Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 141: Đây ai nhìn không mơ hồ

Sau khi Lâm Nam đi ngang qua. Đám nam sinh ngồi hàng sau nhìn không nhận ra Lâm Nam.
"Bạn học, ngươi có phải là lớp chúng ta không? Có phải đi nhầm chỗ rồi không?"
Mặc dù hiện trường rất ồn ào, nhưng lời này trong nháy mắt thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ngay khi Lâm Nam không biết nên giới thiệu mình như thế nào thì hai giọng nói nũng nịu vang lên. Không ai khác đó chính là Cao Khiết và Chung Ý Hàm.
"Vâng, sư công."
"Sư công đến chỗ chúng ta đi, ở đây có chỗ."
Mặc dù phía trước nhìn qua có vẻ còn chỗ trống, nhưng đều là nữ sinh, ngồi vào không được tốt lắm. Lại thêm đằng sau đi vào thì thuận tiện đi ra. Chờ lát nữa khai mạc kết thúc liền muốn dẫn theo lão bà đi. Cho nên Lâm Nam chỉ có thể khoát khoát tay, ra hiệu mình đứng đây là được. Hai tiểu nha đầu cũng không nói gì nhiều, nhưng những người xung quanh các nàng rất nhanh đã xôn xao cả lên.
Hiện trường rất ồn ào, nhưng không có nghĩa là Lâm Nam nghe không rõ các nàng đang nói cái gì.
"Cao Khiết, hắn là ai vậy?"
"Sư công á!"
"Cái tên này thật kỳ lạ, trông cũng không tệ đấy, học viện nào thế, giới thiệu một chút đi, xem tỷ tỷ có thể không bắt được hắn."
"Sư công này không phải sư công kia."
Cao Khiết ra vẻ cao thâm, không hề có ý định giải thích.
Thấy Cao Khiết không hề lay chuyển, đám nữ sinh lại chuyển mục tiêu sang Chung Ý Hàm.
"Ý Hàm, cậu gặp trước, chắc hẳn có phương thức liên lạc của hắn nhỉ! Nhanh cho chị em xin đi, đến lúc đó mời cậu ăn cơm."
Chung Ý Hàm là người thẳng tính, đều là bạn học cùng lớp, nàng mặc dù không thích giao du, nhưng vẫn biết chút chuyện.
"Các cậu có bạn trai chưa?"
Lời này vừa nói ra, người kia rõ ràng ngây người.
"Ai nói tôi có bạn trai, đây chẳng phải còn đang trong quá trình khảo nghiệm sao? Hiện tại có người tốt hơn, đương nhiên phải đổi người chứ!"
Nghe vậy, Cao Khiết liền kéo đầu Chung Ý Hàm quay đi chỗ khác.
"Đừng nói chuyện với loại cặn bã nữ này, đến lúc đó lại làm hư mất Ý Hàm nhà ta."
… Nghe tiếp cũng không có gì thú vị, dứt khoát liền chuyển sự chú ý sang chỗ khác. Nhưng các nam đồng chí bên cạnh lại tỏ ra quen thuộc.
"Anh bạn, tên của cậu nghe rất kỳ lạ! Bất quá thấy cậu được hoan nghênh như vậy, có thể dạy bọn tôi được không?"
Đúng như hắn nói, trong lúc Lâm Nam vừa đứng đó một lát thôi, thi thoảng lại có ánh mắt liếc nhìn về phía Lâm Nam không biết bao nhiêu lần. Có người mở đầu, mấy người phía sau chắc hẳn đều còn độc thân, cho nên bắt đầu phụ họa để Lâm Nam dạy cho bọn hắn một chút.
Nhìn đám tiểu tử trẻ tuổi huyết khí phương cương này. Lâm Nam ho khan hai tiếng.
"Mọi người đều là người thẳng tính, anh em có phương pháp tự nhiên sẽ sẵn lòng chia sẻ."
Mấy nam sinh xung quanh lập tức bu lại, lộ vẻ ham học hỏi.
"Thực ra cũng không có phương pháp gì đặc biệt, đó là chỉ cần cao một chút, đẹp trai một chút, lại có chút tiền, sau đó đứng kia là được rồi."
"Cắt, cái này còn cần anh nói à!"
Mấy người vây quanh lập tức giải tán, chẳng những không học được kiến thức, vấn đề phần cứng của bản thân còn bị lôi ra giẫm đạp một trận. Lúc này, trên đài có người lên tiếng. Hiện trường cũng đều yên tĩnh trở lại, sau khi hàng loạt thủ tục rườm rà kết thúc.
"Tiếp theo, xin mời một màn múa dẫn dắt mọi người tiến vào hội thao của đại học Hỗ Thành."
Vừa dứt lời, trên đường đua vốn là nơi vận động viên diễu hành xuất hiện từng đôi chân dài trắng như tuyết. Khi các cô nàng đứng ở vị trí trung tâm, cả trường vang lên những tiếng thét chói tai không ngừng. Đồng phục váy ngắn JK màu hồng phấn kết hợp với tất trắng bắp chân và giày Tiểu Bạch, khiến cả trường tràn ngập không khí thanh xuân. Lâm Nam cũng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lư Miêu Miêu ở vị trí trung tâm, "Không ổn, bà xã mặc như vậy quá bốc lửa, sẽ có bao nhiêu sắc lang dán mắt vào."
Sau đó tiếng nhạc vang lên, cảnh tượng kia thực sự quá kinh diễm, mọi người đồng loạt như một, động tác câu hồn. … Dù sao thì người ở đây, ai nhìn ai cũng mơ màng.
"Người đứng vị trí C kia là Vương Nghệ Văn sao? Mới nhìn qua một chút đã không thể quên được, tôi yêu bạn, Vương Nghệ Văn."
Người này vừa dứt lời đã bị người bên cạnh vỗ cho một cái.
"Cậu mù mặt à! Đây chẳng phải là Lư lão sư của chúng ta sao?"
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh lúc này mới kịp phản ứng.
"Đừng nói, không nhắc thì thôi, Lư lão sư của chúng ta thật đúng là vẫn còn phong vận mà!"
"Cậu cũng nên đánh đấy, Lư lão sư của chúng ta rõ ràng 25 tuổi vẫn còn tao nhã hào hoa được chứ! Từ này cũng sẽ không dùng."
"Tôi sai, tôi sai, dù sao hôm nay tôi xin thề, sau này Lư lão sư chính là nữ thần của tôi, ai dám nói cô ấy một câu không tốt, tôi sẽ phun chết hắn."
"Đừng có mà dính vào, nữ thần của tôi."
"Của tôi."
"Của tôi." …
"Rõ ràng là bà xã của ta mới đúng."
"Hả?"
Lúc này mọi người đều phát hiện ra Lâm Nam đang nói chuyện ở bên cạnh.
"Anh bạn đừng có mơ mộng viển vông, cho dù cậu có được hoan nghênh đến đâu cũng không thể nào, lão sư của chúng ta kết hôn rồi, thật sự hâm mộ cái kẻ đáng băm ngàn nhát đó."
Lúc này nhạc dừng lại, tuyên bố đại hội thể thao bắt đầu, mọi người mới phát hiện đã nhảy xong.
"A, đều tại các người, làm hại ta không có xem hết."
"Các người ai quay video, nhanh gửi cho tôi một phần." …
Trong tiếng kêu la của mọi người, Lư Miêu Miêu nhìn thoáng qua về phía này, sau đó không cùng Hàn Tú Tú bọn họ rời đi, mà lại đi về phía khán đài.
"Tôi đi, tôi có cảm giác như Lư lão sư vừa nhìn tôi."
"Đánh rắm, rõ ràng là nhìn tôi, mỗi lần lên lớp tôi đều tích cực giải đáp câu hỏi, thầy cô khẳng định nhớ kỹ tôi."
"Các cậu nhìn kìa, có phải thầy cô lại đi về phía chúng ta không."
"Thật ấy, thật kích động." Nói xong liền đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay người bên cạnh.
"Đau đấy!"
Vượt qua đám người chậm rãi tiến lại gần, trên đường không ít nam sinh ngoái nhìn, có người còn bị bạn gái véo tai. Lên bậc thềm, Lư Miêu Miêu chào hỏi mấy nữ sinh Chung Ý Hàm xong liền đi về phía sau. Một nam sinh đứng trước Lâm Nam tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hắn chính là người vừa nói tích cực giải đáp câu hỏi trên lớp. Lúc này trong lòng hắn thầm nghĩ: "Lão sư sẽ không thật sự là tới tìm mình đó chứ! Chẳng lẽ mình có chuyện gì có thể giúp cô ấy, hay là…"
Ngay khi hắn còn đang mơ màng suy nghĩ thì Lâm Nam vượt qua hắn, tiến lên nắm lấy tay Lư Miêu Miêu.
"A!"
Một tiếng kêu rên vang lên, "Nữ thần của ta, người anh em này rốt cuộc là của học viện nào, tôi muốn tìm hiểu chân thật về lão công của nữ thần.""Thêm tôi một cái."
"Còn có tôi."
Lâm Nam nghe được những lời này của mấy đứa trẻ, dùng ngón tay cái vuốt ve trên tay Lư Miêu Miêu.
"Đi thôi!"
"Ừm."
Sau đó hai người nắm tay sóng vai rời khỏi sân vận động, hướng về phòng thay đồ đi tới. Nhìn thấy Lư Miêu Miêu dáng vẻ tiểu nữ nhân, những học sinh trong lớp cũng không nhịn được nữa.
"Thật đáng chết."
Lúc này cuối cùng cũng xuất hiện một người có đầu óc, "Hay là chúng ta hiểu sai rồi, sư công không phải là tên mà là…"
Không đợi bọn họ xác minh, Cao Khiết mang theo Chung Ý Hàm từ bên trong đi ra.
"Không sai, đó chính là lão công của Lư lão sư chúng ta."
Mấy nam sinh vừa rồi ăn nói lung tung lập tức kêu lên, "Thằng hề, thằng hề, chỉ mong lời vừa rồi của chúng ta không truyền đến tai Lư lão sư."
"Không chịu được nữa rồi, tôi muốn về ký túc xá đánh hai ván « Vương giả tranh phong » giải tỏa chút xấu hổ."
"Cho tôi chơi cùng."
Mấy người có vẻ là cùng một ký túc xá, hoặc là ký túc xá ở rất gần, cùng nhau rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận