Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 233: Dạy quyền, tiểu mê muội nhóm sùng bái

"Tựa như là vậy." Bạn cùng phòng liếc mắt, "Bây giờ có lòng tin rồi, có lòng tin xuống dưới quay về lớp chủ động một chút, huynh đệ chúng ta còn sẽ cho ngươi thêm cơ hội." Lời này vừa nói ra, hai người khác cũng nhao nhao phụ họa. Vốn bốn người là cùng một ký túc xá, cuối tuần này đã hẹn nhau cùng đi ra ngoài chơi, bạn cùng phòng của Trần Mộc thấy hắn ở cửa cứ nhìn Cao Khiết mãi, liền xúi hắn đi qua xin wechat. Ai ngờ tên nhóc này chạy tới không mở miệng, lại chạy về."Thôi, đừng nghĩ nữa, coi chừng không kịp xe." Nói rồi cả bọn bốn người đeo hành lý đi về phía ga tàu điện ngầm.
Trên chiếc Panamera, nhìn thấy kiến trúc xung quanh dần thưa thớt. Cao Khiết lên tiếng nghi ngờ, "Sư công, chúng ta không phải đi nhà của thầy sao?" "Muốn đến nhà ta sao!" "Hả, chẳng phải các thầy ở khu Thang Thần nhất phẩm sao?" Hàn Tú Tú cạn lời với câu hỏi thiếu lễ phép này của Cao Khiết, đáng tiếc không tiện ngăn lại. Lâm Nam thì không để ý, "Thời gian làm việc của ta và các thầy cô ở đó, còn cuối tuần thì thường ở khu biệt thự Ngô Đồng vịnh, phong cảnh và không khí đều tốt hơn." "À, thì ra là vậy." "Chờ chút, chỗ nào?" Còn chưa kịp giải thích, xe đã đến cửa khu biệt thự Ngô Đồng vịnh. Chiếc cổng lớn đồ sộ cùng ba chữ lớn Ngô Đồng vịnh phía trên khiến những người trong xe kinh ngạc tột độ.
"Đây chẳng phải khu biệt thự số một ở Hỗ Thành trong truyền thuyết Ngô Đồng vịnh sao!" "Giống trên điện thoại quá." "Mà hình như Điền lão sư trong trường mình cũng ở đây, vậy chẳng phải là hàng xóm sao?" Đến đây, Hàn Tú Tú cũng có chút khó hiểu. "Mỗi lần đến văn phòng, cảm giác Điền lão sư đều không chào đón Lư lão sư cho lắm, như vậy xem như hàng xóm sao?" Lúc này, Soho trầm mặc ít nói nãy giờ lên tiếng, "Sư công, không phải thật giống như em biết, Điền lão sư là giả mạo phú nhị đại, nhà không ở khu biệt thự Ngô Đồng vịnh." Lời này vừa thốt ra, lập tức thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng ngủ. "Em giống như hóng được drama, kể mau đi, em thích nghe."
Xe vào cửa, chạy thẳng đến biệt thự số ba, mọi người đều quên ngắm cảnh khu biệt thự. Mà tập trung tinh thần hóng drama. Lâm Nam không hề thúc giục mấy người xuống xe, mà cứ chờ Soho kể xong. "Ra vậy, Điền lão sư còn vênh váo tự đắc ở trường, mấy thầy giáo kia thấy người ta có bạn trai rồi vẫn cứ nịnh bợ." Hàn Tú Tú tiếp lời, "Cũng không hẳn, ban đầu đúng là vậy, mỗi lần em tới, trên bàn của Điền lão sư toàn là đồ, nhưng gần đây em tới thì không thấy nữa, em còn tưởng là cô ấy không thích, bây giờ nghĩ lại, chắc là bị lộ thân phận." "Vậy thì xấu hổ thật! Thế mà còn dám ở văn phòng." ... Mọi người trò chuyện rất rôm rả, Lâm Nam cũng được trải nghiệm một chút bầu không khí phòng ngủ của đám nữ sinh.
Bọn họ tám chuyện một hồi lâu, đột nhiên trong xe lại im lặng. Lâm Nam thấy thế nói, "Được rồi, bát quái xong rồi thì mau xuống xe thôi!" Bốn người lúc này mới phát hiện xe đã dừng từ lâu, vội vàng mở cửa xuống xe. "Các em cứ vào trong đi, thầy cô các em ở phòng đó." Sau đó anh lái xe xuống gara ngầm. Hàn Tú Tú bốn người cảm nhận được làn gió mát thổi tới, đầu óc vô cùng tỉnh táo. "Chỗ này giống như công viên vậy!" "Nhà to quá, cái ao lớn kia nữa, còn có mấy cây cổ thụ to lớn bên ngoài." "Thật ngưỡng mộ." Cả bốn người cứ như thế mà bước vào biệt thự số ba. Mà Lư Miêu Miêu lúc này đang ở đại sảnh mân mê cây Lục Thực mới mua, vốn dĩ không chịu để hạ nhân làm mà tự tay chăm sóc, cây Lục Thực Mậu Thịnh ban đầu giờ sắp bị nhổ trụi cả rồi.
Thấy Hàn Tú Tú cùng mọi người tiến vào, Lư Miêu Miêu lập tức bỏ cây Lục Thực xuống, chạy ra đón, đồng thời pha trà cho các cô nàng. "Ta không biết pha trà đâu, các em chấp nhận uống đỡ đi!" Hàn Tú Tú bốn người lại đang nhìn ngó xung quanh, cứ như Lưu mỗ mỗ vào Đào Nguyên vậy. "Thầy cô, thầy cô kín tiếng quá đó, nếu hôm nay em không đến thì chắc em đang mơ mất." "Em cũng vậy, mà thầy cô ở trong căn nhà lớn thế này có thấy cô đơn không?" "Cái đèn chùm này chắc cũng đủ mua m·ạ·n·g của em quá." ... Đối mặt với những câu hỏi kỳ lạ của đám học sinh, Lư Miêu Miêu thật sự không biết phải trả lời sao. Với lại, giờ nàng cũng không chắc là để mấy người này tới đây là đúng hay sai. "Thôi được rồi, các em ăn sáng chưa? Uống xong trà thì chúng ta vào việc chính thôi." Nghe Lư Miêu Miêu nói vậy, mọi người mới nhớ mình tới đây để học chứ không phải để đi chơi. Nên nhao nhao nói đã ăn sáng rồi, đồng thời hối Lư Miêu Miêu uống trà nhanh đi.
"Thầy cô, chúng ta đi đâu luyện?" Nói đến đây Lư Miêu Miêu mới để ý là Lâm Nam đâu mất rồi, không có anh thì tập cái kiểu gì? Biết hỏi mấy người Hàn Tú Tú cũng vô ích nên nàng đành gọi điện cho anh. Ngay sau đó liền dẫn theo bốn người Hàn Tú Tú đến biệt thự số một, nơi mà Lưu lão gia tử thường luyện quyền. Nơi này hôm nay được Lâm Nam trưng dụng. Lúc mọi người đến nơi thì từ xa đã thấy Lâm Nam đang đứng ở đó, chăm chú múa quyền. Chỉ thấy thân hình anh linh hoạt, quyền pháp như nước chảy mây trôi tự nhiên. Mỗi động tác đều uyển chuyển mềm mại, đem 108 thức Thái Cực Quyền diễn tả đến mức hoàn mỹ. Trong tay anh, bộ quyền pháp này như được ban cho sinh mệnh, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa sức mạnh và vận vị vô tận. Có lúc thì cương mãnh hữu lực như mãnh hổ xuống núi, có lúc thì nhu hòa uyển chuyển như gió xuân hiu hiu. Kết hợp giữa cương nhu, thể hiện rõ cái tinh túy của Thái Cực. Múa xong một lượt, Lâm Nam kết thúc. Mấy người Lư Miêu Miêu ở bên cạnh đều vỗ tay khen hay. Lư Miêu Miêu thì còn đỡ vì nàng đã thấy thực lực thật sự của Lâm Nam. Mấy người Hàn Tú Tú thì không như vậy, trước kia các cô thấy thầy thể dục của mình múa 108 thức Thái Cực Quyền đã thấy rất lợi hại, bây giờ xem xong Lâm Nam múa quyền thì trong nháy mắt cảm thấy thầy thể dục đó chỉ như người mới nhập môn thôi. Từ đó, bốn người hoàn toàn trở thành tiểu mê muội của Lâm Nam, cùng nhau vây lại. "Sư công, thầy múa giỏi quá, em có cảm giác như nắm đấm của thầy có thể đánh gãy cả cây to này." "Đúng đó ạ! Không phải nói Thái Cực Quyền để dưỡng sinh sao? Sao em lại cảm giác nó giống như kỹ thuật giết người vậy?" ...
Nghe đám người này tâng bốc, Lâm Nam thấy vừa buồn cười vừa vui vẻ. Thế là anh bắt đầu giảng về tinh túy của Thái Cực Quyền, đừng nhìn bốn người nghe nghiêm túc, thực tế là bọn họ nghe không hiểu gì hết, nhưng vẫn cứ tỏ vẻ sùng bái. Đến cuối cùng, Lâm Nam mới phát hiện mình nói thừa rồi. Thấy Lư Miêu Miêu đang đứng nghiền ngẫm ở đằng xa, Lâm Nam liền kêu Hàn Tú Tú và mọi người vận động gân cốt trước, lát nữa sẽ chỉ dạy bọn họ luyện tập. Trong lúc đó, Lâm Nam vội vàng đi đến chỗ Lư Miêu Miêu. "Bà xã em cũng hoạt động một chút đi chứ!" "Sao Lâm đại sư nhớ tới em vậy, không phải đang nói chuyện say sưa lắm sao?" Lâm Nam thấy bộ dạng đáng yêu của Lư Miêu Miêu liền véo véo cái má hồng hào của nàng. "Bà xã em đang ghen đó à!" Nghe vậy, Lư Miêu Miêu khẽ đánh tay Lâm Nam đang để trên mặt nàng. "Em đi ghen với đám học trò của em à? Suy nghĩ nhiều." Nói rồi cô liền gia nhập vào đội ngũ của Hàn Tú Tú, bắt đầu khởi động. Lư Miêu Miêu lúc này vẫn mặc đồ chạy bộ buổi sáng, đứng giữa đám Hàn Tú Tú mập mạp càng lộ rõ vóc dáng của cô. Nhưng Lâm Nam lại thấy không được. "Không biết võ quán nhà họ Lưu khi trời lạnh mặc đồ luyện quyền thế nào nhỉ, hôm nào phải may cho bà xã hai bộ mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận