Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 166: Tham gia yến hội
"Chương 166: Tham gia yến hội Nữu Cỗ Lộc? Linh bái bó tay rồi."
"Ai nói cường giả là phải lớn tuổi, chỉ cần có thiên phú, trẻ con mười tuổi cũng có thể thành cường giả hóa kình."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai biết mình đang bị bà trêu ghẹo.
"Vậy bà cố, biểu muội ta cái lão công lớn lên như thế nào?"
Biết mình đang bị trêu, Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái khẽ vỗ đầu nàng.
"Con nhóc này, muốn biết thì tối nay tự đi xem, Miêu Miêu hôm nay đến đó là chọn lễ phục, tối nay hai đứa nhất định sẽ gặp nhau, ngươi chắc chắn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay."
Nói đến lễ phục, Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái nói tiếp: "Nếu thật không nhận ra được mặt thì nhìn chiếc lễ phục mà năm xưa dì Dung làm cho ngươi ấy, biểu muội ngươi mặc nó. Phải nói nha đầu này chẳng những thừa hưởng nét đẹp của mẹ nàng mà còn được cả vóc dáng, so với ngươi còn đầy đặn hơn nhiều đấy.
Sau đó hai người kéo tay nhau tiếp tục tản bộ.
Vừa mới vui vẻ xong Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái đột nhiên thở dài.
"Bà cố không phải đang vui sao? Sao đột nhiên thở dài?"
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái liền nói ra nỗi lo của mình.
"Biểu muội con gả được chỗ tốt thì tốt, nhưng bà lại lo bên nhà Lâm Nam, con nói một siêu việt hóa kình viên mãn võ giả, nhà người ta là thế lực cỡ nào chứ, dù nói Lâm Nam sẽ không để biểu muội con chịu thiệt nhưng mà người nhà mẹ đẻ không có thực lực thì biết đâu người nhà người ta có ngưu quỷ xà thần nào."
Lời vừa nói ra, Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai cũng trầm mặc.
Cô biết một võ giả mạnh đại diện cho cái gì, ngay cả mình với bà cố trước mặt người ta cũng không đủ tư cách, đừng nói đến việc làm chỗ dựa cho nhà mẹ đẻ.
Nhưng suy nghĩ của người trẻ tuổi rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Bà cố, chúng ta lo lắng cũng là thừa, ai cũng có con đường của riêng mình mà, với lại nghe bà nói thì biểu muội con được chồng rất cưng, thế là đủ rồi."
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái sao lại không biết những điều này, chỉ là nói ra cảm xúc thôi.
"Con nhóc nói cũng đúng, thôi không nghĩ nữa."
"Tối nay con cố thân cận với hai đứa nó một chút, không nói là hộ giá hộ tống cho biểu muội con, chí ít sau này còn có thể thường xuyên liên hệ."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai gật đầu.
Sự tiếc nuối của thế hệ trước đã được bù đắp trên người Lư Miêu Miêu, đến Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai.
"Mà nói con cũng gần 30 rồi, còn không gả đi là thành gái ế không ai lấy đấy."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai vốn không muốn nói chuyện này.
Nhưng vẫn ôm lấy bà lão và nói: "Con không phải là muốn ở bên bà cố thêm chút sao? Chẳng lẽ bà cố không muốn ở với con sao?"
Nói xong lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Nắm tay Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái đã thành thói quen rồi.
"Con nhóc này, hễ cứ nói đến chuyện này là con kiếm cớ, theo con thì sau này không lấy chồng xem con khóc không."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai ôm chặt hơn.
"Không lấy chồng càng tốt, sau này con còn được ở nhà với bà cố vui vẻ."
Đôi tay nhăn nheo vuốt ve người cháu gái hiền lành này.
"Bà cố cũng không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa, bà không hy vọng sau khi bà đi thì con lẻ loi một mình."
"Phì phì phì."
"Bà cố là võ giả hóa kình, xương cốt còn cứng cáp lắm."
Bên này tình cảm bà cháu thắm thiết, một bên khác, Lư Miêu Miêu đã mua xong giày cao gót.
Lúc đầu nói đôi giày cao gót lần trước mua còn chưa đi lần nào.
Nhưng Lâm Nam nói chuẩn bị thêm mấy đôi thì càng tốt.
Nhưng mà mấy đôi đó của Lâm Nam thì đúng là cho Lư Miêu Miêu mua tận mười đôi, đủ các kiểu dáng, màu sắc khác nhau.
Nếu không có Lư Miêu Miêu ngăn cản thì sợ rằng mười đôi còn chưa đủ.
Nhân viên bán hàng thì vui mừng không khép miệng lại được, dù sao mỗi đôi giày này tùy tiện cũng mấy vạn tệ, riêng đơn hàng này tiền hoa hồng đã nhiều hơn tiền lương cả tháng trước đây của mình rồi, sao có thể không vui được chứ.
Đêm xuống.
Theo địa chỉ trên thiệp mời, hai người lái xe đến khách sạn quốc tế Hỗ Thành.
Lưu Tư Ngữ cùng ông Lưu và những người khác cùng đi.
Vừa lái xe đến cửa liền phát hiện phía trước một đám người đang đón khách, còn có cả thảm đỏ nữa.
Trên thảm đỏ có người đang đi vào, xem ra ai cũng phú quý ngút trời.
Mấy buổi yến tiệc như thế này thông thường là những người tai to mặt lớn thực sự mới đi thảm đỏ, còn những người khác có chút danh tiếng thì đi cửa khác.
Thấy chiếc Rolls Royce phía trước vừa rời đi, Lâm Nam liền lái xe vào.
Tuy chiếc xe này có vẻ không hợp với khung cảnh này nhưng vẫn không có ai ngăn cản.
Xuống xe đưa chìa khóa cho nhân viên tiếp đón ở cửa, sau đó mở cửa xe cho Lư Miêu Miêu.
Đôi chân thon dài trắng như tuyết, cùng đôi giày cao gót màu trắng bạc từ trong xe thò ra.
Sau đó Lâm Nam đỡ Lư Miêu Miêu xuống xe, đồng thời đưa thiệp mời cho nhân viên kiểm tra thân phận.
"Mời Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân đi lối này ạ."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu khoác tay Lâm Nam, hai người từng bước tiến vào bên trong.
Bởi vì đây là lần đầu tiên đi thảm đỏ, khung cảnh này buổi chiều Lư Miêu Miêu đã phải tập gần nửa tiếng, sợ làm sai.
Lúc này còn có người đứng bên cạnh chụp ảnh nữa.
Tựa hồ cảm nhận được Lư Miêu Miêu có chút không quen.
Lâm Nam nhỏ giọng nói: "Ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên, chúng ta là tuyệt nhất."
Cứ như vậy đôi trai tài gái sắc bước nhanh vào khách sạn.
Bên ngoài đám phóng viên chụp ảnh hay truyền thông giải trí đều xì xào bàn tán.
"Hai người này là ai vậy, chưa từng nghe nói tới nha!"
"Tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhưng mà nhìn cái sườn xám đó là thấy xốn xang rồi!"
"Cậu muốn chết hả, loại chuyện này mà dám nói ra, coi chừng mất cái mạng nhỏ đấy."
Gã trai trẻ vừa nói liền lập tức che miệng.
"Lỡ miệng, lỡ miệng."
Lúc này không có thời gian bàn nhiều nữa, vì lại có người đến.
Hai vợ chồng Lâm Nam đi vào sảnh lớn, đã có không ít người, tốp năm tốp ba đang nói chuyện với nhau.
Nhưng Lâm Nam mấy năm nay chỉ biết đến công việc nên chẳng nhận ra ai cả, Lư Miêu Miêu tự nhiên cũng vậy.
Thấy Lưu Tư Ngữ và những người khác vẫn chưa đến, hai người chán nản liền trốn vào một góc.
Trên bàn đều là một chút đồ ăn ngọt gì đó.
"Bà xã đói bụng chưa? Cũng đến giờ cơm rồi, chúng ta ăn chút gì rồi hát hò nhé."
Sau đó hai người chọn đồ ăn ngon.
"Cái này không tệ."
"Còn có cái này nữa."
Lâm Nam đút cho Lư Miêu Miêu một miếng đồ ngọt, mình cũng ăn một miếng.
Lại định cho cô ăn thì cô lại lắc đầu, "Cái này ngọt quá, em không ăn."
Sau đó Lâm Nam đem mấy món điểm tâm còn lại nhét hết vào miệng mình.
Hai người làm gì đều bị giám sát quay lại hết.
Đồng thời bị một đám người chú ý tới.
Long Trác nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người, nắm chặt tay.
"Người nhà họ Lâm, tốt nhất đừng để ta biết ngươi tiếp cận cháu gái ta có mục đích khác, không thì đừng trách ta trở mặt."
Dù Long Trác giờ nói năng có hơi ngang ngược nhưng hắn vẫn rất kinh ngạc.
Bởi vì qua giám sát, hắn có thể cảm nhận được khí thế của Lâm Nam rất không bình thường, mạnh hơn hắn rất nhiều, hình như là cùng đẳng cấp với lão già kia.
Cho nên hắn hơi nghi ngờ thông tin mà thủ hạ mình điều tra có phải là thật hay không, một thiên phú thế hệ trẻ như vậy, sao nhà họ Lâm lại để hắn lưu lạc bên ngoài.
Ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Nhưng chỉ là một hành động đơn giản như vậy, cũng đã làm cho Lâm Nam cảnh giác, trong nháy mắt ngẩng đầu khóa chặt camera ở góc tường.
Điều này làm Long Trác giật mình.
"Nhạy bén vậy sao? Dù qua camera mà vẫn cảm nhận được sự tồn tại của ta."
"Ai nói cường giả là phải lớn tuổi, chỉ cần có thiên phú, trẻ con mười tuổi cũng có thể thành cường giả hóa kình."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai biết mình đang bị bà trêu ghẹo.
"Vậy bà cố, biểu muội ta cái lão công lớn lên như thế nào?"
Biết mình đang bị trêu, Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái khẽ vỗ đầu nàng.
"Con nhóc này, muốn biết thì tối nay tự đi xem, Miêu Miêu hôm nay đến đó là chọn lễ phục, tối nay hai đứa nhất định sẽ gặp nhau, ngươi chắc chắn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay."
Nói đến lễ phục, Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái nói tiếp: "Nếu thật không nhận ra được mặt thì nhìn chiếc lễ phục mà năm xưa dì Dung làm cho ngươi ấy, biểu muội ngươi mặc nó. Phải nói nha đầu này chẳng những thừa hưởng nét đẹp của mẹ nàng mà còn được cả vóc dáng, so với ngươi còn đầy đặn hơn nhiều đấy.
Sau đó hai người kéo tay nhau tiếp tục tản bộ.
Vừa mới vui vẻ xong Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái đột nhiên thở dài.
"Bà cố không phải đang vui sao? Sao đột nhiên thở dài?"
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái liền nói ra nỗi lo của mình.
"Biểu muội con gả được chỗ tốt thì tốt, nhưng bà lại lo bên nhà Lâm Nam, con nói một siêu việt hóa kình viên mãn võ giả, nhà người ta là thế lực cỡ nào chứ, dù nói Lâm Nam sẽ không để biểu muội con chịu thiệt nhưng mà người nhà mẹ đẻ không có thực lực thì biết đâu người nhà người ta có ngưu quỷ xà thần nào."
Lời vừa nói ra, Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai cũng trầm mặc.
Cô biết một võ giả mạnh đại diện cho cái gì, ngay cả mình với bà cố trước mặt người ta cũng không đủ tư cách, đừng nói đến việc làm chỗ dựa cho nhà mẹ đẻ.
Nhưng suy nghĩ của người trẻ tuổi rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Bà cố, chúng ta lo lắng cũng là thừa, ai cũng có con đường của riêng mình mà, với lại nghe bà nói thì biểu muội con được chồng rất cưng, thế là đủ rồi."
Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái sao lại không biết những điều này, chỉ là nói ra cảm xúc thôi.
"Con nhóc nói cũng đúng, thôi không nghĩ nữa."
"Tối nay con cố thân cận với hai đứa nó một chút, không nói là hộ giá hộ tống cho biểu muội con, chí ít sau này còn có thể thường xuyên liên hệ."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai gật đầu.
Sự tiếc nuối của thế hệ trước đã được bù đắp trên người Lư Miêu Miêu, đến Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai.
"Mà nói con cũng gần 30 rồi, còn không gả đi là thành gái ế không ai lấy đấy."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai vốn không muốn nói chuyện này.
Nhưng vẫn ôm lấy bà lão và nói: "Con không phải là muốn ở bên bà cố thêm chút sao? Chẳng lẽ bà cố không muốn ở với con sao?"
Nói xong lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Nắm tay Nữu Cỗ Lộc? Linh Bái đã thành thói quen rồi.
"Con nhóc này, hễ cứ nói đến chuyện này là con kiếm cớ, theo con thì sau này không lấy chồng xem con khóc không."
Nữu Cỗ Lộc? Đông Mai ôm chặt hơn.
"Không lấy chồng càng tốt, sau này con còn được ở nhà với bà cố vui vẻ."
Đôi tay nhăn nheo vuốt ve người cháu gái hiền lành này.
"Bà cố cũng không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa, bà không hy vọng sau khi bà đi thì con lẻ loi một mình."
"Phì phì phì."
"Bà cố là võ giả hóa kình, xương cốt còn cứng cáp lắm."
Bên này tình cảm bà cháu thắm thiết, một bên khác, Lư Miêu Miêu đã mua xong giày cao gót.
Lúc đầu nói đôi giày cao gót lần trước mua còn chưa đi lần nào.
Nhưng Lâm Nam nói chuẩn bị thêm mấy đôi thì càng tốt.
Nhưng mà mấy đôi đó của Lâm Nam thì đúng là cho Lư Miêu Miêu mua tận mười đôi, đủ các kiểu dáng, màu sắc khác nhau.
Nếu không có Lư Miêu Miêu ngăn cản thì sợ rằng mười đôi còn chưa đủ.
Nhân viên bán hàng thì vui mừng không khép miệng lại được, dù sao mỗi đôi giày này tùy tiện cũng mấy vạn tệ, riêng đơn hàng này tiền hoa hồng đã nhiều hơn tiền lương cả tháng trước đây của mình rồi, sao có thể không vui được chứ.
Đêm xuống.
Theo địa chỉ trên thiệp mời, hai người lái xe đến khách sạn quốc tế Hỗ Thành.
Lưu Tư Ngữ cùng ông Lưu và những người khác cùng đi.
Vừa lái xe đến cửa liền phát hiện phía trước một đám người đang đón khách, còn có cả thảm đỏ nữa.
Trên thảm đỏ có người đang đi vào, xem ra ai cũng phú quý ngút trời.
Mấy buổi yến tiệc như thế này thông thường là những người tai to mặt lớn thực sự mới đi thảm đỏ, còn những người khác có chút danh tiếng thì đi cửa khác.
Thấy chiếc Rolls Royce phía trước vừa rời đi, Lâm Nam liền lái xe vào.
Tuy chiếc xe này có vẻ không hợp với khung cảnh này nhưng vẫn không có ai ngăn cản.
Xuống xe đưa chìa khóa cho nhân viên tiếp đón ở cửa, sau đó mở cửa xe cho Lư Miêu Miêu.
Đôi chân thon dài trắng như tuyết, cùng đôi giày cao gót màu trắng bạc từ trong xe thò ra.
Sau đó Lâm Nam đỡ Lư Miêu Miêu xuống xe, đồng thời đưa thiệp mời cho nhân viên kiểm tra thân phận.
"Mời Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân đi lối này ạ."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu khoác tay Lâm Nam, hai người từng bước tiến vào bên trong.
Bởi vì đây là lần đầu tiên đi thảm đỏ, khung cảnh này buổi chiều Lư Miêu Miêu đã phải tập gần nửa tiếng, sợ làm sai.
Lúc này còn có người đứng bên cạnh chụp ảnh nữa.
Tựa hồ cảm nhận được Lư Miêu Miêu có chút không quen.
Lâm Nam nhỏ giọng nói: "Ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên, chúng ta là tuyệt nhất."
Cứ như vậy đôi trai tài gái sắc bước nhanh vào khách sạn.
Bên ngoài đám phóng viên chụp ảnh hay truyền thông giải trí đều xì xào bàn tán.
"Hai người này là ai vậy, chưa từng nghe nói tới nha!"
"Tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhưng mà nhìn cái sườn xám đó là thấy xốn xang rồi!"
"Cậu muốn chết hả, loại chuyện này mà dám nói ra, coi chừng mất cái mạng nhỏ đấy."
Gã trai trẻ vừa nói liền lập tức che miệng.
"Lỡ miệng, lỡ miệng."
Lúc này không có thời gian bàn nhiều nữa, vì lại có người đến.
Hai vợ chồng Lâm Nam đi vào sảnh lớn, đã có không ít người, tốp năm tốp ba đang nói chuyện với nhau.
Nhưng Lâm Nam mấy năm nay chỉ biết đến công việc nên chẳng nhận ra ai cả, Lư Miêu Miêu tự nhiên cũng vậy.
Thấy Lưu Tư Ngữ và những người khác vẫn chưa đến, hai người chán nản liền trốn vào một góc.
Trên bàn đều là một chút đồ ăn ngọt gì đó.
"Bà xã đói bụng chưa? Cũng đến giờ cơm rồi, chúng ta ăn chút gì rồi hát hò nhé."
Sau đó hai người chọn đồ ăn ngon.
"Cái này không tệ."
"Còn có cái này nữa."
Lâm Nam đút cho Lư Miêu Miêu một miếng đồ ngọt, mình cũng ăn một miếng.
Lại định cho cô ăn thì cô lại lắc đầu, "Cái này ngọt quá, em không ăn."
Sau đó Lâm Nam đem mấy món điểm tâm còn lại nhét hết vào miệng mình.
Hai người làm gì đều bị giám sát quay lại hết.
Đồng thời bị một đám người chú ý tới.
Long Trác nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người, nắm chặt tay.
"Người nhà họ Lâm, tốt nhất đừng để ta biết ngươi tiếp cận cháu gái ta có mục đích khác, không thì đừng trách ta trở mặt."
Dù Long Trác giờ nói năng có hơi ngang ngược nhưng hắn vẫn rất kinh ngạc.
Bởi vì qua giám sát, hắn có thể cảm nhận được khí thế của Lâm Nam rất không bình thường, mạnh hơn hắn rất nhiều, hình như là cùng đẳng cấp với lão già kia.
Cho nên hắn hơi nghi ngờ thông tin mà thủ hạ mình điều tra có phải là thật hay không, một thiên phú thế hệ trẻ như vậy, sao nhà họ Lâm lại để hắn lưu lạc bên ngoài.
Ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Nhưng chỉ là một hành động đơn giản như vậy, cũng đã làm cho Lâm Nam cảnh giác, trong nháy mắt ngẩng đầu khóa chặt camera ở góc tường.
Điều này làm Long Trác giật mình.
"Nhạy bén vậy sao? Dù qua camera mà vẫn cảm nhận được sự tồn tại của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận