Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 52: Romanee ni • Conti, để Lâm Nam ba người mình trả tiền

Chương 52: Rượu Romanee-Conti, để Lâm Nam ba người bọn mình trả tiền.
Món ăn vừa được mang lên, đề tài này cũng bị bỏ qua.
Điền Vũ Hàn lúc này hào phóng nói: "Mọi người cứ thoải mái thưởng thức nha! Không đủ cứ gọi thêm."
Nói xong liền gắp thức ăn.
Lâm Nam dùng đũa chung liên tục gắp thức ăn vào chén cho Lư Miêu Miêu.
Khi chén nhỏ đã đầy ắp, Lâm Nam mới dừng lại.
Lư Miêu Miêu cũng để ý tới Hàn Tú Tú, sợ nàng còn nhỏ tuổi lại ngại ngùng không dám gắp thức ăn, cho nên cùng nàng trò chuyện khá nhiều, bỏ quên Lâm Nam sang một bên.
Lâm Nam cũng không giận, chủ yếu là Lư Miêu Miêu đã hứa sẽ thưởng cho hắn.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Mã Hà nhìn số dư trong điện thoại, phát hiện không đủ 20 vạn.
Vì sắp đến tháng sau, nên hắn định sẽ ứng trước tiền tiêu vặt của tháng sau từ ba mình.
"Mọi người ăn ngon nhé! Tôi đi vệ sinh chút."
Điền Vũ Hàn nghe vậy cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
Nhân lúc Mã Hà ra ngoài, Điền Vũ Hàn gọi phục vụ tới, muốn gọi rượu.
Mọi người lúc đầu nói còn phải lái xe, nhưng Điền Vũ Hàn nói đã thu xếp người đưa về, cả bọn liền vui vẻ cụng ly.
Dù sao nơi này là nhà hàng nổi tiếng, loại rượu tệ nhất cũng không đến nỗi tệ.
Cuối cùng, hắn lại chọn loại rượu vang đỏ cao cấp Romanee-Conti, một chai giá đến 40 vạn tệ, Điền Vũ Hàn còn chơi tới hai chai, bởi vì mười người mà hai chai, mỗi người cũng chỉ được một ly.
Hai chai rượu được mở hết, rót đều cho mỗi người một ly vừa hay hết sạch.
Uống một ngụm, Lư Miêu Miêu và Hàn Tú Tú đã xuýt xoa cả lưỡi.
Những người khác dù không hiểu rõ rượu cho lắm, nhưng biết nó đắt, nên đặt ly xuống không ai dám uống tiếp.
Lâm Nam lại không quen lắm với việc uống rượu vang đỏ.
"Miêu Miêu, nhà mình có muốn uống thêm gì không, rượu vang hay loại khác?"
Lư Miêu Miêu lập tức khoát tay từ chối, ra hiệu trong chén mình uống còn chưa hết, lát nữa cần Lâm Nam giải quyết nốt.
Lâm Nam có thể chất của người luyện võ, mấy ly rượu đỏ này không nhằm nhò gì với hắn.
Trong nhà vệ sinh, Mã Hà giả bộ đáng thương xin trước 50 vạn tiền tiêu vặt tháng sau.
Định tắt máy, nhưng nhớ đến lời Lâm Nam, hắn cảm thấy mình cũng nên nói rõ với ba mình.
"Ba, ở công ty khoa kỹ Linh Miêu của ba có phải có người tên Lâm Nam không, hắn nói ba tự nhiên sa thải hắn."
Vừa nghe tới cái tên Lâm Nam, Mã Thiên Sinh đã bốc hỏa, định cúp máy, nhưng nghe nói tự nhiên sa thải hắn, trong thoáng chốc ông cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Mã Thiên Sinh dù gì cũng đã là một thương nhân hai ba chục năm, những chuyện trong giới ông đều hiểu rõ.
Ông đã bắt đầu nghi ngờ có phải Lưu Dũng lật mặt, sợ Lâm Nam hơn hắn, nên đã đuổi Lâm Nam.
Quả nhiên, khi Mã Hà kể lại chuyện Lâm Nam nói một lần, Mã Thiên Sinh hận không thể bóp chết Lưu Dũng.
Bởi vì, công ty khoa kỹ Linh Miêu chỉ dựa vào quan hệ của mình chắc chắn không đủ, càng cần người tài giỏi như Lâm Nam mới có thể phát triển.
Lưu Dũng làm ra chuyện này là đẩy Linh Miêu khoa kỹ xuống con đường diệt vong.
"Alo, ba còn đó không?"
Mã Thiên Sinh bình tĩnh lại nói: "Nhi tử, cái cậu Lâm Nam đó là một nhân tài, nếu con quen biết thì có thể thử kết giao, hắn sẽ giúp con được rất nhiều, đừng thấy hắn xuất thân nhà quê, chính người có xuất thân đó mới có phẩm chất cao quý."
Mã Hà không chắc chắn hỏi thêm: "Ba, ý ba nói Lâm Nam là người nông thôn?"
Mã Thiên Sinh giờ chỉ muốn xử lý Lưu Dũng chứ không muốn dây dưa với con trai mình.
"Đúng."
Nói xong ông cúp máy, đợi khi Mã Hà gọi lại đã thấy bận.
Tại một biệt thự nọ, Mã Thiên Sinh đang chửi mắng Lưu Dũng qua điện thoại.
"Ngày mai tao đến công ty Linh Miêu tìm mày, nếu mày không cho tao một lời giải thích, tao sẽ khiến cả nhà mày sống không yên."
Nghe vậy Lưu Dũng đánh rơi cả điện thoại xuống đất.
"Xong rồi, tất cả xong rồi."
Hắn biết vị lão bản của mình rất lợi hại, dù sao người ta cũng xuất thân từ giới xã hội đen, đối phó với dân thường như hắn quá dễ dàng.
Mã Hà lúc này cười toe toét trở về ghế lô, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện của Lâm Nam.
"Đi xe sang, tiêu tiền như vậy, trông không giống người không có tiền à!"
Trong lúc Mã Hà đang ngẩn người, Điền Vũ Hàn cầm ly rượu đưa cho hắn.
Mã Hà cũng không suy nghĩ nhiều, hai chai rượu đỏ đáng bao nhiêu tiền, hiện giờ hắn có tới hơn 70 vạn trong người, không có gì phải xoắn.
Vừa thưởng thức rượu, hắn vừa nghĩ cách thử xem Lâm Nam thật sự có tiền hay không, hay chỉ là khoe mẽ.
Điền Vũ Hàn lúc này lên tiếng: "Lần trước, Lư lão sư, tôi muốn nắm tay cô mà không có cơ hội, hôm nay thế nào, tôi đã đủ tư cách nắm tay cô chưa?"
"Hả?"
Lư Miêu Miêu vừa ăn xong một miếng thịt bò, miệng vẫn còn dính dầu.
Lâm Nam liền dùng khăn giấy lau miệng giúp nàng.
Hàn Tú Tú ngồi bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ, chuyện này sao ông chồng vô dụng của mình tìm đâu ra!
Lư Miêu Miêu đặt đũa xuống.
"Tôi thấy tôi đã nắm tay đủ rồi, không cần phải nắm lại."
Trong chớp mắt, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, những giáo viên khác cũng không dám lên tiếng, tránh bị vạ lây.
"Kiên quyết không muốn nắm tay tôi nữa sao?"
"Không nắm."
Điền Vũ Hàn lập tức biến sắc.
"Đã như vậy thì chúng ta không tính là bạn bè, nên tiền bữa ăn này ba người các người tự trả đi."
Trở mặt, ai mà không biết, Lư Miêu Miêu cũng giả vờ tức giận, nhưng trông bên ngoài thì cứng rắn, bên trong lại yếu đuối như thỏ đế.
Lư Miêu Miêu chỉ cảm thấy tiền cơm của mình với Lâm Nam cô không muốn trả là hợp lý, nhưng Hàn Tú Tú đã giúp cô chỉnh sửa cả một buổi trưa, mời người ta ăn bữa cơm cũng không được sao?
Điền Vũ Hàn nhất quyết không nhường.
Thấy Lư Miêu Miêu mặt đỏ bừng, Lâm Nam biết nha đầu này mạnh miệng không được bao lâu, lập tức đưa tay nắm chặt tay nàng.
"Để tôi lo."
"Mã Hà, đây cũng là ý của anh sao!"
Mã Hà không hề e dè: "Tôi đương nhiên là hướng về bạn gái của tôi rồi, nếu có đắc tội gì xin rộng lượng thứ lỗi, với lại, cha tôi nói cậu căn bản không phải phú nhị đại gì cả, chỉ là một thằng nhà quê ở nông thôn đi lên, nên tôi muốn xem thực lực của cậu."
Nghe Mã Hà nói vậy, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.
Thực ra, ban đầu Mã Hà không muốn trở mặt, dù sao cha anh cũng bảo Lâm Nam là nhân tài.
Nhưng để kiểm chứng xem Lâm Nam có thật sự là người nhà quê không, Điền Vũ Hàn làm như vậy là tốt nhất để chứng minh.
Nếu đúng là dân quê, Mã Hà sẽ có cớ để chế nhạo thêm vài lần, mà cũng không bị tổn thất gì, ngược lại còn tiết kiệm được một khoản tiền cơm, cớ sao lại không làm.
Lâm Nam cũng không muốn nói nhiều, coi những người còn lại như không khí.
"Miêu Miêu và Tú Tú đúng không! Cứ ăn thoải mái đi, lát nữa tôi trả tiền, một đám người mời người ta ăn cơm mà như ông trời con vậy, làm tao phát tởm."
Vậy là cả phòng, từ ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên tĩnh lặng.
Lâm Nam còn giúp Lư Miêu Miêu uống hết chỗ rượu vang đỏ còn lại, về phần Hàn Tú Tú tự mình uống hết sạch.
Gần hai mươi phút trôi qua, Lư Miêu Miêu không coi ai ra gì ợ một cái.
"Tú Tú, ăn no chưa?"
"Dạ."
Thế là liền gọi phục vụ tính tiền.
"Thưa các quý khách, tổng hóa đơn của quý khách là 1.025.800, thanh toán tiền mặt hay quẹt thẻ ạ."
Nghe con số này, mọi người hít một hơi sâu.
Lâm Nam lên tiếng trước: "Chúng tôi tách ra thanh toán, tôi trả ba người, tổng cộng là 307.740, quẹt thẻ nha!"
Sau khi thanh toán thành công, mọi người cũng không còn nghi ngờ thân phận đại gia của Lâm Nam nữa.
Nhưng điều mấu chốt là bây giờ Mã Hà có chịu trả tiền cho bọn họ không mới là vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận