Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 204: Hỗ Thành đại học thổ lộ trên tường tiểu luận văn
Lâm Tịch nghe được vô cùng vui vẻ, nhưng lại tỏ ra không để ý, tiếp tục làm việc của mình.
"Ngươi nghe tin chưa?"
Trương Tam đuổi theo hỏi, Lâm Tịch trực tiếp cầm rác ra cửa, tiện tay đóng cửa lại, suýt chút nữa đụng vào mũi Trương Tam.
Cảm nhận được tiếng gió đóng cửa tạt vào mặt, Trương Tam sững sờ tại chỗ cũ.
Sau đó cười khổ, "Nha đầu này tính tình ngày càng lớn, có cá tính, đúng là đồ đệ của ta."
Tự an ủi xong, trở lại chỗ ngồi tiếp tục công việc.
Đại học Hỗ Thành.
Từ khi Lư Miêu Miêu lái chiếc Koenigsegg One đến đây, khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trước kia, người chụp ảnh chung với Maserati giờ đây chưa được một phần mười so với trước.
Khung cảnh ấy phải nói thế nào nhỉ, hễ ai đi ngang qua đều chụp ảnh chung.
Thậm chí có người chụp ảnh chuyên nghiệp của trường học còn mở dịch vụ, hỗ trợ tìm góc chụp tính phí.
Một tấm 5 đồng, khách đến nườm nượp.
Phải biết đây là siêu xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu, chụp ảnh chung với nó giá trị bản thân so với 5 đồng tiền Hoa Hạ tệ cao hơn rất nhiều.
Trên bãi đỗ xe của trường.
Dù đã chụp vài ngày rồi, hiện tại vẫn còn người vây quanh, dù sao sinh viên chính quy của trường cũng hơn một vạn, cộng thêm thạc sĩ và tiến sĩ, ít nhất cũng phải ba vạn người.
Mấy ngày sao có thể chụp xong hết được.
Hiện tại đa phần là sinh viên chưa tốt nghiệp, thời gian dư dả, Lư Miêu Miêu cũng không dám tưởng tượng sau này mình còn phải mất bao lâu nữa mới có thể không bị vây như thế này.
"Tới tới tới, 5 đồng một tấm."
"Ta ta ta ta."
"Ta là hội trưởng hội sinh viên, ta trước."
"Tránh ra một bên, ngươi là hội trưởng hội sinh viên, ta còn là hiệu trưởng đây."
Người mặc trang phục chỉnh tề, tự xưng là hội trưởng hội sinh viên cực kỳ ấm ức, muốn lấy giấy tờ ra chứng minh mình, lại bị người khác xô đẩy.
Lúc này, vị trí trung tâm xuất hiện một nữ sinh.
Thời tiết tầm mười độ, nàng ăn mặc rất mỏng, đơn giản vì muốn đẹp mắt hơn.
"Tôi tới, tôi muốn chụp một bộ mười hai tấm, lát nữa tính tiền."
Thấy có mối làm ăn lớn, học sinh cầm máy ảnh tự nhiên không chịu bỏ qua.
Còn giơ ngón tay tạo dáng.
Phải nói là, cô gái tạo dáng quả thật khiến người ta phải trầm trồ.
Đương nhiên, muốn có hiệu quả bất ngờ như vậy, quan trọng nhất vẫn là phải có vóc dáng và nhan sắc như cô gái đó.
"Chụp xong chưa? Tới lượt ta."
Tiếp theo lại nháo nhào cả lên.
Bên ngoài, Lư Miêu Miêu thấy xe của mình bị vây kín một vòng, sớm đã quen rồi.
"Không được, tối nay về nhất định phải đổi xe, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian của ta."
Hiện tại đã là giới hạn thời gian lớn nhất mà Lư Miêu Miêu có thể đợi được rồi, nếu chờ thêm nữa, Hàn Hương Như sẽ sốt ruột chờ mất.
Dù còn nhiều người như vậy, Lư Miêu Miêu vẫn lấy chiếc chìa khóa hình tấm chắn ra, mở khóa xe.
Thấy xe đột nhiên khởi động, có người ở đây giật mình, có người lại quen rồi.
Bởi vì mấy ngày trước bọn họ đều đã trải qua, là chủ xe đến.
Rất nhiều người tự giác quan sát xung quanh, sau đó nhường ra một con đường trước mặt Lư Miêu Miêu.
"Lư lão sư, xin mời."
Lư Miêu Miêu ngại ngùng cười một tiếng, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Để túi xách xuống, bên ngoài người vẫn không tan, Lư Miêu Miêu đành phải cố nổ máy xe chạy ra ngoài.
Mới đầu nàng vẫn không rõ đám người sao phải chờ ở đó, cho đến hôm trước một học sinh nói cho, nàng mới biết được.
"Ầm... Ầm... Ầm"
Tiếng động cơ xe thể thao nổ vang, ngay sau đó biến mất trong sân trường.
Để lại một đám học sinh ngưỡng mộ.
Liền ngay cả nữ sinh vừa chụp một bộ ảnh kia cũng tự lẩm bẩm: "Ta ta cảm giác nhan sắc và vóc dáng mình cũng khá, không biết bao giờ mới gả được vào hào môn."
Nam sinh chụp ảnh nghe thấy rõ ràng.
"Đừng có nằm mơ nữa, ta đã nói mấy bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo sẽ khiến các ngươi bị ảo tưởng mà!"
Nữ sinh không phục, "Ta ai cần ngươi lo cho ta, với điều kiện của ta, làm sao không thể gả vào hào môn, ngươi cho ta phương thức liên lạc, đợi đến ngày đó, ta nhất định bắt ngươi phải qua đó xem."
Nam sinh không cãi lại được.
"Phương thức liên lạc thì không cần, bởi vì ngươi là khách hàng lớn, cho nên ta hiện tại có thể đưa ảnh cho ngươi, ngươi đưa tiền cho ta là được rồi."
Nam sinh thành thạo dùng Card Reader lưu ảnh vào điện thoại, sau đó hỏi hòm thư của nữ sinh, gửi cho cô ta.
Khi nữ sinh nhìn thấy ảnh của mình, cô rất hài lòng, đồng thời lập tức đăng lên vòng bạn bè, đương nhiên, cô đã sớm che giấu tất cả những người học cùng trường.
Thấy nữ sinh thao tác một hồi, nam sinh chụp ảnh chỉ cảm thấy cạn lời.
Nhưng vẫn phải chờ cô ta trả tiền.
"Tiểu tỷ tỷ xong chưa, có thể trả tiền trước được không?"
"Đợi lát nữa, không thấy ta đang bận à?"
Nam sinh chụp ảnh thấy hiện tại không còn khách nữa, mình cũng không có việc gì, nên đành chờ.
Khi người xung quanh lần lượt rời đi, nữ sinh kia thế mà không quay đầu đi thẳng.
"Chụp ảnh nam sinh làm sao có thể đồng ý, anh ta vẫn biết không thể động chân động tay, nên chỉ dùng thân mình chắn trước mặt nữ sinh."
"Ý gì, muốn chụp ảnh chùa hả?"
Nữ sinh nhìn một chút, phát hiện mình không cách nào đi được, chỉ có thể nói: "Đưa mã thu tiền cho ta."
Lúc này nam sinh chụp ảnh mới yên tâm.
Một lúc sau, nữ sinh chỉ chuyển 12 đồng.
Nghe được âm thanh 12 đồng đến sổ, nam sinh chụp ảnh chỉ cảm thấy kỳ lạ.
"Ý gì, mười hai tấm, một tấm 5 đồng, 60 đồng, cô chắc chắn chứ?"
"Ta biết, nhưng là anh chụp không đẹp, cho anh tối đa 12 đồng, không có hơn."
Nói xong liền muốn đi, lại bị cản lại.
"Không đẹp cô còn đăng vòng bạn bè, ta mặc kệ, ở chỗ ta niêm yết giá công khai, ở bên ngoài thuê người khác chụp cũng giá đó, cô đưa đủ số tiền còn lại, không thì đừng hòng đi."
Nào ngờ cô gái kia lại làm lơ, cứ khăng khăng đòi đi.
Bất đắc dĩ, nam sinh cản không được nên đành ra tay kéo lại.
Một cái kéo này liền hỏng chuyện, nữ sinh trực tiếp hô lớn, "Có ai không! Có người ban ngày ban mặt giở trò lưu manh."
Trong chốc lát xung quanh tụ tập không ít người, phần lớn đều nghĩ là sẽ ra tay nghĩa hiệp.
Nhưng khi nam sinh chụp ảnh đem tất cả mọi chuyện nói rõ, nói cô gái không trả tiền thì không ai trách cứ anh ta nữa.
Bởi vì đa phần những người tụ tập ở đây đều là những học sinh vừa vây quanh xe thể thao, nên bọn họ tin lời nam sinh chụp ảnh nói.
"Tiểu tỷ tỷ cô vẫn nên trả tiền cho người ta đi, đồ niêm yết giá công khai, cô làm như vậy là thất đức đấy."
"Đúng vậy! Với cả người anh em này chỉ lấy có 5 đồng một tấm, vừa rồi có người chụp tận 51 tấm."
"Cũng không dễ dàng gì, cô đưa nốt số tiền còn lại đi!"
Thấy tình hình này, nữ sinh chỉ có thể lấy điện thoại ra chuyển thêm 48 đồng nữa.
"Được rồi chứ!"
Sau đó khóc chạy đi.
Đám người thì ngơ ngác, cứ như bọn họ đã bắt nạt cô ta vậy.
Nam sinh chụp ảnh sau khi nhận được tiền công của mình, nói với những người xung quanh: "Cảm ơn mọi người!"
Mấy người đều xua tay, "Vốn là thứ anh đáng được nhận, chỉ là tiếc cho nữ sinh đó, nhìn xinh xắn như vậy, làm việc lại quá đáng."
Mấy người sau khi rời đi, nữ sinh vừa khóc chạy về ký túc xá, vừa lau nước mắt, nước mũi.
Nhìn đáng thương vô cùng.
Ngay sau đó không lâu, trên tường thổ lộ của đại học Hỗ Thành liền xuất hiện một bài tiểu luận văn phê phán nam sinh.
"Ngươi nghe tin chưa?"
Trương Tam đuổi theo hỏi, Lâm Tịch trực tiếp cầm rác ra cửa, tiện tay đóng cửa lại, suýt chút nữa đụng vào mũi Trương Tam.
Cảm nhận được tiếng gió đóng cửa tạt vào mặt, Trương Tam sững sờ tại chỗ cũ.
Sau đó cười khổ, "Nha đầu này tính tình ngày càng lớn, có cá tính, đúng là đồ đệ của ta."
Tự an ủi xong, trở lại chỗ ngồi tiếp tục công việc.
Đại học Hỗ Thành.
Từ khi Lư Miêu Miêu lái chiếc Koenigsegg One đến đây, khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trước kia, người chụp ảnh chung với Maserati giờ đây chưa được một phần mười so với trước.
Khung cảnh ấy phải nói thế nào nhỉ, hễ ai đi ngang qua đều chụp ảnh chung.
Thậm chí có người chụp ảnh chuyên nghiệp của trường học còn mở dịch vụ, hỗ trợ tìm góc chụp tính phí.
Một tấm 5 đồng, khách đến nườm nượp.
Phải biết đây là siêu xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu, chụp ảnh chung với nó giá trị bản thân so với 5 đồng tiền Hoa Hạ tệ cao hơn rất nhiều.
Trên bãi đỗ xe của trường.
Dù đã chụp vài ngày rồi, hiện tại vẫn còn người vây quanh, dù sao sinh viên chính quy của trường cũng hơn một vạn, cộng thêm thạc sĩ và tiến sĩ, ít nhất cũng phải ba vạn người.
Mấy ngày sao có thể chụp xong hết được.
Hiện tại đa phần là sinh viên chưa tốt nghiệp, thời gian dư dả, Lư Miêu Miêu cũng không dám tưởng tượng sau này mình còn phải mất bao lâu nữa mới có thể không bị vây như thế này.
"Tới tới tới, 5 đồng một tấm."
"Ta ta ta ta."
"Ta là hội trưởng hội sinh viên, ta trước."
"Tránh ra một bên, ngươi là hội trưởng hội sinh viên, ta còn là hiệu trưởng đây."
Người mặc trang phục chỉnh tề, tự xưng là hội trưởng hội sinh viên cực kỳ ấm ức, muốn lấy giấy tờ ra chứng minh mình, lại bị người khác xô đẩy.
Lúc này, vị trí trung tâm xuất hiện một nữ sinh.
Thời tiết tầm mười độ, nàng ăn mặc rất mỏng, đơn giản vì muốn đẹp mắt hơn.
"Tôi tới, tôi muốn chụp một bộ mười hai tấm, lát nữa tính tiền."
Thấy có mối làm ăn lớn, học sinh cầm máy ảnh tự nhiên không chịu bỏ qua.
Còn giơ ngón tay tạo dáng.
Phải nói là, cô gái tạo dáng quả thật khiến người ta phải trầm trồ.
Đương nhiên, muốn có hiệu quả bất ngờ như vậy, quan trọng nhất vẫn là phải có vóc dáng và nhan sắc như cô gái đó.
"Chụp xong chưa? Tới lượt ta."
Tiếp theo lại nháo nhào cả lên.
Bên ngoài, Lư Miêu Miêu thấy xe của mình bị vây kín một vòng, sớm đã quen rồi.
"Không được, tối nay về nhất định phải đổi xe, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian của ta."
Hiện tại đã là giới hạn thời gian lớn nhất mà Lư Miêu Miêu có thể đợi được rồi, nếu chờ thêm nữa, Hàn Hương Như sẽ sốt ruột chờ mất.
Dù còn nhiều người như vậy, Lư Miêu Miêu vẫn lấy chiếc chìa khóa hình tấm chắn ra, mở khóa xe.
Thấy xe đột nhiên khởi động, có người ở đây giật mình, có người lại quen rồi.
Bởi vì mấy ngày trước bọn họ đều đã trải qua, là chủ xe đến.
Rất nhiều người tự giác quan sát xung quanh, sau đó nhường ra một con đường trước mặt Lư Miêu Miêu.
"Lư lão sư, xin mời."
Lư Miêu Miêu ngại ngùng cười một tiếng, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Để túi xách xuống, bên ngoài người vẫn không tan, Lư Miêu Miêu đành phải cố nổ máy xe chạy ra ngoài.
Mới đầu nàng vẫn không rõ đám người sao phải chờ ở đó, cho đến hôm trước một học sinh nói cho, nàng mới biết được.
"Ầm... Ầm... Ầm"
Tiếng động cơ xe thể thao nổ vang, ngay sau đó biến mất trong sân trường.
Để lại một đám học sinh ngưỡng mộ.
Liền ngay cả nữ sinh vừa chụp một bộ ảnh kia cũng tự lẩm bẩm: "Ta ta cảm giác nhan sắc và vóc dáng mình cũng khá, không biết bao giờ mới gả được vào hào môn."
Nam sinh chụp ảnh nghe thấy rõ ràng.
"Đừng có nằm mơ nữa, ta đã nói mấy bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo sẽ khiến các ngươi bị ảo tưởng mà!"
Nữ sinh không phục, "Ta ai cần ngươi lo cho ta, với điều kiện của ta, làm sao không thể gả vào hào môn, ngươi cho ta phương thức liên lạc, đợi đến ngày đó, ta nhất định bắt ngươi phải qua đó xem."
Nam sinh không cãi lại được.
"Phương thức liên lạc thì không cần, bởi vì ngươi là khách hàng lớn, cho nên ta hiện tại có thể đưa ảnh cho ngươi, ngươi đưa tiền cho ta là được rồi."
Nam sinh thành thạo dùng Card Reader lưu ảnh vào điện thoại, sau đó hỏi hòm thư của nữ sinh, gửi cho cô ta.
Khi nữ sinh nhìn thấy ảnh của mình, cô rất hài lòng, đồng thời lập tức đăng lên vòng bạn bè, đương nhiên, cô đã sớm che giấu tất cả những người học cùng trường.
Thấy nữ sinh thao tác một hồi, nam sinh chụp ảnh chỉ cảm thấy cạn lời.
Nhưng vẫn phải chờ cô ta trả tiền.
"Tiểu tỷ tỷ xong chưa, có thể trả tiền trước được không?"
"Đợi lát nữa, không thấy ta đang bận à?"
Nam sinh chụp ảnh thấy hiện tại không còn khách nữa, mình cũng không có việc gì, nên đành chờ.
Khi người xung quanh lần lượt rời đi, nữ sinh kia thế mà không quay đầu đi thẳng.
"Chụp ảnh nam sinh làm sao có thể đồng ý, anh ta vẫn biết không thể động chân động tay, nên chỉ dùng thân mình chắn trước mặt nữ sinh."
"Ý gì, muốn chụp ảnh chùa hả?"
Nữ sinh nhìn một chút, phát hiện mình không cách nào đi được, chỉ có thể nói: "Đưa mã thu tiền cho ta."
Lúc này nam sinh chụp ảnh mới yên tâm.
Một lúc sau, nữ sinh chỉ chuyển 12 đồng.
Nghe được âm thanh 12 đồng đến sổ, nam sinh chụp ảnh chỉ cảm thấy kỳ lạ.
"Ý gì, mười hai tấm, một tấm 5 đồng, 60 đồng, cô chắc chắn chứ?"
"Ta biết, nhưng là anh chụp không đẹp, cho anh tối đa 12 đồng, không có hơn."
Nói xong liền muốn đi, lại bị cản lại.
"Không đẹp cô còn đăng vòng bạn bè, ta mặc kệ, ở chỗ ta niêm yết giá công khai, ở bên ngoài thuê người khác chụp cũng giá đó, cô đưa đủ số tiền còn lại, không thì đừng hòng đi."
Nào ngờ cô gái kia lại làm lơ, cứ khăng khăng đòi đi.
Bất đắc dĩ, nam sinh cản không được nên đành ra tay kéo lại.
Một cái kéo này liền hỏng chuyện, nữ sinh trực tiếp hô lớn, "Có ai không! Có người ban ngày ban mặt giở trò lưu manh."
Trong chốc lát xung quanh tụ tập không ít người, phần lớn đều nghĩ là sẽ ra tay nghĩa hiệp.
Nhưng khi nam sinh chụp ảnh đem tất cả mọi chuyện nói rõ, nói cô gái không trả tiền thì không ai trách cứ anh ta nữa.
Bởi vì đa phần những người tụ tập ở đây đều là những học sinh vừa vây quanh xe thể thao, nên bọn họ tin lời nam sinh chụp ảnh nói.
"Tiểu tỷ tỷ cô vẫn nên trả tiền cho người ta đi, đồ niêm yết giá công khai, cô làm như vậy là thất đức đấy."
"Đúng vậy! Với cả người anh em này chỉ lấy có 5 đồng một tấm, vừa rồi có người chụp tận 51 tấm."
"Cũng không dễ dàng gì, cô đưa nốt số tiền còn lại đi!"
Thấy tình hình này, nữ sinh chỉ có thể lấy điện thoại ra chuyển thêm 48 đồng nữa.
"Được rồi chứ!"
Sau đó khóc chạy đi.
Đám người thì ngơ ngác, cứ như bọn họ đã bắt nạt cô ta vậy.
Nam sinh chụp ảnh sau khi nhận được tiền công của mình, nói với những người xung quanh: "Cảm ơn mọi người!"
Mấy người đều xua tay, "Vốn là thứ anh đáng được nhận, chỉ là tiếc cho nữ sinh đó, nhìn xinh xắn như vậy, làm việc lại quá đáng."
Mấy người sau khi rời đi, nữ sinh vừa khóc chạy về ký túc xá, vừa lau nước mắt, nước mũi.
Nhìn đáng thương vô cùng.
Ngay sau đó không lâu, trên tường thổ lộ của đại học Hỗ Thành liền xuất hiện một bài tiểu luận văn phê phán nam sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận