Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 203: Ủy thác người khác công ty quản lý

Chương 203: Ủy thác công ty khác quản lý
Nghe vậy, Tiết Mẫn rơi vào trầm tư, nàng không hiểu vì sao dạo gần đây liên tiếp có người nhắm vào cực quang khoa kỹ của mình. Thế nhưng giá cổ phiếu của nó rõ ràng một mực đang giảm mà!
"Chẳng lẽ có ẩn tình gì đó mà mình không biết, không đến mức vậy chứ! Nguồn tin tức của mình còn rộng hơn bọn họ nhiều."
Đáng tiếc, nguồn tin tức có rộng đến đâu cũng không thể điều tra ra được Lâm Nam.
Thấy Tiết Mẫn do dự, Trương Tam lập tức hỗ trợ phân tích lợi và hại: "Tiết nữ sĩ, việc này đối với ngươi mà nói, thậm chí là đối với tiên sinh của ngươi, đều là một món làm ăn kiếm lời không lỗ. Nếu là trước kia cực quang khoa kỹ, ngươi do dự thì ta không nói làm gì, nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần kiện cáo không thắng thì nó là một mớ hỗn độn, còn có gì mà phải do dự chứ."
Tiết Mẫn vẫn còn nghi vấn, hỏi dò: "Lâm Tịch, ta nói trước nha! Nếu ngươi thật sự cầm được cực quang khoa kỹ, vậy sau này Lâm gia không còn nửa xu quan hệ nào với ngươi đâu."
Lâm Tịch có sư phụ mình cùng Lâm Nam cam đoan nên không chút do dự đáp: "Ta xác định chỉ cần cực quang khoa kỹ, còn chuyện gia gia phải chia tài sản cho phụ thân ta thì ta một chút cũng không muốn."
Trong ánh mắt chờ mong của Trương Tam và Lâm Tịch, Tiết Mẫn bấm điện thoại của Lâm Diệu Đông.
Sau khi thuật lại tình hình hiện tại một lượt, Lâm Diệu Đông vui mừng khôn xiết.
Như vậy, chuyện tranh chấp gia sản giữa mình và cháu gái sẽ không xảy ra, quả thực là một chuyện tốt trên trời rơi xuống.
"Như vậy đi! Nói trên điện thoại không rõ ràng, đợi ta đến tận nơi rồi, hôm nay chúng ta giải quyết chuyện này luôn."
Thấy chồng mình trực tiếp cúp điện thoại, Tiết Mẫn cũng không biết nói gì cho phải, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất lạ, thậm chí còn cảm thấy việc này phía sau có bóng dáng của Lâm Nam.
Nhưng vì không nỡ từ chối sự nhiệt tình của Trương Tam nên nàng liền đem toàn bộ nghi ngờ của mình ném ra sau đầu.
"Tiết nữ sĩ, hôm nay nếu chuyện này thành, ta sẽ không lấy phí luật sư, sau này nếu các ngươi có kiện cáo muốn đánh thì cứ tới tìm ta (không miễn phí)."
Nói đến đây, Tiết Mẫn đưa ra thỉnh cầu: "Vậy Lâm gia chúng tôi có thể để chân thành luật sở của các người trở thành luật sư riêng không? Chỉ phục vụ cho riêng Lâm gia chúng tôi thôi."
Mặc dù biết mình nói có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nếu không nói ra Tiết Mẫn lại không cam lòng. Bởi vì nàng biết việc có được sự phục vụ của chân thành luật sở quan trọng như thế nào, ít nhất sẽ không để cho Lâm gia mỗi năm đổ xuống sông xuống biển một khoản lớn phí luật sư.
"Ờ, Tiết nữ sĩ, chân thành luật sở của chúng tôi không phải chỉ một mình ta quyết định, còn có Lâm đối tác nữa, cô cũng biết là anh ta không thiếu tiền, cho nên chắc chắn sẽ không đồng ý. Với lại, chúng ta có hợp tác là được rồi, không cần thiết phải thân mật như vậy, điều này tốt cho cả hai bên chúng ta."
Dù cho Tiết Mẫn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Trương Tam sẽ không đồng ý, nhưng thật sự bị từ chối vẫn có chút khó chịu. Nàng làm bà chủ đã lâu, hai ba mươi năm nay cơ hồ không có ai dám làm mất mặt nàng, nhưng ở chỗ Trương Tam lại bị sỉ nhục không ít lần.
"Đã như vậy thì thôi, hi vọng sau này còn có thể hợp tác lâu dài." Nói rồi, nàng liền cầm lên ly cà phê vị lạ mà mình thích nhất lên uống.
Mãi cho đến khi Lâm Diệu Đông đến, bốn người ngồi đối diện nhau quanh bàn, còn luật sư do Lâm Diệu Đông mang đến thì chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Mặc dù vị luật sư kia là người giỏi nhất mà tập đoàn Lâm gia có thể tìm ra được, nhưng so với Trương Tam thì không khác gì tiểu vu gặp đại vu.
Thấy nhân viên hai bên đã đến đầy đủ, Trương Tam lên tiếng giới thiệu từng người trước, rồi nói về hiệp nghị: "Lâm tiên sinh, đây là bản tuyên bố của đồ đệ ta, nó không muốn Lâm gia chia cho cha nó một nửa tài sản, chỉ cần cực quang khoa kỹ thôi.
"Đây là hai bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của cực quang khoa kỹ, các người chỉ cần ký tên vào là được, còn lại cứ giao cho tại hạ giải quyết."
Lâm Diệu Đông đương nhiên không tùy tiện ký hiệp nghị, sau khi để luật sư mình mang đến xem qua thì biết được y như những gì Lâm Nam đã nói.
Lâm Diệu Đông cùng Tiết Mẫn không chút do dự cầm bút lên.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi ký tên, Tiết Mẫn vẫn hỏi lại Lâm Tịch một lần: "Ký rồi coi như không được hối hận nữa đó, với lại lão gia tử bên kia cần ngươi phải nói rõ ràng, sau này dù lão gia tử có chia cho ngươi cổ phần của tập đoàn Lâm gia thì ngươi cũng phải chuyển nhượng hết lại cho ta đó."
"Không vấn đề gì."
Trương Tam cũng tiêm cho Lâm Diệu Đông một mũi thuốc an thần: "Lâm tiên sinh, hiệp nghị đều ở đây cả rồi, luật sư của ông cũng đã xem, cứ yên tâm đi, đồ đệ ta chỉ cần mỗi cực quang khoa kỹ thôi."
Cuối cùng Lâm Diệu Đông và vợ cùng với Lâm Tịch, ba người không biết đã ký bao nhiêu cái tên và điểm chỉ tay.
Khép lại trang giấy cuối cùng, nhìn tác phẩm của mình, Trương Tam hài lòng cực kỳ.
Rồi bắt tay Lâm Diệu Đông nói: "Lâm tiên sinh làm việc thật là sảng khoái, sau này hợp tác nhiều nhé."
"Chắc chắn rồi."
Lúc này Tiết Mẫn chỉ vào một bản hiệp nghị bên cạnh: "Trương luật sư, hình như ông bỏ sót gì đó thì phải."
Thấy vật đó, Trương Tam vội vàng đẩy nó đến trước mặt hai vợ chồng: "Ta đang định nói đây, vì cực quang khoa kỹ đã thuộc về đồ đệ ta rồi, việc kiện tụng tự nhiên không cần các người phải tốn kém nữa, cho nên hợp đồng này hết hiệu lực, tiền cọc ta sẽ sớm hoàn trả lại cho các người."
Nói rồi, Trương Tam trực tiếp bỏ nó vào máy hủy giấy.
Vợ chồng Lâm Diệu Đông liếc mắt nhìn nhau, cười tươi rói.
"Vậy đa tạ Trương luật sư, bất quá việc này có liên quan đến thanh danh của Lâm gia và phu nhân tôi, chỉ hy vọng Trương luật sư nhất định phải thắng nhé!"
Trương Tam khoát khoát tay, "Yên tâm đi! Không thua được đâu."
Nói rồi, Trương Tam liền tiễn vợ chồng Lâm Diệu Đông ra về.
Trở lại phòng làm việc của mình, Trương Tam nằm dài ra ghế: "Cuối cùng cũng thành rồi."
Lâm Tịch rót một ly nước đun sôi để nguội rồi đi đến chỗ Trương Tam: "Sư phụ, công ty thì đã lấy được rồi, thế nhưng mà ta chỉ tự tin mỗi việc làm luật sư thôi, chứ quản lý công ty thì ta chẳng biết gì cả, đến lúc đó mà bị thua lỗ thì làm sao đây?"
Nhận ly nước, uống một ngụm, nhưng tiếc là nước còn nóng quá nên đành phải đặt xuống: "Chuyện này thì con không cần phải lo, đầu tiên là vì đã có máy khắc quang 0.5nm này rồi thì việc thua lỗ không thể nào xảy ra được. Với lại, ta cũng cảm thấy con không phải là người có tài quản lý công ty, cho nên ta đã sớm nghĩ ra biện pháp cho con rồi."
Nói đến đây thì Trương Tam không nói nữa, chỉ tựa người ra thành ghế: "Lớn tuổi rồi, hai bên vai này của ta thi thoảng lại nhức mỏi."
Nghe vậy, Lâm Tịch liền tiến đến xoa bóp vai giúp Trương Tam: "Sư phụ, sau này nếu vai thầy bị mỏi thì cứ gọi con nha! Thủ pháp của con vẫn rất điêu luyện đó."
Ngay lúc Lâm Tịch chuẩn bị hỏi thêm về biện pháp kia là gì thì Trương Tam ngắt lời: "Khát nước khô cả họng rồi, nói chuyện thì đau họng, giá như ly nước sôi này có thể lập tức nguội đi thì tốt quá."
Chỉ tiếc, Trương Tam bình thường quá mức nuông chiều đồ đệ của mình, nên vừa mới nói yêu cầu thứ hai mà Lâm Tịch đã mặc kệ luôn.
Động tác xoa bóp vai cũng theo đó mạnh lên: "Đồ đệ ngốc nghếch, sư phụ đau họng thì đừng có nói nữa, hãy chú ý đến sức khỏe."
Sau đó nàng đi ra ngoài, dọn dẹp lại máy hủy giấy.
Trương Tam xấu hổ ho khan một tiếng: "Đồ nhi, con thật sự không muốn biết ta nghĩ ra biện pháp gì à?"
Lâm Tịch vừa dọn dẹp vừa thản nhiên nói: "Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết thôi sao? Con không vội, chỉ cần biết là vì tốt cho con là được rồi."
"Vậy ta nói mà con cũng nghe sao?"
"Không nghe."
Lúc này Trương Tam thật sự rất muốn nói biện pháp của mình, sau đó để Lâm Tịch khen một câu mình làm việc rất đáng tin cậy.
Nhưng Lâm Tịch đã sớm hiểu rõ Trương Tam, nên chẳng cho y cơ hội nào cả.
"Dù con không nghe thì ta cũng vẫn muốn nói, chúng ta có thể ủy thác công ty khác quản lý, nhân tuyển ta đều đã tìm được hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận