Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 285: Trắng noãn áo lông bên trên trảo ấn, khuê mật đi đâu rồi

Chương 285: Trên áo lông trắng có dấu móng vuốt, khuê mật đi đâu rồi?
Tần Lan thấy Lư Miêu Miêu nhiệt tình như vậy, cũng không còn ngại ngùng nữa, xỏ dép đi vào nhà. Lúc này, Lâm Nam cũng đã hiểu vừa rồi Lư Miêu Miêu hỏi mình cái gì, nhưng bây giờ không cần đến mình trả lời.
Sau khi vào nhà, Tần Lan thấy Lư Miêu Miêu đang pha trà tiếp đãi mình. Lâm Nam không nói nhiều, vào bếp nấu cơm. Còn Hàn Hương Như vẫn còn chút bài tập cần làm nên đã về phòng. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Nắm ly trà, Tần Lan nhìn quanh: "Nhà tỷ Miêu Miêu ấm áp thật, không như nhà em ở trên lầu, gần như toàn là em một mình, chẳng có chút hơi người nào."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu chỉ thấy cô bé này thật cô đơn. Trước kia, khi cô còn ở trường một mình, thỉnh thoảng còn có học sinh và giáo viên nói chuyện, nhưng như thế cô vẫn cảm thấy cô độc. Tính cô là người thích ở nhà, bình thường không thích nói chuyện với người khác, khác với những cô gái thích nói chuyện phiếm như Tần Lan. Chuyện này mà xảy ra với cô thì cô cũng chỉ hơi buồn một chút, còn với Tần Lan, nếu kéo dài không chừng sẽ sinh bệnh mất.
Thế là, Lư Miêu Miêu nói: "Tần Lan, chúng ta là hàng xóm, bình thường nếu em một mình rảnh thì có thể xuống đây chơi, trừ cuối tuần chúng chị không ở nhà vì công việc, thời gian còn lại đều có ở nhà. Đến lúc đó em còn có thể ăn ké cơm, tự mình nấu so với gọi đồ ăn ngoài tốt cho sức khỏe hơn nhiều."
Lời của Lư Miêu Miêu khiến Tần Lan cảm thấy rất thân thiết. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Em sẽ không làm phiền mọi người chứ?"
Lư Miêu Miêu cười: "Sao lại phiền chứ? Chúng ta, người Hoa Hạ ai chẳng thích náo nhiệt."
"Vậy được ạ."
Thấy Tần Lan đồng ý, Lư Miêu Miêu bảo cô nghỉ ngơi một chút rồi mình đi vào bếp xem sao. Lúc này, Lâm Nam đang xào nồi, trong nồi từng miếng thịt bò lớn đảo cùng nước sốt, còn bốc lên chút khói lửa, nhìn là biết rất ngon.
"Lâm Nam, món này chẳng lẽ lại định so với Bạo Ngưu t·h·ị·t à?"
"Sao em lại vào đây, hôm nay mùi dầu mỡ nặng lắm, em ra ngoài trước đi, đừng để dính vào người."
Lư Miêu Miêu không hề để ý, đi đến trước mặt Lâm Nam, nhìn những miếng thịt bò lớn trong nồi: "Cái này nhìn giống như vẽ trên gói mì t·h·ị·t b·ò ý!" Nói rồi hít hà một cái, "Thơm."
Đây xem như đánh giá cho việc Lâm Nam dụng tâm như vậy mà làm, "Vậy tí ăn nhiều một chút, mà sao em lại vào đây, không phải đang tiếp khách sao?"
"Tiếp khách xong thì phải vào xem làm việc chứ? Chị mà ở ngoài không để ý, chẳng phải sợ ai đó trong lòng không thoải mái sao?"
Đây có thể coi là quá xem thường tấm lòng của Lâm Nam. Lâm Nam cảm thấy có thể góp sức cho gia đình, để mọi người vui vẻ thoải mái, anh mừng còn không kịp chứ làm sao mà không thoải mái được. Nghe Lâm Nam nói vậy, Lư Miêu Miêu cũng đùa, đưa tay lên cào bên trái bên phải trên người anh: "Thật sao? Thật sao?"
Thật là k·h·i· ·d·ễ Lâm Nam không làm gì được, lúc này anh không để ý, chỉ chờ một cơ hội. Rất nhanh đến lúc cạn nước sốt, Lâm Nam trực tiếp đặt nồi xuống, đậy nắp lại, ngay sau đó đưa hai tay ra bắt lấy hai tay Lư Miêu Miêu, bước tiếp theo đem hai móng vuốt của cô vào tay trái mình, sau đó nâng lên cao, vượt qua đầu cô ép lên tường. Áp sát khuôn mặt vào Lư Miêu Miêu, chóp mũi hai người chạm nhau.
"Lão bà, đây là do tự em nhất định chọc vào."
"Anh muốn làm gì?" Thấy Lư Miêu Miêu không hề hoảng hốt, Lâm Nam trực tiếp đưa đôi tay tội ác của mình ra, cào lung tung lên người cô. Lúc này vì đã về nhà nên áo khoác đều đã cởi ra, áo lông trắng phác họa ra đường cong cơ thể Lư Miêu Miêu.
Đối mặt với Lâm Nam thế c·ô·ng, Lư Miêu Miêu chỉ có thể vừa cười vừa giãy giụa thân thể: "Lâm Nam dừng tay lại đi, ngoài kia còn có người, chị nhịn không được cười thành tiếng mất."
"Hì hì, ha ha."
Vừa dứt lời Lâm Nam lại dừng lại, nhưng chỉ một giây sau Lư Miêu Miêu cũng cảm thấy miệng mình bị chặn lại, chỉ đành nhắm mắt từ từ lại. Mà Lâm Nam hôn lấy hôn lấy liền tiện tay, qua lớp áo lông trắng vuốt ve. Đến khi thỏa mãn, hay nói đúng hơn là muốn tiếp tục làm đồ ăn mới chịu dừng lại.
Cảm nhận được người đang dán lên mình rời đi, Lư Miêu Miêu mới mở mắt: "Đồ xấu xa." Vừa nói vừa định bước ra ngoài, nhưng lại bị Lâm Nam kéo lại: "Làm gì?" Lâm Nam có chút ngượng ngùng, không nói gì chỉ nhìn ngực Lư Miêu Miêu. Trên áo lông có dấu bàn tay đậm màu, vì áo lông quá trắng nên nhìn rất rõ.
Lư Miêu Miêu theo ánh mắt Lâm Nam nhìn xuống, tự nhiên cũng liếc mắt nhìn thấy nó, hơi thở không khỏi tăng lên mấy phần. Cô kéo cái thứ gây án của Lâm Nam lại, trên đó còn dính chút mỡ đông, nhưng đã nguội rồi. Cô không chút do dự cắn một cái rồi mới rời khỏi bếp. Lúc đóng cửa còn không quên dặn dò một câu: "Áo lông này anh giặt tay cho em."
Lâm Nam đương nhiên đáp ứng, dù sao cũng là mình làm ra, tự mình giặt cũng là bình thường. Anh cười khổ một tiếng, sau đó tiếp tục nấu cơm.
Ở bên ngoài, may mà Lư Miêu Miêu đi về phòng sau lưng Tần Lan, nếu không sẽ ngượng c·h·ế·t mất. Cô hỏa tốc quay về phòng mình thay bộ đồ ngủ mùa đông, sau đó ung dung như không có gì xảy ra đi ra ngoài nói chuyện phiếm với Tần Lan.
Thấy cô thay đồ, Tần Lan cũng không cảm thấy có gì bất thường, dù sao mình về nhà cũng thích mặc đồ ngủ mà. Vốn về đến nhà cũng gần 6 giờ rồi, đến khi Lâm Nam làm xong một bàn tiệc lớn cũng đã hơn 7 giờ. Bụng mấy người sớm đã đói meo. 6 món một bát canh, nhìn đều rất ngon miệng, nếu không phải cảm thấy bốn người bọn họ ăn không hết, Lâm Nam còn muốn làm nhiều hơn nữa.
Trên bàn ăn, Lư Miêu Miêu dùng đũa chung gắp cho Tần Lan một miếng thịt lớn: "Chị không gắp cho em, cứ tự nhiên như ở nhà mình, muốn ăn gì tự gắp."
Một bữa tối, Tần Lan ăn cơm làm Lâm Nam mấy người mắt chữ A mồm chữ O, cái thân hình bé nhỏ như vậy mà có thể ăn hết 4 bát cơm trắng, lại còn nhiều món thịt như thế. Đến bát thứ ba, Tần Lan vốn có chút ngại ngùng, giải thích là cả nhà cô đều ăn rất khỏe.
Lư Miêu Miêu nói: "Ăn được là có phúc, nhà chúng ta là bao ăn no."
Lúc này cô mới yên tâm ăn bát thứ tư, may mà thức ăn trên bàn vẫn còn đủ ăn. Ăn xong nhìn bàn ăn còn thừa lại thức ăn, Tần Lan xin phép được thu dọn, coi như là dùng sức lao động đổi lấy bữa cơm này. Nhưng để một người khách phải đi rửa bát, sao cũng không nói được, Lâm Nam liền nói: "Không sao, ngày mai có dì tới dọn, chúng ta không cần rửa." Lúc này Tần Lan mới chịu ngồi xuống.
Thời gian còn sớm, Lâm Nam lại rửa hoa quả ướp lạnh ra để mọi người cùng ăn, Hàn Hương Như lúc này cũng không có việc gì, dứt khoát cùng mọi người hàn huyên. Ngược lại là Lâm Nam lại hỏi ra một vấn đề: "Tần Lan không phải luôn có một cô bé con đi cùng sao? Sao hôm nay không thấy?" Không phải Lâm Nam ấn tượng sâu sắc với cô bé kia bao nhiêu, chỉ là Tần Lan gặp chuyện lớn, với tư cách là khuê mật không nên không xuất hiện chứ? Giống như Lư Miêu Miêu, ban đầu cũng ở một mình tại Hỗ Thành, nhưng có chuyện thì Lưu Tư Ngữ liền lập tức ra mặt, khuê mật như vậy mới đáng trân trọng. Giúp đỡ lẫn nhau thật là tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận