Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 182: Long Trác khỏi hẳn, dời mộ phần hoàn tất
Chương 182: Long Trác khỏi hẳn, việc dời mộ phần hoàn tất Chỉ thấy Lâm Nam khống chế cơn giận còn hơn Long Trác, cố định đầu của hắn lại.
Để cho hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của Lâm Nam tựa như có ma lực, vốn dĩ nóng nảy như Long Trác chỉ cần nhìn vào mắt nhau không đến vài giây đồng hồ, liền hoàn toàn an tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy đứng im bất động, một lát sau Long Trác liền hoàn toàn nhắm mắt.
Nhờ có Lâm Nam vịn, mới không bị ngã xuống.
Lúc này Lâm Nam thấy mình điều trị đã bắt đầu có hiệu quả, chỉ có thể ở một bên chờ đợi xem kết quả.
Long Trác thì đang chìm sâu vào trong ảo cảnh.
Ở trong đó, hắn gặp lại tỷ tỷ mà hắn đã nhớ nhung hơn hai mươi năm.
Trong ảo ảnh toàn là những ký ức tươi đẹp của hai người, dù cho lúc nào Long Dung cũng hay trêu chọc hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Rất nhanh ảo ảnh đã tiến đến phân cảnh Long Dung cùng hai cha con quyết liệt ngày trước.
Trong hiện thực, Long Trác không thể ngăn cản.
Bây giờ trong ảo cảnh một lần nữa cho hắn cơ hội, đương nhiên hắn sẽ không buông tha.
Ở trong đó, lần đầu tiên hắn chống đối long phá không, dù cho đối diện với hóa kình cường giả có cảm giác áp bách, hắn vẫn không hề nhíu mày.
"Long Trác, ngươi cũng muốn cùng vi phụ quyết liệt sao?"
Bên ngoài, Lâm Nam có thể nhìn ra biểu hiện lúc này của Long Trác rất quyết tuyệt.
Tuy không biết trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí không được tốt lắm.
Nhưng Lâm Nam hiện tại không làm gì được, cơ hội hắn đã đưa, có thể triệt để thoát khỏi nhân cách thứ hai hay không, chỉ có thể dựa vào chính Long Trác tự mình tạo hóa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thấy Long Trác rơi nước mắt.
Lâm Nam còn dự định thử lại một lần nữa.
Lại không ngờ Long Trác khẽ nhếch khóe môi, hình như đang mỉm cười.
Điều này khiến Lâm Nam không xác định được, rốt cuộc là thành công hay thất bại.
Cho đến khi nhìn thấy Long Trác mở mắt, trong mắt không còn tâm tình phức tạp như vừa nãy nữa.
Nhìn thấy Lâm Nam trước mặt, Long Trác cười tươi.
Biết hắn đã chữa khỏi cho mình, thế là trịnh trọng nói: "Cảm ơn ngươi."
"Khách khí, mà nói ngươi bệnh này sao mà mắc phải vậy, rõ ràng ban ngày còn rất tốt, sao đến buổi tối lại phát bệnh."
Long Trác đứng dậy, đi đến bia mộ Long Dung.
"Ta cũng không rõ lắm, từ khi biết tỷ tỷ ta mất đi, ta cảm giác cả bầu trời sụp đổ, ngủ không biết bao lâu, chờ tỉnh lại lần nữa thì cái gì cũng không biết."
"Từ những người trong nhà và lão gia tử kể lại, ta không có ký ức về những ngày đó, làm rất nhiều chuyện đáng giận, từ đó bị người ta chẩn đoán là mắc nhân cách thứ hai."
"Từ đó, ta rất ít khi xuất hiện trước đám đông, dốc lòng tu luyện, sau khi đột phá hóa kình, liền không còn phát bệnh, mãi cho đến khi đến thăm tỷ tỷ một buổi tối, nhân cách thứ hai của ta lại phát tác lần nữa."
"Lúc đó bất kể ai quấy rầy ta đều sẽ bị ta công kích, lần đó nếu không phải Lưu lão gia tử ra tay, cả Hỗ Thành đã gặp nạn."
"Đến khi ta tỉnh lại lần nữa, lại không rõ chuyện gì đã xảy ra, sau khi thử đi thử lại nhiều lần, thì thấy ban ngày ta còn tốt, nhưng cứ đến đêm tối lại rất mẫn cảm, đặc biệt là ở chỗ của tỷ tỷ, chỉ cần có người quấy rầy ta, lập tức sẽ đổi nhân cách, trở nên nóng nảy vô cùng."
"Cho nên mỗi lần đến nghĩa trang, ta đều sẽ cho người của Long gia canh giữ ngoài cổng lớn, không được để bất kỳ ai đi vào, tránh bị tổn thương."
"Bất quá chiêu vừa rồi của ngươi, khiến cho nhân cách thứ hai trong giấc mơ hòa giải với ta, hắn chỉ là chấp niệm của ta đối với tỷ tỷ, hiện tại chấp niệm tan biến, hắn cũng biến mất theo."
Nghe Long Trác giải thích như trong mộng, Lâm Nam không hề nghi ngờ.
Long Trác quay đầu, thấy Lâm Nam nghe rất nghiêm túc.
Cười khổ nói.
"Ngươi có cảm thấy ta bị bệnh thần kinh không? Thật ra ta nói mà chính ta còn không biết thật hay giả, thậm chí ta còn không biết hiện tại ta là thật ta, hay là chấp niệm đã biến mất kia mới là thật ta."
Lâm Nam không phải là bậc thầy triết học, nhưng nếu Long Trác đã hỏi như vậy.
Hắn vẫn là có thể miễn cưỡng giải thích đôi chút.
"Chỉ cần ngươi cho là mình đang làm những gì mình muốn làm, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, sống tốt cuộc đời của mình, thì thật hay giả có quan trọng gì? Dù sao thì tất cả cũng là ngươi mà."
"Chấp niệm quá sâu, không chừng lại sẽ xuất hiện những phiên bản khác, cứ vững vàng bước tiếp là được, còn lại thì tùy duyên."
Sau một tràng nói bừa, Long Trác cũng không còn xoắn xuýt nữa.
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, cầm lấy chai rượu đế còn lại, mạnh mẽ rót một ngụm.
"Đi thôi! Về nghỉ ngơi, mấy tiếng nữa sẽ bắt đầu dời mộ."
Lâm Nam không hỏi gì thêm, cùng đi ra khỏi cổng nghĩa trang.
Thấy thiếu gia nhà mình bình an đi ra, ba người vội vã xúm lại.
Nếu là như trước đây vào buổi tối, chắc chắn bọn họ sẽ không dám đến gần.
Dù sao khí thế hắn tỏa ra không giống nhau, lúc đó khiến người ta không kịp thở, còn hiện tại thì rất bình thường.
Vả lại có Lâm Nam ở bên cạnh, ít nhất sẽ không bị đánh.
Long đại lên tiếng trước.
"Thiếu gia?"
Câu hỏi thăm dò này, đổi lấy một cái liếc mắt của Long Trác.
Nhưng đây đối với Long đại mà nói, chính là điều mà hắn muốn được đáp lại nhất.
"Không phải là người kia, là thiếu gia, thiếu gia đã trở lại rồi."
"Thiếu gia" x nhiều lần.
Long Trác dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Đừng gọi nữa, nghe phiền."
"Vâng, thiếu gia."
Lâm Nam thấy Long Trác có được những người thủ hạ như vậy, cảm thấy vô cùng vui mừng, dù không hiểu hết tình nghĩa của bọn họ, nhưng Lâm Nam cũng rất khát khao có được tình cảm ấy.
Cứ như vậy, một đám người trở về khách sạn.
Trên đường, Long đại ba người hỏi Lâm Nam trước.
Sau khi xác nhận bệnh nhân cách thứ hai đã được chữa khỏi, ba người lại một phen ca ngợi Lâm Nam.
Bởi vì tuổi của bọn họ lớn hơn mình quá nhiều, Lâm Nam thật sự không thể nghe thêm được nữa.
Trực tiếp chạy nhanh như chớp về ôm bà xã ngủ.
Hai giờ rưỡi sáng.
Một đoàn người rời giường thu xếp xong xuôi, lại lần nữa đến nghĩa trang, không ai nhắc đến chuyện xảy ra mấy giờ trước đó.
Sau khi Lư Miêu Miêu đào cuốc đầu tiên, Long Trác cho nhân viên chuyên nghiệp bắt đầu công tác dời mộ.
Nhìn thấy quan tài lộ ra, không biết là hồi ức trào dâng hay vì nguyên do khác.
Lư Miêu Miêu và Lư Yến đều rơi nước mắt.
Lâm Nam không khỏi nắm chặt tay hơn.
Lại sau khi Lư Miêu Miêu cuốc một nhát đầu tiên xuống, không đến hai mươi phút, đã đem Lư phụ cùng Long Dung hợp táng chung một chỗ.
Đồng thời dựng bia mộ đã chuẩn bị sẵn lên.
Tóm lại, sau khi tất cả hoàn thành thì trời đã gần bốn giờ sáng.
Dập đầu xong, lại ở nghĩa trang chờ thêm một lúc, rồi sau đó cũng muốn rời đi.
Thấy Lư Miêu Miêu vẫn còn không muốn đi.
Lư Yến mở miệng: "Đi thôi! Sau này còn nhiều cơ hội để đến, chúng ta ở đây không chừng lại làm phiền người ta."
Vừa nghe xong những lời này, cả Lâm Nam và Long Trác vốn cũng muốn nán lại một lúc cũng đều rời đi.
Ngoài cổng nghĩa trang, trời vẫn chưa sáng.
Long Trác cho người đưa Lư Yến và mọi người về, còn Hàn Hương Như thì đi theo hai vợ chồng Lâm Nam trở lại Thang Thần nhất phẩm.
Trước khi đi, Long Trác tự mình tiễn bọn họ lên xe.
"Ta vẫn luôn ở đây, có vấn đề gì cứ việc tìm ta, đương nhiên nếu không có việc gì cũng có thể đến thăm ta thì tốt hơn."
Hai vợ chồng Lâm Nam đồng thanh.
"Sẽ."
Nhìn nhau cười một tiếng, rồi sau đó mỗi người lên xe, hai chiếc xe một trước một sau rời đi.
Long Trác nhìn theo xe đi xa, sau đó chỉ huy Long Nhị lái xe.
Bây giờ sau khi được chữa khỏi bệnh, hắn có rất nhiều việc phải làm.
Để cho hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt của Lâm Nam tựa như có ma lực, vốn dĩ nóng nảy như Long Trác chỉ cần nhìn vào mắt nhau không đến vài giây đồng hồ, liền hoàn toàn an tĩnh lại.
Hai người cứ như vậy đứng im bất động, một lát sau Long Trác liền hoàn toàn nhắm mắt.
Nhờ có Lâm Nam vịn, mới không bị ngã xuống.
Lúc này Lâm Nam thấy mình điều trị đã bắt đầu có hiệu quả, chỉ có thể ở một bên chờ đợi xem kết quả.
Long Trác thì đang chìm sâu vào trong ảo cảnh.
Ở trong đó, hắn gặp lại tỷ tỷ mà hắn đã nhớ nhung hơn hai mươi năm.
Trong ảo ảnh toàn là những ký ức tươi đẹp của hai người, dù cho lúc nào Long Dung cũng hay trêu chọc hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Rất nhanh ảo ảnh đã tiến đến phân cảnh Long Dung cùng hai cha con quyết liệt ngày trước.
Trong hiện thực, Long Trác không thể ngăn cản.
Bây giờ trong ảo cảnh một lần nữa cho hắn cơ hội, đương nhiên hắn sẽ không buông tha.
Ở trong đó, lần đầu tiên hắn chống đối long phá không, dù cho đối diện với hóa kình cường giả có cảm giác áp bách, hắn vẫn không hề nhíu mày.
"Long Trác, ngươi cũng muốn cùng vi phụ quyết liệt sao?"
Bên ngoài, Lâm Nam có thể nhìn ra biểu hiện lúc này của Long Trác rất quyết tuyệt.
Tuy không biết trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí không được tốt lắm.
Nhưng Lâm Nam hiện tại không làm gì được, cơ hội hắn đã đưa, có thể triệt để thoát khỏi nhân cách thứ hai hay không, chỉ có thể dựa vào chính Long Trác tự mình tạo hóa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thấy Long Trác rơi nước mắt.
Lâm Nam còn dự định thử lại một lần nữa.
Lại không ngờ Long Trác khẽ nhếch khóe môi, hình như đang mỉm cười.
Điều này khiến Lâm Nam không xác định được, rốt cuộc là thành công hay thất bại.
Cho đến khi nhìn thấy Long Trác mở mắt, trong mắt không còn tâm tình phức tạp như vừa nãy nữa.
Nhìn thấy Lâm Nam trước mặt, Long Trác cười tươi.
Biết hắn đã chữa khỏi cho mình, thế là trịnh trọng nói: "Cảm ơn ngươi."
"Khách khí, mà nói ngươi bệnh này sao mà mắc phải vậy, rõ ràng ban ngày còn rất tốt, sao đến buổi tối lại phát bệnh."
Long Trác đứng dậy, đi đến bia mộ Long Dung.
"Ta cũng không rõ lắm, từ khi biết tỷ tỷ ta mất đi, ta cảm giác cả bầu trời sụp đổ, ngủ không biết bao lâu, chờ tỉnh lại lần nữa thì cái gì cũng không biết."
"Từ những người trong nhà và lão gia tử kể lại, ta không có ký ức về những ngày đó, làm rất nhiều chuyện đáng giận, từ đó bị người ta chẩn đoán là mắc nhân cách thứ hai."
"Từ đó, ta rất ít khi xuất hiện trước đám đông, dốc lòng tu luyện, sau khi đột phá hóa kình, liền không còn phát bệnh, mãi cho đến khi đến thăm tỷ tỷ một buổi tối, nhân cách thứ hai của ta lại phát tác lần nữa."
"Lúc đó bất kể ai quấy rầy ta đều sẽ bị ta công kích, lần đó nếu không phải Lưu lão gia tử ra tay, cả Hỗ Thành đã gặp nạn."
"Đến khi ta tỉnh lại lần nữa, lại không rõ chuyện gì đã xảy ra, sau khi thử đi thử lại nhiều lần, thì thấy ban ngày ta còn tốt, nhưng cứ đến đêm tối lại rất mẫn cảm, đặc biệt là ở chỗ của tỷ tỷ, chỉ cần có người quấy rầy ta, lập tức sẽ đổi nhân cách, trở nên nóng nảy vô cùng."
"Cho nên mỗi lần đến nghĩa trang, ta đều sẽ cho người của Long gia canh giữ ngoài cổng lớn, không được để bất kỳ ai đi vào, tránh bị tổn thương."
"Bất quá chiêu vừa rồi của ngươi, khiến cho nhân cách thứ hai trong giấc mơ hòa giải với ta, hắn chỉ là chấp niệm của ta đối với tỷ tỷ, hiện tại chấp niệm tan biến, hắn cũng biến mất theo."
Nghe Long Trác giải thích như trong mộng, Lâm Nam không hề nghi ngờ.
Long Trác quay đầu, thấy Lâm Nam nghe rất nghiêm túc.
Cười khổ nói.
"Ngươi có cảm thấy ta bị bệnh thần kinh không? Thật ra ta nói mà chính ta còn không biết thật hay giả, thậm chí ta còn không biết hiện tại ta là thật ta, hay là chấp niệm đã biến mất kia mới là thật ta."
Lâm Nam không phải là bậc thầy triết học, nhưng nếu Long Trác đã hỏi như vậy.
Hắn vẫn là có thể miễn cưỡng giải thích đôi chút.
"Chỉ cần ngươi cho là mình đang làm những gì mình muốn làm, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, sống tốt cuộc đời của mình, thì thật hay giả có quan trọng gì? Dù sao thì tất cả cũng là ngươi mà."
"Chấp niệm quá sâu, không chừng lại sẽ xuất hiện những phiên bản khác, cứ vững vàng bước tiếp là được, còn lại thì tùy duyên."
Sau một tràng nói bừa, Long Trác cũng không còn xoắn xuýt nữa.
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, cầm lấy chai rượu đế còn lại, mạnh mẽ rót một ngụm.
"Đi thôi! Về nghỉ ngơi, mấy tiếng nữa sẽ bắt đầu dời mộ."
Lâm Nam không hỏi gì thêm, cùng đi ra khỏi cổng nghĩa trang.
Thấy thiếu gia nhà mình bình an đi ra, ba người vội vã xúm lại.
Nếu là như trước đây vào buổi tối, chắc chắn bọn họ sẽ không dám đến gần.
Dù sao khí thế hắn tỏa ra không giống nhau, lúc đó khiến người ta không kịp thở, còn hiện tại thì rất bình thường.
Vả lại có Lâm Nam ở bên cạnh, ít nhất sẽ không bị đánh.
Long đại lên tiếng trước.
"Thiếu gia?"
Câu hỏi thăm dò này, đổi lấy một cái liếc mắt của Long Trác.
Nhưng đây đối với Long đại mà nói, chính là điều mà hắn muốn được đáp lại nhất.
"Không phải là người kia, là thiếu gia, thiếu gia đã trở lại rồi."
"Thiếu gia" x nhiều lần.
Long Trác dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Đừng gọi nữa, nghe phiền."
"Vâng, thiếu gia."
Lâm Nam thấy Long Trác có được những người thủ hạ như vậy, cảm thấy vô cùng vui mừng, dù không hiểu hết tình nghĩa của bọn họ, nhưng Lâm Nam cũng rất khát khao có được tình cảm ấy.
Cứ như vậy, một đám người trở về khách sạn.
Trên đường, Long đại ba người hỏi Lâm Nam trước.
Sau khi xác nhận bệnh nhân cách thứ hai đã được chữa khỏi, ba người lại một phen ca ngợi Lâm Nam.
Bởi vì tuổi của bọn họ lớn hơn mình quá nhiều, Lâm Nam thật sự không thể nghe thêm được nữa.
Trực tiếp chạy nhanh như chớp về ôm bà xã ngủ.
Hai giờ rưỡi sáng.
Một đoàn người rời giường thu xếp xong xuôi, lại lần nữa đến nghĩa trang, không ai nhắc đến chuyện xảy ra mấy giờ trước đó.
Sau khi Lư Miêu Miêu đào cuốc đầu tiên, Long Trác cho nhân viên chuyên nghiệp bắt đầu công tác dời mộ.
Nhìn thấy quan tài lộ ra, không biết là hồi ức trào dâng hay vì nguyên do khác.
Lư Miêu Miêu và Lư Yến đều rơi nước mắt.
Lâm Nam không khỏi nắm chặt tay hơn.
Lại sau khi Lư Miêu Miêu cuốc một nhát đầu tiên xuống, không đến hai mươi phút, đã đem Lư phụ cùng Long Dung hợp táng chung một chỗ.
Đồng thời dựng bia mộ đã chuẩn bị sẵn lên.
Tóm lại, sau khi tất cả hoàn thành thì trời đã gần bốn giờ sáng.
Dập đầu xong, lại ở nghĩa trang chờ thêm một lúc, rồi sau đó cũng muốn rời đi.
Thấy Lư Miêu Miêu vẫn còn không muốn đi.
Lư Yến mở miệng: "Đi thôi! Sau này còn nhiều cơ hội để đến, chúng ta ở đây không chừng lại làm phiền người ta."
Vừa nghe xong những lời này, cả Lâm Nam và Long Trác vốn cũng muốn nán lại một lúc cũng đều rời đi.
Ngoài cổng nghĩa trang, trời vẫn chưa sáng.
Long Trác cho người đưa Lư Yến và mọi người về, còn Hàn Hương Như thì đi theo hai vợ chồng Lâm Nam trở lại Thang Thần nhất phẩm.
Trước khi đi, Long Trác tự mình tiễn bọn họ lên xe.
"Ta vẫn luôn ở đây, có vấn đề gì cứ việc tìm ta, đương nhiên nếu không có việc gì cũng có thể đến thăm ta thì tốt hơn."
Hai vợ chồng Lâm Nam đồng thanh.
"Sẽ."
Nhìn nhau cười một tiếng, rồi sau đó mỗi người lên xe, hai chiếc xe một trước một sau rời đi.
Long Trác nhìn theo xe đi xa, sau đó chỉ huy Long Nhị lái xe.
Bây giờ sau khi được chữa khỏi bệnh, hắn có rất nhiều việc phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận