Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 90: Tản bộ, nhẫn, dâng nụ hôn

Chương 90: Tản bộ, nhẫn, dâng nụ hôn.
Lưu Tư Ngữ xem như đang luyện võ, điều này khiến Lư Miêu Miêu không thể phản kháng được, dù qua lớp quần áo thì mông cũng bị đánh đỏ lên. Trong tiếng cầu xin tha thứ của Lư Miêu Miêu, Lưu Tư Ngữ mới buông ra, nhưng Lư Miêu Miêu vừa được thả thì liền che mông lại và muốn cho Lưu Tư Ngữ một bạt tai. Thấy Lư Miêu Miêu tóc tai bù xù, vẫn còn đang che mông, Lưu Tư Ngữ cũng không trốn tránh, cả hai tổn thương lẫn nhau một hồi rồi mới chịu an tĩnh.
Nghỉ ngơi một lát, Lư Miêu Miêu đơn giản chỉnh trang lại mình rồi bắt đầu giúp Lâm Nam quản lý tủ quần áo. Lưu Tư Ngữ thì ở bên cạnh xem kịch. Xong việc, cô khen Lư Miêu Miêu một câu: "Oa, Miêu Miêu thật là một người vợ hiền." Lư Miêu Miêu nhìn căn biệt thự trống rỗng, nhớ đến việc buổi sáng Lưu Tư Ngữ nói, hôm qua Lâm Nam nấu mì đều phải sang biệt thự số một để đun. Lúc này cô bấm điện thoại gọi cho Lâm Nam: "Lâm Nam anh đang bận sao? Hay là để chúng em chuẩn bị chút đồ dùng cho biệt thự, tối nay chúng ta có thể cùng nhau đi mua sắm."
Lâm Nam tỏ vẻ rất vui, đi dạo phố cùng vợ cũng là một chuyện rất tuyệt vời. Tắt điện thoại, Lưu Tư Ngữ nói: "Nguyên liệu nấu ăn thì đừng mua, cứ lấy từ biệt thự số một là được, ở đó nguyên liệu không những nhiều loại mà còn tươi nữa, lần sau cuối tuần em sẽ gọi người đem nguyên liệu nấu ăn đến." Lư Miêu Miêu sao lại không biết tâm tư của Lưu Tư Ngữ, muốn để Lâm Nam nấu cơm mà thôi. Nhưng làm cho một người hay hai người thì cũng vậy cả, cho nên cô không để ý. Hai người liền cầm theo quần áo của Lưu Tư Ngữ rồi qua biệt thự số một, sau đó định bụng lấy thêm ít nguyên liệu nấu ăn về.
Đến nơi, hai người gặp Lưu lão gia tử đang chỉ điểm Lưu Vũ tập võ. Nghe nói muốn mang đồ qua biệt thự số ba, ông lập tức sai quản gia dẫn người đi cùng, thiếu cái gì sẽ cho cái đó. Vốn chỉ định lấy chút nguyên liệu để tối nấu cơm, giờ thì muốn cái gì cũng đều có đủ. Nguyên liệu nấu ăn đủ dùng mấy bữa, cả dụng cụ pha rượu, rượu vang, ấm chén trà, nồi niêu xoong chảo... Cả một hàng dài. Đặc biệt khi Lưu Tư Ngữ thấy trong đó có một thùng rượu vang, mắt cô sáng lên: "Miêu Miêu ơi, thùng đó toàn là Lafite năm 1982 đó, vị của nó vừa mềm mại vừa tinh khiết, ông nội tổng cộng cũng chưa được mười thùng, không phải dịp lễ tết cũng không nỡ cho em uống đâu, đây đúng là loại đồ uống một bình là một bình ít đi."
Nghe xong lời này, Lư Miêu Miêu muốn trả lại, nhưng lại bị Lưu Tư Ngữ ngăn lại: "Miêu Miêu, ngốc nghếch quá, rõ ràng ông nội đang muốn nịnh nọt Lâm Nam đó, nếu em trả lại ông ấy sẽ không vui." Nghĩ lại cũng phải. Thấy Lư Miêu Miêu bị thuyết phục nhận lấy, Lưu Tư Ngữ liền lộ bản chất thật của mình: "Miêu Miêu, tối nay hay là để Lâm Nam xuống bếp rồi mở một chai nếm thử, em nghĩ chắc em cũng muốn uống đúng không?" "Tư Ngữ, có phải là chính cậu muốn uống nên mới bảo tớ nhận lấy không?" "Cậu đừng có vu khống tớ." "Thật không phải?" "Thật không phải mà." "Được thôi! Tớ tin cậu."
Thấy Lư Miêu Miêu nói vậy, Lưu Tư Ngữ vẫn có chút ngại: "Thật ra thì có một chút xíu là do tớ muốn uống." Lư Miêu Miêu cười tươi, "Thật ra tớ cũng muốn nếm thử Lafite 1982 trong truyền thuyết xem thế nào." Trong lúc hai người đang vui vẻ trêu đùa, Lư Miêu Miêu lại bấm điện thoại cho Lâm Nam, báo cho anh biết chuyện và nói rằng tối nay không cần đi dạo phố nữa. Lâm Nam cười khổ một tiếng, nói đã hiểu.
Cúp điện thoại, anh vung nắm đấm lên không khí: "Không đi dạo phố thì không đi thôi, dù sao ở nhà ôm vợ cũng như nhau." Lưu lão gia tử thấy hai cháu gái mình cùng Lư Miêu Miêu hòa thuận, trong lòng rất vui. Nhìn lại Lưu Vũ hôm nay được cứu, rất được đả kích, bắt đầu chuyên tâm tập võ, chủ động tìm mình để hỏi. Lưu lão gia tử không khỏi cảm thán: "Xem ra cũng chưa chắc cần phải đi thông gia, nhà họ Lưu ta sau này vẫn có thể tiếp nối hưng thịnh."
Buổi tối, Lâm Nam lái xe về, Lư Miêu Miêu và anh em Lưu Vũ đều đang ở biệt thự số ba. Vừa thấy Lâm Nam vào cửa, liền chạy đến đón. Vốn là một chuyện vui, nhưng khi Lưu Tư Ngữ lấy tạp dề ra, ý rất rõ ràng, mọi người đều đang chờ Lâm Nam nấu cơm. Nhưng thấy đôi mắt to đầy mong chờ của vợ mình, Lâm Nam liền cầm muôi lên. Món ăn đầu tiên là rau xào thịt bò, không thể để vợ mình bị đói được. Khi ba người ở ngoài ăn thử, thì bên này Lâm Nam đang làm cái nồi bốc khói nghi ngút. Không phụ sự mong đợi của mọi người, ngay khi nồi cơm điện báo cơm chín, Lâm Nam đã hoàn thành xong món ăn thứ sáu. "Ăn cơm thôi."
Trên bàn ăn, Lưu Tư Ngữ đã lấy chai Lafite mà cô nhớ mãi không quên ra. Ăn uống linh đình một hồi, bữa cơm kết thúc. Sáu món đều đã bị ăn sạch, mọi người đều no nê nằm trên ghế. Lư Miêu Miêu uống rượu đỏ lên mặt, lần trước Romanee Candy nàng chỉ uống một chút, nên không rõ lắm. Hôm nay uống một ly thì giờ mặt đỏ bừng. Nghỉ ngơi một lát, Lưu Tư Ngữ nói: "Được rồi, tớ cũng không ăn chùa cơm của cậu, tớ về tìm dì giúp việc đến dọn dẹp chiến trường đây, để hai người có không gian riêng tư." Nói rồi kéo Lưu Vũ đi luôn.
Đã có người đến dọn dẹp, Lâm Nam hỏi Lư Miêu Miêu có muốn ra ngoài đi dạo không. Trong khu dân cư, gió thổi nhè nhẹ hơi se lạnh. Lâm Nam đưa tay nắm lấy tay Lư Miêu Miêu, mười ngón tay đan vào nhau, Lư Miêu Miêu cảm nhận được chiếc nhẫn trên tay Lâm Nam. Cô nâng tay anh lên xem, Lâm Nam lúc này mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện lớn. "Miêu Miêu em nhắm mắt lại đi, anh chuẩn bị cho em một món quà." Dù Lư Miêu Miêu đoán được Lâm Nam muốn tặng nhẫn, nhưng vẫn phối hợp nhắm mắt lại. Lâm Nam nắm lấy bàn tay trái trắng nõn thon dài của Lư Miêu Miêu, lấy chiếc nhẫn nữ ra đeo vào ngón áp út, mà lại vừa vặn đến lạ, cứ như được đo ni đóng giày vậy. "Được rồi, mở mắt ra đi."
Lư Miêu Miêu mượn ánh đèn đường ngắm nghía chiếc nhẫn, dù rất đơn giản nhưng không làm mất đi ý nghĩa quan trọng của nó. Thấy Lư Miêu Miêu hồi lâu không nói gì, Lâm Nam sợ cô không thích kiểu nhẫn này: "Miêu Miêu em có thích không? Nếu không thích thì ngày mai anh dẫn em đi chọn kiểu khác." Không ngờ, Lư Miêu Miêu liền kiễng chân, hai tay ôm cổ Lâm Nam rồi hôn anh. Sau một nụ hôn, Lư Miêu Miêu vẫn còn kiễng chân, hai tay chống lên người Lâm Nam để giữ thăng bằng, nhìn vào mắt anh nói: "Em rất thích."
Vợ mình đã chủ động như vậy, Lâm Nam tự nhiên không thể thua kém: "Thích là tốt rồi." Lâm Nam để cô đứng vững lại, rồi hai tay nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, cúi xuống cuồng hôn. Rất nhanh Lâm Nam đã phá được hàng phòng thủ của hàm răng cô, cùng đầu lưỡi Lư Miêu Miêu hòa vào nhau. Sau hai ba phút, Lâm Nam không dám hôn nữa. Không chỉ vì sợ Lư Miêu Miêu không chịu đựng nổi mà còn vì sợ mình sẽ làm ra hành vi mất kiểm soát. Anh không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Lư Miêu Miêu.
Khi bờ môi tách ra, lần này Lư Miêu Miêu ôm eo Lâm Nam, tựa mặt vào cổ anh, hơi thở nóng hổi của cô khiến Lâm Nam phải cố gắng kìm chế. Suýt chút nữa là anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa. May mà Lư Miêu Miêu kịp thời tách ra, rồi kéo Lâm Nam về phía biệt thự số ba. Lâm Nam không biết sẽ đi làm gì, nhưng anh biết một đạo lý. "Đi theo vợ đi, có cơm nóng canh ngọt." Quả nhiên, trên đường Lư Miêu Miêu nói: "Hôm nay em cũng chuẩn bị quà cho anh." Nghe vậy, Lâm Nam nói: "Hai chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm, tặng quà cũng có thể trùng ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận