Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 39: Câu dẫn, hỏi Lâm Nam có phải hay không ưa thích váy ngắn thêm tất chân
Chương 39: Câu dẫn, hỏi Lâm Nam có phải thích váy ngắn thêm tất chân hay không?
Nhìn thấy Lý Na gật đầu, Trương Thư Nhã vùi đầu khóc nức nở, hối hận không thôi. Sau khi xuống tàu cao tốc, cô đến bệnh viện uống thuốc ức chế, còn việc có hiệu quả hay không chỉ có thể dựa vào t·h·i·ê·n m·ệ·n·h.
Ở nhà, Trương Thư Nhã càng nghĩ càng giận, cuối cùng trực tiếp gọi điện cho Triệu Uy. Một hồi chất vấn xong xuôi, chỉ còn sự bất lực và c·u·ồ·n·g n·ộ. Vì chỉ cần Triệu Uy nói một câu, cả nhà các nàng sẽ phải ra đường ở, nên Trương Thư Nhã đành phải ngậm bồ hòn. Sau khi cúp điện thoại, nàng chỉ mong mình có thể thoát được kiếp này.
Lư Miêu Miêu và hai người ăn cơm xong xuôi, lau miệng, "Lâm Nam ra ngoài có chuyện gì vậy?" Xe đã đến rồi, tự nhiên không cần giấu Lư Miêu Miêu.
"Chuẩn bị cho ngươi niềm vui bất ngờ, lần trước đi nước ngoài là làm việc này."
"Cái gì bất ngờ?" Lâm Nam đưa ra gợi ý. "Trần Trách, Audi A4."
Sau đó, anh kéo Lư Miêu Miêu lên xe, lái thẳng đến đại lý xe Maserati ở Hỗ Thành.
Ngồi ở ghế phụ, Lư Miêu Miêu cũng đoán được đại khái việc Lâm Nam mua xe cho mình. Hôm qua vừa chuyển hơn 4000 vạn vẫn còn nằm trong thẻ, hôm nay lại mua xe. Lư Miêu Miêu không khỏi cảm thán Lâm Nam có tiền lại còn chịu chi cho mình như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Lư Miêu Miêu cảm thấy thế nào cũng phải mua chút đồ cho Lâm Nam.
Mấy năm nay Lư Miêu Miêu có tiết kiệm được vài chục vạn, số tiền đó có thể mua đồ Lâm Nam không vừa mắt, nhưng đó là tấm lòng. Thực sự không đủ, cũng chỉ có thể xin Lâm Nam cho thêm tiền thôi.
Trong đại lý xe Maserati, giám đốc đã nhìn thấy ảnh trên thẻ căn cước của Lâm Nam. Khi hai người vừa vào cửa đã lập tức nghênh đón. Hắn đã liên hệ với Lâm Nam xong và ở đại lý xe chờ sẵn, cơm trưa cũng không dám ăn, sợ bỏ lỡ Lâm Nam đến lấy xe. Chiếc Maserati này là xe giới hạn toàn cầu, chỉ có ba chiếc. Tổng giám đốc Bổng t·ử quốc phải đích thân giao tận tay cho Lâm Nam, nếu không thì coi như vứt đi.
"Mời Lâm tiên sinh đi lối này." Màu hồng phấn Maserati đang ở đây.
Bên cạnh đã có mấy nhân viên tiêu thụ đứng đợi, cả nam lẫn nữ, tay cầm pháo mừng. Xung quanh ô tô được trang trí bằng đủ loại bóng bay và hoa tươi tỉ mỉ. Trong đám nhân viên này có một gương mặt quen thuộc, bạn gái cũ của Lâm Nam.
Sở dĩ nàng ta ở đây phải nói về chuyện vài ngày trước. Hôm đó, Hồng San muốn tìm Lâm Nam quay lại không thành, trở về bị Tô Cường lôi lên giường chơi bời. Hắn định chơi xong rồi bỏ, không ngờ bị vợ hắn bắt gian tại trận. Cũng chính lúc đó, Hồng San mới biết Tô Cường là kẻ ăn bám, hắn không hề có cổ phần ở Cửu Xá truyền thông, chỉ giúp vợ hắn quản lý công ty thôi. Lại còn dựa vào thân phận để giở trò quy tắc ngầm với người khác.
Vợ Tô Cường không chịu nổi chuyện này, sau khi về nhà liền đuổi Tô Cường ra khỏi công ty, cùng với những kẻ bị hắn quy tắc ngầm. Khi rời chức, những người này đều biết ơn vợ Tô Cường. Hồng San rất khó hiểu, hỏi ra mới biết, hóa ra mình cùng bọn họ đều ký hợp đồng như kiểu giấy b·á·n t·hâ·n. Vợ Tô Cường thấy họ đáng thương, nên chủ động cho thôi việc. Như vậy, những người này chỉ cần không làm streamer nữa thì không cần phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng trên trời.
Hồng San nghe xong liền gia nhập hàng ngũ những người mang ơn. Những người này cũng không vô dụng, vợ Tô Cường còn giới thiệu việc làm cho họ. Vì họ đều có kinh nghiệm, lại có ngoại hình khá, nên được giới thiệu vào làm ở các đại lý xe. Vậy là Hồng San quay lại cuộc sống túng quẫn như trước. Hôm nay giám đốc đại lý nói có nhân vật lớn đến, cần chuẩn bị pháo mừng đón tiếp, thế là nàng liền đứng ở đây.
Hồng San nhìn chiếc Maserati màu hồng phấn trước mặt, liền nghĩ đến Lâm Nam. Nàng biết xe này không phải Lâm Nam mua, dù sao chiếc xe này cũng hơn chục triệu, ngày đó Lâm Nam mới trả có 300 vạn. Nhưng chỉ việc có thể lấy ra 300 vạn đã có bao nhiêu người trên toàn Hoa Hạ làm được, chỉ có thể nói Hồng San đang hối hận vì đã rời bỏ Lâm Nam.
Lúc này, Lâm Nam và Lư Miêu Miêu nắm tay bước vào. Một tiếng hô vang lên, mọi người đồng loạt bắn pháo mừng, sau đó vỗ tay hoan nghênh. Khi pháo hoa rơi xuống, khuôn mặt Lâm Nam lộ rõ trước mắt Hồng San.
"Sao lại là hắn? Nhân vật lớn sao? Không được, mình phải quay lại bên cạnh hắn, xe xịn như vậy chỉ có mình mới xứng lái."
Lư Miêu Miêu đương nhiên cũng nhận ra Hồng San. Hôm đó, cô đã cố ý nhìn lướt qua vài lần, nên nhớ rất rõ mặt cô ta. Lâm Nam thì vẫn chưa để ý, anh để Lư Miêu Miêu vào trong xe xem thử. Lư Miêu Miêu huých nhẹ vào anh, theo ánh mắt cô nhìn, anh mới nhận ra đây chẳng phải bạn gái cũ của mình sao? Lúc này, giám đốc phát hiện sự bất thường, liền cho các nhân viên giải tán, để mình phục vụ là được. Lư Miêu Miêu lại nói: "Cứ để cô gái kia phục vụ đi."
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lâm Nam không hiểu Lư Miêu Miêu muốn làm gì. Hồng San vì tương lai sau này, cũng chẳng còn để ý đến mặt mũi, liền mang giày cao gót đen đế đỏ, mặc váy ngắn cùng tất đen chạy về phía Lâm Nam. Nàng ta định ôm lấy Lâm Nam, nhưng anh đã tránh né.
Anh nhìn lên xuống nàng một lượt, "Làm gì?"
Hồng San vội nói: "Lâm Nam ca ca, lần trước anh không chịu quay lại là vì em không đủ thành ý đúng không? Vậy em đổi, anh muốn em làm gì em cũng làm, nhất định khiến anh hài lòng."
Lâm Nam thấy buồn nôn, vội trốn sau lưng Lư Miêu Miêu, ôm lấy vai cô nói: "Vợ ta ở đây mà? Không câu dẫn được ta đâu." Đồng thời nói vào tai Lư Miêu Miêu: "Miêu Miêu, mình đi nhanh đi! Anh hơi buồn nôn."
Hồng San nhìn thấy Lư Miêu Miêu, lập tức trở mặt như một bà chanh chua. "Là cái loại đàn bà nhà ngươi quyến rũ Lâm Nam ca ca của ta đấy hả? Mặc thì kín cổng cao tường, chẳng khác nào con giun, có chân dài bằng ta không? Có n·g·ự·c và m·ô·n·g đầy đặn như ta không?" Vừa nói xong, nàng ta không quên khoe thân hình của mình. Đúng là mặc đồng phục có chút quyến rũ, nhưng thứ Lâm Nam thích là người chứ không phải bộ đồ.
"Đủ rồi Hồng San, vợ ta mặc cái gì ta cũng thích, mặc dù không biết vì sao ngươi lại ở đây, ta chỉ muốn nói là giữa chúng ta không thể nào, ta rất yêu vợ mình. Có lẽ những lời chia tay ngày trước ngươi nói là đúng, ta chưa từng thích ngươi."
Lâm Nam gọi một tiếng giám đốc. Giám đốc cầm các giấy tờ xe đi ra.
"Chúng ta có thể lái xe đi luôn đúng không?"
"Giám đốc đưa đồ cho Lâm Nam, vâng, có thể đi ạ." Lâm Nam lập tức kéo Lư Miêu Miêu vào xe. Khi đi còn ném chìa khóa xe Panamera cho giám đốc, "Tìm người lái xe của tôi đến bãi đỗ xe B 2040 ở tầng dưới căn 3 Thang Thần nhất phẩm."
Sau đó anh đạp ga rời đi, Lâm Nam ban đầu muốn để Lư Miêu Miêu lái, nhưng hiện tại anh chỉ muốn rời đi thật nhanh, nên đành phải tự lái.
Đứng tại chỗ, Hồng San nghe được Lâm Nam đang ở Thang Thần nhất phẩm, trong lòng cảm thấy phức tạp. "Không được, mình nhất định sẽ khiến anh quay lại, Thang Thần nhất phẩm căn 3 đúng không? Mình sẽ đến đó chặn anh."
Nàng ta đâu biết, khu vực đó an ninh vô cùng nghiêm ngặt, muốn chặn người thì người lạ chỉ có thể nhìn thấy cổng lớn, không thể lại gần. Lâm Nam dừng xe ở một bãi đỗ, muốn để Lư Miêu Miêu lái.
Lư Miêu Miêu lại hỏi: "Lâm Nam, có phải anh rất thích váy ngắn và tất chân không? Mấy cô ở bãi đỗ xe Thang Thần nhất phẩm và bạn gái cũ của anh đều mặc như vậy. Em mặc như vậy có làm anh vừa mắt không?" Lâm Nam trong nháy mắt hiểu ra, rốt cuộc vừa nãy Lư Miêu Miêu cố ý bảo Hồng San phục vụ là vì cái gì.
Nhìn thấy Lý Na gật đầu, Trương Thư Nhã vùi đầu khóc nức nở, hối hận không thôi. Sau khi xuống tàu cao tốc, cô đến bệnh viện uống thuốc ức chế, còn việc có hiệu quả hay không chỉ có thể dựa vào t·h·i·ê·n m·ệ·n·h.
Ở nhà, Trương Thư Nhã càng nghĩ càng giận, cuối cùng trực tiếp gọi điện cho Triệu Uy. Một hồi chất vấn xong xuôi, chỉ còn sự bất lực và c·u·ồ·n·g n·ộ. Vì chỉ cần Triệu Uy nói một câu, cả nhà các nàng sẽ phải ra đường ở, nên Trương Thư Nhã đành phải ngậm bồ hòn. Sau khi cúp điện thoại, nàng chỉ mong mình có thể thoát được kiếp này.
Lư Miêu Miêu và hai người ăn cơm xong xuôi, lau miệng, "Lâm Nam ra ngoài có chuyện gì vậy?" Xe đã đến rồi, tự nhiên không cần giấu Lư Miêu Miêu.
"Chuẩn bị cho ngươi niềm vui bất ngờ, lần trước đi nước ngoài là làm việc này."
"Cái gì bất ngờ?" Lâm Nam đưa ra gợi ý. "Trần Trách, Audi A4."
Sau đó, anh kéo Lư Miêu Miêu lên xe, lái thẳng đến đại lý xe Maserati ở Hỗ Thành.
Ngồi ở ghế phụ, Lư Miêu Miêu cũng đoán được đại khái việc Lâm Nam mua xe cho mình. Hôm qua vừa chuyển hơn 4000 vạn vẫn còn nằm trong thẻ, hôm nay lại mua xe. Lư Miêu Miêu không khỏi cảm thán Lâm Nam có tiền lại còn chịu chi cho mình như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Lư Miêu Miêu cảm thấy thế nào cũng phải mua chút đồ cho Lâm Nam.
Mấy năm nay Lư Miêu Miêu có tiết kiệm được vài chục vạn, số tiền đó có thể mua đồ Lâm Nam không vừa mắt, nhưng đó là tấm lòng. Thực sự không đủ, cũng chỉ có thể xin Lâm Nam cho thêm tiền thôi.
Trong đại lý xe Maserati, giám đốc đã nhìn thấy ảnh trên thẻ căn cước của Lâm Nam. Khi hai người vừa vào cửa đã lập tức nghênh đón. Hắn đã liên hệ với Lâm Nam xong và ở đại lý xe chờ sẵn, cơm trưa cũng không dám ăn, sợ bỏ lỡ Lâm Nam đến lấy xe. Chiếc Maserati này là xe giới hạn toàn cầu, chỉ có ba chiếc. Tổng giám đốc Bổng t·ử quốc phải đích thân giao tận tay cho Lâm Nam, nếu không thì coi như vứt đi.
"Mời Lâm tiên sinh đi lối này." Màu hồng phấn Maserati đang ở đây.
Bên cạnh đã có mấy nhân viên tiêu thụ đứng đợi, cả nam lẫn nữ, tay cầm pháo mừng. Xung quanh ô tô được trang trí bằng đủ loại bóng bay và hoa tươi tỉ mỉ. Trong đám nhân viên này có một gương mặt quen thuộc, bạn gái cũ của Lâm Nam.
Sở dĩ nàng ta ở đây phải nói về chuyện vài ngày trước. Hôm đó, Hồng San muốn tìm Lâm Nam quay lại không thành, trở về bị Tô Cường lôi lên giường chơi bời. Hắn định chơi xong rồi bỏ, không ngờ bị vợ hắn bắt gian tại trận. Cũng chính lúc đó, Hồng San mới biết Tô Cường là kẻ ăn bám, hắn không hề có cổ phần ở Cửu Xá truyền thông, chỉ giúp vợ hắn quản lý công ty thôi. Lại còn dựa vào thân phận để giở trò quy tắc ngầm với người khác.
Vợ Tô Cường không chịu nổi chuyện này, sau khi về nhà liền đuổi Tô Cường ra khỏi công ty, cùng với những kẻ bị hắn quy tắc ngầm. Khi rời chức, những người này đều biết ơn vợ Tô Cường. Hồng San rất khó hiểu, hỏi ra mới biết, hóa ra mình cùng bọn họ đều ký hợp đồng như kiểu giấy b·á·n t·hâ·n. Vợ Tô Cường thấy họ đáng thương, nên chủ động cho thôi việc. Như vậy, những người này chỉ cần không làm streamer nữa thì không cần phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng trên trời.
Hồng San nghe xong liền gia nhập hàng ngũ những người mang ơn. Những người này cũng không vô dụng, vợ Tô Cường còn giới thiệu việc làm cho họ. Vì họ đều có kinh nghiệm, lại có ngoại hình khá, nên được giới thiệu vào làm ở các đại lý xe. Vậy là Hồng San quay lại cuộc sống túng quẫn như trước. Hôm nay giám đốc đại lý nói có nhân vật lớn đến, cần chuẩn bị pháo mừng đón tiếp, thế là nàng liền đứng ở đây.
Hồng San nhìn chiếc Maserati màu hồng phấn trước mặt, liền nghĩ đến Lâm Nam. Nàng biết xe này không phải Lâm Nam mua, dù sao chiếc xe này cũng hơn chục triệu, ngày đó Lâm Nam mới trả có 300 vạn. Nhưng chỉ việc có thể lấy ra 300 vạn đã có bao nhiêu người trên toàn Hoa Hạ làm được, chỉ có thể nói Hồng San đang hối hận vì đã rời bỏ Lâm Nam.
Lúc này, Lâm Nam và Lư Miêu Miêu nắm tay bước vào. Một tiếng hô vang lên, mọi người đồng loạt bắn pháo mừng, sau đó vỗ tay hoan nghênh. Khi pháo hoa rơi xuống, khuôn mặt Lâm Nam lộ rõ trước mắt Hồng San.
"Sao lại là hắn? Nhân vật lớn sao? Không được, mình phải quay lại bên cạnh hắn, xe xịn như vậy chỉ có mình mới xứng lái."
Lư Miêu Miêu đương nhiên cũng nhận ra Hồng San. Hôm đó, cô đã cố ý nhìn lướt qua vài lần, nên nhớ rất rõ mặt cô ta. Lâm Nam thì vẫn chưa để ý, anh để Lư Miêu Miêu vào trong xe xem thử. Lư Miêu Miêu huých nhẹ vào anh, theo ánh mắt cô nhìn, anh mới nhận ra đây chẳng phải bạn gái cũ của mình sao? Lúc này, giám đốc phát hiện sự bất thường, liền cho các nhân viên giải tán, để mình phục vụ là được. Lư Miêu Miêu lại nói: "Cứ để cô gái kia phục vụ đi."
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lâm Nam không hiểu Lư Miêu Miêu muốn làm gì. Hồng San vì tương lai sau này, cũng chẳng còn để ý đến mặt mũi, liền mang giày cao gót đen đế đỏ, mặc váy ngắn cùng tất đen chạy về phía Lâm Nam. Nàng ta định ôm lấy Lâm Nam, nhưng anh đã tránh né.
Anh nhìn lên xuống nàng một lượt, "Làm gì?"
Hồng San vội nói: "Lâm Nam ca ca, lần trước anh không chịu quay lại là vì em không đủ thành ý đúng không? Vậy em đổi, anh muốn em làm gì em cũng làm, nhất định khiến anh hài lòng."
Lâm Nam thấy buồn nôn, vội trốn sau lưng Lư Miêu Miêu, ôm lấy vai cô nói: "Vợ ta ở đây mà? Không câu dẫn được ta đâu." Đồng thời nói vào tai Lư Miêu Miêu: "Miêu Miêu, mình đi nhanh đi! Anh hơi buồn nôn."
Hồng San nhìn thấy Lư Miêu Miêu, lập tức trở mặt như một bà chanh chua. "Là cái loại đàn bà nhà ngươi quyến rũ Lâm Nam ca ca của ta đấy hả? Mặc thì kín cổng cao tường, chẳng khác nào con giun, có chân dài bằng ta không? Có n·g·ự·c và m·ô·n·g đầy đặn như ta không?" Vừa nói xong, nàng ta không quên khoe thân hình của mình. Đúng là mặc đồng phục có chút quyến rũ, nhưng thứ Lâm Nam thích là người chứ không phải bộ đồ.
"Đủ rồi Hồng San, vợ ta mặc cái gì ta cũng thích, mặc dù không biết vì sao ngươi lại ở đây, ta chỉ muốn nói là giữa chúng ta không thể nào, ta rất yêu vợ mình. Có lẽ những lời chia tay ngày trước ngươi nói là đúng, ta chưa từng thích ngươi."
Lâm Nam gọi một tiếng giám đốc. Giám đốc cầm các giấy tờ xe đi ra.
"Chúng ta có thể lái xe đi luôn đúng không?"
"Giám đốc đưa đồ cho Lâm Nam, vâng, có thể đi ạ." Lâm Nam lập tức kéo Lư Miêu Miêu vào xe. Khi đi còn ném chìa khóa xe Panamera cho giám đốc, "Tìm người lái xe của tôi đến bãi đỗ xe B 2040 ở tầng dưới căn 3 Thang Thần nhất phẩm."
Sau đó anh đạp ga rời đi, Lâm Nam ban đầu muốn để Lư Miêu Miêu lái, nhưng hiện tại anh chỉ muốn rời đi thật nhanh, nên đành phải tự lái.
Đứng tại chỗ, Hồng San nghe được Lâm Nam đang ở Thang Thần nhất phẩm, trong lòng cảm thấy phức tạp. "Không được, mình nhất định sẽ khiến anh quay lại, Thang Thần nhất phẩm căn 3 đúng không? Mình sẽ đến đó chặn anh."
Nàng ta đâu biết, khu vực đó an ninh vô cùng nghiêm ngặt, muốn chặn người thì người lạ chỉ có thể nhìn thấy cổng lớn, không thể lại gần. Lâm Nam dừng xe ở một bãi đỗ, muốn để Lư Miêu Miêu lái.
Lư Miêu Miêu lại hỏi: "Lâm Nam, có phải anh rất thích váy ngắn và tất chân không? Mấy cô ở bãi đỗ xe Thang Thần nhất phẩm và bạn gái cũ của anh đều mặc như vậy. Em mặc như vậy có làm anh vừa mắt không?" Lâm Nam trong nháy mắt hiểu ra, rốt cuộc vừa nãy Lư Miêu Miêu cố ý bảo Hồng San phục vụ là vì cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận