Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 329: Uống thuốc dự phòng lây nhiễm

Lâm Nam lại chở Giang Lâm đến một tiệm thuốc đông y. Không giải thích gì, Lâm Nam mua ngay các dược liệu trên tờ giấy, thấy ở đây có dịch vụ nấu thuốc, liền nhờ họ nấu luôn.
Trong lúc chủ tiệm đang nấu thuốc, TV phát bản tin về virus.
"Má ơi, tình hình sao thế, chẳng lẽ Hỗ Thành sắp bị diệt rồi sao!" Chủ tiệm lẩm bẩm, Lâm Nam nói: "Không có đến mức đó đâu, đã có cách giải quyết rồi."
Chủ tiệm không tin: "Vừa công bố tin tức đã có biện pháp giải quyết, chuyện đó không thể nào!" Dù sao lần trước virus bùng phát, phải mất một năm rưỡi mới có vaccine.
Lâm Nam tỏ vẻ hiểu, phương thuốc lan truyền cần thời gian, người này không biết cũng bình thường. "Thật đó, nói cho ngươi hay, chỗ thuốc này là để phòng ngừa và chữa trị virus lần này."
Lâm Nam lấy điện thoại cho chủ tiệm xem. "Sao, có thấy các dược liệu trên này quen mắt không?"
Chủ tiệm chỉ vào điện thoại rồi lại chỉ vào nồi thuốc, nhất thời không nói nên lời. Vừa lúc đó thuốc nấu xong. Lâm Nam thấy ở nhà còn người, nên cố ý mua nhiều thuốc hơn, nấu được hơn chục gói. Lúc Lâm Nam định trả tiền lấy thuốc thì chủ tiệm mở lời: "Huynh đệ hay là cho ta một gói dùng thử, lần này ta miễn phí cho."
Lâm Nam hiểu chủ tiệm còn nghi ngờ. Anh trả tiền rồi xách hơn chục gói thuốc đi thẳng.
"Lão bản, ông phải tin chính phủ, đây là đồ quan phương phát, nhắm vào nhân dân Hoa Hạ, sẽ không có vấn đề đâu, cũng không dám có vấn đề."
Lúc này chủ tiệm mới tỉnh ngộ: "Đúng ha! Chuyện này ai dám ăn nói bừa bãi!" Thế là ông bắt đầu bốc thuốc theo phương thuốc, tin rằng thuốc này sắp tới sẽ cung không đủ cầu.
Lúc đầu ông định kiếm một món hời, nhưng nghĩ đến việc phát tài trên nỗi đau của đất nước là không đạo đức, lại làm tổn hại danh tiếng, nên ông định bán theo giá gốc. Có khi virus hết, lại có thu hoạch khác. Vả lại, dù bán giá gốc thì số lượng nhiều vẫn có lời.
Sau khi tin tức được công bố, các loại dược liệu này ở Hỗ Thành, thậm chí các nơi khác ở Hoa Hạ đều bắt đầu tăng giá.
Vương Tư Viễn thấy kế hoạch của mình thành công, đang chờ đếm tiền. Còn việc tiêm virus nồng độ cao cho cha, tạm gác lại đã. Vì Vương Tư Viễn thấy, không có cha ra tay, một mình hắn không kiểm soát được tình thế. Chủ yếu là trên thương trường lắt léo quá nhiều. Lúc này Vương Tư Viễn đang họp công ty nhỏ ở nhà, Vương Chí Cương ngồi ghế chủ vị mắng mỏ:
"Tư Viễn, dược liệu của nhạc phụ tương lai giao cho con vận hành đó." "Vâng."
Hắn không hề hay biết, Tiểu Nhu đã về nhà. Vốn định để cha kiếm chút lời, ai ngờ cha lại bảo không cần thiết, sợ lúc đó rắc rối không đâu, lại làm liên lụy Tiểu Nhu. Nên cha nàng trực tiếp lấy danh nghĩa của Tiểu Nhu, hiến tặng lô thuốc này cho chính phủ, để họ nấu thành canh thuốc miễn phí cho dân.
Tiểu Nhu rất nghi hoặc, nhưng nàng biết cha mình tính tình tuy chất phác, nhưng lại rất có đầu óc, bằng không đã không gây dựng được cơ ngơi lớn thế này. Cha đã quyết định, nàng cũng ủng hộ, dù sao cũng là làm việc thiện.
Chỉ là việc chính phủ miễn phí cung ứng thuốc ra thị trường, chắc cũng không ngăn được việc giá dược liệu tăng trên diện rộng. Lúc các phe đang vì danh lợi chạy ngược xuôi thì Lâm Nam đã đưa Giang Lâm về khu biệt thự Ngô Đồng vịnh.
Trên xe, Giang Lâm đã uống một gói thuốc. Lâm Nam nhìn, không sai biệt lắm, uống thêm gói nữa là ổn. Xe vừa dừng trước cổng, Lư Miêu Miêu và mọi người lập tức ra đón. Trên mạng chắc chắn họ đã biết lý do Lâm Nam bảo họ về trước.
Từ xa Phùng Nam Tiêu lo lắng hỏi: "Lâm tiên sinh, có phải Lâm Lâm bị nhiễm virus rồi không?"
Giữa ánh mắt lo lắng của mọi người, Giang Lâm mỉm cười: "Hình như là nhiễm, nhưng đã có thuốc trị rồi." Vừa nói, nàng vừa cầm gói thuốc lên cho mọi người xem: "Với lại ta đã uống thuốc rồi, không sao."
Lư Miêu Miêu và Lưu Tư Ngữ nhìn sang Lâm Nam, dường như đang tìm câu trả lời. Thấy anh gật đầu, hai cô liền chạy tới kéo tay Giang Lâm vào trong.
"Cậu làm tớ hết hồn, mời cậu đến chơi một chuyến mà có chuyện gì, hai chúng tớ khó thoát tội." Lưu Tư Ngữ cũng rất bình tĩnh: "Miêu Miêu à, cậu làm quá lên rồi, có lão công cậu ở đây, không sao đâu."
Nghĩ đến y thuật của Lâm Nam, Lư Miêu Miêu cũng đồng ý. Lúc này Giang Lâm cũng nói: "Miêu Miêu, lão công cậu cái kiểu ảo thuật như trị bệnh cứu người ấy, lợi hại thiệt."
Từ xa Lâm Nam đã nghe rõ, mặt liền tối sầm lại: "Cái gì mà ảo thuật giống như, gọi là dùng khí ngự châm có được không!" Nhưng chuyện đó không quan trọng nữa.
Phùng Nam Tiêu thấy mình không có cơ hội nói chuyện với Giang Lâm, đành hỏi Lâm Nam: "Vậy virus này có để lại di chứng gì không?" "Sau này có tái phát không?" "Thân thể Lâm Lâm có bị tổn hại không?" "Ta có nên mua gì cho nàng bồi bổ không, cần bồi bổ thì mua gì?"...
Anh ta hỏi một tràng, Hạng Thanh Phong đứng bên cũng thấy phiền. Lâm Nam phải bảo anh ta dừng lại: "Yên tâm đi, không có chút ảnh hưởng nào đâu, ta ra tay, ngươi cứ yên tâm."
Sau đó anh bỏ mặc hai người ngoài cửa, vào trong nói: "Tuy lần này virus có thể chữa trị ngay, nhưng nếu bị nhiễm thì cũng khổ, nên đây mỗi người hai gói, có thể phòng ngừa."
Giang Lâm nghe vậy, lấy ra hai gói đưa cho Lư Miêu Miêu. "Uống nhanh đi!" "Có đắng lắm không?" "Không đắng, tớ uống rồi, ngọt ấy."
Nghe Giang Lâm nói, hai cô không chút do dự xé gói thuốc đổ vào miệng. Dược dịch trôi qua cổ họng, Lư Miêu Miêu chỉ thấy đắng chát, nhưng vẫn một hơi uống hết hơn nửa gói, dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Lưu Tư Ngữ chỉ uống một ngụm nhỏ liền dừng lại.
"Lâm Lâm, đồ lừa đảo, cậu nói không đắng mà?" Giang Lâm vẻ mặt thành thật: "Tớ thấy nó ngọt mà!" Nói xong, chính cô cũng thấy buồn cười. "Phụt, ha ha ha ha!" "Lâm Lâm, tớ biết ngay mà, cậu đúng là người xấu, biết vậy tớ đã chuẩn bị kẹo trước."
Nhưng giờ chuẩn bị cũng chưa muộn, lúc Lưu Tư Ngữ định gọi người từ biệt thự số một mang kẹo đến thì Lư Miêu Miêu đã uống hết một gói. Thấy vậy, Lâm Nam đứng bên liền nhét một viên kẹo vào miệng cô, vừa rồi thấy Giang Lâm uống thuốc mặt nhăn nhó là anh biết thuốc có vị khó nuốt. Nên anh đã cố ý dừng xe mua kẹo, vẫn là vị ô mai mà Lư Miêu Miêu thích nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận