa tiệc vỗ tay bước ra. "Không tệ, nếu võ giả ở Hỗ Thành đều biết lấy ơn báo oán như bọn họ, thì ta an tâm rồi." Một ánh mắt, phục vụ mang ly rượu vang đỏ đưa cho Long Trác. Sau đó hắn đi lên bục cao.
Thực ra Lâm Nam đã sớm phát hiện hắn và Lưu lão gia đang ở một bên quan sát tình hình, và nhìn camera giám sát có lẽ cũng là do hắn. Thêm cả việc xem thực lực võ giả của hắn, cùng với vai trò chủ nhà đang diễn, thì không khó đoán ra hắn chính là Long Trác, người tổ chức bữa tiệc này.
Mà Lư Miêu Miêu thế mà ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tôi thấy anh ta rồi."
Lâm Nam còn tưởng là lần trước gặp ở nghĩa trang, ai ngờ Lư Miêu Miêu nói là ở bệnh viện. Hỏi ra mới biết, hóa ra lần trước cô cùng Lưu Tư Ngữ đi thăm Từ Binh, đúng lúc Long Trác cũng có mặt ở đó.
Ngay khi Lâm Nam còn muốn hỏi thêm, Long Trác đã lên tiếng. "Xin tự giới thiệu, ta tên Long Trác, là lãnh đạo mới của Long Tổ."
Long Trác không giống Tần Xuyên, thích thần thần bí bí, hắn thích đi thẳng vào vấn đề, hắn nghĩ, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu gì đều là vô ích. Với lại chỉ cần quản lý tốt những quan to hiển quý ở đây, thì trên mảnh đất này sẽ bớt rất nhiều việc mà Long Tổ phải xử lý.
"Hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi mọi người cũng không có ý gì khác, chỉ có một mục đích, đó là quản lý tốt khu vực đông nam Hoa Hạ này."
"Với tư cách là thế gia đại tộc, chắc hẳn các vị cũng biết dạo gần đây bất ổn, nhưng ta hy vọng chỗ khác có loạn thì khu vực đông nam của chúng ta không được loạn, cái này cần mọi người chung sức, giống như vừa rồi, võ giả nên dĩ hòa vi quý, ta không giống đời trước Long Tổ thống soái ở đông nam, người luôn nhắm mắt làm ngơ cho các ngươi, hôm nay ta nói thẳng ở đây, chỉ cần ai trái với quy định của quốc gia đối với võ giả, bất kể ngươi là ai, ta nhất định xử lý nghiêm túc."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Trác, mọi người đều hiểu, sau hôm nay, không thể làm thêm tiểu xảo được nữa.
Long Trác bên này vẫn tiếp tục. Đánh một cái, cho một quả táo ngọt, đạo lý này hắn vẫn hiểu. Vừa rồi đã cảnh cáo, tiếp theo chắc chắn sẽ là khen thưởng. "Các vị cũng đừng nghĩ ta là người nghiêm túc, ta chỉ muốn nói không có quy củ thì sao thành vuông tròn được, đặt ra quy củ cho các vị thì tự nhiên cũng phải có ban thưởng, nếu trong vòng một năm Hỗ Thành không xảy ra đại sự, ta sẽ cho Hỗ Thành thêm mười suất vào Long Tổ."
Lời này vừa nói ra, có thể nói có người mừng có người lo. Nhưng chỉ cần có cơ hội thì vẫn là chuyện tốt. Tài nguyên trong Long Tổ không phải gia tộc bình thường nào có thể sánh được, đặc biệt là mấy loại thuốc bồi bổ nền tảng và tăng tu vi, trừ khi quốc gia đứng ra thì căn bản không có cách nào lấy được.
Ví dụ như Lưu gia, dù có võ quán nhưng tối đa cũng chỉ bồi dưỡng được một cường giả hóa kình, mà người này còn phải có thiên phú. Nhưng Long Tổ thì khác, chỉ cần có đủ nhiều người có thiên phú, thì có thể sản xuất ra số lượng lớn. Đây chính là chênh lệch.
Long Trác thấy mục đích đã đạt được. Thế là nâng ly rượu lên, "Những gì cần nói ta đều đã nói rồi, cạn ly rượu này, tương lai Hỗ Thành liền trông cậy vào các vị."
Thấy Long Trác uống một hơi cạn sạch, mọi người cũng nhao nhao uống theo.
Lư Miêu Miêu nhìn thấy Lưu Tư Ngữ từ xa nâng ly về phía mình. Cũng cầm một ly lên, muốn uống một hơi hết sạch. Nhưng vừa uống một ngụm lớn, mới thấy nuốt rất khó khăn. Lúc này Lâm Nam đã sớm uống hết rượu đỏ trong ly, thấy bộ dạng vợ mình. "Không nuốt trôi thì nhả ra, không sao cả."
Lư Miêu Miêu quan sát xung quanh một lượt, thấy không ai nhìn mình, lúc này mới nhả ra.
Nữu Cỗ Lộc • Đông Mai ở bên cạnh nhìn hai người tương tác. "Xem ra bà cố nói không sai a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận