Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 9: Võ nhân thể phách, huấn luyện viên bị mệt mỏi nằm xuống, Lâm Nam như chơi đùa

Điện thoại bị cúp máy.
Lâm Nam cảm thấy việc mua nhà mua xe vô cùng cấp bách.
Tựa như vừa rồi, nếu phòng của mình cách Đại học Hỗ Thành không xa, có thể thường xuyên hẹn Lư Miêu Miêu đi ăn cơm.
Nếu có xe, dù xa xôi mấy cũng có thể tùy thời tìm Lư Miêu Miêu, không như bây giờ phải chuyển xe buýt, tàu điện ngầm.
Xuống giường thu dọn một chút, Lâm Nam đi ăn cơm.
Hiện tại có tiền, Lâm Nam thích gì ăn nấy.
Món xào trước đây không dám gọi, bây giờ mỗi bữa phải làm ba món ngon lành.
Thịt ba chỉ xào ngó sen, lạp xưởng xào khoai tây cùng thịt băm xào cà tím.
Không phải là gọi cho nhiều mà sợ ăn không hết.
Tiết kiệm lương thực là truyền thống tốt đẹp của người Hoa Hạ.
Lâm Nam cảm thấy nhận thức chính trị của mình rất cao.
Cơm thì miễn phí, Lâm Nam ăn hai bát lớn mới hết đồ ăn.
Sờ bụng đã no tròn, Lâm Nam cảm thấy đã đến lúc rèn luyện thân thể.
Dù sao ba năm đi làm ít vận động, người hay đau vặt.
Tìm một phòng gym gần đó, còn chưa kịp bước vào thì Trần Trách gọi điện lại.
"Huynh đệ, buổi sáng vừa tỉnh ta đã bắt đầu chơi game của ngươi rồi, muốn làm quen trước, lát nữa còn làm livestream cho hiệu quả."
Lâm Nam không khỏi khen đó là chuyện tốt, "Không ngờ tiểu tử nhà ngươi cũng có trách nhiệm phết."
Ai ngờ Trần Trách mặt mày ủ rũ nói: "Ngươi nghe ta nói hết đã, game này có c·ô·ng lược không vậy! Ta đếm không xuể mình chơi đi chơi lại bao nhiêu lần, tốn bao nhiêu mạng rồi, tuy nói game của ngươi là để người chơi không qua nổi xem quảng cáo, kiếm thêm tiền, nhưng một cái game cỏn con này mà ta cũng không chơi nổi thì còn mặt mũi nào làm streamer nữa!"
Chuyện này dễ thôi, tối qua lúc Lâm Nam xem file txt thì thấy có ghi lại c·ô·ng lược qua màn."Cái này dễ thôi, hảo huynh đệ ngươi cứ chơi đi, lát ta về gửi c·ô·ng lược cho."
Trần Trách gọi điện thực ra là để than phiền về game thôi, tiện miệng hỏi vậy, không ngờ lại có c·ô·ng lược thật.
Không khỏi mừng thầm trong lòng, đến tối livestream thế nào cũng sẽ có một đám người xem cùng mình, mình lại là người đầu tiên quảng cáo và qua được cửa thứ hai game này.
Trần Trách không cầu nhiều, chỉ cần tăng mấy chục vạn fan thôi.
"Vậy ngươi nhanh lên nhé! Cúp đây, ta còn đi chinh chiến tiếp."
Cúp điện thoại, Lâm Nam muốn tiêu cơm một chút, liền đi dạo một vòng công viên rồi mới về nhà.
Trước gửi file txt cho Trần Trách đã.
Sau đó tìm một bộ đồ, mang theo một chai nước, tìm một phòng gym có điểm đánh giá cao gần đó.
Vừa bước vào, nhân viên lễ tân liền hỏi có muốn đăng ký thẻ, có cần thuê huấn luyện viên cá nhân không.
Thời đại học Lâm Nam cũng từng đi tập gym nên khá quen thuộc với mấy chỗ này.
Chỉ cần tốn 198 tệ để đăng ký thẻ tháng trải nghiệm.
Bước vào phòng gym, đủ các loại máy tập quen thuộc đập vào mắt.
Trong phòng không có nhiều người, Lâm Nam bắt đầu làm nóng người trước.
« Tuyển hạng đã xuất hiện, mời ký chủ lựa chọn. »
« Tuyển hạng một: Rèn luyện hiệu quả một tiếng trong phòng gym, thu được võ nhân thể p·h·ách. »
« Tuyển hạng hai: Rèn luyện hiệu quả nửa tiếng trong phòng gym, thu được thể p·h·ách vận động viên cấp quốc gia. »
« Tuyển hạng ba: Rèn luyện hiệu quả mười phút trong phòng gym, thu được thể p·h·ách người bình thường. »
« Chú: Ký chủ hiện tại t·h·ậ·n hư, người bình thường cũng không theo kịp. »
Lâm Nam không ngờ thể chất của mình tệ đến vậy."Ta chọn tuyển hạng một."
Muốn chọn thì phải chọn cái tốt nhất, hơn nữa một tiếng cũng không dài, thời đại học Lâm Nam cũng từng tập một tiếng như thường, hiện tại lại còn có thêm võ nhân thể p·h·ách, chắc chắn phải mạnh hơn trước.
« Phần thưởng đã được trao, mời ký chủ kiểm tra và nhận. »
Lâm Nam cảm thấy người mình nóng lên, giống như tiêm thêm adrelanin.
Chỉ mới một phút, Lâm Nam cảm giác bụng mình đã bắt đầu lên cơ.
Hai phút, Lâm Nam thấy người khỏe khoắn, các bệnh vặt cũng tan biến hết.
Sau ba phút, mở mắt ra Lâm Nam thấy mình có thể đánh chết một con trâu.
Không hề hay biết rằng mấy phút này đã có huấn luyện viên để ý tới Lâm Nam.
Dù sao người này ăn mặc như dân gà mờ.
Trong mắt huấn luyện viên, kiểu người này là mục tiêu tốt nhất để dụ dỗ mua khóa.
Tiến đến, nhiệt tình hỏi Lâm Nam có cần anh ta giúp không.
Đồng thời biểu thị anh ta có thể hướng dẫn miễn phí tại chỗ nửa tiếng, sau đó xem Lâm Nam có muốn mua khóa hay không.
Lâm Nam vốn không muốn để ý, nhưng người này cứ dai dẳng.
Thấy không thể chuyên tâm rèn luyện được, Lâm Nam bèn nói: "Vậy chúng ta so một trận đi, nếu anh thắng được tôi, tôi sẽ mua khóa."
Vừa nghe vậy, huấn luyện viên sướng rơn.
Vài người đang tập trong phòng gym cũng nghe tiếng chạy đến xem.
Tuy huấn luyện viên chỉ là người hướng dẫn, nhưng không ai dám xem thường, so với họ chẳng phải là trứng chọi đá sao?
Có hai nữ sinh viên đi cùng nhau."Lan Lan, cậu nghĩ hắn thắng được không?"
Cô gái tên Lan Lan lắc đầu, "Không có chút cơ hội nào."
"Tiểu tử này thật không biết tự lượng sức mình!"
Xung quanh có đủ mọi âm thanh coi thường, Lâm Nam đều làm lơ.
Huấn luyện viên cũng mở miệng, "So gì cũng được, máy tập tùy cậu chọn, tôi cân hết."
Lâm Nam dựa vào kinh nghiệm của mình trước đây, đi thẳng đến máy chạy bộ.
Một tiếng hắn định nửa tiếng chạy bộ, nửa tiếng tập tạ, so xong vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ.
Huấn luyện viên cũng đi theo.
Lâm Nam bước lên máy, trực tiếp điều chỉnh tốc độ 20, độ dốc 15, thời gian nửa tiếng làm cho huấn luyện viên xanh mặt.
"Huynh đệ cậu biết như thế là thế nào không? Cậu là người mới mà không sợ bị thương hả, đúng là làm loạn."
Lâm Nam mặc kệ lời huấn luyện viên nói, khởi động máy xong trực tiếp chạy.
Lúc này xung quanh có sáu bảy người vây quanh.
Ai nấy cũng xôn xao bàn tán, nói Lâm Nam đúng là không sợ c·h·ế·t.
Huấn luyện viên không muốn mất mặt, chỉ có thể cố mà chạy theo, trước kia anh ta chưa từng thử mình có thể chạy được nửa tiếng không.
Một phút vẫn có thể gắng được, hai phút... Bảy phút, mười phút, lúc này Lâm Nam vẫn cứ bình thản chạy tiếp.
Huấn luyện viên bắt đầu đuối sức, hơi thở đã nặng nề.
Hai mươi phút Lâm Nam vẫn bình thản chạy, huấn luyện viên đã tới giới hạn, bất đắc dĩ bắt đầu giảm tốc độ.
22 phút huấn luyện viên bắt đầu đi bộ thong thả.
Lâm Nam vẫn tiếp tục chạy.
Nhất thời mọi người xung quanh có chút kinh ngạc, kể cả cô nữ sinh tên Lan Lan kia.
Anh trai của Lan Lan trước kia là vận động viên chạy cự li dài của đội tuyển quốc gia, từng vô địch thế giới, hiện tại làm huấn luyện viên đội tuyển, cô bé thấy rằng lúc anh trai mình đỉnh phong cũng chỉ được như này, thậm chí còn kém hơn một chút.
Ba mươi phút qua đi, Lâm Nam cũng từ từ dừng lại.
Xuống máy chạy bộ, mặt Lâm Nam hơi ửng hồng, hô hấp không quá gấp.
Ngược lại huấn luyện viên đã mệt lả gục xuống."Đây là cái thứ yêu quái gì vậy!"
Lâm Nam nhìn huấn luyện viên đang gục dưới đất, "Còn sức so nửa hiệp sau không? Chúng ta nửa hiệp sau c·ứ·n·g rắn k·é·o."
Huấn luyện viên lúc này không còn sức thừa, "Tôi thua rồi, cậu tự tập đi!"
Lâm Nam không để ý, tìm quả tạ 100 kg bắt đầu c·ứ·n·g rắn k·é·o.
"Không phải chứ! Đại thần này chỉ k·é·o tạ có như vậy thôi, tôi cũng kéo được 200."
"100 kg không khác gì nhau."
"Tôi thấy anh toàn mạnh miệng thôi, tự anh đi thử xem."
Thật ra 100 kg xác thực không có gì, nhưng Lâm Nam đã c·ứ·n·g rắn k·é·o cả chục hiệp rồi.
Đến tận nửa tiếng sau Lâm Nam mới buông quả tạ trên tay.
Lần này tốn sức hơn vừa rồi, Lâm Nam thấy thể p·h·ách của mình hiện tại nếu đặt vào thời cổ đại thì sao cũng làm được đại tướng quân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận