Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 139: Ta có thể sờ sờ sao? Hoắc Quân Di cùng Hàn Hương Như trở thành bằng hữu

Chương 139: Ta có thể sờ soạng sao? Hoắc Quân Di cùng Hàn Hương Như trở thành bạn bè
Nửa giờ sau, Lâm Nam thở không ra hơi, còn Lư Miêu Miêu đã đứng yên tại chỗ.
"Lâm Nam hết chạy nổi rồi, hôm nay cứ thế thôi đi!"
Lâm Nam nhìn Lư Miêu Miêu, trên mặt cô lấm tấm mồ hôi, tóc dài dính bết vào da, chậm rãi bước đến gỡ tóc cô xuống.
"Ta đã kéo ngươi chạy thêm mười phút rồi đó! Chẳng qua tại dạo này ngươi không luyện tập thôi, đợi thêm hai ngày nữa khi thân thể ngươi quen rồi sẽ ổn thôi."
Sau đó, anh nắm lấy bàn tay nhỏ hơi ẩm ướt, rõ ràng là tay cô cũng đang đổ mồ hôi.
Lư Miêu Miêu cũng cảm thấy mình thế này là không ổn, liền kéo Lâm Nam để mượn sức, chạy thêm gần mười phút nữa.
Nghe thấy cách đó không xa có một quán ăn sáng, cô nói, "Lão bà, anh thật là giỏi."
"Chờ em một lát, mua xong điểm tâm chúng ta sẽ về."
Lư Miêu Miêu quay người, hai tay đặt trên đùi, chờ Lâm Nam mua xong bữa sáng quay lại, cô mới dần thở chậm lại được.
Ban đầu, thân thể có chút khó chịu, nhưng bây giờ thì lại vô cùng thoải mái.
Hai người sánh vai vào cửa, Hàn Hương Như vừa mới thức dậy.
"Chị Miêu Miêu, anh rể, hai người đi chạy bộ đó hả?"
"Đúng rồi đó! Em muốn đi cùng vào ngày mai không?"
Nhưng nghĩ đến Hàn Hương Như thời gian eo hẹp, còn nhiều nhiệm vụ nặng, thôi thì để cô ngủ thêm một lát vẫn tốt hơn, sau này có nhiều thời gian để chạy.
"Thôi, em cứ ngủ đủ giấc là quan trọng nhất."
Nói xong, Lư Miêu Miêu liền đi tắm.
Lâm Nam chào Hàn Hương Như ăn điểm tâm, tuy anh không đổ mồ hôi nhưng vẫn đi rửa mặt qua một chút.
Lần này, Lư Miêu Miêu mặc một bộ quần áo thể thao bước ra.
Hàn Hương Như đang uống sữa đậu nành nói, "Chị Miêu Miêu, cái bộ đồ chị mặc lên lớp nhìn hơi lạ nha!"
Lư Miêu Miêu kéo khóa áo lên, chỉnh lại vạt áo,
"Hôm nay không có lên lớp, trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, cũng không đến mức phải ăn mặc quá cứng nhắc."
"Ôi chao, đáng tiếc em không được đi, lát nữa về nhớ cho em xem ảnh nha."
Lời này bị Lâm Nam nghe thấy.
"Lão bà, hôm nay anh cũng không có việc gì, hay là cùng em đến trường học chơi nhé?"
"Được đó anh!"
Lư Miêu Miêu cầu còn không được, chủ yếu là cô không muốn ở một mình trong văn phòng, cô cũng không quen biết ai, đang lo không có ai nói chuyện khi ở một mình ngoài sân tập.
Cứ thế, ba người sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Nam chở hai cô, đầu tiên đưa Hàn Hương Như đến Nhất Trung Hỗ Thành, sau đó mới chở Lư Miêu Miêu đến Đại học Hỗ Thành.
Hàn Hương Như nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng vô cùng hâm mộ cuộc sống của hai vợ chồng Lâm Nam.
Đồng thời tự nhủ phải cố lên.
"Hàn Hương Như bây giờ hãy nghiêm túc học tập đi, sau này cũng phải được như anh rể, có tài chính tự do, mỗi ngày muốn làm gì thì làm."
Nếu Lâm Nam nghe được điều này chắc chỉ có thể cười trừ, anh không phải do học tập chăm chỉ mà có được tự do tài chính, chỉ là nhờ gặp may mắn mà thôi.
Hàn Hương Như còn chưa vào trường thì đã thấy Hoắc Quân Di từ một chiếc xe Bentley bước xuống.
Ở Nhất Trung Hỗ Thành không có quy định nghiêm ngặt về trang phục.
Hôm nay Hoắc Quân Di mặc một chiếc váy lụa trắng dáng yếm cùng với áo sơ mi có đường viền cổ.
Nhìn cô không hề giống một nữ sinh trung học 18 tuổi, mà ngược lại như một nữ hoàng.
Thực ra Hàn Hương Như và cô không quen thân cho lắm, chỉ mới nói vài câu, lúc đó cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng.
Nhưng mỗi khi thấy cô ấy nói chuyện với mọi người xung quanh, lại cảm thấy cô ấy là một cô gái rất hoạt bát và dễ gần.
Nhìn Hoắc Quân Di từng bước đi về phía mình, Hàn Hương Như không khỏi cảm thán, "Người với người thật là khác nhau mà! Người ta 18 tuổi thì xinh đẹp gọn gàng, còn mình 18 tuổi thì chẳng khác nào đồ nhà quê."
Vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ đi thẳng vào trong, không ngờ lại dừng lại trước mặt Hàn Hương Như.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô ấy, sau đó cô ấy còn nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai thì nói tiếp.
Hàn Hương Như chỉ tay vào mũi mình, "Tôi sao?"
Hoắc Quân Di gật đầu.
Vừa lúc còn có chút thời gian trước khi vào tiết, Hàn Hương Như cũng không vội, liền cùng Hoắc Quân Di đi đến bồn hoa của trường.
Ở khoảng cách gần, Hàn Hương Như nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, cùng đôi chân dài thẳng tắp và bóng loáng được bao bọc trong đôi tất.
Không hiểu sao cô buột miệng một câu, "Tôi có thể sờ một chút được không?"
"?"
Hàn Hương Như lập tức che miệng lại, "Xin lỗi nha, tôi đang nói linh tinh đó, cô hãy xem như tôi vừa nói là đánh rắm đi, không đúng, công chúa không thể dùng những từ ngữ bất nhã như vậy."
Thấy Hàn Hương Như đang tự nói một mình, Hoắc Quân Di khúc khích cười.
Những người giàu có thường cô đơn, cô ấy không có nhiều bạn bè, cho nên rất ít khi gặp những người thú vị như Hàn Hương Như.
"Cậu vậy mà lại cười, thật là xinh đẹp, bởi vì người ta nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ đó, sau này cậu nên cười nhiều hơn nha."
Hoắc Quân Di thu lại vẻ mặt, "Đừng cười nữa, hôm nay tôi tìm cậu là có chuyện chính sự."
Nghe xong những lời này, Hàn Hương Như lập tức nghiêm túc đứng thẳng, túi xách sau lưng còn nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã làm Hoắc Quân Di bật cười lần nữa.
"Khụ khụ."
"Hôm nay tôi đến để nói lời xin lỗi với cậu."
"Thật sự xin lỗi."
"Ngày hôm qua đã để Phương Vân vu oan cho cậu là do tôi sai khiến, đó là lỗi của tôi."
Tuy rằng Hoắc Quân Di không quan tâm đến cái nhìn của Hàn Hương Như về mình, nhưng cuối cùng vẫn mong cô ấy chấp nhận lời xin lỗi của mình.
Thấy Hàn Hương Như sắc mặt ngưng trọng, Hoắc Quân Di dường như đã đoán ra câu trả lời.
"Mặc dù cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng tôi đảm bảo sau này sẽ tránh xa cậu ra, sẽ không làm phiền cậu nữa, cũng như vậy, nếu cậu có gì cần tôi giúp đỡ, trong khả năng của tôi thì tôi sẽ giúp cậu."
Thật ra, ngay từ đầu, khi Hàn Hương Như nghe chuyện hôm qua là do cô ấy sai khiến, trong lòng cô ấy có chút tức giận.
Nhưng cô ấy đã chân thành xin lỗi, hơn nữa chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến mình, thậm chí còn gián tiếp để Mục Nghiên quen biết Lâm Nam, từ đó cứu chữa Mục Thái, hàng loạt chuyện đều có nhân quả cả.
Nghĩ thông suốt được những điều này thì cũng chẳng còn gì phải tức giận nữa.
Hoắc Quân Di nói xong những lời đó, thấy Hàn Hương Như vẫn không nói gì thì định rời đi.
Thấy thế, Hàn Hương Như vội vàng kéo tay cô ấy lại.
"Trơn quá à."
Dường như không quen có người sờ vào mình, Hoắc Quân Di lập tức rút tay mình ra.
Cảm nhận được cảm giác trơn bóng vừa vuột khỏi tay, Hàn Hương Như tiếc nuối nói, "Tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng tôi có một điều kiện."
Hoắc Quân Di thật cao hứng, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, "Cậu cứ nói điều kiện đi! Chỉ cần trong khả năng của tôi là được."
"Hí hí hí."
"Để tôi sờ soạng một chút."
Hoắc Quân Di còn trẻ mà đã có chút thành tựu trong cơ nghiệp của gia đình, sao có thể bị những bạn bè cùng trang lứa dọa sợ, hơn nữa đây còn là một cô gái giống mình.
Cô ấy nhắm mắt lại, "Tùy ý sờ đi."
"Ừm? Phong cách không đúng rồi, lẽ ra không phải nên từ chối sao?"
Thật ra, Hàn Hương Như cũng không thực sự định sờ, nhưng mà cơ hội tốt như vậy thì không sờ một cái thì quả là uổng phí.
Cô ấy sờ soạng trên đùi Hoắc Quân Di hai cái, việc này khiến Hoắc Quân Di hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó, cô ấy cảm thấy có ai đó đang nắm lấy tay mình.
Mở mắt ra thì thấy Hàn Hương Như, cô ấy muốn rút tay mình lại nhưng lại bị cô ấy nắm chặt lấy.
"Hôm nay sờ soạng cậu rồi, sau này cậu sẽ là người của tôi, đi thôi, chúng ta cùng nhau lên lớp."
Nói xong, cô kéo tay Hoắc Quân Di đi về hướng khu học đường.
Trên đường, Hoắc Quân Di nói một câu, suýt chút nữa làm Hàn Hương Như té nhào.
"Tôi không phải là người đồng tính, nếu như cậu nói thế, tôi sẽ tìm cho cậu người giỏi nhất, cứ tin vào thực lực của tôi, nhất định có thể tìm được."
Hàn Hương Như lập tức vứt tay cô ấy ra, "Cậu mới là người đồng tính đó, tôi hướng về giới tính hoàn toàn bình thường nha!"
"Sau này tôi sẽ tìm một người giống như anh rể tôi, vừa có tiền vừa có nhan sắc, thân thể khỏe mạnh, một chưởng có thể đập nát cả cái bàn."
Lúc này, tiếng chuông vang lên, Hàn Hương Như lập tức gác lại mộng tưởng về người chồng tương lai, chạy vội về hướng khu học đường.
Cô vẫn không quên quay đầu lại nói: "Hoắc Quân Di, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là bạn bè."
Bạn cần đăng nhập để bình luận