Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 58: Tỷ thí, nhặt chỗ tốt ngàn năm linh dược

"Tiểu tử ngươi cũng đừng có nói lung tung, đồ của ta ở đây đều là độc nhất vô nhị." Nói xong liền giật lấy cái bình sứ men thanh hoa trong tay Trịnh Bản Nghiệp. "Các ngươi muốn mua thì mua, không mua thì đi, nếu tới đập phá quán ta cũng không chiều." Vẫn không quên khoe một ít cơ bắp của mình. Trịnh Bản Nghiệp bên này vội vàng, "Lão bản đừng nóng, huynh đệ ta không hiểu chuyện, giờ sẽ quét thẻ trả tiền." Lâm Nam lại một lần nữa đẩy tay đưa thẻ trở về, việc này làm cho Trịnh Bản Nghiệp có chút tức giận. Thấy hắn muốn nói gì, Lâm Nam lập tức nhanh một bước, "Lão bản người quang minh chính đại không nói mờ ám, bình sứ men thanh hoa này đích xác là đồ cũ không tệ, nhưng phần trên thì lại là đồ giả, thuộc về sản phẩm công nghệ hiện đại, đúng không?" Không đợi Lý Tế Trung phản bác, Lâm Nam tiếp tục nói: "Không chỉ có tì vết của sản phẩm công nghệ hiện đại rõ ràng, mà chữ ký bên dưới đáy bình sứ men thanh hoa lại là Đại Minh, công nghệ thì lại là thời nhà Thanh..." Liên tiếp nêu ra mấy chỗ chứng minh bình sứ men thanh hoa là giả. Trịnh Bản Nghiệp ở bên cạnh đã ngây người, nghe Lâm Nam nói đạo lý rõ ràng, mà bản thân hắn đến một chỗ tùy ý cũng không nhìn ra. "Chẳng lẽ ta thật sự không thích hợp với con đường đồ cổ này sao?" Mặc dù nói âm thanh rất nhỏ, nhưng Lâm Nam vẫn nghe thấy. "Ngươi nói đúng, ngươi nên quay về làm việc cho tốt mới là đúng đắn." Lão bản bên này đã giận tím mặt. "Tiểu tử ta thấy ngươi là đang nói bừa đấy à! Đừng tưởng rằng đọc vài cuốn tiểu thuyết giám bảo mà đã cho mình là chuyên gia, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì cùng ta so cao thấp thế nào, ta vào nghề 30 năm, chỉ cần ngươi hơn ta thì ta sẽ thừa nhận ngươi là người chuyên nghiệp." Trịnh Bản Nghiệp nói: "Huynh đệ, kỹ thuật giám bảo của lão bản so với ta còn giỏi hơn nhiều." Để cho Trịnh Bản Nghiệp nhận rõ mình không phải người làm trong ngành giám bảo, quay về giúp mình quản lý công ty cho tốt, Lâm Nam quyết định đáp ứng lão bản tỷ thí, để hắn hoàn toàn hết hy vọng. "Vậy nếu ngươi thua thì sao?" Lý Tế Trung nói thẳng: "Nếu ta thua thì để ngươi tùy ý chọn một món đồ báu trong cửa hàng." "Một lời đã định, ngươi nói so cái gì đi!" Lão bản thấy Lâm Nam lọt vào bẫy mình, bèn nói: "Hai ta mỗi người chọn một món đồ cổ ở trong cửa hàng này, ai giá trị tăng lên nhiều hơn thì coi như người đó thắng, vừa vặn mọi người ở đây đều biết Chương Thiên Phàm ở ngay trên phố này, để ông ấy đến định giá hai món đồ cổ của chúng ta, thế nào?" Nghe vậy, Trịnh Bản Nghiệp ngược lại là lên tiếng trước. "Lão bản, đồ trong cửa hàng của ông giá cả chắc chắn ông rõ ràng, như vậy thì không công bằng cho huynh đệ của tôi quá!" Lý Tế Trung khinh thường nhìn về phía Lâm Nam, "Thế nào, còn muốn so nữa không? Nếu so thì ta sẽ cho người mời Chương Thiên Phàm đại sư tới, nếu ngươi không có lòng tin thắng được ta thì mau cút đi! Đừng quấy rầy ta làm ăn." "So!" Nghe vậy, Lý Tế Trung trực tiếp gọi đàn em, "Đi mời Chương Thiên Phàm đại sư tới." Thấy đàn em rời đi, ông ta đưa tay ra hiệu Lâm Nam có thể bắt đầu chọn đồ. "Nói trước nhé! Đồ ngươi chọn khi Chương đại sư định giá nhất định phải dựa theo giá gốc mà mua lại." Lâm Nam cười cười biểu thị đồng ý, đồng thời bắt đầu hành trình tìm bảo vật. Lý Tế Trung bên này đã sớm có mục tiêu, trong cửa hàng đồ cổ của ông ta có không ít, nhưng thứ thực sự đáng tiền thì không có mấy món. Trong đó trân quý nhất đơn giản là một cái ấm trà không hề bắt mắt, đó là bảo bối lưu truyền từ trong cung năm xưa, bây giờ đang ở trong tay ông ta để dùng, mỗi ngày ông ta phải dùng nó để pha trà uống. Chỉ cần cầm được nó, cuộc tỷ thí này nhất định có thể thắng, đến lúc đó còn có thể bán thêm một món đồ cổ, nghĩ vậy Lý Tế Trung liền thấy vui vẻ. Lâm Nam bên này đi một vòng xuống cũng chỉ thấy ba món đồ thật sự là bảo bối, nhưng năm tháng đều chưa lâu, bản thân giá trị so với giá Lý Tế Trung bán còn thấp hơn, cho nên Lâm Nam không chọn. Lúc này Lâm Nam chú ý đến cái ấm trà trên tay Lý Tế Trung, vừa định đi qua cầm. "Tiểu tử, ta chọn xong rồi, đó là cái ấm trà trong tay ta." Lâm Nam cũng không tiếp tục tới gần, "Lão bản, cái ấm trà này của ông không hề đơn giản!" Lý Tế Trung kiêu ngạo ngẩng đầu. "Xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng có mắt nhìn đấy, nhưng ngươi vẫn nên nhanh chóng tìm của mình đi!" Nói xong ông ta lại tu ừng ực một ngụm trà. Lâm Nam lại đi một vòng vẫn không thu hoạch gì, "Sơ suất quá, trong tiệm này cái đắt nhất là cái ấm trà của ông ta, xem ra lần này muốn thua rồi." Lúc này một cái hộp gỗ thu hút mắt Lâm Nam. Thấy Lâm Nam vuốt ve cái hộp gỗ, Lý Tế Trung cảm thấy Lâm Nam thực sự có bản lĩnh. Ngoài cái ấm trà thì cái hộp gỗ này đích thực là món đồ trân quý thứ hai trong cửa hàng. Nhưng giá niêm yết của nó là 30 vạn, cũng xấp xỉ giá cả trên thị trường, có khi còn cao hơn một chút. Có thể bán nó với giá 30 vạn, Lý Tế Trung đương nhiên vô cùng vui mừng. Lâm Nam nhìn vào trong hộp thấy một mảnh tối đen, đưa tay vào bên trong mò mẫm, lại dùng chân khí cảm thụ một hồi. "Bên trong quả nhiên có thứ gì đó." Trực tiếp đóng hộp lại, "Lão bản, ta cũng chọn xong rồi, là cái hộp này." Nghe vậy, Lý Tế Trung cười hì hì cầm mấy pos lại, "Chọn rồi thì không được hối hận, quét thẻ đi!" Chờ Lâm Nam thanh toán xong, Chương Thiên Phàm vừa hay tới nơi. Lý Tế Trung và Trịnh Bản Nghiệp đều đi ra đón tiếp, dù sao người ta là ngôi sao sáng của giới cổ vật. Chương Thiên Phàm vừa bước vào đã thấy Lâm Nam. "Lâm tiểu hữu vẫn khỏe chứ! Trang sức chắc là còn cần một thời gian nữa." "Không sao..." Lý Tế Trung và Trịnh Bản Nghiệp thấy hai người Lâm Nam nói chuyện thân thiết, đều khiếp sợ không thôi. Trịnh Bản Nghiệp không ngờ nhân viên công ty lại có thể quen biết đại lão như Chương Thiên Phàm. Còn Lý Tế Trung thì hơi sợ hãi, "Lâm Nam này chẳng lẽ là nhân vật lớn nào à, ta hôm nay chắc là không làm chuyện gì quá phận chứ?" "Chương lão, chúng ta làm chính sự thôi!" Chương Thiên Phàm lúc này mới nhận ra mình đến để làm gì. "Tiểu Lý, cậu gọi ta tới định giá đồ vật, đưa ra đi!" Sau đó Lâm Nam và Lý Tế Trung đều đem đồ vật trên tay đặt trước mặt Chương Thiên Phàm. "Chương lão giúp tôi xem hai món đồ này món nào đáng tiền hơn." Chương Thiên Phàm cũng là một nhà giám định văn vật đường đường chính chính, ông ấy đeo bao tay trắng rồi bắt đầu công việc của mình. Xem xong ấm trà lại xem đến hộp gỗ, thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong ánh mắt chờ đợi của mấy người, Chương Thiên Phàm cởi bao tay trắng ra. "Hai món đồ này đều cũ, niên đại xấp xỉ, nhưng ấm trà thì trân quý hơn một chút dù sao nó xuất xứ từ hoàng cung, đại khái có thể bán được 50 vạn Hoa Hạ tệ, còn hộp gỗ thì khoảng 30 vạn Hoa Hạ tệ. Đương nhiên các cậu cũng có thể đi tìm người khác giám định, tôi tin là sai số không quá 5000 tệ." Nghe vậy, Trịnh Bản Nghiệp có chút thất vọng, nhưng vẫn rất khâm phục thủ đoạn giám bảo của Lâm Nam, nếu như trong tiệm không có vật phẩm trân quý hơn thì cuộc tỷ thí này ai thua ai thắng còn chưa biết chắc. Lúc này Lý Tế Trung cũng không dám giễu cợt Lâm Nam nữa, dù sao người có thể nói chuyện thân thiết với Chương Thiên Phàm, lai lịch chắc chắn không tầm thường. Lâm Nam thì lại mây trôi nước chảy. "Chương lão, đây chỉ là giá của hộp không thôi, đồ bên trong lớp vách kép kia mới không phải vật tầm thường." Lời Lâm Nam vừa nói ra, Chương Thiên Phàm lập tức đeo bao tay trắng vào lần nữa, cẩn thận mò mẫm đáy hộp. "Quả nhiên có bí mật khác." 10 phút sau, một tấm ván gỗ tận cùng dưới đáy được mở ra, toàn bộ tiệm đồ cổ trong nháy mắt tràn ngập mùi thuốc. Một cây nhân sâm khô héo xuất hiện trước mặt mọi người, mặc dù trông bên ngoài xấu xí nhưng Lâm Nam cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được sự không tầm thường của nó. Chương Thiên Phàm càng run rẩy đem nó đưa lên, "Đây... Đây là ngàn năm linh dược."
Bạn cần đăng nhập để bình luận