Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 180: Quyết định, chuẩn bị

Chương 180: Quyết định, chuẩn bị
Lâm Nam nghe những lời này, chỉ hời hợt nói: "Không cần tiền cũng không có khó khăn gì."
"Hả?"
Lư Miêu Miêu không hiểu rõ lắm.
Lâm Nam thấy ấn đã gần xong.
Liền buông chân ra, xoay người đi rửa tay.
"Về sẽ giảng cho ngươi thêm, còn có chuyện lớn cần ngươi quyết định."
Thấy Lâm Nam rời phòng, Lư Miêu Miêu từ trước đến nay chưa thấy Lâm Nam nghiêm túc như vậy.
Xem ra là có đại sự xảy ra.
"Ta làm quyết định?"
Dù Lư Miêu Miêu có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được chuyện gì.
Cuối cùng chỉ có thể ở trong chăn chờ Lâm Nam.
Trong đêm tối, Lâm Nam tựa trên đùi thơm ngào ngạt, hưởng thụ sự xoa bóp đặc biệt.
Lư Miêu Miêu vừa ấn vừa không kìm nén được lòng hiếu kỳ hỏi thăm Lâm Nam chuyện gì phải tự mình quyết định.
Lâm Nam bắt lấy bàn tay đang xoa bóp cho mình, quay người nằm dí một bên, tiện tay kéo nàng vào lồng ngực mình.
"Thực ra cũng không có gì, là người nhà mẹ đẻ của nhạc mẫu tìm được, ngươi nhận hay không nhận thôi."
Nghe vậy.
"Bọn họ là cố ý tới tìm ta sao? Hay là nói là do ngươi tìm tới?"
Nghe giọng điệu của vợ mình, có vẻ không muốn nhận.
Cũng có thể hiểu được, một cô bé như nàng nhiều năm như vậy căn bản chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của người thân, khó tránh khỏi khao khát có được.
Bất quá Lâm Nam cảm thấy hiện tại có mình và người nhà mình, bọn họ là một sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao.
Dù sao bọn họ là một nhà điển hình chất phác dân quê, cũng không đến mức nói sau này để Lư Miêu Miêu phải chịu ấm ức, cần người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Nhưng vẫn nên nói rõ ràng.
Sau đó liền giải thích cho Lư Miêu Miêu.
Nghe mình kể lại tất cả những gì đã biết, Lâm Nam có thể cảm nhận được cảm xúc của Lư Miêu Miêu thay đổi, có vẻ như đã có được đáp án.
Quả nhiên.
Câu đầu tiên Lư Miêu Miêu nói là:
"Vậy thì không nhận đi!"
Lư Miêu Miêu nghe xong Lâm Nam nói, rất rõ ràng.
Nếu mình không xuất hiện, tất cả đều sẽ theo quỹ đạo bình thường phát triển.
Một khi mình xuất hiện ở Long gia, vậy sẽ sinh ra hàng loạt phản ứng, chuyện phiền toái không ngừng.
Dù nàng không sợ người khác làm phiền để giải quyết, vậy còn Lâm Nam thì sao? Bố mẹ chồng của mình thì sao?
Nói tóm lại, Lư Miêu Miêu cảm thấy vẫn là cuộc sống bình thường hiện tại phù hợp với mình.
Nghe Lư Miêu Miêu quyết định, Lâm Nam biết nàng đang lo lắng điều gì.
"Vợ à, thực ra em không cần lo lắng nhiều quá, muốn nhận thì nhận, mọi chuyện khác có anh lo."
Lư Miêu Miêu vẫn lắc đầu trong ngực Lâm Nam.
"Bây giờ chẳng phải đang rất tốt sao? Em rất thích cuộc sống như thế này, không muốn lại phải vất vả."
Lâm Nam còn muốn nói gì đó, lại bị Lư Miêu Miêu cắt ngang.
"Anh rất muốn em nhận thân? Chẳng lẽ anh cảm thấy sau này chúng ta sẽ không dễ dàng, hay là nói sau này anh sẽ bỏ rơi em."
Lâm Nam cười khổ.
"Nghĩ cái gì vậy, đã em quyết định rồi thì anh cũng không nói thêm gì nữa, còn việc bỏ rơi em, làm sao anh nỡ."
Nói rồi hôn lên trán Lư Miêu Miêu một cái, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.
"Vợ à, mặc dù không nhận thân, nhưng mà cậu của em sau này khẳng định sẽ muốn gặp mặt, anh ta đối với nhạc mẫu vẫn rất tốt, người nhà của em thì chúng ta vẫn nên gọi."
"Em biết nặng nhẹ, chỉ cần nhớ đến những gì anh ta làm cho mẹ em, còn việc anh ta hứa sẽ cho ba chuyển đến, thế là đủ rồi."
"Biết ngay vợ anh thông tình đạt lý, giỏi quá, thưởng cho một cái hôn."
Hôn xong, Lư Miêu Miêu nói: "Lâm Nam, tiêu chuẩn của anh đối với một nửa kia của mình cũng thấp quá nhỉ! Đối tốt với người ta quá, người ta sẽ không trân trọng đâu."
Nghe vậy.
Lâm Nam đẩy Lư Miêu Miêu ra một chút, có thể thấy được mắt của nàng.
Dưới ánh trăng, thấy Lâm Nam nghiêm túc như vậy, Lư Miêu Miêu cũng ngừng thở.
Sau đó Lâm Nam nói: "Vậy em sẽ trân trọng anh sao?"
Cứ tưởng Lâm Nam muốn nói chuyện gì quan trọng, ai ngờ lại nói một câu như vậy.
Lư Miêu Miêu cười khúc khích, hít một hơi thật sâu.
Lâm Nam nhân cơ hội bịt kín miệng nhỏ lại.
Thấy Lư Miêu Miêu thở gấp, Lâm Nam mới dời môi.
"Mau trả lời anh."
Lư Miêu Miêu lại quay mặt sang một bên.
"Tùy vào tình huống, cả ngày bắt nạt em, không chừng có ngày em sẽ chạy mất."
Lâm Nam biết nàng đang đùa, lập tức dán vào từ phía sau.
Tay cũng không tự chủ mà sờ soạng, ghé vào tai nàng nói.
"Đời này em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay anh."
"Á!"
"Đau quá!"
"Đồ hư!"
"Không chạy, anh mau bỏ tay ra."
Trêu đùa một hồi, hai người chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đã hơn mười một giờ, Long Trác bên này thay một bộ quần áo, ngồi thật lâu trong nghĩa trang.
"Chị, em gặp được cháu gái rồi, giống chị, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành."
"Nói ra sợ chị cười, cháu gái của em còn kết hôn trước cả cậu nó."
"Chắc hẳn con rể của chị cũng đã đến thăm chị rồi, thế nào, cũng không tệ lắm đúng không! Em đã để ý đến hắn rất lâu, đối xử với mọi người không tệ, thật thà đáng tin, năng lực tốt, có hắn ở đó thì chị không cần lo cháu gái sống không tốt."
"Bất quá có một chút, em lớn tuổi như vậy, luyện võ nhiều năm vậy mà không trụ nổi một chiêu của hắn, thật là mất mặt, thằng nhóc này thật sự không biết nhường một chút."
Nói rồi mạnh mẽ rót một ngụm rượu mạnh.
Một nam tử tám thước vậy mà rơi nước mắt.
"Chị, chị nói xem em có sai không."
"Nhiều năm như vậy, rõ ràng đã có cơ hội cho hai vợ chồng đoàn tụ, nhưng vẫn không hành động, chị sẽ không trách em chứ!"
Khóc khóc lại cười.
"Chị có trách em thì cũng đánh không tới được em mà."
Một mình nói chuyện với bia mộ đến tận rạng sáng, mấy người Long Nhị ở bên ngoài cũng không dám vào quấy rầy.
Rất nhanh một bình rượu mạnh đã hết, Long Trác cũng đứng lên.
"Chị, ngày mai tên đàn ông kia sẽ ở bên cạnh chị, nếu chị không thích, cứ báo mộng cho em, Thiên Vương lão tử tới em cũng không đồng ý."
Sau đó trực tiếp rời đi.
Đi ngang qua bia mộ của Lư phụ, Long Trác chỉ dừng lại một chút rồi không liếc nhìn nữa.
Trong xe.
"Người cũng tìm xong rồi chứ?"
Long Nhị nhìn qua kính chiếu hậu thấy Long Trác đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Đã chuẩn bị xong hết rồi, ra lệnh một tiếng là có thể chạy."
"Thời gian thì sao? Tôi nói khi nào thì đi?"
Nghe tới đây, Long Nhị có chút kích động.
"Thiếu gia, anh đừng nói nữa, lão đạo kia bảo ba giờ đến năm giờ sáng ngày mai là thời điểm tốt nhất, người bình thường không nhìn ra được đâu, không ngờ ngài còn tinh thông Âm Dương Bát Quái."
Long Trác không muốn giải thích thêm.
"Không biết."
Nói xong, xe bên trong liền hoàn toàn yên tĩnh, Long Nhị cũng không dám hỏi thêm, chậm rãi lái xe về khu biệt thự.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Nam tỉnh dậy, liền nhận được tin nhắn của Long Trác.
Ý là dời mộ phần đến đúng giờ là được.
Gấp điện thoại lại.
Lâm Nam mang Lư Miêu Miêu chạy bộ buổi sáng, không cần đi làm, thời gian đủ nên tự chuẩn bị bữa sáng.
Trên bàn ăn.
"Vợ à, lát nữa cái chức vụ rửa bát cao cả liền giao cho em, anh đi qua đưa cái này cho nhà Tiểu Cô."
Đang ăn cháo, Lư Miêu Miêu vội vàng đặt bát đũa xuống.
"Hôm qua không nói cho bọn họ, hay bây giờ em gọi điện cho bọn họ đi! Nhỡ đâu bọn họ có chuyện khác thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận