Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 62: Tham quan biệt thự, Lưu Tư Ngữ yêu bát quái

Trên đường đi, Lâm Nam không ngớt lời khen Lư Miêu Miêu mặc đồ đẹp: "Miêu Miêu, y phục đẹp như vậy sao trước đây em không mặc?" Lư Miêu Miêu cũng kiêu ngạo đáp: "Đây là bộ đắt nhất của mùa này, bình thường em đâu có nỡ mặc." Lâm Nam quyết định ngày mai sẽ đưa bà xã đi lấp đầy tủ quần áo, với lại Châu Khả Nghiên đã cho hắn vị trí, tiện đường đến đặt may đồ trang điểm. Chiếc Panamera không gặp bất kỳ trở ngại nào khi tiến vào khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh. Đây không phải lần đầu tiên Lư Miêu Miêu đến đây, nhưng là lần đầu được xe đưa đón trực tiếp đến biệt thự số 001, nên cô không hiểu rõ tình hình bên trong lắm. Đến khi xe dừng lại, Lư Miêu Miêu mới phát hiện mình đang ở trong gara, bên trong còn có một chiếc xe thể thao màu sắc rực rỡ bắt mắt. "Lâm Nam, không phải muốn đi nhà Lưu Tư Ngữ sao? Đây là chỗ nào?" Lâm Nam dẫn Lư Miêu Miêu lên, "Lần trước chẳng phải ta đã nói nhà ta ở Ngô Đồng Vịnh cũng có biệt thự sao? Đây là nó, thấy còn sớm nên ta đưa em tới xem trước." Thật ra Lâm Nam cũng không quen thuộc biệt thự này lắm, sau khi để Lư Miêu Miêu ghi lại dấu vân tay thì cả hai cùng nhau đi tham quan. Không đi thang máy, khi hai người đang đi trên cầu thang xoắn ốc, Lư Miêu Miêu nhìn sang vị trí trống trải trên tường nói: "Nhà Lưu Tư Ngữ có treo một bức ảnh rất lớn, hình như là..." Lâm Nam cũng đã xem phim truyền hình, những chỗ thế này thường treo ảnh của nam nữ chủ nhân. Biết Lư Miêu Miêu tò mò, Lâm Nam bèn mở miệng nói: "Là ảnh tân hôn đó! Đừng nóng vội, đến lúc đó chúng ta cũng làm một tấm, khó tưởng tượng được em mặc áo cưới sẽ đẹp thế nào." Lâm Nam vốn muốn hỏi khi nào thì có thể tổ chức hôn lễ, nhưng không biết Lư Miêu Miêu đang nghĩ gì, nên định sau khi gặp cha mẹ mình sẽ nói, xem xét chỗ nào phù hợp để tổ chức. Lư Miêu Miêu không trả lời mà đi lên ban công tầng hai, nơi này có chỗ nướng và nghỉ ngơi, liếc nhìn ra xa, màu xanh của cỏ và mặt hồ đập vào mắt. Phải nói là rất hiếm khi có thể thấy cảnh sắc như thế này trong thành phố. Khi ở Tô Hàng, Lư Miêu Miêu từng ở nông thôn một thời gian, nên cô không hề kháng cự với những nơi như thế này. Hai tay cô chống lên lan can, nhắm mắt hưởng thụ làn gió mát thổi qua mặt, tóc bay nhẹ nhàng. Lâm Nam lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này. Sau đó hắn bỏ điện thoại vào túi, áp sát vào sau lưng vợ, hai tay nắm lấy đôi tay thon dài của nàng: "Nếu thích chỗ này, vậy chúng ta chuyển đến đây ở thì sao?" Lư Miêu Miêu quay người lại đối diện với Lâm Nam. "Được không? Vậy bình thường chúng ta đi làm ở bên kia, cuối tuần mới đến đây ở được chứ?" "Tùy em." Nghe vậy, Lư Miêu Miêu nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Nam, rồi vòng tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào ngực hắn: "Anh tốt thật." Lâm Nam cũng một tay ôm lấy cô vào lòng, tay còn lại xoa nhẹ mái tóc dài của nàng, hưởng thụ sự tĩnh lặng này. Tiếp đó, hai người cùng nhau lựa chọn phòng, rồi nắm tay đi đến biệt thự số một. Dù nằm trong cùng một khu, nhưng khoảng cách giữa các biệt thự khá xa, cả hai phải đi gần mười phút mới đến nơi. Bên biệt thự số một thì lại rất ồn ào, khác hẳn với vẻ âm u tĩnh mịch bên chỗ Lâm Nam. Dĩ nhiên không phải nhà Lưu đông người, mà là do có vệ sĩ, bảo mẫu và tài xế. Hai người còn chưa tới cửa đã có người ra đón. Chủ yếu là do Lưu lão gia đã dặn hôm nay có khách nhân quan trọng đến, nên Lưu quản gia đã canh ở cửa từ sớm. Lưu quản gia cũng xem như là người cũ của nhà họ Lưu, ông từng gặp Lư Miêu Miêu hai lần. Ông nhiệt tình tiến đến: "Lư tiểu thư và vị tiên sinh đây, lão gia và tiểu thư đã đợi sẵn ở đại sảnh rồi, tôi sẽ dẫn hai người vào." Hai người đi theo phía sau, Lư Miêu Miêu nhỏ giọng nói vào tai Lâm Nam: "Lâm Nam, mình đến ăn cơm có nên mang chút đồ không?" "Không cần đâu, đồ bình thường người ta không thèm, còn đồ quý giá thì anh lại không nỡ." Ngẫm lại cũng đúng. Trong đại sảnh, Lưu Tư Ngữ và Lưu Vũ đều đã có mặt, Lưu lão gia thì ngồi ở vị trí chủ tọa. "Gia gia, vị bằng hữu này của muội muội rốt cuộc là ai vậy, mà phải để ông tự mình ra chờ thế?" Nghe vậy, sắc mặt của Lưu lão gia lập tức thay đổi. "Tiểu Vũ, con cứ luôn có cái kiểu mắt cao hơn đầu, luôn cho rằng nhà họ Lưu là nhất, xem thường người khác. Giang hồ đâu chỉ có chém chém giết giết, còn là đối nhân xử thế, không tự kết giao nhân mạch thì sao ta yên tâm giao nhà họ Lưu cho con được!" Nói xong, ông ho khan vài tiếng, Lưu Tư Ngữ đành phải tiến lên giúp ông thuận khí. "Tiểu Vũ, ta cho con biết, vị khách đến hôm nay còn tài giỏi hơn cả Quan Thiên Xuyên, địa vị có lẽ cũng lớn hơn, dù là bạn của muội muội con thì con cũng phải nắm bắt cơ hội kết giao cho tốt." Vừa dứt lời, quản gia đã dẫn theo Lâm Nam và Lư Miêu Miêu vào. Lưu lão gia đích thân đứng lên nghênh đón, Lư Miêu Miêu gọi một tiếng "Lưu gia gia" rồi bị Lưu Tư Ngữ kéo đi từ tay Lâm Nam. Lôi kéo Lư Miêu Miêu, Lưu Tư Ngữ nói: "Gia gia cứ nói chuyện đi, con dẫn Miêu Miêu lên lầu, ăn cơm thì gọi chúng con." Lưu lão gia biết hai người có quan hệ rất tốt nên không cản, mà lại quay sang giới thiệu Lưu Vũ với Lâm Nam. Ai ngờ Lưu Vũ liền tiến lên bắt tay Lâm Nam. "Lần trước còn nói sẽ cùng nhau tụ tập, không ngờ lại gặp nhau nhanh vậy." Lưu lão gia không thể tin được, vừa nãy còn nói cháu mình không biết kết giao, không ngờ lại bị vả mặt như vậy. "Tiểu Vũ, hai đứa quen nhau sao?" Lưu Vũ cũng không ngờ người mà gia gia mình nhắc đến lại là Lâm Nam: "Gia gia, lần trước con đột phá ám kình cùng Từ Binh bọn họ đi ăn, Lâm Nam cũng có ở đó, với lại huynh đệ Lâm Nam cũng mua biệt thự số ba ở đây, lần trước về nhà lại tình cờ gặp nhau nên hai người cũng biết nhau thôi." "Thật là khéo." "Chờ một chút, cậu mua biệt thự số ba?" Lâm Nam gật đầu, sắc mặt Lưu lão gia hơi sầm xuống. "Ông già này không có gì hay ho, căn biệt thự ở Ngô Đồng Vịnh này cũng coi là một món, tại vì vị trí này đẹp, lần này vốn định tặng cho cậu một căn coi như quà gặp mặt, giờ thì có lẽ cậu coi thường mất." Lâm Nam chỉ cười cười: "Cha mẹ tôi đều ở gia tộc rồi, Hỗ Thành chỉ có mình tôi và Miêu Miêu thôi, sau này có thể qua lại ở cùng cũng đỡ cô đơn, không cần chuẩn bị quà cáp làm gì." Nghe vậy, Lưu lão gia lại hưng phấn: "Đừng đứng đây nữa, nhanh ngồi xuống nếm thử trà lão già này pha, cơm trưa đang chuẩn bị, tôi đích thân lựa chọn nguyên liệu, đầu bếp từng là ngự trù đấy, tin là cậu nhất định sẽ thích." Trên lầu, Lưu Tư Ngữ và Lư Miêu Miêu nằm trên chiếc giường lớn màu hồng phấn. "Miêu Miêu, chị nói cho em biết, Lâm Nam của em có thể nói là phải giữ chặt, sau này chị còn phải nhờ cậy vào bắp đùi của em đó." "Có liên quan gì sao?" Lưu Tư Ngữ xoay người ngồi trên người Lư Miêu Miêu, hai tay giữ chặt tay nàng: "Ý chị là lão công của em là chân long đó, tương lai cả nhà họ Lưu này còn phải nhờ anh ấy che chở, nên chị cũng cần ôm chặt lấy bắp đùi của em." Nói đến đây, Lưu Tư Ngữ đột nhiên buôn chuyện: "Mà hai em bây giờ có hay chưa? Anh ấy là hóa kình cường giả, mạnh mẽ lắm có phải không?" "Chuyện gì? Chị có thể nói thẳng ra được không, chị đè lên người em ngứa quá." Lưu Tư Ngữ vội vàng đứng lên: "Là chuyện giữa đàn ông và phụ nữ đó, nghe nói không làm thì tình cảm vợ chồng sẽ nhạt đấy." Lư Miêu Miêu biết Lưu Tư Ngữ nói gì, mặt cô đỏ bừng lên: "Bọn em mới đăng ký được bao lâu, nhanh vậy sao, với lại tụi em đang bồi dưỡng tình cảm, sẽ không nhạt đâu." Lưu Tư Ngữ tức giận, lấy tay véo vào ngực Lư Miêu Miêu một cái: "Em đúng là đồ ngốc!" Lư Miêu Miêu cũng không chịu thua, hai người lập tức đùa giỡn trên giường, xuân quang thoắt ẩn thoắt hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận