Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 331: Kết thúc, khiếp sợ Uy Quốc người
Chương 331: Kết thúc, khiếp sợ người Uy Quốc.
Đình công đình học trong một tuần này, Hỗ Thành có thể nói là đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn. Không ai ra ngoài gây chuyện. Thậm chí đại bộ phận tiểu khu đều thực hiện chính sách đóng cửa không ra, từ nhân viên chuyên môn đưa cơm, còn có cả chén thuốc miễn phí. Ngay khi mọi người tán dương việc chính phủ miễn phí cấp phát chén thuốc, một tin tức khiến công ty của phụ thân Tiểu Nhu danh tiếng vang xa. Dược liệu mà chính phủ mua được từ những chỗ khác có thể đều là mua với giá rất cao, chỉ có phụ thân Tiểu Nhu là quyên tặng. Thế là chính phủ cố ý công khai khen ngợi công ty của phụ thân Tiểu Nhu, đồng thời biểu thị sau này Hỗ Thành sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho công ty đó, sẽ không để cho công ty vì nước vì dân phải thất vọng đau khổ.
Lời khen ngợi này vừa được phát ra, có thể nói những công ty kinh doanh khác đều đỏ mắt ghen tị. Phải biết lần này chính phủ tương đương với việc đánh quảng cáo cho công ty của phụ thân Tiểu Nhu, việc này không chỉ có ở Hỗ Thành, mà còn là quảng cáo đánh đến cả nước. Nếu là trước kia, không nói đến việc quan phương có cho công ty bình thường đánh quảng cáo hay không, cho dù có hỗ trợ đánh quảng cáo, thì mức phí của loại quảng cáo này cũng đắt đỏ cỡ nào. Mà phụ thân Tiểu Nhu chỉ là bỏ ra một nhóm dược liệu, tối đa chỉ đáng hơn ngàn vạn, nhưng hồi báo đạt được chỉ sợ ít nhất hơn ức thậm chí trên 10 ức. Hồi báo gấp mười lần, hơn trăm lần như vậy, ai mà không đỏ mắt cơ chứ!
Chỉ là không có cơ hội, bởi vì cái gọi là “Dệt hoa trên gấm thì đơn giản, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó”. Một vài đối thủ cạnh tranh của phụ thân Tiểu Nhu cũng không tránh khỏi, lúc ban đầu đòi tiền quá đáng, bây giờ lại có bao nhiêu hối hận. Dù sao bọn họ tuy có kiếm được không ít tiền khi tăng giá dược liệu, nhưng vẫn còn kém rất rất xa so với việc có được sự ủng hộ của chính phủ, đồng thời còn làm mất đi thanh danh, xem thế nào cũng là một vụ làm ăn không có lời.
Lúc này, trên mạng, công ty của phụ thân Tiểu Nhu được ca tụng: “Ông chủ này thật sự là người tốt! Không giống như mấy kẻ này nắm lấy cơ hội liền hét giá trên trời, lòng dạ hiểm độc." “Đúng đó! Lương tâm của bọn họ đều bị cẩu ăn rồi, nếu mà ngươi bán đúng giá gốc, bọn họ cũng không chửi ngươi, còn nếu ngươi bán gấp bội thì không chửi ngươi chẳng phải không phải người Hoa Hạ chúng ta sao?" "Không nhất thiết thế đâu! Không phải chỉ là bán đắt một chút sao? Kinh doanh mà không muốn kiếm tiền sao?” “Bắt được một tên, mọi người mau lại đây, kẻ này chắc là mấy tên thừa dịp virus hoành hành mà hét giá trên trời bán thuốc đây."
Trong chốc lát, người này bị chửi cho vòi phun máu chó. Bất quá vẫn cố cãi, cảm thấy mình không sai. Có lẽ trong mắt người kinh doanh thì việc đó chẳng có vấn đề gì, mình bán thuốc, một người muốn bán, một người muốn mua, còn bao nhiêu tiền thì đều thương lượng xong cả, không nhất thiết phải bị chỉ trích như vậy. Thế nhưng trong mắt những người hằng ngày phải bôn ba lo toan cuộc sống, cách làm của những thương nhân này chính là hút máu người. Phải biết rằng, một gia đình nhỏ chi tiêu đôi khi đã rất túng quẫn, đột nhiên có virus ập đến cũng là bất đắc dĩ. Lúc đầu một gia đình nhỏ chỉ cần bỏ ra mấy trăm tệ là có thể giải quyết. Nhưng giờ bắt mình bỏ ra mấy ngàn tệ, thì không chửi các người mắng ai, tiền của ai cũng không phải là gió lớn thổi đến.
Lúc này, một cư dân mạng coi như đã nói một câu công đạo: “Mọi người không cần nghĩ theo hướng khác, chẳng qua là anh kiếm tiền không chọn thời điểm này thôi, dù sao hành động của anh cũng không phạm pháp, chúng ta đúng là không có tư cách mắng anh, chỉ là sau này việc làm ăn của các anh sẽ khó khăn hơn chút thôi.” Câu trả lời này nhận được rất nhiều lượt thích, đồng thời có người lại một lần nữa đẩy công ty của phụ thân Tiểu Nhu lên: “Sau này có liên quan đến làm ăn đều tìm ông ấy làm." “Không sai, nhìn tướng mạo ông chủ này là thấy rất giản dị.” ...
Tình hình trên mạng vô cùng tốt đẹp, không hề giống như lần trước khi virus hoành hành, đâu đâu cũng thấy video căng thẳng, đến ngủ một giấc cũng không yên, sợ một ngày nào đó mình sẽ bị virus quật ngã.
Ngay trong đêm Long Tổ tổ chức tình báo điều tra ra chân tướng, thu hoạch đầy mình, còn muốn tiếp tục bán hết chỗ hàng trong tay, Vương Chí Cương đã bị chính con trai của mình cảnh cáo. Nghe Vương Tư Viễn phân tích, hai người đã thấy trước cuộc sống trong tù của mình, hoặc là không nhìn thấy mặt trời ngày mai. Để không ngồi chờ c·hết, thừa dịp một tuần đình công đình học còn chưa bắt đầu, đêm đó cả nhà ba người đã mua vé máy bay đi nước ngoài, dự định trong đêm rời khỏi nơi thị phi này. Bây giờ tiền bạc đã có trong tay, cho dù là xuất ngoại cũng có thể sống rất tốt.
Chỉ là trời không chiều lòng người, Long Tổ là một tổ chức hùng mạnh cỡ nào, vừa thấy cả nhà bọn họ muốn chạy trốn, đêm đó liền lập tức bắt giữ. Mặc dù chuyện này không thuộc quyền quản lý của họ, nhưng việc bắt giữ và giao cho cục cảnh sát cũng có thể được. Để tránh tương lai bọn họ lại phải lặn lội đến nước ngoài đưa người về. Đến lúc này, cả nhà Vương Tư Viễn đều bị đưa vào trại giam. Cha con Vương Tư Viễn không thể chạy thoát được, chỉ có mẹ Vương Tư Viễn, cũng không tránh khỏi cảnh tù tội.
Những kẻ khác muốn kinh doanh ở Hỗ Thành lần này thật là khóc ròng. Nhà Vương Tư Viễn đã đốt cháy mình, để soi sáng cho bọn họ. Mặc dù danh tiếng của bọn họ đã hỏng, nhưng tiền đã kiếm được, còn có thể toàn thân rút lui. Khi sự việc của nhà Vương Tư Viễn được truyền ra, mọi người không khỏi gọi cả nhà bọn họ là đại thiện nhân. Lần này, việc dập tắt virus ngay từ trong trứng nước, chính phủ xử lý hết sức nhanh chóng khiến người các đại sứ quán quốc gia khác đều phải trố mắt. Đặc biệt là đại sứ quán Uy Quốc.
Bởi vì bên trong có người nhà Miyamoto, hắn biết rõ virus lần này chính là thứ mà bọn họ đã mang đến Hoa Hạ. Mặc dù có vẻ đã suy yếu đi không ít, nhưng có thể được chữa trị trong thời gian ngắn như vậy, khiến hắn thật sự kinh ngạc. Chủ yếu là ngay cả Uy Quốc của bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được thuốc giải, có thể thấy sự kinh ngạc của hắn lớn đến mức nào. Sau khi tuần lễ đình công đình học chấm dứt, người nhà Miyamoto đó cũng lập tức rời khỏi Hoa Hạ. Hắn muốn mang tin tức này về, kế hoạch virus đã tốn mười mấy năm chỉ sợ phải thất bại, đây quả thực là chuyện lớn.
Bất quá chuyện này Miyamoto Musashi đã sớm đoán trước, khi ca ca của hắn c·hết, hắn đã biết khí độc mang đến Hoa Hạ đã bị phá. Thế nhưng Hoa Hạ lại không truyền bá ra, điều này vốn đã bất thường, cho dù ở Hoa Hạ không ai có khả năng điều tra ra, thì Miyamoto Musashi cũng đoán không sai. Lúc đó, kế hoạch này đã bị hắn dừng lại rồi.
Một tuần này kết thúc, sự hoành hành của virus coi như đã hoàn toàn kết thúc, tất cả đều khôi phục lại trạng thái như trước. Một tuần này, đám người Lâm Nam tại khu biệt thự vịnh Ngô Đồng cũng không hề nhàn rỗi. Các hoạt động giải trí đủ kiểu đều đã được trải qua, chủ yếu là vì có đủ người. Đương nhiên việc sắp xếp hôn lễ cho Lâm Nam và Lư Miêu Miêu cũng không bị bỏ dở. Điện thoại rất dễ dàng, có gì không rõ, chỉ cần gọi cho Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái là cô nàng đều giải thích rõ ràng.
Trong khoảng thời gian đó, còn có mũ phượng khăn quàng vai cần thiết cho hôn lễ của Lư Miêu Miêu được thu về, do Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái làm đêm không nghỉ. Mặc dù chỉ là để đó, không rõ là do vấn đề thiết kế hay vì vốn dĩ mũ phượng khăn quàng vai đã như vậy, luôn cảm nhận được sự rung động. Điểm mấu chốt nhất vẫn là chiếc mũ phượng. Khi Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái nói đó là đồ chế tạo bằng vàng thật, mọi người đều cảm thấy hơi quá, bởi vì đội một đồ trang sức nặng gần hai cân trên đầu, nghe thôi đã thấy rất kỳ quái.
Đình công đình học trong một tuần này, Hỗ Thành có thể nói là đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn. Không ai ra ngoài gây chuyện. Thậm chí đại bộ phận tiểu khu đều thực hiện chính sách đóng cửa không ra, từ nhân viên chuyên môn đưa cơm, còn có cả chén thuốc miễn phí. Ngay khi mọi người tán dương việc chính phủ miễn phí cấp phát chén thuốc, một tin tức khiến công ty của phụ thân Tiểu Nhu danh tiếng vang xa. Dược liệu mà chính phủ mua được từ những chỗ khác có thể đều là mua với giá rất cao, chỉ có phụ thân Tiểu Nhu là quyên tặng. Thế là chính phủ cố ý công khai khen ngợi công ty của phụ thân Tiểu Nhu, đồng thời biểu thị sau này Hỗ Thành sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho công ty đó, sẽ không để cho công ty vì nước vì dân phải thất vọng đau khổ.
Lời khen ngợi này vừa được phát ra, có thể nói những công ty kinh doanh khác đều đỏ mắt ghen tị. Phải biết lần này chính phủ tương đương với việc đánh quảng cáo cho công ty của phụ thân Tiểu Nhu, việc này không chỉ có ở Hỗ Thành, mà còn là quảng cáo đánh đến cả nước. Nếu là trước kia, không nói đến việc quan phương có cho công ty bình thường đánh quảng cáo hay không, cho dù có hỗ trợ đánh quảng cáo, thì mức phí của loại quảng cáo này cũng đắt đỏ cỡ nào. Mà phụ thân Tiểu Nhu chỉ là bỏ ra một nhóm dược liệu, tối đa chỉ đáng hơn ngàn vạn, nhưng hồi báo đạt được chỉ sợ ít nhất hơn ức thậm chí trên 10 ức. Hồi báo gấp mười lần, hơn trăm lần như vậy, ai mà không đỏ mắt cơ chứ!
Chỉ là không có cơ hội, bởi vì cái gọi là “Dệt hoa trên gấm thì đơn giản, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó”. Một vài đối thủ cạnh tranh của phụ thân Tiểu Nhu cũng không tránh khỏi, lúc ban đầu đòi tiền quá đáng, bây giờ lại có bao nhiêu hối hận. Dù sao bọn họ tuy có kiếm được không ít tiền khi tăng giá dược liệu, nhưng vẫn còn kém rất rất xa so với việc có được sự ủng hộ của chính phủ, đồng thời còn làm mất đi thanh danh, xem thế nào cũng là một vụ làm ăn không có lời.
Lúc này, trên mạng, công ty của phụ thân Tiểu Nhu được ca tụng: “Ông chủ này thật sự là người tốt! Không giống như mấy kẻ này nắm lấy cơ hội liền hét giá trên trời, lòng dạ hiểm độc." “Đúng đó! Lương tâm của bọn họ đều bị cẩu ăn rồi, nếu mà ngươi bán đúng giá gốc, bọn họ cũng không chửi ngươi, còn nếu ngươi bán gấp bội thì không chửi ngươi chẳng phải không phải người Hoa Hạ chúng ta sao?" "Không nhất thiết thế đâu! Không phải chỉ là bán đắt một chút sao? Kinh doanh mà không muốn kiếm tiền sao?” “Bắt được một tên, mọi người mau lại đây, kẻ này chắc là mấy tên thừa dịp virus hoành hành mà hét giá trên trời bán thuốc đây."
Trong chốc lát, người này bị chửi cho vòi phun máu chó. Bất quá vẫn cố cãi, cảm thấy mình không sai. Có lẽ trong mắt người kinh doanh thì việc đó chẳng có vấn đề gì, mình bán thuốc, một người muốn bán, một người muốn mua, còn bao nhiêu tiền thì đều thương lượng xong cả, không nhất thiết phải bị chỉ trích như vậy. Thế nhưng trong mắt những người hằng ngày phải bôn ba lo toan cuộc sống, cách làm của những thương nhân này chính là hút máu người. Phải biết rằng, một gia đình nhỏ chi tiêu đôi khi đã rất túng quẫn, đột nhiên có virus ập đến cũng là bất đắc dĩ. Lúc đầu một gia đình nhỏ chỉ cần bỏ ra mấy trăm tệ là có thể giải quyết. Nhưng giờ bắt mình bỏ ra mấy ngàn tệ, thì không chửi các người mắng ai, tiền của ai cũng không phải là gió lớn thổi đến.
Lúc này, một cư dân mạng coi như đã nói một câu công đạo: “Mọi người không cần nghĩ theo hướng khác, chẳng qua là anh kiếm tiền không chọn thời điểm này thôi, dù sao hành động của anh cũng không phạm pháp, chúng ta đúng là không có tư cách mắng anh, chỉ là sau này việc làm ăn của các anh sẽ khó khăn hơn chút thôi.” Câu trả lời này nhận được rất nhiều lượt thích, đồng thời có người lại một lần nữa đẩy công ty của phụ thân Tiểu Nhu lên: “Sau này có liên quan đến làm ăn đều tìm ông ấy làm." “Không sai, nhìn tướng mạo ông chủ này là thấy rất giản dị.” ...
Tình hình trên mạng vô cùng tốt đẹp, không hề giống như lần trước khi virus hoành hành, đâu đâu cũng thấy video căng thẳng, đến ngủ một giấc cũng không yên, sợ một ngày nào đó mình sẽ bị virus quật ngã.
Ngay trong đêm Long Tổ tổ chức tình báo điều tra ra chân tướng, thu hoạch đầy mình, còn muốn tiếp tục bán hết chỗ hàng trong tay, Vương Chí Cương đã bị chính con trai của mình cảnh cáo. Nghe Vương Tư Viễn phân tích, hai người đã thấy trước cuộc sống trong tù của mình, hoặc là không nhìn thấy mặt trời ngày mai. Để không ngồi chờ c·hết, thừa dịp một tuần đình công đình học còn chưa bắt đầu, đêm đó cả nhà ba người đã mua vé máy bay đi nước ngoài, dự định trong đêm rời khỏi nơi thị phi này. Bây giờ tiền bạc đã có trong tay, cho dù là xuất ngoại cũng có thể sống rất tốt.
Chỉ là trời không chiều lòng người, Long Tổ là một tổ chức hùng mạnh cỡ nào, vừa thấy cả nhà bọn họ muốn chạy trốn, đêm đó liền lập tức bắt giữ. Mặc dù chuyện này không thuộc quyền quản lý của họ, nhưng việc bắt giữ và giao cho cục cảnh sát cũng có thể được. Để tránh tương lai bọn họ lại phải lặn lội đến nước ngoài đưa người về. Đến lúc này, cả nhà Vương Tư Viễn đều bị đưa vào trại giam. Cha con Vương Tư Viễn không thể chạy thoát được, chỉ có mẹ Vương Tư Viễn, cũng không tránh khỏi cảnh tù tội.
Những kẻ khác muốn kinh doanh ở Hỗ Thành lần này thật là khóc ròng. Nhà Vương Tư Viễn đã đốt cháy mình, để soi sáng cho bọn họ. Mặc dù danh tiếng của bọn họ đã hỏng, nhưng tiền đã kiếm được, còn có thể toàn thân rút lui. Khi sự việc của nhà Vương Tư Viễn được truyền ra, mọi người không khỏi gọi cả nhà bọn họ là đại thiện nhân. Lần này, việc dập tắt virus ngay từ trong trứng nước, chính phủ xử lý hết sức nhanh chóng khiến người các đại sứ quán quốc gia khác đều phải trố mắt. Đặc biệt là đại sứ quán Uy Quốc.
Bởi vì bên trong có người nhà Miyamoto, hắn biết rõ virus lần này chính là thứ mà bọn họ đã mang đến Hoa Hạ. Mặc dù có vẻ đã suy yếu đi không ít, nhưng có thể được chữa trị trong thời gian ngắn như vậy, khiến hắn thật sự kinh ngạc. Chủ yếu là ngay cả Uy Quốc của bọn họ còn chưa nghiên cứu ra được thuốc giải, có thể thấy sự kinh ngạc của hắn lớn đến mức nào. Sau khi tuần lễ đình công đình học chấm dứt, người nhà Miyamoto đó cũng lập tức rời khỏi Hoa Hạ. Hắn muốn mang tin tức này về, kế hoạch virus đã tốn mười mấy năm chỉ sợ phải thất bại, đây quả thực là chuyện lớn.
Bất quá chuyện này Miyamoto Musashi đã sớm đoán trước, khi ca ca của hắn c·hết, hắn đã biết khí độc mang đến Hoa Hạ đã bị phá. Thế nhưng Hoa Hạ lại không truyền bá ra, điều này vốn đã bất thường, cho dù ở Hoa Hạ không ai có khả năng điều tra ra, thì Miyamoto Musashi cũng đoán không sai. Lúc đó, kế hoạch này đã bị hắn dừng lại rồi.
Một tuần này kết thúc, sự hoành hành của virus coi như đã hoàn toàn kết thúc, tất cả đều khôi phục lại trạng thái như trước. Một tuần này, đám người Lâm Nam tại khu biệt thự vịnh Ngô Đồng cũng không hề nhàn rỗi. Các hoạt động giải trí đủ kiểu đều đã được trải qua, chủ yếu là vì có đủ người. Đương nhiên việc sắp xếp hôn lễ cho Lâm Nam và Lư Miêu Miêu cũng không bị bỏ dở. Điện thoại rất dễ dàng, có gì không rõ, chỉ cần gọi cho Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái là cô nàng đều giải thích rõ ràng.
Trong khoảng thời gian đó, còn có mũ phượng khăn quàng vai cần thiết cho hôn lễ của Lư Miêu Miêu được thu về, do Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái làm đêm không nghỉ. Mặc dù chỉ là để đó, không rõ là do vấn đề thiết kế hay vì vốn dĩ mũ phượng khăn quàng vai đã như vậy, luôn cảm nhận được sự rung động. Điểm mấu chốt nhất vẫn là chiếc mũ phượng. Khi Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái nói đó là đồ chế tạo bằng vàng thật, mọi người đều cảm thấy hơi quá, bởi vì đội một đồ trang sức nặng gần hai cân trên đầu, nghe thôi đã thấy rất kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận