Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 48: Hố người, băng chủng Đế Vương Lục

"Hai vị khách quý thích cái nào thì có thể bắt đầu chọn lựa."
Thượng Quan Thiên Xuyên và Lâm Nam ở trong kho hàng dưới lòng đất đều tự tìm mục tiêu của mình.
Lâm Nam có kỹ thuật đổ thạch cấp tông sư, tự nhiên hiểu rõ chân khí đối với việc giám định quan trọng đến mức nào. Nếu không có chân khí hỗ trợ, kỹ thuật đổ thạch cấp tông sư có thể đảm bảo lời ít không lỗ, nhưng nếu có chân khí gia trì, chỉ có thể nói là chắc chắn kiếm được món lớn.
Thượng Quan Thiên Xuyên bên này sau khi dò xét mấy khối nguyên thạch này thì trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Nguyên nhân không gì khác, phần lớn trong này đều có hàng, hơn nữa còn là hàng tốt.
Chỉ trong chốc lát, hai người chạm mặt nhau trước một khối nguyên thạch to bằng đầu người, cả hai cùng nhau đặt tay lên. Theo chân khí rót vào, cả hai đều cảm nhận được phỉ thúy bên trong, không có gì bất ngờ, đó là ngọc lục bảo.
Lâm Nam thật ra đã sớm sờ qua khối nguyên thạch này, chỉ là hắn ở bên cạnh tìm được băng chủng Đế Vương Lục quý giá hơn. Để mình chắc thắng, cố ý dẫn sự chú ý của Thượng Quan Thiên Xuyên vào khối ngọc lục bảo nguyên thạch này. Vì Lâm Nam phát hiện Thượng Quan Thiên Xuyên cũng có thể dùng chân khí dò xét đồ vật bên trong viên đá. Mà trong kho hàng này không chỉ có một khối Đế Vương Lục, mặc dù khối kia lớn nhất, nhưng Lâm Nam hiểu rõ ràng hai người cược là chủng loại, nếu để Thượng Quan Thiên Xuyên cũng có được Đế Vương Lục, cuộc tỷ thí này sẽ mất ý nghĩa.
Lúc này Thượng Quan Thiên Xuyên trong lòng vô cùng cao hứng, vì hắn cảm nhận được giá trị to lớn của phỉ thúy bên trong, sự khao khát của chân khí đối với nó còn lớn hơn so với phỉ thúy thượng hạng trước đó. Cho nên hắn khẳng định bên trong không phải ngọc lục bảo thì cũng là Đế Vương Lục, dù sao hắn cũng chỉ còn hai loại phỉ thúy chưa từng mở ra.
Hai người gần như đồng thanh nói: "Ta muốn khối này."
Sau đó hai người nhìn nhau, lại cùng lúc nói: "Ta chạm vào trước."
Hai câu này đương nhiên là cái bẫy Lâm Nam đào cho Thượng Quan Thiên Xuyên, hơn nữa Lâm Nam còn cố ý chậm một bước sờ vào nguyên thạch. Vì cái nhà kho này có camera bao quát, chỉ cần xem lại ghi hình sẽ biết ai là người chạm vào nguyên thạch trước.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực tiến lên đề nghị: "Hai vị khách quý đừng nóng vội, toàn bộ nhà kho của ta đều có camera, chỉ cần lấy hình ghi lại xem ai chạm vào khối nguyên thạch này trước, thì người đó mua."
Đề nghị này đương nhiên là công bằng, công chính. Theo Triệu Vô Cực búng tay xong, một nhân viên công tác liền mang tới một chiếc máy tính. Từng phút từng giây điều chỉnh đến hình ảnh hai người cùng xem nguyên thạch. Một giây sau, hai người đồng thời đưa tay lên. Triệu Vô Cực cho hai tay trên người hai người quay chậm lại, ai trước ai sau xem liền hiểu ngay.
Cứ như vậy, Thượng Quan Thiên Xuyên vui vẻ trả tiền, tổng cộng mất gần 1000 vạn. Sau khi giao tiền xong, Thượng Quan Thiên Xuyên khinh thường ra vẻ hiểu rõ nói với Lâm Nam: "Tiểu tử cứ tự nhiên chọn đi! Phỉ thúy trong khối nguyên thạch của ta gần như đã kịch kim rồi, nên ngươi hẳn là không có cơ hội."
Nghe vậy, Lưu Tư Ngữ có chút thất vọng, nhưng bỗng cảm thấy cũng không có gì, có lẽ đây là mệnh của mình rồi!
Lâm Nam thấy Thượng Quan Thiên Xuyên đã sập bẫy. Đối với sự chế nhạo của hắn, hừ mũi coi thường. "Hãy chờ mà xem đi! Thượng Quan Thiên Xuyên."
Nói xong, lập tức lấy khối nguyên thạch mà mình vừa tìm được có băng chủng Đế Vương Lục phỉ thúy ra. "Tính tiền, ta muốn khối này."
Khối nguyên thạch của Lâm Nam không lớn bằng của Thượng Quan Thiên Xuyên, nên chỉ phải thanh toán hơn 500 vạn.
Dưới sự dẫn đầu của Triệu Vô Cực, hai khối nguyên thạch cùng đám người đi đến khu vực giải thạch dưới tầng hai. Trên đường đi Lâm Nam cảm nhận rõ ràng Lưu Tư Ngữ đang thất vọng. Đụng nhẹ nàng một cái, "Yên tâm, ta không thể thua."
Lưu Tư Ngữ há hốc mồm, cuối cùng vẫn nghẹn lời trở về.
Người đầu tiên bắt đầu cắt là Thượng Quan Thiên Xuyên. Thượng Quan Thiên Xuyên cầm bút vẽ một đường đơn giản ở phía trên, sư phụ liền bắt đầu thao tác máy móc giải thạch. Theo tiếng răng rắc, nguyên thạch dần dần lộ ra diện mạo bên trong. "Ôi mẹ ơi, không nhìn nhầm chứ! Là ngọc lục bảo.""Không sai, ta làm nghề hơn hai mươi năm, khối ngọc lục bảo lớn như vậy thật là hiếm thấy, đừng cắt nữa, ta trả ba trăm triệu, lỗ vốn ta chịu."
"Nghĩ gì thế? Ba trăm triệu qua một bên, ta trả ba trăm năm mươi triệu."...
Thậm chí còn có người tiếp tục tăng giá, nhưng Thượng Quan Thiên Xuyên đều từ chối. Hắn không phải là không muốn tiền, chỉ là đỉnh tiêm ngọc thạch sau khi cường hóa xong chân khí thì kết cấu bên trong sẽ thay đổi, giá trị thậm chí không bằng ngọc hòa điền tầm thường. Khi nguyên một khối ngọc lục bảo xuất hiện, một ông lão tóc hoa râm đã trả cái giá trên trời là 600 triệu.
Ông lão tên là Chương Thiên Phàm, là người sưu tầm và thợ điêu khắc nổi tiếng. Các tác phẩm của ông bán ra ít nhất có thể tăng giá 5%. Không nên xem thường 5% này, vài trăm triệu, thậm chí vài ngàn vạn, hơn trăm triệu mà tăng thêm 5% cũng không phải là con số nhỏ. Không qua Thượng Quan Thiên Xuyên vẫn coi trọng thực lực võ đạo của mình hơn, nên cũng không bán.
Đắc ý, Thượng Quan Thiên Xuyên lập tức đi đến trước mặt Lưu Tư Ngữ. "Đã bảo với nàng rồi, đời này nàng trốn không thoát lòng bàn tay ta đâu, còn cả ngươi nữa, còn may là đổ thạch, nếu là võ đạo thì giờ ngươi đã xuống địa ngục rồi." Thấy Lưu Tư Ngữ không thể phản bác, Lâm Nam chỉ có thể dùng kết quả để nói chuyện. "Giải thạch cho ta!" Nghe vậy, lập tức có người bắt đầu chế giễu.
"Tiểu tử này không phải thật sự nghĩ là mình có thể thắng chứ, người ta giải ra khối ngọc lục bảo to như vậy cơ mà, bán mạng hắn cũng đủ."
"Theo tôi thấy thì đừng làm mất mặt xấu hổ nữa, sớm nhận thua còn có thể giữ được một khoản tiền mua nguyên thạch."...
Lưu Tư Ngữ lại khích lệ nói: "Cứ giải đi! Thua cũng không sao, mười khối nguyên thạch ta trả cho ngươi." Sư phụ giải thạch đã cắt vào chỗ Lâm Nam đánh dấu.
Một nhát cắt đi gần một nửa, bên trong cái gì cũng không có.
"Ha ha ha, tiểu tử này là tân thủ gà mờ à, một nhát xuống mà cái gì cũng không có." "Tôi thấy không đến mức đâu, chỗ này mới chỉ là chỗ nhìn lên, còn có một mảng lớn chưa cắt, vội cái gì." Thượng Quan Thiên Xuyên ngược lại không cho là vậy.
"Tiểu tử nhận thua đi, cái của ngươi đến một sợi lông của ngọc lục bảo của ta cũng không bằng, hơn 500 vạn đổ sông đổ biển, mười khối nguyên thạch kia của ta tính cho ngươi rẻ chút, không cần nhiều, cho ta 5000 vạn là được."
Chỉ thấy Lâm Nam lại đi tới vẽ thêm một nét bút. Đồng thời đối đầu Thượng Quan Thiên Xuyên nói: "Một nhát kia xuống ngươi thua không thể nghi ngờ."
Thượng Quan Thiên Xuyên chỉ nhếch miệng cười, cho rằng Lâm Nam đang nằm mơ giữa ban ngày. "Thắng ta ư, kiếp sau nhé!" Thượng Quan Thiên Xuyên còn chưa nói hết câu thì đã nghe người bên cạnh hét lên.
"Có màu rồi." "Cực phẩm.""Chẳng lẽ là Đế Vương Lục à!"
Khi thiết diện hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người, Chương Thiên Phàm tiến lên nhìn kỹ.
"Băng chủng Đế Vương Lục, khối lớn như vậy, đời này ta cũng mới thấy lần đầu."
Nói xong, lập tức lao đến trước mặt Lâm Nam. Những người khác nhân cơ hội ồ ạt tiến lên vây xem, đây chính là phỉ thúy hiếm hơn cả ngọc lục bảo, trăm năm khó gặp. Lúc đầu có người muốn đấu giá, nhưng nghĩ đến có Chương Thiên Phàm ở đó thì bọn họ không có khả năng thắng, nên không ai lên tiếng.
Chương Thiên Phàm lên tiếng: "Tiểu huynh đệ, ta là thợ điêu khắc, từ trước tới giờ chưa từng điêu khắc phỉ thúy nào quý như vậy, nếu cậu không bán cho ta, thì chỉ hy vọng cậu có thể để ta được cầm dao."
Lưu Tư Ngữ đương nhiên cũng cao hứng khôn xiết, băng chủng Đế Vương Lục hay không, nàng không quan tâm. Điều nàng quan tâm là hôn ước của mình cuối cùng đã có thể được giải trừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận