Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 113: Hàn Hương Như người theo đuổi, Lâm Nam say rượu?
Chương 113: Hàn Hương Như bị theo đuổi, Lâm Nam say rượu?
Theo một hồi tiếng chuông vang lên.
Hỗ Thành nhất cao bên trong ồ ạt tiến ra số lượng lớn học sinh, thêm vào trời mưa bung dù, nếu như Hàn Hương Như không gọi xe đến, nàng chắc chắn sẽ không tìm được người.
Hàn Hương Như thu dọn xong cặp sách liền thấy tin nhắn của Lư Miêu Miêu.
Đầu ngón tay thon nhỏ dính một lớp mực, nhanh chóng nhắn chữ: "Biết rồi tỷ Miêu Miêu, ta đi tìm tỷ."
Ngay lúc nàng định ra cửa, một nam sinh có vẻ ngoài tươi tắn lẻn đến trước mặt nàng: "Hương Như, hôm nay trời mưa, hay là để tài xế nhà anh đưa em về nhé."
Nam sinh tên là Châu Khả Nhân, cùng Hàn Hương Như là bạn học cùng lớp, thành tích hai người luôn đứng trong top năm của cả lớp.
Chính vì vậy, hai người vừa là bạn học lại là đối thủ cạnh tranh.
Hai người trong lớp thường bị gọi thân mật là một đôi oan gia, nói Châu Khả Nhân rất thích cái tên gọi này, không bằng nói hắn thích Hàn Hương Như, chỉ là có vẻ như Hàn Hương Như không thích hắn.
"Không cần đâu, dạo này em không về nhà, em tạm ở nhờ nhà tỷ em."
Sau đó giơ điện thoại lên, "Tỷ ấy đến rồi, không cần tài xế nhà anh, em ra ngoài trước đây."
Nói xong cầm cặp sách lên rồi rời đi.
Châu Khả Nhân hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, đi theo, quả nhiên cơ hội tới.
Hàn Hương Như không mang theo dù, nhìn hạt mưa dày đặc, nàng không cho là mình đi đến xe sẽ không bị ướt.
Thực tế, Lư Miêu Miêu cũng đã nghĩ đến việc Hàn Hương Như có mang dù hay không, nhưng gửi tin nhắn cho nàng chưa thấy hồi âm.
Chỉ là tiếng mưa xen lẫn tiếng ồn ào tan học, Hàn Hương Như không nghe thấy.
Ngay lúc nàng không biết làm sao thì có một chiếc dù che mưa màu đen đặt lên trên đầu nàng.
Nhìn cán dù, không phải là cán dù bên trong xe Rolls Royce thì còn là gì.
"Không cho tài xế nhà anh đưa em về thì anh đưa em ra ngoài vậy được chứ!"
Quay đầu nhìn lại, chính là Châu Khả Nhân đuổi theo.
Hàn Hương Như hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, gật đầu.
Thế là một nam một nữ cùng nhau đi dưới một chiếc dù, thêm cả việc đều mặc đồng phục, cho nên trông như những cặp đôi nhân vật chính trong phim thanh xuân vườn trường.
Dưới dù, vốn chỉ vừa đủ che cho hai người, nhưng Châu Khả Nhân vẫn nghiêng dù về phía Hàn Hương Như.
Cảnh tượng này nhìn vào rất ấm áp, nhưng đằng sau hai người, có một đôi mắt đang chăm chú nhìn họ, tràn đầy oán niệm.
"Ta mới là thanh mai trúc mã của Nhân ca ca, dựa vào cái gì ngươi, một con nhỏ nghèo kiết xác, lại muốn cướp anh ấy từ ta, dựa vào cái gì?"
Đến khi bóng dáng hai người bị những người khác che khuất, chủ nhân đôi mắt đó nở nụ cười tà mị.
"Nhân ca ca, tất cả là do anh ép ta, vậy đừng trách ta tàn nhẫn loại bỏ cô ta khỏi trường."
Tự nói xong, mặc kệ các nam sinh đang nịnh nọt, một mình chạy ra khỏi cổng trường trong mưa.
Vì cắm đầu chạy, còn bất cẩn đụng phải Lư Miêu Miêu đang cầm dù đứng ở cổng trường tìm người.
"Thật xin lỗi."
Sau đó liền chạy thẳng lên một chiếc Bingley, Lư Miêu Miêu cũng không để ý, tiếp tục tìm người.
Vì chiếc Maserati màu hồng phấn của Lư Miêu Miêu quá nổi bật, Hàn Hương Như liếc mắt liền thấy.
Mà chiếc Rolls Royce của nhà Châu Khả Nhân thì ở ngay đằng sau Maserati.
Lại gần, Hàn Hương Như mới phát hiện trong xe không có ai.
Châu Khả Nhân thì có chút khó tin, dù sao xuất thân nhà giàu có, giá trị chiếc Maserati này hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Ít nhất thì đắt hơn chiếc Rolls Royce của nhà hắn, hắn không hiểu tại sao Hàn Hương Như luôn mộc mạc lại đột nhiên có người chị gái giàu có như vậy.
Nhưng mà, điều không nên hỏi thì đừng hỏi, Châu Khả Nhân hiểu rõ đạo lý này.
Lúc này, tài xế nhà Châu Khả Nhân thò đầu ra: "Thiếu gia lên xe thôi!"
"Hương Như tỷ vẫn chưa tới, hay là tạm lên xe nhà em trốn mưa nhé."
Thấy học sinh qua lại nhiều, Hàn Hương Như cũng không muốn bị hiểu lầm, lấy điện thoại ra thì thấy Lư Miêu Miêu gửi tin nhắn.
Thế là lập tức gọi video.
"Tỷ Miêu Miêu, em đang ở cạnh xe của tỷ mà không vào được."
Lúc này, Lư Miêu Miêu mới nhận ra đã có sự nhầm lẫn, vội vàng chạy về phía xe của mình.
Cúp video, lúc này Châu Khả Nhân và Hàn Hương Như đang đối mặt nhau dưới chiếc dù che mưa.
Có thể thấy rất rõ là Châu Khả Nhân đã bị ướt vai.
"Bạn học Châu Khả Nhân, cảm ơn anh đã che dù, ngày mai em mời anh ăn cơm."
Nói xong liền nhét phiếu cơm của mình vào tay hắn.
"Vậy có thể cùng nhau ăn không?"
Hàn Hương Như dứt khoát trả lời, "Không thể, ăn xong nhớ trả lại phiếu cho em."
"Nhưng mà..."
Còn chưa kịp để hắn nói xong, âm thanh mở khóa của chiếc Maserati vang lên.
"Quẹo sang đây, mau lên xe."
Lúc này, Lư Miêu Miêu mới nhìn thấy có một nam sinh đang che dù cho Hàn Hương Như, nhìn cách hắn nghiêng dù, Lư Miêu Miêu dường như đã hiểu ra một chút.
Nhưng Hàn Hương Như lập tức lên xe, sau khi gật đầu với Châu Khả Nhân, Lư Miêu Miêu cũng vào xe.
Nhìn chiếc Maserati màu hồng phấn rời đi, Châu Khả Nhân thất vọng ngồi vào chiếc Rolls Royce, cầm phiếu cơm của Hàn Hương Như im lặng không nói gì, tài xế cũng rất hiểu ý, không dám ho he.
Bên trong chiếc Maserati.
"Hương Như nhà ta đây là đang hẹn hò hả."
Nghe câu này, Hàn Hương Như có chút kích động.
"Đâu có, với cả bây giờ em muốn tập trung học hành thôi."
Lư Miêu Miêu vừa lái xe vừa cười nhẹ: "Được rồi, đâu có, đâu có."
Thấy Hàn Hương Như đã bình tĩnh lại.
"Nhưng mà cậu nhóc đó chắc chắn là có ý với em đấy."
"Không có gì đâu tỷ Miêu Miêu, mình đừng nói về cậu ta nữa có được không? Tối nay ăn gì."
Ăn gì, đây hiển nhiên là đang muốn hỏi Lâm Nam.
Không chút do dự, Lư Miêu Miêu nhờ trí tuệ nhân tạo gọi cho Lâm Nam.
Lúc này Lâm Nam và Trần Lâm cũng sắp xem hết phần đầu của bộ « Siêu Thú vũ trang », cũng đại khái hiểu được nội dung kịch bản.
Nhìn thấy vợ gọi điện đến, Lâm Nam lập tức kết nối.
"Bà xã à, hôm nay cơm tối có lẽ em phải tự giải quyết rồi, anh có một cuộc nhậu."
Nghe xong lời này, Lư Miêu Miêu nói: "Uống ít thôi đấy, em cũng phải làm ít cơm, không thì tay nghề xuống dốc hết mất."
"Tay nghề có xuống thì cũng chẳng sao..."
Nghe hai vợ chồng ân ái giao lưu, Trần Lâm và Hàn Hương Như đều nổi hết da gà.
Sau đó.
"Ông chủ, không ngờ anh vẫn là người có thể lên phòng khách xuống bếp được, thảo nào quan hệ vợ chồng hòa thuận thế."
Lâm Nam cũng không khiêm tốn, "Đó là đương nhiên."
"Như vậy, tối nay càng phải uống nhiều thêm vài ly, đến lúc đó về ôm bà chủ Mỹ Mỹ ngủ một giấc, chẳng phải sướng sao."
Lâm Nam cười ha ha, mấy người đi nhậu cùng sinh tử khó lường.
Với thể chất của Lâm Nam hiện tại, ngàn chén không say cũng chỉ là nói ít thôi.
Quả nhiên, trên bàn rượu, một mình Lâm Nam đấu với bảy người, đến khi tất cả mọi người đều say khướt thì Lâm Nam vẫn không có cảm giác gì.
Nếu như nói là có cảm giác thì chắc là do uống nhiều nước, nên muốn đi vệ sinh.
Ban đêm.
Người ta chở Lâm Nam về đến khu Thang Thần Nhất Phẩm, còn chưa vào nhà thì Lâm Nam nhớ đến lời Trần Lâm nói, cũng cảm thấy không phải không có lý.
"A" hai tiếng xong, ngửi thấy vẫn còn mùi rượu, thế là Lâm Nam liền bắt đầu con đường giả say của mình.
Lúc này, trong phòng Lư Miêu Miêu đang gõ máy tính trong thư phòng, Hàn Hương Như thì đang giải đề, lúc Lâm Nam vào cửa không có ai phản ứng.
Phát hiện Lư Miêu Miêu đang ở thư phòng, Lâm Nam loạng choạng bước vào.
"Bà xã, ta vẫn uống được."
Thấy vậy, Lư Miêu Miêu vội vàng đặt máy tính xuống, chạy đến đỡ lấy Lâm Nam.
Chớp lấy cơ hội, Lâm Nam gác cằm lên vai Lư Miêu Miêu.
Mặc dù trong lòng Lư Miêu Miêu có chút tức giận Lâm Nam không nghe lời mình dặn, uống ít thôi, nhưng vẫn đưa tay lên lưng hắn vuốt lưng cho dễ chịu.
Cảm nhận được động tác của vợ, Lâm Nam quay đầu vùi mặt vào cổ nàng.
Theo một hồi tiếng chuông vang lên.
Hỗ Thành nhất cao bên trong ồ ạt tiến ra số lượng lớn học sinh, thêm vào trời mưa bung dù, nếu như Hàn Hương Như không gọi xe đến, nàng chắc chắn sẽ không tìm được người.
Hàn Hương Như thu dọn xong cặp sách liền thấy tin nhắn của Lư Miêu Miêu.
Đầu ngón tay thon nhỏ dính một lớp mực, nhanh chóng nhắn chữ: "Biết rồi tỷ Miêu Miêu, ta đi tìm tỷ."
Ngay lúc nàng định ra cửa, một nam sinh có vẻ ngoài tươi tắn lẻn đến trước mặt nàng: "Hương Như, hôm nay trời mưa, hay là để tài xế nhà anh đưa em về nhé."
Nam sinh tên là Châu Khả Nhân, cùng Hàn Hương Như là bạn học cùng lớp, thành tích hai người luôn đứng trong top năm của cả lớp.
Chính vì vậy, hai người vừa là bạn học lại là đối thủ cạnh tranh.
Hai người trong lớp thường bị gọi thân mật là một đôi oan gia, nói Châu Khả Nhân rất thích cái tên gọi này, không bằng nói hắn thích Hàn Hương Như, chỉ là có vẻ như Hàn Hương Như không thích hắn.
"Không cần đâu, dạo này em không về nhà, em tạm ở nhờ nhà tỷ em."
Sau đó giơ điện thoại lên, "Tỷ ấy đến rồi, không cần tài xế nhà anh, em ra ngoài trước đây."
Nói xong cầm cặp sách lên rồi rời đi.
Châu Khả Nhân hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, đi theo, quả nhiên cơ hội tới.
Hàn Hương Như không mang theo dù, nhìn hạt mưa dày đặc, nàng không cho là mình đi đến xe sẽ không bị ướt.
Thực tế, Lư Miêu Miêu cũng đã nghĩ đến việc Hàn Hương Như có mang dù hay không, nhưng gửi tin nhắn cho nàng chưa thấy hồi âm.
Chỉ là tiếng mưa xen lẫn tiếng ồn ào tan học, Hàn Hương Như không nghe thấy.
Ngay lúc nàng không biết làm sao thì có một chiếc dù che mưa màu đen đặt lên trên đầu nàng.
Nhìn cán dù, không phải là cán dù bên trong xe Rolls Royce thì còn là gì.
"Không cho tài xế nhà anh đưa em về thì anh đưa em ra ngoài vậy được chứ!"
Quay đầu nhìn lại, chính là Châu Khả Nhân đuổi theo.
Hàn Hương Như hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, gật đầu.
Thế là một nam một nữ cùng nhau đi dưới một chiếc dù, thêm cả việc đều mặc đồng phục, cho nên trông như những cặp đôi nhân vật chính trong phim thanh xuân vườn trường.
Dưới dù, vốn chỉ vừa đủ che cho hai người, nhưng Châu Khả Nhân vẫn nghiêng dù về phía Hàn Hương Như.
Cảnh tượng này nhìn vào rất ấm áp, nhưng đằng sau hai người, có một đôi mắt đang chăm chú nhìn họ, tràn đầy oán niệm.
"Ta mới là thanh mai trúc mã của Nhân ca ca, dựa vào cái gì ngươi, một con nhỏ nghèo kiết xác, lại muốn cướp anh ấy từ ta, dựa vào cái gì?"
Đến khi bóng dáng hai người bị những người khác che khuất, chủ nhân đôi mắt đó nở nụ cười tà mị.
"Nhân ca ca, tất cả là do anh ép ta, vậy đừng trách ta tàn nhẫn loại bỏ cô ta khỏi trường."
Tự nói xong, mặc kệ các nam sinh đang nịnh nọt, một mình chạy ra khỏi cổng trường trong mưa.
Vì cắm đầu chạy, còn bất cẩn đụng phải Lư Miêu Miêu đang cầm dù đứng ở cổng trường tìm người.
"Thật xin lỗi."
Sau đó liền chạy thẳng lên một chiếc Bingley, Lư Miêu Miêu cũng không để ý, tiếp tục tìm người.
Vì chiếc Maserati màu hồng phấn của Lư Miêu Miêu quá nổi bật, Hàn Hương Như liếc mắt liền thấy.
Mà chiếc Rolls Royce của nhà Châu Khả Nhân thì ở ngay đằng sau Maserati.
Lại gần, Hàn Hương Như mới phát hiện trong xe không có ai.
Châu Khả Nhân thì có chút khó tin, dù sao xuất thân nhà giàu có, giá trị chiếc Maserati này hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Ít nhất thì đắt hơn chiếc Rolls Royce của nhà hắn, hắn không hiểu tại sao Hàn Hương Như luôn mộc mạc lại đột nhiên có người chị gái giàu có như vậy.
Nhưng mà, điều không nên hỏi thì đừng hỏi, Châu Khả Nhân hiểu rõ đạo lý này.
Lúc này, tài xế nhà Châu Khả Nhân thò đầu ra: "Thiếu gia lên xe thôi!"
"Hương Như tỷ vẫn chưa tới, hay là tạm lên xe nhà em trốn mưa nhé."
Thấy học sinh qua lại nhiều, Hàn Hương Như cũng không muốn bị hiểu lầm, lấy điện thoại ra thì thấy Lư Miêu Miêu gửi tin nhắn.
Thế là lập tức gọi video.
"Tỷ Miêu Miêu, em đang ở cạnh xe của tỷ mà không vào được."
Lúc này, Lư Miêu Miêu mới nhận ra đã có sự nhầm lẫn, vội vàng chạy về phía xe của mình.
Cúp video, lúc này Châu Khả Nhân và Hàn Hương Như đang đối mặt nhau dưới chiếc dù che mưa.
Có thể thấy rất rõ là Châu Khả Nhân đã bị ướt vai.
"Bạn học Châu Khả Nhân, cảm ơn anh đã che dù, ngày mai em mời anh ăn cơm."
Nói xong liền nhét phiếu cơm của mình vào tay hắn.
"Vậy có thể cùng nhau ăn không?"
Hàn Hương Như dứt khoát trả lời, "Không thể, ăn xong nhớ trả lại phiếu cho em."
"Nhưng mà..."
Còn chưa kịp để hắn nói xong, âm thanh mở khóa của chiếc Maserati vang lên.
"Quẹo sang đây, mau lên xe."
Lúc này, Lư Miêu Miêu mới nhìn thấy có một nam sinh đang che dù cho Hàn Hương Như, nhìn cách hắn nghiêng dù, Lư Miêu Miêu dường như đã hiểu ra một chút.
Nhưng Hàn Hương Như lập tức lên xe, sau khi gật đầu với Châu Khả Nhân, Lư Miêu Miêu cũng vào xe.
Nhìn chiếc Maserati màu hồng phấn rời đi, Châu Khả Nhân thất vọng ngồi vào chiếc Rolls Royce, cầm phiếu cơm của Hàn Hương Như im lặng không nói gì, tài xế cũng rất hiểu ý, không dám ho he.
Bên trong chiếc Maserati.
"Hương Như nhà ta đây là đang hẹn hò hả."
Nghe câu này, Hàn Hương Như có chút kích động.
"Đâu có, với cả bây giờ em muốn tập trung học hành thôi."
Lư Miêu Miêu vừa lái xe vừa cười nhẹ: "Được rồi, đâu có, đâu có."
Thấy Hàn Hương Như đã bình tĩnh lại.
"Nhưng mà cậu nhóc đó chắc chắn là có ý với em đấy."
"Không có gì đâu tỷ Miêu Miêu, mình đừng nói về cậu ta nữa có được không? Tối nay ăn gì."
Ăn gì, đây hiển nhiên là đang muốn hỏi Lâm Nam.
Không chút do dự, Lư Miêu Miêu nhờ trí tuệ nhân tạo gọi cho Lâm Nam.
Lúc này Lâm Nam và Trần Lâm cũng sắp xem hết phần đầu của bộ « Siêu Thú vũ trang », cũng đại khái hiểu được nội dung kịch bản.
Nhìn thấy vợ gọi điện đến, Lâm Nam lập tức kết nối.
"Bà xã à, hôm nay cơm tối có lẽ em phải tự giải quyết rồi, anh có một cuộc nhậu."
Nghe xong lời này, Lư Miêu Miêu nói: "Uống ít thôi đấy, em cũng phải làm ít cơm, không thì tay nghề xuống dốc hết mất."
"Tay nghề có xuống thì cũng chẳng sao..."
Nghe hai vợ chồng ân ái giao lưu, Trần Lâm và Hàn Hương Như đều nổi hết da gà.
Sau đó.
"Ông chủ, không ngờ anh vẫn là người có thể lên phòng khách xuống bếp được, thảo nào quan hệ vợ chồng hòa thuận thế."
Lâm Nam cũng không khiêm tốn, "Đó là đương nhiên."
"Như vậy, tối nay càng phải uống nhiều thêm vài ly, đến lúc đó về ôm bà chủ Mỹ Mỹ ngủ một giấc, chẳng phải sướng sao."
Lâm Nam cười ha ha, mấy người đi nhậu cùng sinh tử khó lường.
Với thể chất của Lâm Nam hiện tại, ngàn chén không say cũng chỉ là nói ít thôi.
Quả nhiên, trên bàn rượu, một mình Lâm Nam đấu với bảy người, đến khi tất cả mọi người đều say khướt thì Lâm Nam vẫn không có cảm giác gì.
Nếu như nói là có cảm giác thì chắc là do uống nhiều nước, nên muốn đi vệ sinh.
Ban đêm.
Người ta chở Lâm Nam về đến khu Thang Thần Nhất Phẩm, còn chưa vào nhà thì Lâm Nam nhớ đến lời Trần Lâm nói, cũng cảm thấy không phải không có lý.
"A" hai tiếng xong, ngửi thấy vẫn còn mùi rượu, thế là Lâm Nam liền bắt đầu con đường giả say của mình.
Lúc này, trong phòng Lư Miêu Miêu đang gõ máy tính trong thư phòng, Hàn Hương Như thì đang giải đề, lúc Lâm Nam vào cửa không có ai phản ứng.
Phát hiện Lư Miêu Miêu đang ở thư phòng, Lâm Nam loạng choạng bước vào.
"Bà xã, ta vẫn uống được."
Thấy vậy, Lư Miêu Miêu vội vàng đặt máy tính xuống, chạy đến đỡ lấy Lâm Nam.
Chớp lấy cơ hội, Lâm Nam gác cằm lên vai Lư Miêu Miêu.
Mặc dù trong lòng Lư Miêu Miêu có chút tức giận Lâm Nam không nghe lời mình dặn, uống ít thôi, nhưng vẫn đưa tay lên lưng hắn vuốt lưng cho dễ chịu.
Cảm nhận được động tác của vợ, Lâm Nam quay đầu vùi mặt vào cổ nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận