Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 256: Đều hiếu kỳ An Gia Trụ biến hóa

Chương 256: Ai nấy đều hiếu kỳ về sự biến đổi của An Gia Trụ
Tựa như cảnh sát bắt trộm, dưới tác dụng chân khí của Lâm Nam, những nơi ẩn chứa chân khí bên trong cơ thể An Gia Trụ dần dần bị khai mở. Theo tia chân khí đầu tiên hé lộ, giây tiếp theo, chân khí khổng lồ giống như nước suối trào ra, trong chớp mắt đã thấm vào toàn bộ gân mạch của An Gia Trụ. Cùng lúc đó, nó muốn thôn phệ chân khí của Lâm Nam, nhưng đáng tiếc, chân khí cường độ ám kình viên mãn kia trước mặt Lâm Nam căn bản không đáng nhắc tới. Thấy tình hình này, Lâm Nam cũng trực tiếp thu hồi chân khí của mình, để tránh làm tổn thương An Gia Trụ.
"Hiện tại cảm giác thế nào?"
"Ta thực sự cảm nhận được chân khí ngài nói."
"Thử một chút xem."
An Gia Trụ gật đầu, đồng thời thử đem chân khí bám lên nắm tay của mình. Thấy được một chút dao động trong không khí, An Gia Trụ hưng phấn như một đứa trẻ con.
"Thành công rồi, Lâm tiên sinh, ta thật không biết phải báo đáp ngài thế nào." Vừa nói, hắn tiện tay vung lên, một quyền nện vào ghế sofa dựa vào tường, trong nháy mắt xuất hiện vô số vết rạn nứt, trải rộng khắp mắt. Nơi chính giữa còn lưu lại một dấu quyền rất sâu.
Một kích này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Không thể nào! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Đây là cái tên ngốc kia đánh sao, không phải nói hắn chỉ có tu vi minh kình thôi sao?"
"Đúng đấy, tu vi minh kình mà đã lợi hại vậy sao? Không được, ta muốn về tìm lão già nhà ta tu luyện, cái này cũng quá ngầu đi!"
Những lời này truyền đến tai mấy võ giả minh kình kia, khiến bọn họ xấu hổ vô cùng. Nội tâm đã bắt đầu chửi thầm.
"Đệt mợ nó, chỗ nào là minh kình võ giả có thể làm ra được thế này! Tùy tiện một quyền đã có thể để lại dấu quyền sâu như vậy, ít nhất phải là ám kình chứ!"
"Chẳng lẽ tên ngốc này hôm nay ăn cái gì mà lên cơn thế? Đây rõ ràng là đang vận dụng chân khí, chẳng lẽ hắn không hiểu rõ về kình sao?"
An Gia Trụ lúc này cũng hoang mang, hắn chỉ là quá vui mừng, nên mới vung nắm đấm. Không ngờ lại phá hủy cả bức tường. Thế là vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi nha! Ta không cố ý, thiệt hại này hết bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi."
KTV này là tài sản của Châu gia, hiện tại dưới danh nghĩa của Châu Khả Nhân. Hai nhà Châu Trần giao hảo, Trần Xử Lê tổ chức tiệc sinh nhật đương nhiên sẽ chọn ở đây. Bình thường Châu Khả Nhân có thể nói là bảo vệ nơi này vô cùng, chỉ riêng chuyện tổn hại hôm nay, hắn không bắt đền bù cái sấp mặt đã là may mắn. Nhưng khi thấy người làm là An Gia Trụ, hắn lại chần chờ. Bởi vì Lâm Nam đang ở bên cạnh, có thể khiến một võ giả minh kình làm được đến mức này, chỉ có thể nói Lâm Nam thật nghịch thiên. Đồng thời hắn cũng may mắn là Lâm Dịch Chi đã không bái sư thành công, nếu bái sư thành công thì thật sự để cho Lâm Dịch Chi quật khởi. Dựa vào tính cách của hắn, đến lúc đó bọn nhị đại này còn không phải bị bắt nạt đến chết sao.
Thấy An Gia Trụ nói mà Châu Khả Nhân không trả lời, Trần Xử Lê đưa mắt về phía Châu Khả Nghiên. Hiểu ý, Châu Khả Nghiên nói thẳng: "An gia thiếu gia cũng chỉ là vô tình thôi, em trai ta sẽ không so đo đâu, chuyện bồi thường coi như bỏ đi!""Đúng không, em trai?"
Châu Khả Nhân vội vàng nói: "Tỷ tỷ nói đúng, quan hệ của chúng ta, nói chuyện bồi thường là khách sáo quá rồi."
Đối với câu trả lời của hai tỷ đệ, không ít người ở đây cảm thấy nghi hoặc.
"Không phải chứ, hai người này lúc nào thì chơi thân với tên ngốc này vậy?"
"Đúng đấy, ta nghe nói Châu Khả Nhân rất trân trọng cái KTV này, tường hỏng nát thế rồi mà còn nói không sao."
"Không hiểu nổi, rõ ràng là quá bất thường."
Những người này đều không phải võ giả, tự nhiên sẽ nghĩ như vậy. Còn mấy võ giả khác ở đây lại nghĩ khác, cho rằng hai anh em nhà Châu sẽ không để yên chuyện này. Nếu An Gia Trụ thực sự chỉ là một võ giả minh kình, hôm nay bồi thường là chuyện đương nhiên. Nhưng người ta lại là một võ giả ám kình, còn trẻ như vậy, nếu chỉ vì một chút tiền bạc nhỏ nhoi mà bỏ lỡ cơ hội kết giao, vậy thì không giống phong cách của người nhà Châu. Nếu những lời này mà nói ra, Châu Khả Nghiên và em trai chắc chắn sẽ kinh ngạc, không ngờ phong cách làm việc của thương nhân Châu gia lại được nhiều người biết đến như vậy. Bất quá, có một điểm khiến các võ giả ở đây tò mò vô cùng. Rõ ràng vừa nãy An Gia Trụ chỉ là một võ giả minh kình, bọn họ còn cảm thấy có thể dễ dàng giết hắn, vậy mà bây giờ trong mắt bọn họ, An Gia Trụ lại sâu không lường được, phút chốc liền có thể tiêu diệt tất cả.
Đương nhiên cũng có người giống như Châu Khả Nhân, chỉ liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt, đó chính là Lâm Nam đứng cạnh An Gia Trụ.
"Không phải chứ! Đại lão thật sự có khả năng khiến người trong nháy mắt từ minh kình đột phá lên ám kình sao?"
Hắn còn đang nghi ngờ thì Châu Khả Nhân đã tiến đến nịnh nọt.
"Lâm tiên sinh, tôi tên là Châu Khả Nhân, ngài từng gặp tôi rồi, tôi là bạn học của Hàn Hương Như."
Lâm Nam gật đầu cho biết đã hiểu, không nói gì nhiều, dù sao trải qua chuyện của Sở Yên Nhiên, hắn có khúc mắc với Châu gia. Có lẽ trong mắt người khác đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong mắt Lâm Nam thì không giống vậy. Hôm nay có thể vì lợi ích mà bán đứng số điện thoại, ngày khác cũng có thể vì lợi ích mà muốn lấy mạng của ngươi. Đừng nghĩ đó chỉ là nói quá, nếu nói tình huống này không tồn tại, thì Lâm Nam chỉ có thể nói rằng lợi ích cho chưa đúng chỗ mà thôi. Châu Khả Nhân ăn bế môn, nhưng không hề tức giận, hắn cho rằng đại lão hẳn là như vậy, nhìn xuống chúng sinh.
Còn An Gia Trụ lúc này vẫn cảm thấy ngại. "Châu thiếu, họa là do tôi gây ra, tiền sửa chữa vẫn nên do tôi trả, đến lúc đó anh cứ báo giá cho tôi là được." Châu Khả Nhân dù nhỏ hơn An Gia Trụ tám chín tuổi nhưng vẫn kề vai sát cánh với hắn, cách xưng hô cũng có chút thay đổi.
"Gia Trụ ca nói gì thì là vậy, có điều chuyện anh đột nhiên trở thành võ giả ám kình, quả thực khiến em trai tôi giật cả mình, có bí quyết gì không, không biết có thể hé lộ cho tôi một chút được không?"
An Gia Trụ liếc nhìn Lâm Nam, lại thấy hắn đã đi về phía Lư Miêu Miêu. Trong lòng Lâm Nam, chỉ có thể nói là thấy An Gia Trụ thuận mắt, cộng thêm việc không muốn để một nhân tài như vậy bị mai một, như vậy coi như là tổn thất cho Hoa Hạ. Vì vậy, hắn mới giúp người này giải phóng chân khí, khống chế chân khí. Còn về sau hắn muốn làm gì thì Lâm Nam không có chút hứng thú nào, cũng như việc hắn giao hảo với Châu Khả Nhân là chuyện của chính hắn, không có liên quan gì đến Lâm Nam.
Lúc này, phần lớn nam giới cũng đều vây lại An Gia Trụ, từ thái độ khinh thường lúc trước đã chuyển thành lấy lòng.
Những người ở bàn chính lại không hề nhúc nhích, ngay cả Châu Khả Nghiên cũng vậy. Nhưng trong lòng bọn họ vẫn có sự hiếu kỳ.
Khi Lâm Nam ngồi xuống hỏi Lư Miêu Miêu ăn có ngon không thì mấy nữ sinh đều nhìn Lâm Nam như vậy. Lâm Nam thì không cảm thấy ngại, ngược lại Lư Miêu Miêu lại có chút không thoải mái, đẩy nhẹ Lâm Nam.
Bởi vì biết mọi người ở đây muốn biết gì, Lư Miêu Miêu đã giúp hỏi: "Lâm Nam, vừa nãy người kia sao tự nhiên lại phá tan bức tường vậy?"
Lâm Nam rất bình thản đáp lại: "Bởi vì hắn vui quá thôi, một phút bồng bột nên không cẩn thận phá tường thôi."
"Vậy mà lợi hại thật."
Có cơ hội Lư Miêu Miêu tạo ra, mấy người biết rõ tình hình của An Gia Trụ cũng lần lượt đặt câu hỏi. Người đầu tiên là Trần Xử Lê, vì ca trai cô là Trần Xử Sinh chơi thân với An Gia Trụ, nên hai người thường xuyên gặp nhau.
"Lâm tiên sinh, An Gia Trụ không phải chỉ có minh kình thôi sao? Nhưng nhìn tường vỡ ra như vậy, tôi cảm thấy còn lợi hại hơn cả ca trai tôi, mà ca trai tôi lại là võ giả ám kình đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận