Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 102: Chuyện cũ

Chương 102: Chuyện cũ Thấy Lưu Na như vậy, Lư Miêu Miêu dù sao cũng không nỡ lòng nào.
Đáng tiếc còn chưa kịp để nàng lấy tiền, Lư Yến đã móc mấy tờ tiền giấy từ trong túi quần ra.
Tính cộng lại cũng chỉ hơn 200 tệ, là số tiền thừa khi cô mua đồ ở Disney hôm qua.
Bây giờ tuy thịnh hành chuyển khoản điện thoại, nhưng Lư Yến vẫn có thói quen dùng tiền mặt, dù sao cũng từng có lúc đói bụng, cho nên với Lư Yến, có tiền trong túi mới an tâm.
"Hơn 200 tệ này đủ cho ba người các ngươi sinh hoạt một ngày, bây giờ ngươi có thể đi tìm việc làm, với tuổi của ngươi, việc gì cũng có thể tìm được dễ thôi, còn chuyện hai đứa nhỏ đến trường, chúng ta không thể giải quyết được, tự ngươi xem mà làm, là quay về hay là để chúng ở lại Hỗ Thành, hậu quả của việc đó chắc ngươi cũng rõ."
Lúc đầu Lưu Na còn muốn vòi thêm chút nữa, tiếc rằng vừa nghe đến không có thêm được một đồng nào thì ngoan ngoãn đặt dấu vân tay lên giấy.
Sau đó, ba người dưới sự giám sát của đám người Chương Thập Sơ rời khỏi Thang Thần Nhất Phẩm, muốn quay lại là không thể nào.
Ra đến ngoài, Trương Thư Nhã ngồi xổm bên vệ đường khóc nức nở.
Trương Thư Phi thì than phiền: "Có nhiều tiền như vậy mà chỉ cho chúng ta chút xíu thế này, nhiều nhất cũng chỉ đủ ăn một bữa cơm, keo kiệt quá."
Nói rồi, nó giật luôn hơn 200 tệ từ tay Lưu Na.
"Tiền này để ta giữ, là người đàn ông duy nhất trong nhà, ta sẽ nuôi sống các ngươi."
Lưu Na cười còn khó coi hơn cả khóc, con trai mình là loại người gì cô còn không rõ sao, cuối cùng cũng vẫn phải dựa vào cô.
Lúc này trong lòng Lưu Na có chút hối hận, "Nếu năm đó mình nuôi lớn cô con gái riêng của Lư Miêu Miêu, bây giờ chắc hẳn đã là một cảnh khác, ít nhất con tiện nhân Lư Yến kia ở trước mặt mình chắc chắn sẽ không dám lên tiếng."
Lúc này Lưu Na hận Lư Yến đến cực điểm, "Ngươi là kẻ bỏ nhà đi, còn quản nhiều chuyện làm gì?"
Nhưng bây giờ hận cũng vô dụng, nhiệm vụ chủ yếu của Lưu Na hiện tại là nuôi sống mình và hai đứa con.
Hơn nữa, ngày mai hai đứa nhỏ đều phải khai giảng, mà quay về cũng không có tiền mua vé, sự tình rất khó khăn.
So với tình cảnh khó xử của Lưu Na, Lâm Nam ở bên này lại là một khung cảnh khác.
Lâm Nam hâm nóng lại toàn bộ đồ ăn trên bàn, sáu người vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa điểm tâm này.
Ăn xong, mọi người ngồi trên sofa uống trà, Lư Yến xoay xoay chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay, suy đi nghĩ lại, vẫn lên tiếng.
"Miêu Miêu, con có trách ta năm đó đã không nhận nuôi con mà lại đưa con cho Lưu Na, khiến con chịu nhiều khổ sở như vậy không?"
Lúc này, Lâm Nam đang cầm vòng tay phỉ thúy trên cổ tay trắng nõn của Lư Miêu Miêu, liền siết chặt tay nàng, cẩn thận nghe nàng trả lời.
Vì Lâm Nam không muốn vợ mình có bất kỳ khúc mắc nào trong lòng, một khi có, hắn cần hỗ trợ giải quyết.
Nhưng may mắn là Lư Miêu Miêu mỉm cười, nắm chặt tay Lâm Nam.
"Tiểu cô, hôm qua cô không phải đã nói với con rồi sao? Nếu không phải con trải qua những gian truân lúc nhỏ, nói không chừng ông trời đã không cho con gặp Lâm Nam."
"Cho nên chuyện trước kia cũng không cần nói nhiều, chỉ cần bây giờ sống tốt là được."
Vẻ căng thẳng của Lư Yến cũng lắng xuống.
"Vậy là tốt rồi, ta thật lòng mong hai đứa ngày càng tốt hơn, tranh thủ sớm sinh cho ta đứa cháu trai."
Nói đến đây, Lư Miêu Miêu không khỏi mở miệng hỏi: "Tiểu cô, vậy mẹ ruột của con đâu rồi?"
Cho dù Lư Miêu Miêu không hỏi, Lư Yến cũng định kể lại toàn bộ sự tình năm xưa.
Câu chuyện này được kể đến tận trưa, Hàn Kiệt Hi ngồi không yên bị Hàn Trị dắt ra ngoài chơi.
Mà vợ chồng Lâm Nam cũng đại khái hiểu rõ sự tình năm đó.
Thì ra gia đình của Lư Miêu Miêu năm đó ở Hỗ Thành cũng có tiếng tăm không nhỏ, ba của Lư Miêu Miêu lại càng đẹp trai phong độ, thường xuyên đi công tác ở khắp vùng Hoa Hạ.
Dưới một cơ duyên xảo hợp đã quen biết mẹ của Lư Miêu Miêu, trời xui đất khiến hai người không lâu sau đã rơi vào bể tình, rồi có Lư Miêu Miêu.
Chỉ tiếc mẹ của Lư Miêu Miêu có xuất thân không tầm thường, cha của mẹ Lư Miêu Miêu không vừa mắt Lư gia tuy có chút tiếng tăm ở Hỗ Thành, cho nên cha Lư đến cầu hôn bị cự tuyệt.
Khi biết con gái mình đã mang thai, cha mẹ Lư Miêu Miêu vô cùng tức giận, cho bà hai lựa chọn.
Một là bỏ đứa bé để coi như chưa từng có chuyện gì, hai là tuyệt giao cha con với ông rồi gả cho cha Lư.
Đó là một lựa chọn khó khăn, cuối cùng để bảo toàn Lư Miêu Miêu trong bụng, mẹ Lư đã gả vào Lư gia.
Điều này đã chọc giận cha của bà, chỉ là hơi ra tay, Lư gia vốn đang trên đà phát triển đã gặp phải hết tai ương này đến kiếp nạn khác, đứng trước bờ vực phá sản.
Mẹ Lư và cha Lư đều biết đây là thủ bút của cha bà, nhưng hai người cũng không khuất phục, cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn.
Tiếc rằng kết quả không như mong muốn, Lư gia sau một trận khủng hoảng đã hoàn toàn hết hy vọng, cả nhà cũ cũng bị bán đi.
Lư Yến cũng vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với cha Lư, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ Lư, nói những lời khó nghe, khiến cha Lư tát cho cô một cái.
Từ đó Lư Yến bỏ nhà đi, bặt vô âm tín.
Cha Lư tìm người khắp nơi mà không có kết quả, lại thêm mẹ Lư sắp sinh, đành phải từ bỏ việc tìm kiếm.
Nhiều ngày sau đó, mẹ Lư vì những ngày này quá mệt mỏi, lại thêm thiếu chất, cuối cùng khó sinh mà qua đời.
May mắn là Lư Miêu Miêu sau khi trải qua cấp cứu đã sống sót.
Lúc này, cha Lư nghèo rớt mồng tơi vẫn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất vợ, liền phải bắt đầu lo kiếm tiền sữa cho Lư Miêu Miêu.
Nhưng việc mang theo con nhỏ không dễ dàng, phải tìm người trông trẻ.
Và người trông trẻ này chính là Lưu Na.
Đợi đến khi Lư Miêu Miêu lớn hơn một chút, cha Lư tổng hợp các yếu tố, rồi đăng ký kết hôn với Lưu Na, nhưng từ trước đến nay hai người chưa hề có quan hệ vợ chồng, mục đích chủ yếu là không muốn để Lư Miêu Miêu còn nhỏ tuổi mà đã không có tình thương của mẹ.
Sau này cha Lư vừa mới làm ăn khấm khá hơn một chút, thì đã bị tai nạn xe qua đời.
Giải quyết xong hậu sự, Lư Yến mới từ nơi xa xôi trở về sau mấy năm lăn lộn.
Sau đó chính là vấn đề về Lư Miêu Miêu.
Lư Yến biết Lư Miêu Miêu không phải con ruột của Lưu Na, lúc ấy đã sợ Lưu Na sẽ không đối xử với Lư Miêu Miêu như đối với con của mình.
Cho nên cô muốn tự mình nuôi nấng.
Nhưng một cô gái hai mươi ba hai mươi tư tuổi mới tốt nghiệp cấp ba, một mình mang theo con, chưa kể sau này có lấy chồng hay không, ngay cả nuôi sống cũng là một vấn đề.
Cuối cùng, cô quyết định giao Lư Miêu Miêu cho Lưu Na, cả căn nhà duy nhất cũng cho cô ta.
Lư Yến vẫn không yên tâm, thậm chí còn đổi toàn bộ đồ cưới mà mẹ để lại thành tiền, thêm cả số tiền đi làm mấy năm nay, tổng cộng gần 20 vạn cho Lưu Na.
Khi đưa tiền, cô dặn đi dặn lại phải chăm sóc thật tốt cho huyết mạch duy nhất của anh trai mình.
Lưu Na không những đảm bảo mà còn thề thốt, dù sao thì nuôi dưỡng Lư Miêu Miêu cũng có căn nhà trị giá mấy trăm vạn, còn có 20 vạn tiền mặt, cô ta sao nỡ bỏ.
Lư Yến nghĩ Lưu Na đã làm mẹ kế nhiều năm như vậy, lại có nhiều tiền như thế, còn cam đoan và thề thốt, chắc chắn không có vấn đề gì, liền rời quê hương tiếp tục bôn ba.
Đến khi trở về thì không tìm được Lưu Na đâu, nghe chủ mới của căn nhà nói là chủ cũ đã về quê phát triển, còn quê ở đâu thì không ai biết.
Lư Yến đã cố gắng tìm hiểu khắp nơi mà không có kết quả đành phải ở lại Hỗ Thành, hy vọng một ngày nào đó Lưu Na sẽ quay lại, cứ chờ đợi như vậy suốt hai chục năm.
Cũng may Lư Miêu Miêu lại trở về học đại học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận