Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 127: Vào cục cảnh sát, lũ lụt vọt lên Long Vương miếu

Trương Tố Trinh ngã tê liệt trên mặt đất, dù chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không mong con gái mình cả đời cứ như vậy mà xong. Cảnh sát vừa đến, nếu Lư Miêu Miêu cắn răng không hé răng, thì Điền Vũ Hàn trong hồ sơ chắc chắn sẽ bị ghi một bút. Chẳng những mất việc giáo viên, mà sau này ra xã hội cũng khó mà tìm được việc làm tốt. Bà không còn nghĩ đến việc giữ thể diện nữa. Hiện giờ biện pháp duy nhất là cầu xin Lư Miêu Miêu có lòng từ bi, đừng làm lớn chuyện. Bộ đàm gọi bảo an tới. “Dẫn bọn họ ra ngoài đi!” Trương Tố Trinh dù là người lớn tuổi, nhưng ở đây vẫn có chút danh tiếng. Bảo an thấy bà ngồi bệt dưới đất muốn đỡ, liền bị bà quát dừng lại. “Mau mang bọn họ ra ngoài.” Điền Vũ Hàn vốn còn muốn nán lại, cũng bị đuổi đi. Bên ngoài biệt thự, mấy người bị bảo an trông coi, nhưng vẫn cứ nhỏ giọng bàn tán, Điền Vũ Hàn không cần nghe cũng biết là đang nói về mình. “Hóa ra cô Điền là con gái của người giúp việc hả!” “Tớ đã nói sao nhà có tiền như vậy, còn đi bắt nạt cô giáo thực tập khổ sở.” “Ấy, mọi người nói tại sao cô Lư không bị mang ra, chẳng lẽ đây là nhà của cô ấy sao?” Hạ Thanh Tú chẳng muốn bàn luận đây là nhà ai, anh ta chỉ muốn biết, liệu lần này có lại như lần trước, họ phải chung tiền trả tiền rượu vang không thôi. Mà lần này là hơn 100 vạn, dù có chia ra mỗi người cũng phải gần 20 vạn, gần bằng một năm lương của họ. “Cô Điền.” “Ừm?” Thấy cuối cùng có người gọi mình, Điền Vũ Hàn mới dám quay lại. Nhưng Hạ Thanh Tú lại nói ngay: “Cô Điền, lần này tiền rượu vang sẽ không lại như lần trước, bắt mọi người cùng trả chứ?” Đúng là không đáng tin cậy mà. Nghe vậy, mặt Điền Vũ Hàn lập tức đỏ lên. Nhưng bản tính sĩ diện vẫn không đổi, cô cắn răng, "Tôi mở thì đương nhiên là tôi trả, nếu mọi người còn muốn đi dạo thì cứ đi quanh đây chút, đừng lạc đường là được." Nghe xong câu này. "Ôi trời ơi! Cô đâu phải chủ nhà ở đây, bọn tôi nào dám đi đâu chứ! Giờ chỉ muốn mau rời khỏi chỗ này." Sau đó thì Điền Vũ Hàn không chen vào được nữa. Cô thở dài, “Đi mãi trên sông thì có ngày ướt giày, sau này không còn là thiên kim tiểu thư nữa rồi.” Hiện tại nàng vẫn còn tiếc nuối cái này, nào biết rằng mẹ nàng đang quỳ bên trong biệt thự để xin tha cho nàng. Lúc này, trong biệt thự chỉ còn lại Lư Miêu Miêu và hai người Trương Tố Trinh. Vừa thấy Trương Tố Trinh quỳ xuống, Lư Miêu Miêu lập tức tránh ra. “Có gì thì đứng lên nói.” Trương Tố Trinh lại rất nghe lời, đứng dậy. “Phu nhân, chuyện hôm nay là do tôi sai, có gì không hài lòng thì cứ trút lên người tôi, lát nữa cảnh sát đến, mong cô thương tình tha cho Vũ Hàn một lần.” Sau đó bà lại thay Điền Vũ Hàn kêu khổ, nói rằng từ nhỏ đã không có cha, ở quê nghèo quanh năm bị người ta coi thường. Dù lớn lên chuyển đến Hỗ Thành, nhưng tính cách đã như vậy, quá thiếu thốn tình thương, chỉ mong được mọi người vây quanh như trăng sao. ... Bà nói có vẻ thảm thiết, nhưng mắc mớ gì tới Lư Miêu Miêu chứ. Thấy Lư Miêu Miêu không giúp, Trương Tố Trinh càng thêm lo lắng. Bà chưa đứng được ba phút đã "bịch" một tiếng quỳ xuống lần nữa, thậm chí bắt đầu dập đầu, khiến Lư Miêu Miêu muốn tránh cũng không được. Chỉ có thể tự mình đỡ bà dậy, rồi nói: “Con gái bà đâu có làm gì, cho dù cảnh sát tới cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần đền tiền rượu vang kia là được, không có vấn đề gì lớn cả.” Thật ra Lư Miêu Miêu cũng không biết xử lý chuyện này thế nào, nhưng giờ vì không muốn bà lại dập đầu nữa, nên chỉ có thể nói vậy. Dù sao thì hơn 100 vạn với người bình thường mà nói thì là một con số trên trời. Mà thấy trên bàn không chỉ dùng một ly rượu, Trương Tố Trinh cũng đã hiểu ra. Không bao lâu sau. Xe cảnh sát hú còi đến, dù khu biệt thự Ngô Đồng vịnh đều là nhà của quan lớn quý tộc, nhưng cũng không ai dám công khai đối đầu với pháp luật Hoa Hạ, cho nên xe rất dễ dàng tiến vào đây. Tiểu Quân, trợ thủ đắc lực của Châu Khả Phong xuống xe, hỏi ai báo án. Bên ngoài mấy người không trả lời nhiều, chỉ chỉ vào biệt thự. Đúng lúc Lư Miêu Miêu và hai người đi ra. Tiểu Quân hỏi cô: “Là cô báo án phải không!” “Đúng là tôi.” Chưa kịp hỏi nguyên nhân, điện thoại Tiểu Quân đã reo, là Châu Khả Phong gọi đến. “Tiểu Quân cậu đang làm gì vậy, không phải bảo cậu điều tra mấy vụ mất tích không rõ gần đây sao! Cậu chạy đi đâu rồi.” Nghe vậy Tiểu Quân liền kêu oan, gần đây ở Hỗ Thành liên tục có mấy người biến mất, sở cảnh sát đang bận túi bụi. Hắn đã thức một ngày một đêm, đang định chợp mắt thì lại có người báo án, mà thấy mấy người khác bận không có ai đi được, lại thêm khu biệt thự Ngô Đồng vịnh báo án, Tiểu Quân đành phải đích thân tới. Không đợi Tiểu Quân giải thích gì, Châu Khả Phong nói: “Bây giờ cậu lập tức đưa bọn họ về sở cảnh sát cho tôi, có người khác thay cậu xử lý, cậu cứ trở về vị trí của mình.” “Rõ.” Cứ như vậy, Lư Miêu Miêu và tất cả mọi người bị "mời" về sở cảnh sát. Sau khi bọn họ đi, giám đốc quản lý khu dân cư Lưu Âm Thanh mới chạy tới. Sau khi nghe xong ngọn ngành câu chuyện, còn biết cả việc nữ chủ nhân số ba bị cảnh sát mang đi, ông ta sợ tới mức lập tức gọi điện cho Lâm Nam. Chủ yếu là vì ông ta biết rõ chút chuyện Lâm Nam làm ở nhà họ Lưu, ai dám đắc tội người này. “Nếu ở trong sở cảnh sát mà xảy ra chuyện gì, thì đừng hòng sống tốt.” Lâm Nam đang đi mua đồ ăn về nghe được câu này, cũng nhanh chóng lái xe qua đó. Trong sở cảnh sát, Châu Khả Phong đang chờ Tiểu Quân cùng đi tìm kiếm manh mối. Khi Tiểu Quân dẫn người đến. "Giao người cho người này đi! Cậu theo tôi." Châu Khả Phong định dẫn Tiểu Quân đi thì bên cạnh anh có một cảnh sát nhỏ tiếp nhận mấy người. Lư Miêu Miêu liếc đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa Hàn Hương Như sẽ tan học. “Cảnh sát, tôi là người báo án, có thể nhanh ghi lời khai không? Tôi đang vội đi đón học sinh.” Cảnh sát trẻ tuổi nghiêm giọng: “Cô coi sở cảnh sát là chỗ nào, cô nói là xong sao? Đến đây ký tên trước đi đã.” Lúc này Tiểu Quân chưa đi xa hình như nghĩ tới điều gì đó: “Đại ca, đây là người từ biệt thự Ngô Đồng Vịnh mang ra, anh để Diệp Phàm tiếp nhận, e là sẽ phiền phức đấy.” Châu Khả Phong đương nhiên biết Diệp Phàm là người thế nào, không có năng lực mà còn kiêu ngạo, vừa có chút quyền là hận không thể cái đuôi cong lên trời. Nhưng hiện giờ trong sở cảnh sát không đủ người, chỉ có thể để hắn ta làm vậy. Lúc này hai người vừa đi đến cửa chính thì đụng phải Lâm Nam đang chạy vào. Châu Khả Phong từng thấy thực lực của Lâm Nam, giống như thần thánh giáng trần, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay, nên muốn hỏi thăm cặn kẽ. Mà Lâm Nam thì đang mở định vị toàn cầu bằng tiền để tìm người, đi thẳng về phía Lư Miêu Miêu. Bị người cản đường Lâm Nam vừa định ra tay, nhưng thấy quân hàm trên vai Châu Khả Phong có vẻ nhiều sao, hơn nữa lần trước chuyện của Nghiêm Hào hai người cũng đã gặp qua, liền không động thủ. “Anh khỏe.” Lâm Nam ngắt ngang lời chào của Châu Khả Phong, tắt định vị toàn cầu đi. Hiện giờ có Châu Khả Phong ra mặt thì sẽ bớt được nhiều chuyện phiền phức. "Vừa rồi người của sở cảnh sát các anh ở khu biệt thự Ngô Đồng vịnh đã đưa vợ tôi đi, hiện tại ở đâu?" Châu Khả Phong xấu hổ, quả nhiên người ở biệt thự Ngô Đồng Vịnh tùy tiện mang ra một người thôi cũng đã đủ làm nổ tung mọi thứ. "Thưa anh đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, để tôi đưa anh đến." Tiểu Quân vẫn còn chưa rõ tình hình, “Đại ca, chúng ta không phải….” Đáng tiếc là Châu Khả Phong đã kéo Lâm Nam đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận