Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 71: Mua hai chi, Triệu Uy cùng Lư Miêu Miêu minh tinh bạn cùng phòng
Chương 71: Mua hai cây, Triệu Uy và Lư Miêu Miêu, bạn cùng phòng là minh tinh.
Sau khi làm xong những việc này, liền có thể chờ lấy đồ trang điểm hoàn thành. Bất quá việc chế tác cần ba ngày, đến lúc đó sẽ đưa đến tận tay Lư Miêu Miêu. Giao tiền xong, Lâm Nam chuẩn bị mang Lư Miêu Miêu rời đi, lại không ngờ bị Sở Yên Nhiên gọi lại.
"Di nói muốn cho ngươi ta mỗi người một thỏi son môi, không thể nuốt lời."
Vào văn phòng của Sở Yên Nhiên, nàng lấy ra 7 thỏi son môi độc đáo, đồng thời giới thiệu những thỏi son này đều chứa mười năm đương quy, thuộc loại dược hiệu phát huy đến cực hạn, đối với nữ giới còn có công hiệu điều kinh giảm đau, giá trị phi thường cao, hơn nữa chỉ cần bảo quản tốt, trong vòng một năm sẽ không có vấn đề gì.
Trong lúc Lư Miêu Miêu chăm chú lắng nghe, nàng đẩy son môi đến trước mặt nàng.
"Chọn một cái đi! Không phải di keo kiệt, một thỏi là giới hạn của ta."
Lúc này có một nhân viên cửa hàng đến tìm Sở Yên Nhiên có việc. Lúc ra ngoài, Sở Yên Nhiên nói: "Phía trên đã giới thiệu rất kỹ càng rồi, muội muội cứ từ từ chọn lựa, lát nữa ta quay lại cần ngươi cho ta đáp án đấy, nếu đã chọn được, thì mau mở ra dùng thử."
Nói xong, nàng giẫm giày cao gót rời đi.
Trong phòng, Lư Miêu Miêu đi tới lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng đưa mục tiêu vào hai thỏi son có hương vị khác nhau, còn nguyên liệu khác thì đều giống nhau. Một cái có thêm chút dâu tây, còn một cái có thêm chút đào mật, một cái màu hơi đỏ, cái còn lại màu hơi hồng.
Lư Miêu Miêu đều thích cả hai loại hương vị này, khó có thể chọn một trong hai, nên nàng quyết định giao quyền lựa chọn cho Lâm Nam.
"Lâm Nam, ngươi thích vị ô mai hay là vị đào mật hơn?"
"Hả, ta đều thích."
"Không, ngươi chỉ có thể thích một cái thôi."
Lâm Nam biết Lư Miêu Miêu đang lâm vào thế khó lựa chọn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là một yếu tố thiết yếu của đàn ông.
"Vậy nếu ta chỉ thích một cái thì có phần thưởng sao?"
"Đương nhiên là có rồi."
Nghe có phần thưởng, Lâm Nam lập tức chọn hương vị dâu tây.
Lư Miêu Miêu cũng không xoắn xuýt nữa, trực tiếp mở hộp ra, đồng thời xoay thỏi son lên, màu đỏ dâu tây đích thực phi thường quyến rũ. Lâm Nam thấy Lư Miêu Miêu hài lòng cất son môi đi, không khỏi nói: "Miêu Miêu, phần thưởng đâu?"
"Tối về ta nấu cơm cho ngươi thế nào?"
"Chẳng ra sao cả, ta sẽ làm cho ngươi, ta muốn phần thưởng khác, ví dụ như nếm thử son môi này có vị gì."
Lâm Nam cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, ai ngờ Lư Miêu Miêu lại xoay thỏi son lên lần nữa.
"Được thôi! Lần đầu tiên cho ngươi thử trước vậy."
Lâm Nam đầu đầy hắc tuyến nhận lấy son môi, sau đó đưa tay lên đặt trên đầu Lư Miêu Miêu, "Ta muốn thử mùi vị son môi trên môi ngươi."
Tiếp đó liền đem son môi tô lên môi Lư Miêu Miêu. Lúc này Lư Miêu Miêu cũng biết Lâm Nam có ý gì, dù khuôn mặt nhỏ đã ửng hồng nhưng cũng không từ chối.
Thấy môi vợ mình đỏ mọng, Lâm Nam còn chưa kịp cất son môi đi đã trực tiếp hôn lên. "Hương vị quả thực không tồi."
Ngay khi hai người đang đắm chìm trong nụ hôn, Sở Yên Nhiên đi vào. Nhìn thấy cảnh này, nàng che mặt, đồng thời lại hé mắt ra nhìn. "Ái chà chà, hai người làm gì ở chỗ ta thế này, thật là khó xử quá."
Lúc này Lâm Nam và Lư Miêu Miêu mới tách nhau ra, quay sang Sở Yên Nhiên đồng thời còn liếm liếm đôi môi hơi đỏ hồng.
"Son môi của cô quả thực không tệ, tôi muốn mua thêm một cái cho vợ tôi, cái vị đào mật này cũng rất ổn."
Lư Miêu Miêu thì cúi đầu, không dám nhìn ai.
Sở Yên Nhiên thở dài, đi lên trước cất năm thỏi còn lại vào. "Xem như nể tình tiểu muội muội với ta có duyên, ta đành nhẫn đau cắt thịt vậy, bất quá giá cả sẽ rất đắt đó."
Lâm Nam khoát tay, "Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ."
Sở Yên Nhiên không nói gì, lúc thanh toán xong thì nàng nhắc đến Châu Khả Nghiên. "Lâm Nam, ngươi là ông chủ của Khả Nghiên, có thể nói giúp, khuyên nhủ con bé về nhà xem sao, ba nó nhớ con bé lắm."
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên Châu Khả Nghiên và ba cô đã xảy ra chuyện gì bất đồng nên cô không dám tùy tiện ra mặt.
"Tôi sẽ chuyển lời giúp cô, còn việc cô ấy có về hay không tôi không dám đảm bảo, ở Thiên Ngu truyền thông Hỗ Thành tôi chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao thôi."
Trong ánh mắt u oán của Sở Yên Nhiên, Lâm Nam dẫn Lư Miêu Miêu xuống lầu.
"Miêu Miêu, ta từ chối khuyên Châu Khả Nghiên về nhà, chỉ chuyển lời của mẹ cô ấy thôi, em có thấy ta vô tình không?"
Tuy nhận của Sở Yên Nhiên chút ân huệ, Lư Miêu Miêu vẫn đủ lý trí. "Em hiểu, việc khó xử cả đôi bên thì mình không nên nhúng tay."
Hai người nhìn nhau, Lâm Nam không khỏi khen: "Miêu Miêu nhà ta đúng là thông minh, vậy về nhà có thể cho anh thử lại vị đào mật của son môi được không?"
"Không muốn."
Lư Miêu Miêu rụt tay mình từ trong tay Lâm Nam ra, bước nhanh rời đi, Lâm Nam đuổi theo ôm lấy cánh tay nàng.
"Thử một chút đi! Thử một chút đi mà!"
"Về nhà rồi nói."
Ngoài cửa tiệm đồ trang điểm thủ công của nhà họ Châu.
Một nữ sĩ xinh đẹp đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, kéo một người đàn ông đi vào bên trong.
Nữ sĩ vừa đi vừa nói: "Một bộ không đủ, có được hai bộ không, ta cùng anh mấy đêm cũng được mà."
Nói mà không nhìn đường, trực tiếp va vào một người phụ nữ đi ra phía trước. Mũ lưỡi trai bị đụng rơi, người phụ nữ chỉ quay đầu nói một câu 'đi đường không có mắt' rồi rời đi.
Triệu Uy vội vàng giơ bàn tay heo ăn mặn ra đỡ Vương Tiểu Oánh dậy, bị chiếm tiện nghi Vương Tiểu Oánh cũng không tức giận. Chủ yếu là bây giờ mình đang có việc cần nhờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Tiểu Oánh liền tiến vào giới giải trí, hình tượng thanh thuần ban đầu đã giúp nàng nhận không ít vai diễn, dù chỉ là vai phụ, nhưng cũng giúp cô tăng mấy chục vạn fan, còn có fan hậu viện hội, điều này khiến cô cảm thấy tiền đồ của mình vô lượng.
Vốn xuất thân không cao, nhận vai nhanh phất lên sau đó liền coi thường bạn bè trước kia, dần dần hướng giới minh tinh dựa sát vào. Càng dựa càng sát, xem như đem mình thật sâu chôn vào, nhiễm lên không ít thói xấu. Tiền lương cùng tích góp đều dốc hết vào nhưng căn bản không đủ thỏa mãn mình. Tiếp đó cô điên cuồng tìm đạo diễn xin vai, tự nhiên là không tránh khỏi loại giao dịch kia. Sau đó cứ thế kéo dài thành vòng tuần hoàn, giao dịch, đóng phim, kiếm tiền, mua 'mặt trắng'. Cuối cùng vì lười biếng, Vương Tiểu Oánh trực tiếp lược bỏ bước đóng phim kiếm tiền, trực tiếp lấy thân mình đổi lấy 'mặt trắng', sự nghiệp diễn xuất cũng hoàn toàn bỏ bê. Người ta luôn có lúc chán nản, trong giới giải trí lấy thân mình đổi không được 'mặt trắng' nữa, Vương Tiểu Oánh liền chuyển mục tiêu sang vòng phú nhị đại bên ngoài giới giải trí. Triệu Uy chính là người đầu tiên mà cô nhắm tới trong đám phú nhị đại, Vương Tiểu Oánh cũng không đòi tiền trực tiếp, cô muốn đến tiệm đồ trang điểm thủ công của nhà họ Châu để thăm dò thực lực kinh tế của hắn, rồi quyết định xem có nên ra tay với hắn hay không.
Về phần Triệu Uy, hắn chẳng hề bận tâm mục đích Vương Tiểu Oánh tiếp cận mình, chỉ cần được thỏa mãn là được. Bởi vì cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà.
Lúc này Lâm Nam và Lư Miêu Miêu đang làm nũng với nhau cũng đi tới cửa ra vào. Lư Miêu Miêu chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy người phụ nữ đeo khẩu trang kia đặc biệt giống bạn cùng phòng đại học của mình. Không chút do dự, nàng bước lên trước nói: "Tiểu Oánh? Là cậu sao?"
Từ khi nhiễm phải thói quen xấu, đã rất lâu không ai gọi cái tên này, Vương Tiểu Oánh vừa hưng phấn lại không khỏi có chút sợ hãi.
Sau khi làm xong những việc này, liền có thể chờ lấy đồ trang điểm hoàn thành. Bất quá việc chế tác cần ba ngày, đến lúc đó sẽ đưa đến tận tay Lư Miêu Miêu. Giao tiền xong, Lâm Nam chuẩn bị mang Lư Miêu Miêu rời đi, lại không ngờ bị Sở Yên Nhiên gọi lại.
"Di nói muốn cho ngươi ta mỗi người một thỏi son môi, không thể nuốt lời."
Vào văn phòng của Sở Yên Nhiên, nàng lấy ra 7 thỏi son môi độc đáo, đồng thời giới thiệu những thỏi son này đều chứa mười năm đương quy, thuộc loại dược hiệu phát huy đến cực hạn, đối với nữ giới còn có công hiệu điều kinh giảm đau, giá trị phi thường cao, hơn nữa chỉ cần bảo quản tốt, trong vòng một năm sẽ không có vấn đề gì.
Trong lúc Lư Miêu Miêu chăm chú lắng nghe, nàng đẩy son môi đến trước mặt nàng.
"Chọn một cái đi! Không phải di keo kiệt, một thỏi là giới hạn của ta."
Lúc này có một nhân viên cửa hàng đến tìm Sở Yên Nhiên có việc. Lúc ra ngoài, Sở Yên Nhiên nói: "Phía trên đã giới thiệu rất kỹ càng rồi, muội muội cứ từ từ chọn lựa, lát nữa ta quay lại cần ngươi cho ta đáp án đấy, nếu đã chọn được, thì mau mở ra dùng thử."
Nói xong, nàng giẫm giày cao gót rời đi.
Trong phòng, Lư Miêu Miêu đi tới lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng đưa mục tiêu vào hai thỏi son có hương vị khác nhau, còn nguyên liệu khác thì đều giống nhau. Một cái có thêm chút dâu tây, còn một cái có thêm chút đào mật, một cái màu hơi đỏ, cái còn lại màu hơi hồng.
Lư Miêu Miêu đều thích cả hai loại hương vị này, khó có thể chọn một trong hai, nên nàng quyết định giao quyền lựa chọn cho Lâm Nam.
"Lâm Nam, ngươi thích vị ô mai hay là vị đào mật hơn?"
"Hả, ta đều thích."
"Không, ngươi chỉ có thể thích một cái thôi."
Lâm Nam biết Lư Miêu Miêu đang lâm vào thế khó lựa chọn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là một yếu tố thiết yếu của đàn ông.
"Vậy nếu ta chỉ thích một cái thì có phần thưởng sao?"
"Đương nhiên là có rồi."
Nghe có phần thưởng, Lâm Nam lập tức chọn hương vị dâu tây.
Lư Miêu Miêu cũng không xoắn xuýt nữa, trực tiếp mở hộp ra, đồng thời xoay thỏi son lên, màu đỏ dâu tây đích thực phi thường quyến rũ. Lâm Nam thấy Lư Miêu Miêu hài lòng cất son môi đi, không khỏi nói: "Miêu Miêu, phần thưởng đâu?"
"Tối về ta nấu cơm cho ngươi thế nào?"
"Chẳng ra sao cả, ta sẽ làm cho ngươi, ta muốn phần thưởng khác, ví dụ như nếm thử son môi này có vị gì."
Lâm Nam cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, ai ngờ Lư Miêu Miêu lại xoay thỏi son lên lần nữa.
"Được thôi! Lần đầu tiên cho ngươi thử trước vậy."
Lâm Nam đầu đầy hắc tuyến nhận lấy son môi, sau đó đưa tay lên đặt trên đầu Lư Miêu Miêu, "Ta muốn thử mùi vị son môi trên môi ngươi."
Tiếp đó liền đem son môi tô lên môi Lư Miêu Miêu. Lúc này Lư Miêu Miêu cũng biết Lâm Nam có ý gì, dù khuôn mặt nhỏ đã ửng hồng nhưng cũng không từ chối.
Thấy môi vợ mình đỏ mọng, Lâm Nam còn chưa kịp cất son môi đi đã trực tiếp hôn lên. "Hương vị quả thực không tồi."
Ngay khi hai người đang đắm chìm trong nụ hôn, Sở Yên Nhiên đi vào. Nhìn thấy cảnh này, nàng che mặt, đồng thời lại hé mắt ra nhìn. "Ái chà chà, hai người làm gì ở chỗ ta thế này, thật là khó xử quá."
Lúc này Lâm Nam và Lư Miêu Miêu mới tách nhau ra, quay sang Sở Yên Nhiên đồng thời còn liếm liếm đôi môi hơi đỏ hồng.
"Son môi của cô quả thực không tệ, tôi muốn mua thêm một cái cho vợ tôi, cái vị đào mật này cũng rất ổn."
Lư Miêu Miêu thì cúi đầu, không dám nhìn ai.
Sở Yên Nhiên thở dài, đi lên trước cất năm thỏi còn lại vào. "Xem như nể tình tiểu muội muội với ta có duyên, ta đành nhẫn đau cắt thịt vậy, bất quá giá cả sẽ rất đắt đó."
Lâm Nam khoát tay, "Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ."
Sở Yên Nhiên không nói gì, lúc thanh toán xong thì nàng nhắc đến Châu Khả Nghiên. "Lâm Nam, ngươi là ông chủ của Khả Nghiên, có thể nói giúp, khuyên nhủ con bé về nhà xem sao, ba nó nhớ con bé lắm."
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên Châu Khả Nghiên và ba cô đã xảy ra chuyện gì bất đồng nên cô không dám tùy tiện ra mặt.
"Tôi sẽ chuyển lời giúp cô, còn việc cô ấy có về hay không tôi không dám đảm bảo, ở Thiên Ngu truyền thông Hỗ Thành tôi chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao thôi."
Trong ánh mắt u oán của Sở Yên Nhiên, Lâm Nam dẫn Lư Miêu Miêu xuống lầu.
"Miêu Miêu, ta từ chối khuyên Châu Khả Nghiên về nhà, chỉ chuyển lời của mẹ cô ấy thôi, em có thấy ta vô tình không?"
Tuy nhận của Sở Yên Nhiên chút ân huệ, Lư Miêu Miêu vẫn đủ lý trí. "Em hiểu, việc khó xử cả đôi bên thì mình không nên nhúng tay."
Hai người nhìn nhau, Lâm Nam không khỏi khen: "Miêu Miêu nhà ta đúng là thông minh, vậy về nhà có thể cho anh thử lại vị đào mật của son môi được không?"
"Không muốn."
Lư Miêu Miêu rụt tay mình từ trong tay Lâm Nam ra, bước nhanh rời đi, Lâm Nam đuổi theo ôm lấy cánh tay nàng.
"Thử một chút đi! Thử một chút đi mà!"
"Về nhà rồi nói."
Ngoài cửa tiệm đồ trang điểm thủ công của nhà họ Châu.
Một nữ sĩ xinh đẹp đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, kéo một người đàn ông đi vào bên trong.
Nữ sĩ vừa đi vừa nói: "Một bộ không đủ, có được hai bộ không, ta cùng anh mấy đêm cũng được mà."
Nói mà không nhìn đường, trực tiếp va vào một người phụ nữ đi ra phía trước. Mũ lưỡi trai bị đụng rơi, người phụ nữ chỉ quay đầu nói một câu 'đi đường không có mắt' rồi rời đi.
Triệu Uy vội vàng giơ bàn tay heo ăn mặn ra đỡ Vương Tiểu Oánh dậy, bị chiếm tiện nghi Vương Tiểu Oánh cũng không tức giận. Chủ yếu là bây giờ mình đang có việc cần nhờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Tiểu Oánh liền tiến vào giới giải trí, hình tượng thanh thuần ban đầu đã giúp nàng nhận không ít vai diễn, dù chỉ là vai phụ, nhưng cũng giúp cô tăng mấy chục vạn fan, còn có fan hậu viện hội, điều này khiến cô cảm thấy tiền đồ của mình vô lượng.
Vốn xuất thân không cao, nhận vai nhanh phất lên sau đó liền coi thường bạn bè trước kia, dần dần hướng giới minh tinh dựa sát vào. Càng dựa càng sát, xem như đem mình thật sâu chôn vào, nhiễm lên không ít thói xấu. Tiền lương cùng tích góp đều dốc hết vào nhưng căn bản không đủ thỏa mãn mình. Tiếp đó cô điên cuồng tìm đạo diễn xin vai, tự nhiên là không tránh khỏi loại giao dịch kia. Sau đó cứ thế kéo dài thành vòng tuần hoàn, giao dịch, đóng phim, kiếm tiền, mua 'mặt trắng'. Cuối cùng vì lười biếng, Vương Tiểu Oánh trực tiếp lược bỏ bước đóng phim kiếm tiền, trực tiếp lấy thân mình đổi lấy 'mặt trắng', sự nghiệp diễn xuất cũng hoàn toàn bỏ bê. Người ta luôn có lúc chán nản, trong giới giải trí lấy thân mình đổi không được 'mặt trắng' nữa, Vương Tiểu Oánh liền chuyển mục tiêu sang vòng phú nhị đại bên ngoài giới giải trí. Triệu Uy chính là người đầu tiên mà cô nhắm tới trong đám phú nhị đại, Vương Tiểu Oánh cũng không đòi tiền trực tiếp, cô muốn đến tiệm đồ trang điểm thủ công của nhà họ Châu để thăm dò thực lực kinh tế của hắn, rồi quyết định xem có nên ra tay với hắn hay không.
Về phần Triệu Uy, hắn chẳng hề bận tâm mục đích Vương Tiểu Oánh tiếp cận mình, chỉ cần được thỏa mãn là được. Bởi vì cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà.
Lúc này Lâm Nam và Lư Miêu Miêu đang làm nũng với nhau cũng đi tới cửa ra vào. Lư Miêu Miêu chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy người phụ nữ đeo khẩu trang kia đặc biệt giống bạn cùng phòng đại học của mình. Không chút do dự, nàng bước lên trước nói: "Tiểu Oánh? Là cậu sao?"
Từ khi nhiễm phải thói quen xấu, đã rất lâu không ai gọi cái tên này, Vương Tiểu Oánh vừa hưng phấn lại không khỏi có chút sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận