Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 190: Chiến thắng pháp bảo
Chương 190: Chiến thắng pháp bảo Cũng may bây giờ cơ hội tự mình tới.
Trương Tam dự định là khi tìm được mấu chốt chứng cứ, có thể thắng kiện cáo thì sẽ nói rõ mọi chuyện với vợ chồng Lâm Diệu Đông.
Chỉ có như vậy, quyền chủ động mới nằm trong tay hắn, đến lúc đó biết đâu có thể làm cho Lâm Tịch sớm nhận được phần tài sản thuộc về cô.
Trong suy nghĩ của Trương Tam đều là do Lâm Nam thúc đẩy, trên bàn ăn còn lấy nước thay rượu kính Lâm Nam một ly.
Lâm Tịch ở bên cạnh nhìn sững sờ một chút, đồng thời trong lòng đối với vị lão sư luôn luôn nghĩ cho mình này vô cùng cảm tạ.
Sau khi hiểu rõ tình hình, uống xong nước sôi trong chén, cô đặt ly xuống bàn, đồng thời ra hiệu hai người ăn cơm.
"Cũng trách ta không hỏi sớm."
Đang lúc ăn cơm, Trương Tam và Lâm Tịch đều bị lời nói bất ngờ của Lâm Nam thu hút.
Sau khi nhìn nhau, Lâm Nam cười ha ha, "Bất quá ảnh hưởng không lớn."
Sau đó liền bắt đầu ra vẻ cao thâm.
"Trương luật sư nếu sớm biết em gái tôi trong tình huống này, vừa rồi chúng ta nên giúp đòi lại tài sản, tôi tin rằng họ sẽ cân nhắc thiệt hơn."
Trương Tam làm sao không nghĩ đến việc đó, nhưng lúc đó tiền đặt cọc anh còn đang bất an, làm sao lại đi đòi một nửa tài sản của nhà họ Lâm chứ.
Chủ yếu là anh không có sự chắc chắn sẽ thắng trong vụ kiện này.
Còn việc Lâm Nam nói chắc thắng, trong mắt Trương Tam hoàn toàn là muốn thừa lúc cháy nhà mà hôi của.
Dù sao đến lúc đó thắng thì càng tốt, thua thì Lâm gia cũng chẳng thể làm gì chân thành luật sở, lúc này Trương Tam mới phối hợp với Lâm Nam diễn kịch, ký hợp đồng.
Nếu lúc đó thật sự giúp Lâm Tịch đòi lại tài sản, mới đúng là không kiếm chác được gì.
Tự cho là mình làm chuyện này cực kỳ hoàn hảo, sau khi nói ra lại chỉ nhận được tràng vỗ tay của một mình Lâm Tịch.
Lâm Nam thì ngơ ngác tại chỗ, buông đũa xuống, hai tay khoanh lại.
Trông chẳng khác gì một cao nhân.
"Khụ khụ, Trương luật sư có lẽ là lần đầu tiên gặp tôi, còn chưa hiểu rõ về tôi, lời nói từ miệng tôi nói ra tuyệt đối không sai."
Trương Tam vẫn không rõ Lâm Nam muốn nói gì, chỉ trả lời: "À, tôi gặp qua vô số người, Lâm đối tác khí vũ hiên ngang, dáng vẻ đường đường, lời nói chắc chắn không sai."
Đây toàn là lời khách sáo.
Bởi vì Trương Tam còn tưởng Lâm Nam vừa rồi nói câu đó là muốn nhận được lời tán dương của anh.
Ai ngờ Lâm Nam sau khi nghe Trương Tam khen, đưa hai tay lên xoa mặt, hắn không hiểu mình đã nói rõ như vậy rồi, vì sao Trương Tam thông minh như vậy vẫn không hiểu ý hắn, lẽ nào không phải để hắn nói rõ.
"Nói rõ thì nói rõ đi!"
"Ý của ta không phải vậy, ý tôi là..."
Sao mà còn chưa nói dứt lời thì lại bị cắt ngang.
Lần này là Lâm Tịch, "Anh, là vì em không cùng anh khen anh sao? Vậy em xin bổ sung ngay bây giờ."
"Em thấy lần đầu tiên gặp anh đã cảm thấy..."
"Thôi thôi thôi" Lâm Nam đưa tay ngăn lại.
"Chỗ này không tiện nói chuyện chính, chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi, món ăn sắp nguội cả rồi."
Cứ thế, không ai nói tiếp nữa, bắt đầu giờ ăn trưa.
Nhưng mà tâm lý Lâm Nam vẫn không thể tiêu tan.
"Nếu không nói hai người này có thể làm thầy trò, đều là kỳ hoa."
Lắc đầu, Lâm Nam không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ăn xong cơm rồi đi tính tiền.
Trương Tam thầy trò cũng không ngăn cản, an tâm tiếp tục ăn cơm, dù sao chút tiền lẻ này ai trả cũng vậy, không cần tranh giành.
Sau khi thanh toán xong, Lâm Nam thấy Trương Tam hai người còn phải một lúc nữa, thế là gọi video cho vợ mình.
Vì tối hôm qua không ngủ ngon giấc, lúc này Lư Miêu Miêu đang ở trường học nơi cô từng học để nghỉ ngơi trong căn hộ được phân cho giáo viên.
Cũng may Lâm Nam ba người ăn cơm trưa khá muộn, Lư Miêu Miêu đã nghỉ ngơi xong, bất quá còn đang tựa người trên tấm ván gỗ cứng không chịu dậy.
Bắt máy video của Lâm Nam.
"Lâm Nam, em đang định gọi điện cho anh đây, anh có cảm thấy giường ở nhà mình quá mềm không, nếu không chúng ta mua thêm một tấm phản cứng nữa đi."
Lâm Nam tự nhiên là ủng hộ vô điều kiện, cuối cùng hai người bàn nhau quyết định sẽ mua thêm ở khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh.
Chủ yếu là mấy phòng trong Thang Thần Nhất Phẩm đều đã có giường, khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh còn trống rất nhiều phòng, chọn lựa một cách tự nhiên mà đặt ở đó.
"Ừ, tối nay đợi anh tan làm sẽ đi chọn."
Sau khi ước định địa điểm xong, lại nói thêm mấy lời buồn nôn.
Cuối cùng đoạn video kết thúc bằng tiếng "mua", sau khi cúp máy video, tâm trạng Lâm Nam thật tốt.
Anh nói với Trương Tam hai người đang đứng đợi ở một bên: "Đi thôi! Về văn phòng luật."
Trên đường đi Lâm Nam thậm chí còn hát vu vơ.
Lâm Tịch thấy vậy bèn bước lên trước, "Anh, có chuyện gì mà vui vậy?"
Lâm Nam không thể tin là mình có thay đổi gì đó, quay đầu nhìn cô em mặt búng ra sữa.
"Có hả? Không có mà!"
Vừa nói, dưới chân cũng vô thức tăng nhanh tốc độ, thấy Lâm Nam đi xa, Lâm Tịch tự lẩm bẩm: "Chị dâu có ma lực gì vậy nhỉ?"
Trương Tam lúc này cũng đi theo sau.
"Ngây ra đó làm gì, về thôi!"
Cứ vậy, ba người lại trở về văn phòng Trương Tam.
Ban đầu Lâm Tịch còn có việc, nhưng Lâm Nam vẫn gọi cô cùng đến.
Ngồi quây quần bên bàn, Lâm Nam lấy từ trong giới chỉ ra tài liệu kỹ thuật liên quan đến máy quang khắc 0.5nm mà anh đã lấy ra từ trong ngực.
"Anh, trong ngực anh sao lại có nhiều giấy thế này!"
Nói xong liền định chạm vào, Lâm Nam không để ý, ngược lại Trương Tam quát lên bảo Lâm Tịch đừng động.
Thấy lão sư của mình mặt mày nghiêm nghị, Lâm Tịch liền thu lại móng vuốt.
Thấy hai người đều chờ đợi mình nói chuyện, Lâm Nam cũng không chần chừ.
"Buổi sáng tôi nói cũng không phải nói bừa, muốn chiếm tiện nghi từ chỗ Tiết Mẫn, mà là thật sự có pháp bảo chiến thắng, có thể giúp em thắng được vụ kiện này."
Trương Tam chỉ vào một chồng tư liệu trên bàn.
"Pháp bảo chiến thắng đó là nó sao?"
Thấy Lâm Nam gật đầu, Lâm Tịch lại vô thức đưa tay về phía chồng tư liệu trên bàn, lần này móng vuốt của cô trực tiếp bị Trương Tam vỗ lại.
"Đừng có động lung tung."
Không thèm để ý đến việc đồ đệ của mình đang mím môi, anh phối hợp nói chuyện cùng Lâm Nam.
Khi nghe được tài liệu trên bàn là về kỹ thuật máy quang khắc 0.5nm, Trương Tam đã hiểu ý đồ của Lâm Nam.
Đầu tiên, có nó, vụ kiện này chắc chắn sẽ thắng rồi!
Nguyên nhân mà Cực Quang khoa kỹ bị kiện đó là vì đã ăn cắp kỹ thuật máy quang khắc 1nm của người khác để bán cho người Uy Quốc.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần lấy ra kỹ thuật máy quang khắc 0.5nm thì cái tội danh này tự nhiên sẽ sụp đổ.
Vì tôi đã có kỹ thuật tiên tiến hơn, làm sao có thể còn thèm khát cái kỹ thuật lạc hậu của các người, trừ khi ăn no rồi không có chuyện gì làm.
Đến lúc đó giống như Trương Tam lúc trước, đám đông cư dân mạng tự nhiên sẽ biết hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng thời loại bỏ thành kiến mà nhìn nhận vấn đề.
Nói vậy, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì sẽ rõ oan khuất ở trong đó.
Thêm nữa dân tộc Hoa Hạ rất chán ghét Uy Quốc, việc kiện tụng muốn thua cũng khó khăn, có thể sẽ còn đào ra mối quan hệ giữa người Hoa mang kỹ thuật đi và người Uy Quốc.
Dù sao mọi chuyện chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt.
Còn việc Lâm Nam muốn giành quyền khống chế Cực Quang khoa kỹ, có thể thấy mưu đồ của anh không hề nhỏ.
Trương Tam dự định là khi tìm được mấu chốt chứng cứ, có thể thắng kiện cáo thì sẽ nói rõ mọi chuyện với vợ chồng Lâm Diệu Đông.
Chỉ có như vậy, quyền chủ động mới nằm trong tay hắn, đến lúc đó biết đâu có thể làm cho Lâm Tịch sớm nhận được phần tài sản thuộc về cô.
Trong suy nghĩ của Trương Tam đều là do Lâm Nam thúc đẩy, trên bàn ăn còn lấy nước thay rượu kính Lâm Nam một ly.
Lâm Tịch ở bên cạnh nhìn sững sờ một chút, đồng thời trong lòng đối với vị lão sư luôn luôn nghĩ cho mình này vô cùng cảm tạ.
Sau khi hiểu rõ tình hình, uống xong nước sôi trong chén, cô đặt ly xuống bàn, đồng thời ra hiệu hai người ăn cơm.
"Cũng trách ta không hỏi sớm."
Đang lúc ăn cơm, Trương Tam và Lâm Tịch đều bị lời nói bất ngờ của Lâm Nam thu hút.
Sau khi nhìn nhau, Lâm Nam cười ha ha, "Bất quá ảnh hưởng không lớn."
Sau đó liền bắt đầu ra vẻ cao thâm.
"Trương luật sư nếu sớm biết em gái tôi trong tình huống này, vừa rồi chúng ta nên giúp đòi lại tài sản, tôi tin rằng họ sẽ cân nhắc thiệt hơn."
Trương Tam làm sao không nghĩ đến việc đó, nhưng lúc đó tiền đặt cọc anh còn đang bất an, làm sao lại đi đòi một nửa tài sản của nhà họ Lâm chứ.
Chủ yếu là anh không có sự chắc chắn sẽ thắng trong vụ kiện này.
Còn việc Lâm Nam nói chắc thắng, trong mắt Trương Tam hoàn toàn là muốn thừa lúc cháy nhà mà hôi của.
Dù sao đến lúc đó thắng thì càng tốt, thua thì Lâm gia cũng chẳng thể làm gì chân thành luật sở, lúc này Trương Tam mới phối hợp với Lâm Nam diễn kịch, ký hợp đồng.
Nếu lúc đó thật sự giúp Lâm Tịch đòi lại tài sản, mới đúng là không kiếm chác được gì.
Tự cho là mình làm chuyện này cực kỳ hoàn hảo, sau khi nói ra lại chỉ nhận được tràng vỗ tay của một mình Lâm Tịch.
Lâm Nam thì ngơ ngác tại chỗ, buông đũa xuống, hai tay khoanh lại.
Trông chẳng khác gì một cao nhân.
"Khụ khụ, Trương luật sư có lẽ là lần đầu tiên gặp tôi, còn chưa hiểu rõ về tôi, lời nói từ miệng tôi nói ra tuyệt đối không sai."
Trương Tam vẫn không rõ Lâm Nam muốn nói gì, chỉ trả lời: "À, tôi gặp qua vô số người, Lâm đối tác khí vũ hiên ngang, dáng vẻ đường đường, lời nói chắc chắn không sai."
Đây toàn là lời khách sáo.
Bởi vì Trương Tam còn tưởng Lâm Nam vừa rồi nói câu đó là muốn nhận được lời tán dương của anh.
Ai ngờ Lâm Nam sau khi nghe Trương Tam khen, đưa hai tay lên xoa mặt, hắn không hiểu mình đã nói rõ như vậy rồi, vì sao Trương Tam thông minh như vậy vẫn không hiểu ý hắn, lẽ nào không phải để hắn nói rõ.
"Nói rõ thì nói rõ đi!"
"Ý của ta không phải vậy, ý tôi là..."
Sao mà còn chưa nói dứt lời thì lại bị cắt ngang.
Lần này là Lâm Tịch, "Anh, là vì em không cùng anh khen anh sao? Vậy em xin bổ sung ngay bây giờ."
"Em thấy lần đầu tiên gặp anh đã cảm thấy..."
"Thôi thôi thôi" Lâm Nam đưa tay ngăn lại.
"Chỗ này không tiện nói chuyện chính, chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi, món ăn sắp nguội cả rồi."
Cứ thế, không ai nói tiếp nữa, bắt đầu giờ ăn trưa.
Nhưng mà tâm lý Lâm Nam vẫn không thể tiêu tan.
"Nếu không nói hai người này có thể làm thầy trò, đều là kỳ hoa."
Lắc đầu, Lâm Nam không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ăn xong cơm rồi đi tính tiền.
Trương Tam thầy trò cũng không ngăn cản, an tâm tiếp tục ăn cơm, dù sao chút tiền lẻ này ai trả cũng vậy, không cần tranh giành.
Sau khi thanh toán xong, Lâm Nam thấy Trương Tam hai người còn phải một lúc nữa, thế là gọi video cho vợ mình.
Vì tối hôm qua không ngủ ngon giấc, lúc này Lư Miêu Miêu đang ở trường học nơi cô từng học để nghỉ ngơi trong căn hộ được phân cho giáo viên.
Cũng may Lâm Nam ba người ăn cơm trưa khá muộn, Lư Miêu Miêu đã nghỉ ngơi xong, bất quá còn đang tựa người trên tấm ván gỗ cứng không chịu dậy.
Bắt máy video của Lâm Nam.
"Lâm Nam, em đang định gọi điện cho anh đây, anh có cảm thấy giường ở nhà mình quá mềm không, nếu không chúng ta mua thêm một tấm phản cứng nữa đi."
Lâm Nam tự nhiên là ủng hộ vô điều kiện, cuối cùng hai người bàn nhau quyết định sẽ mua thêm ở khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh.
Chủ yếu là mấy phòng trong Thang Thần Nhất Phẩm đều đã có giường, khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh còn trống rất nhiều phòng, chọn lựa một cách tự nhiên mà đặt ở đó.
"Ừ, tối nay đợi anh tan làm sẽ đi chọn."
Sau khi ước định địa điểm xong, lại nói thêm mấy lời buồn nôn.
Cuối cùng đoạn video kết thúc bằng tiếng "mua", sau khi cúp máy video, tâm trạng Lâm Nam thật tốt.
Anh nói với Trương Tam hai người đang đứng đợi ở một bên: "Đi thôi! Về văn phòng luật."
Trên đường đi Lâm Nam thậm chí còn hát vu vơ.
Lâm Tịch thấy vậy bèn bước lên trước, "Anh, có chuyện gì mà vui vậy?"
Lâm Nam không thể tin là mình có thay đổi gì đó, quay đầu nhìn cô em mặt búng ra sữa.
"Có hả? Không có mà!"
Vừa nói, dưới chân cũng vô thức tăng nhanh tốc độ, thấy Lâm Nam đi xa, Lâm Tịch tự lẩm bẩm: "Chị dâu có ma lực gì vậy nhỉ?"
Trương Tam lúc này cũng đi theo sau.
"Ngây ra đó làm gì, về thôi!"
Cứ vậy, ba người lại trở về văn phòng Trương Tam.
Ban đầu Lâm Tịch còn có việc, nhưng Lâm Nam vẫn gọi cô cùng đến.
Ngồi quây quần bên bàn, Lâm Nam lấy từ trong giới chỉ ra tài liệu kỹ thuật liên quan đến máy quang khắc 0.5nm mà anh đã lấy ra từ trong ngực.
"Anh, trong ngực anh sao lại có nhiều giấy thế này!"
Nói xong liền định chạm vào, Lâm Nam không để ý, ngược lại Trương Tam quát lên bảo Lâm Tịch đừng động.
Thấy lão sư của mình mặt mày nghiêm nghị, Lâm Tịch liền thu lại móng vuốt.
Thấy hai người đều chờ đợi mình nói chuyện, Lâm Nam cũng không chần chừ.
"Buổi sáng tôi nói cũng không phải nói bừa, muốn chiếm tiện nghi từ chỗ Tiết Mẫn, mà là thật sự có pháp bảo chiến thắng, có thể giúp em thắng được vụ kiện này."
Trương Tam chỉ vào một chồng tư liệu trên bàn.
"Pháp bảo chiến thắng đó là nó sao?"
Thấy Lâm Nam gật đầu, Lâm Tịch lại vô thức đưa tay về phía chồng tư liệu trên bàn, lần này móng vuốt của cô trực tiếp bị Trương Tam vỗ lại.
"Đừng có động lung tung."
Không thèm để ý đến việc đồ đệ của mình đang mím môi, anh phối hợp nói chuyện cùng Lâm Nam.
Khi nghe được tài liệu trên bàn là về kỹ thuật máy quang khắc 0.5nm, Trương Tam đã hiểu ý đồ của Lâm Nam.
Đầu tiên, có nó, vụ kiện này chắc chắn sẽ thắng rồi!
Nguyên nhân mà Cực Quang khoa kỹ bị kiện đó là vì đã ăn cắp kỹ thuật máy quang khắc 1nm của người khác để bán cho người Uy Quốc.
Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần lấy ra kỹ thuật máy quang khắc 0.5nm thì cái tội danh này tự nhiên sẽ sụp đổ.
Vì tôi đã có kỹ thuật tiên tiến hơn, làm sao có thể còn thèm khát cái kỹ thuật lạc hậu của các người, trừ khi ăn no rồi không có chuyện gì làm.
Đến lúc đó giống như Trương Tam lúc trước, đám đông cư dân mạng tự nhiên sẽ biết hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng thời loại bỏ thành kiến mà nhìn nhận vấn đề.
Nói vậy, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì sẽ rõ oan khuất ở trong đó.
Thêm nữa dân tộc Hoa Hạ rất chán ghét Uy Quốc, việc kiện tụng muốn thua cũng khó khăn, có thể sẽ còn đào ra mối quan hệ giữa người Hoa mang kỹ thuật đi và người Uy Quốc.
Dù sao mọi chuyện chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt.
Còn việc Lâm Nam muốn giành quyền khống chế Cực Quang khoa kỹ, có thể thấy mưu đồ của anh không hề nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận