Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 174: Ban thưởng luật sở, thông suốt ra ngoài Vân Đóa
Chương 174: Ban thưởng luật sở, thông suốt ra ngoài Vân Đóa
Bên này trò chuyện rôm rả, Lâm Nam bên kia cũng tương tự. Nhân cơ hội này, Lâm Nam tập hợp các lãnh đạo của ba công ty mình lại một chỗ, thêm wechat, sau này có cơ hội hợp tác, đều không cần hắn phải đứng ra làm mối, chính bọn họ tự làm là được rồi. Không có nữ sinh ở đây, Trịnh Bản Nghiệp nói chuyện cũng nhiều hơn. Nhưng phần lớn đều là chuyện công việc, vì «Vương Giả Tranh Phong» nổi như cồn, hiện tại đã có rất nhiều công ty muốn kiếm một chút lợi. Tỷ như công ty game lớn Penguin, bọn họ đã phái người đến đàm phán, nói bóng nói gió ý tứ là nếu không đồng ý bị thâu tóm, thì nên chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị chèn ép. Nói đến đây, không chỉ có Trịnh Bản Nghiệp, mà hai vị còn lại cũng đầy căm phẫn.
"Penguin nổi tiếng là chuyên sao chép, xem ra lần này lại muốn dùng mấy trò hạ lưu."
"Phải nói rằng đội ngũ pháp vụ của họ thực sự quá mạnh, lâu như vậy rồi, cơ hồ không thấy họ thua bao giờ."
"Đúng vậy, không biết ai có thể trị được họ đây."
"Phương diện truyền thông Thiên Ngu của các ngươi hẳn rất mạnh mà, có dám va vào không?"
Hà Siêu cười khổ, "Từng va rồi, và đã thua."
Thấy mọi người đều không hiểu, Hà Siêu nhắc nhở: "Vụ bê bối phim chiếu mạng hot năm ngoái."
Vụ này ầm ĩ rất lớn, nghe anh ta nói vậy, ai cũng hiểu, dù sao hiện giờ trên TikTok vẫn còn video liên quan. Lâm Nam định mở miệng, thì hệ thống xuất hiện.
« Tuyển hạng đã được phát ra, mời kí chủ lựa chọn. » « Tuyển hạng một: Bản quyền là thiêng liêng bất khả xâm phạm, nếu bị xâm phạm, chủ động dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi, thưởng một văn phòng luật sư. » « Tuyển hạng hai: Ủng hộ đạo bản, thưởng trang web đạo bản nổi tiếng. »
"Ta chọn tuyển hạng một." Với tư cách một công dân tốt tuân thủ luật pháp, Lâm Nam không đời nào thông đồng với đạo bản. Trừ phi là không thể nhịn được.
« Phần thưởng đã được cấp, mời kí chủ kiểm tra và nhận. Tất cả hợp đồng đều đã được để vào giới chỉ của kí chủ. » Có hệ thống ban thưởng, Lâm Nam có sự tin tưởng tuyệt đối. Bởi vì hắn tin rằng đội ngũ luật sư của văn phòng luật sư do hệ thống ban thưởng tuyệt đối không hề kém so với đội ngũ luật sư của Penguin.
Lúc này Lâm Nam lên tiếng: "Trịnh Bản Nghiệp không cần phải lo lắng, cứ vận hành tốt «Vương Giả Tranh Phong» là được, chỉ cần bên Penguin dám động tay, thì đội ngũ luật sư của ta cũng không phải là kẻ ăn chay."
Hà Siêu là người phản ứng nhanh nhất: "Đúng đó! Ông chủ của chúng ta là nhân vật mưu trí thông thiên như vậy, sao phải sợ Penguin chứ, đừng nói kiện tụng, chỉ cần gọi điện thoại thôi, bọn họ cũng chẳng dám có hành động nhỏ nào nữa."
Lâm Nam chỉ thấy Hà Siêu chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nịnh nọt. Có lẽ người khác thích kiểu này, nhưng Lâm Nam thật sự không quen: "Thôi được rồi, coi như chúng ta là người một nhà cả, cũng đừng nịnh nọt, ta không quen."
Hà Siêu tuy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời. Lúc này, Trịnh Bản Nghiệp càng thấy Lâm Nam là một ông chủ tốt, không giống như mấy ông chủ của công ty công nghệ lớn, nếu không được khen ngợi một câu là họ không vui. Rõ ràng là bạn dùng tiền, tôi làm việc cho bạn, theo nhu cầu của đôi bên, cả hai đều đồng ý, đó là sự công bằng. Vậy mà nhất định phải bắt bản thân làm như hoàng đế, còn nhân viên là nô tài, ai mà có động lực làm.
Ngay khi mấy người đang nâng ly trò chuyện, Vân Đóa đã sớm ở một bên, chộp lấy cơ hội cầm ly rượu vang đỏ chen vào: "Ông chủ."
Một tiếng ông chủ này lập tức thu hút sự chú ý của mấy người. Những việc Vân Đóa đã làm vừa nãy, Hà Siêu đều thấy rõ, anh ta đương nhiên biết Vân Đóa muốn gì. Chẳng qua là muốn bám lấy đường dây An gia kia, để mình có thêm tài nguyên thôi. Bản thân việc này không có gì đáng trách, dù sao chỉ cần có thể giúp anh ta kiếm tiền, Hà Siêu không quan trọng. Nhưng trêu vào Lâm Nam thì lại khác, hiện tại anh ta cũng không thể làm chủ được, ban đầu cảm thấy Vân Đóa có chừng mực, sẽ cùng người nhà họ An rời đi. Không ngờ còn ở lại đây để tìm chút cảm giác tồn tại. Hà Siêu đành phải đặt ly rượu xuống.
"Tới đây làm gì?"
Thấy Hà Siêu không có vẻ mặt gì tốt đẹp với mình, Vân Đóa cũng không dám tức giận. Chỉ nói: "Thấy ông chủ ở đây, nhân viên như tôi đương nhiên muốn đến kính một ly."
Đồng thời cũng nói với Lâm Nam: "Lâm tiên sinh, chuyện buổi sáng và cả chuyện vừa nãy đều là do An gia tự chuốc họa vào thân, hy vọng tiên sinh đừng giận lây sang tôi."
Nghe những lời này, Hà Siêu sốt ruột: "Cô cái gì cái gì, địa vị của ông chủ cao thế nào, cô dám ăn nói với ông chủ như vậy, đơn giản là không muốn sống nữa."
"A!" Vân Đóa không biết phải làm sao, cô tự nhận là mình không có nói điều gì quá đáng với Hà Siêu mà. Lúc này Lâm Nam mới biết, hóa ra Vân Đóa là người của truyền thông Thiên Ngu ở Hỗ Thành. Thấy Hà Siêu có vẻ lo lắng, Lâm Nam khoát tay, ra hiệu không sao cả. Sau đó nói với Vân Đóa: "Tự giới thiệu một chút, ta hiện tại là cổ đông lớn nhất của truyền thông Thiên Ngu ở Hỗ Thành, cho nên cô gọi ta là ông chủ có chút không đúng."
Nghe vậy, Vân Đóa chẳng những không sợ, ngược lại càng kích động. Hà Siêu loại người đàn ông sự nghiệp hình 30 40 tuổi, con cái cũng lớn rồi như vậy cô ta dụ dỗ không được. Mấy người đàn ông hai mươi tuổi còn thuộc lứa tuổi dậy thì thì lại khác, với điều kiện của cô ta, chẳng phải dễ như trở bàn tay. Lại thấy Lâm Nam đến cả An gia cũng không sợ, đủ để chứng minh địa vị xã hội của hắn không tầm thường, mà lại còn là ông chủ của công ty mình, có thể giúp cô ta thăng tiến sự nghiệp hiệu quả hơn. Điều này so với việc trèo cao An Dật Tư có ích hơn nhiều.
Sau khi kích động, Vân Đóa lại tiến thêm vài bước đến gần Lâm Nam: "Ai nha, thì ra ngài là vị ông chủ mới mà Vân tỷ nói đó sao! Đáng tiếc lúc ngài đến công ty thì tôi không có ở đó, cho nên mới lỡ mất cơ hội gặp mặt, làm ra nhiều hiểu lầm như vậy."
"Ly rượu này coi như tôi tạ tội."
Nói xong, liền một hơi cạn sạch ly rượu, ngẩng chiếc cổ thiên nga lên quả thật rất quyến rũ. Cô nàng còn dùng móng tay lau đi vết rượu đỏ dính trên khóe môi. Sau đó ra hiệu cho phục vụ viên nâng khay lên rồi đặt ly lên đó, đồng thời lại cầm thêm một ly rượu vang đỏ. Hà Siêu nhìn mà cau mày. Lâm Nam lại cười, ngược lại hắn cảm thấy người này rất thức thời, là một người có thể kiếm tiền. Với lại hình như trước kia cô ta còn tỏ ra lạnh nhạt, còn chuyện ngày hôm nay, hoàn toàn là vì tài nguyên. Tài nguyên cho ai cũng được, vậy sao không thể là cô ta đây?
Vân Đóa thấy Lâm Nam cười, còn tưởng rằng hắn cũng có ý với mình. Lập tức lại tiến thêm một bước về phía trước, Hà Siêu vừa định ra tay ngăn cản thì Lâm Nam lùi lại một bước: "Cô tên là Vân Đóa đúng không!"
Lúc đầu Vân Đóa cũng hơi oán trách vì Lâm Nam lùi lại, nhưng thấy hắn chủ động gọi mình, thì oán trách lập tức tan thành mây khói.
"Dạ đúng, ông chủ."
Lâm Nam cũng không hề vòng vo: "Cô cũng không cần phải dùng đến những trò bàng môn tả đạo này, nếu ta là ông chủ của truyền thông Thiên Ngu Hỗ Thành, ta cũng muốn kiếm tiền, chỉ cần cô có thể mang lại lợi ích cho công ty, công ty có rất nhiều cơ hội cho cô."
Thấy mục đích của mình bị vạch trần, Vân Đóa có chút xấu hổ, nhưng khi nghe Lâm Nam nói có thể cho cô ta cơ hội, sự xấu hổ trong nháy mắt biến thành vui mừng: "Ông chủ, lý lịch của tôi ngài có thể tùy tiện kiểm tra, chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng, chỉ cần giao cho tôi vai diễn phù hợp, tôi tuyệt đối sẽ mang về lợi nhuận cho công ty."
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Vân Đóa, Lâm Nam không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Vân Đóa. Nhưng hắn cũng không can thiệp vào, chỉ quay sang nói với Hà Siêu: "Hà tổng thấy thế nào?"
Đồng thời, Vân Đóa cũng nhìn về vị tổng giám đốc bất công Châu Khả Nghiên này.
Bên này trò chuyện rôm rả, Lâm Nam bên kia cũng tương tự. Nhân cơ hội này, Lâm Nam tập hợp các lãnh đạo của ba công ty mình lại một chỗ, thêm wechat, sau này có cơ hội hợp tác, đều không cần hắn phải đứng ra làm mối, chính bọn họ tự làm là được rồi. Không có nữ sinh ở đây, Trịnh Bản Nghiệp nói chuyện cũng nhiều hơn. Nhưng phần lớn đều là chuyện công việc, vì «Vương Giả Tranh Phong» nổi như cồn, hiện tại đã có rất nhiều công ty muốn kiếm một chút lợi. Tỷ như công ty game lớn Penguin, bọn họ đã phái người đến đàm phán, nói bóng nói gió ý tứ là nếu không đồng ý bị thâu tóm, thì nên chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị chèn ép. Nói đến đây, không chỉ có Trịnh Bản Nghiệp, mà hai vị còn lại cũng đầy căm phẫn.
"Penguin nổi tiếng là chuyên sao chép, xem ra lần này lại muốn dùng mấy trò hạ lưu."
"Phải nói rằng đội ngũ pháp vụ của họ thực sự quá mạnh, lâu như vậy rồi, cơ hồ không thấy họ thua bao giờ."
"Đúng vậy, không biết ai có thể trị được họ đây."
"Phương diện truyền thông Thiên Ngu của các ngươi hẳn rất mạnh mà, có dám va vào không?"
Hà Siêu cười khổ, "Từng va rồi, và đã thua."
Thấy mọi người đều không hiểu, Hà Siêu nhắc nhở: "Vụ bê bối phim chiếu mạng hot năm ngoái."
Vụ này ầm ĩ rất lớn, nghe anh ta nói vậy, ai cũng hiểu, dù sao hiện giờ trên TikTok vẫn còn video liên quan. Lâm Nam định mở miệng, thì hệ thống xuất hiện.
« Tuyển hạng đã được phát ra, mời kí chủ lựa chọn. » « Tuyển hạng một: Bản quyền là thiêng liêng bất khả xâm phạm, nếu bị xâm phạm, chủ động dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi, thưởng một văn phòng luật sư. » « Tuyển hạng hai: Ủng hộ đạo bản, thưởng trang web đạo bản nổi tiếng. »
"Ta chọn tuyển hạng một." Với tư cách một công dân tốt tuân thủ luật pháp, Lâm Nam không đời nào thông đồng với đạo bản. Trừ phi là không thể nhịn được.
« Phần thưởng đã được cấp, mời kí chủ kiểm tra và nhận. Tất cả hợp đồng đều đã được để vào giới chỉ của kí chủ. » Có hệ thống ban thưởng, Lâm Nam có sự tin tưởng tuyệt đối. Bởi vì hắn tin rằng đội ngũ luật sư của văn phòng luật sư do hệ thống ban thưởng tuyệt đối không hề kém so với đội ngũ luật sư của Penguin.
Lúc này Lâm Nam lên tiếng: "Trịnh Bản Nghiệp không cần phải lo lắng, cứ vận hành tốt «Vương Giả Tranh Phong» là được, chỉ cần bên Penguin dám động tay, thì đội ngũ luật sư của ta cũng không phải là kẻ ăn chay."
Hà Siêu là người phản ứng nhanh nhất: "Đúng đó! Ông chủ của chúng ta là nhân vật mưu trí thông thiên như vậy, sao phải sợ Penguin chứ, đừng nói kiện tụng, chỉ cần gọi điện thoại thôi, bọn họ cũng chẳng dám có hành động nhỏ nào nữa."
Lâm Nam chỉ thấy Hà Siêu chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nịnh nọt. Có lẽ người khác thích kiểu này, nhưng Lâm Nam thật sự không quen: "Thôi được rồi, coi như chúng ta là người một nhà cả, cũng đừng nịnh nọt, ta không quen."
Hà Siêu tuy hơi xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời. Lúc này, Trịnh Bản Nghiệp càng thấy Lâm Nam là một ông chủ tốt, không giống như mấy ông chủ của công ty công nghệ lớn, nếu không được khen ngợi một câu là họ không vui. Rõ ràng là bạn dùng tiền, tôi làm việc cho bạn, theo nhu cầu của đôi bên, cả hai đều đồng ý, đó là sự công bằng. Vậy mà nhất định phải bắt bản thân làm như hoàng đế, còn nhân viên là nô tài, ai mà có động lực làm.
Ngay khi mấy người đang nâng ly trò chuyện, Vân Đóa đã sớm ở một bên, chộp lấy cơ hội cầm ly rượu vang đỏ chen vào: "Ông chủ."
Một tiếng ông chủ này lập tức thu hút sự chú ý của mấy người. Những việc Vân Đóa đã làm vừa nãy, Hà Siêu đều thấy rõ, anh ta đương nhiên biết Vân Đóa muốn gì. Chẳng qua là muốn bám lấy đường dây An gia kia, để mình có thêm tài nguyên thôi. Bản thân việc này không có gì đáng trách, dù sao chỉ cần có thể giúp anh ta kiếm tiền, Hà Siêu không quan trọng. Nhưng trêu vào Lâm Nam thì lại khác, hiện tại anh ta cũng không thể làm chủ được, ban đầu cảm thấy Vân Đóa có chừng mực, sẽ cùng người nhà họ An rời đi. Không ngờ còn ở lại đây để tìm chút cảm giác tồn tại. Hà Siêu đành phải đặt ly rượu xuống.
"Tới đây làm gì?"
Thấy Hà Siêu không có vẻ mặt gì tốt đẹp với mình, Vân Đóa cũng không dám tức giận. Chỉ nói: "Thấy ông chủ ở đây, nhân viên như tôi đương nhiên muốn đến kính một ly."
Đồng thời cũng nói với Lâm Nam: "Lâm tiên sinh, chuyện buổi sáng và cả chuyện vừa nãy đều là do An gia tự chuốc họa vào thân, hy vọng tiên sinh đừng giận lây sang tôi."
Nghe những lời này, Hà Siêu sốt ruột: "Cô cái gì cái gì, địa vị của ông chủ cao thế nào, cô dám ăn nói với ông chủ như vậy, đơn giản là không muốn sống nữa."
"A!" Vân Đóa không biết phải làm sao, cô tự nhận là mình không có nói điều gì quá đáng với Hà Siêu mà. Lúc này Lâm Nam mới biết, hóa ra Vân Đóa là người của truyền thông Thiên Ngu ở Hỗ Thành. Thấy Hà Siêu có vẻ lo lắng, Lâm Nam khoát tay, ra hiệu không sao cả. Sau đó nói với Vân Đóa: "Tự giới thiệu một chút, ta hiện tại là cổ đông lớn nhất của truyền thông Thiên Ngu ở Hỗ Thành, cho nên cô gọi ta là ông chủ có chút không đúng."
Nghe vậy, Vân Đóa chẳng những không sợ, ngược lại càng kích động. Hà Siêu loại người đàn ông sự nghiệp hình 30 40 tuổi, con cái cũng lớn rồi như vậy cô ta dụ dỗ không được. Mấy người đàn ông hai mươi tuổi còn thuộc lứa tuổi dậy thì thì lại khác, với điều kiện của cô ta, chẳng phải dễ như trở bàn tay. Lại thấy Lâm Nam đến cả An gia cũng không sợ, đủ để chứng minh địa vị xã hội của hắn không tầm thường, mà lại còn là ông chủ của công ty mình, có thể giúp cô ta thăng tiến sự nghiệp hiệu quả hơn. Điều này so với việc trèo cao An Dật Tư có ích hơn nhiều.
Sau khi kích động, Vân Đóa lại tiến thêm vài bước đến gần Lâm Nam: "Ai nha, thì ra ngài là vị ông chủ mới mà Vân tỷ nói đó sao! Đáng tiếc lúc ngài đến công ty thì tôi không có ở đó, cho nên mới lỡ mất cơ hội gặp mặt, làm ra nhiều hiểu lầm như vậy."
"Ly rượu này coi như tôi tạ tội."
Nói xong, liền một hơi cạn sạch ly rượu, ngẩng chiếc cổ thiên nga lên quả thật rất quyến rũ. Cô nàng còn dùng móng tay lau đi vết rượu đỏ dính trên khóe môi. Sau đó ra hiệu cho phục vụ viên nâng khay lên rồi đặt ly lên đó, đồng thời lại cầm thêm một ly rượu vang đỏ. Hà Siêu nhìn mà cau mày. Lâm Nam lại cười, ngược lại hắn cảm thấy người này rất thức thời, là một người có thể kiếm tiền. Với lại hình như trước kia cô ta còn tỏ ra lạnh nhạt, còn chuyện ngày hôm nay, hoàn toàn là vì tài nguyên. Tài nguyên cho ai cũng được, vậy sao không thể là cô ta đây?
Vân Đóa thấy Lâm Nam cười, còn tưởng rằng hắn cũng có ý với mình. Lập tức lại tiến thêm một bước về phía trước, Hà Siêu vừa định ra tay ngăn cản thì Lâm Nam lùi lại một bước: "Cô tên là Vân Đóa đúng không!"
Lúc đầu Vân Đóa cũng hơi oán trách vì Lâm Nam lùi lại, nhưng thấy hắn chủ động gọi mình, thì oán trách lập tức tan thành mây khói.
"Dạ đúng, ông chủ."
Lâm Nam cũng không hề vòng vo: "Cô cũng không cần phải dùng đến những trò bàng môn tả đạo này, nếu ta là ông chủ của truyền thông Thiên Ngu Hỗ Thành, ta cũng muốn kiếm tiền, chỉ cần cô có thể mang lại lợi ích cho công ty, công ty có rất nhiều cơ hội cho cô."
Thấy mục đích của mình bị vạch trần, Vân Đóa có chút xấu hổ, nhưng khi nghe Lâm Nam nói có thể cho cô ta cơ hội, sự xấu hổ trong nháy mắt biến thành vui mừng: "Ông chủ, lý lịch của tôi ngài có thể tùy tiện kiểm tra, chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng, chỉ cần giao cho tôi vai diễn phù hợp, tôi tuyệt đối sẽ mang về lợi nhuận cho công ty."
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Vân Đóa, Lâm Nam không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Vân Đóa. Nhưng hắn cũng không can thiệp vào, chỉ quay sang nói với Hà Siêu: "Hà tổng thấy thế nào?"
Đồng thời, Vân Đóa cũng nhìn về vị tổng giám đốc bất công Châu Khả Nghiên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận