Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 148: Xem tướng tay, thiệp mời

Chương 148: Xem tướng tay, thiệp mời
Kỳ thực Lâm Nam rất rõ ràng, địa phương đó khẳng định không phải do Lư phụ năm đó mua.
Bởi vì vị trí của Lư mẫu được coi là vị trí tốt nhất trong cả khu mộ viên, hơn nữa bên trái bên phải đều có chỗ trống.
Nếu là do Lư phụ mua thì năm đó đã trực tiếp chôn cất ở đó, chứ không phải chọn cái nơi không ai muốn kia.
Cho nên Lâm Nam đoán vị trí của Lư mẫu đại khái là do nhà mẹ nàng sắp xếp.
"Xem ra muốn cùng bọn họ triệt để đoạn tuyệt quan hệ có chút khó khăn a!"
Lư Miêu Miêu nghe Lâm Nam nói một mình, không khỏi hỏi.
"Cái gì có chút khó khăn?"
Lâm Nam cảm thấy bây giờ còn chưa cần thiết nói cho Lư Miêu Miêu những chuyện này.
"Không có gì, bảo hôm nay làm món gì ăn thôi."
Lư Miêu Miêu cũng không có nghi ngờ gì.
"Ờ, mà nói mới nhớ, ngươi còn biết xem phong thủy nữa à? Vậy ngươi có coi bói được không?"
Lúc này những trái đậu Hà Lan cuối cùng đã hái xong, Lâm Nam nhìn chăm chú vào mắt Lư Miêu Miêu, "Lão bà à, ta không gì là không làm được."
"Xạo."
"Ngươi lại bốc phét rồi! Bây giờ ngươi tính mệnh cho ta xem thử, ta sẽ tin ngươi."
Thực ra Lâm Nam hoàn toàn không biết xem bói, trong thuật phong thủy cấp tông sư không có bao gồm hạng mục xem bói này.
Nhưng hiện tại trong tình huống này, bịa chuyện cũng phải làm, dù sao rất nhiều người xem bói cũng đều không có thực học, phần lớn đều là nói vài lời tốt đẹp để người xem bói vui vẻ, sau đó dễ kiếm chút tiền.
"Xem thì xem, đưa tay cho ta."
Khi Lư Miêu Miêu đưa bàn tay ngọc thon thả ra, phía trên còn dính một chút chất lỏng màu xanh lá cây, là lúc hái đậu Hà Lan dính vào.
Vòi nước ngay bên cạnh, định rửa thì lại bị Lâm Nam kéo lại.
"Không sao cả."
Lâm Nam vẫn biết đạo lý "Nam trái nữ phải", hai tay nắm lấy tay phải của Lư Miêu Miêu, mu bàn tay các khớp xương rõ ràng, đây đúng là bàn tay trong mộng của hắn.
Cảm nhận được bàn tay nàng mềm mại và ấm áp, Lâm Nam căn bản không muốn buông ra.
Thấy Lâm Nam nửa ngày không nhúc nhích, Lư Miêu Miêu liền muốn rút tay ra, nhưng không được.
"Lâm Nam người ta xem tướng tay thì rõ ràng nhìn lòng bàn tay, ngươi nhìn mu bàn tay thì có chuyện gì vậy?"
Có chút xấu hổ, Lâm Nam vẫn quyết định nói dối một phen.
"Đó là bọn họ học chưa tới nơi, ta mới là chính thống, bây giờ thì được rồi, có thể bắt đầu xem lòng bàn tay."
Lư Miêu Miêu biết Lâm Nam đang nói lung tung, nhưng vẫn phối hợp lật bàn tay lên.
Giả vờ giả vịt, đi qua đi lại thao tác trên tay Lư Miêu Miêu.
Cuối cùng không chịu được nữa, "Lại sờ soạng nữa là tróc da đó, nhìn ra cái gì chưa hả!"
Ho khan hai tiếng che giấu sự chột dạ.
"Đương nhiên rồi, hôm nay ta sẽ phân tích cho ngươi một lượt."
Đầu tiên là đường sinh mệnh, dài lại sâu.
Ngươi có biết điều này đại biểu cho cái gì không? Đại biểu cho mệnh của ngươi kiên cường lại sinh sôi không ngừng.
Tiếp theo là đường sự nghiệp, đường trí tuệ...mặc dù Lâm Nam không hiểu gì, nhưng nhờ dựa vào tên mà khai phá 15% đại não, nên những điều nói ra nghe rất logic.
Tóm lại một câu, tất cả đều là tốt.
Về phần cuối cùng nói về đường tình duyên và hôn nhân, Lâm Nam tự mình cũng cảm thấy buồn nôn vì không biết xấu hổ.
Nhưng cũng nói ra được ý nghĩ trong lòng mình, mà lại rất thẳng thắn.
"Đời này nàng chính là người duy nhất của ta."
Lư Miêu Miêu ngẩn người, vì quá gần nên Lâm Nam thấy lão bà đứng im, liền rất tự giác đưa miệng đến gần.
Đáng tiếc là còn chưa kịp hôn thì đã có người tới phòng bếp.
Hàn Hương Như đẩy cửa bước vào, Lâm Nam vừa vặn rụt đầu về.
Quá trình này bị Hàn Hương Như nhìn rõ ràng, "Ặc, hình như ta tới không đúng lúc, mọi người cứ tiếp tục."
Đều là người nhà, Lư Miêu Miêu không có xấu hổ như buổi chiều, lập tức gọi Hàn Hương Như lại.
"Lại gặp vấn đề khó khăn sao?"
Thấy không có chuyện gì, Hàn Hương Như gật đầu, "Tỷ Miêu Miêu đến dạy em được không?"
Khi được chấp thuận, cô bé cao hứng bừng bừng trở về.
Thấy người đã đi, Lâm Nam nhanh chóng "gặm" mấy cái lên mặt Lư Miêu Miêu, "Ra ngoài đi! Ta muốn xào rau."
"Xạo, còn sợ ta học lén hả!"
Trước khi đi còn đánh một cái vào mông Lâm Nam.
"Lão bà nàng thật là vừa giỏi nấu ăn lại thích chơi, buổi tối đừng cầu xin tha thứ nhé, ta nhất định sẽ khiến cho cái mông của nàng nở hoa."
Lư Miêu Miêu cười nhạt một tiếng, chạy tới "gặm" lại một miếng.
"Ngươi sẽ không."
Nói xong rồi bỏ chạy, Lâm Nam bất đắc dĩ, "Lão bà xem ra là đã tìm ra bí quyết, ta thích mỗi cái này."
Bất quá buổi tối trên giường lớn, "cẩu đồ vật" Lâm Nam mặc dù có hơi nương tay, Lư Miêu Miêu vẫn cảm thấy mông nóng ran.
Cuối cùng trực tiếp quay lưng về phía Lâm Nam ngủ.
Đương nhiên Lâm Nam cũng không nhàn rỗi, một tay để Lư Miêu Miêu gối lên, một tay còn lại nắm lấy "cầu cầu", sát gần Hương Hương lão bà mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai buổi sáng, sớm tỉnh dậy.
Đem "đồ lười" Lư Miêu Miêu lôi đi chạy bộ buổi sáng, lại đưa xong Hàn Hương Như đến trường, mấy ngày nay coi như là hai người tận hưởng thế giới riêng.
Bởi vì chiều nay sau khi tan học, Hàn Hương Như sẽ trực tiếp quay về chỗ của Lư Yến, không cần hai người Lâm Nam phải đi đón.
Dưới hầm gửi xe Thang Thần Nhất Phẩm, tuy Maserati của Lư Miêu Miêu có người lái về, nhưng đi ra ngoài chơi chỉ cần một xe là đủ, cho nên hai người ngồi vào chiếc Panamera.
"Lão bà, tiếp theo đi đâu em chọn đi, hoặc chúng ta có thể đi chơi xa một chút cũng được."
Lư Miêu Miêu suy nghĩ một lát.
"Lão công, hôm nay hay là chúng ta cứ ở khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh thôi nhé! Tại vì em quên mất một chuyện muốn nói với anh."
"?"
Sau đó Lư Miêu Miêu đem chuyện lần trước đáp ứng ông Điền nói ra.
"Cho nên nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là đi câu cá với người ta."
Lư Miêu Miêu cẩn thận từng li từng tí giải thích, "Cũng có thể là ngày mai cũng được."
Thấy Lâm Nam không nói gì, còn tưởng rằng anh tức giận.
Vì vậy nói: "Đương nhiên là do một mình em quyết định, nếu như anh không muốn đi thì em sẽ nói lại với ông Điền một tiếng."
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Lư Miêu Miêu, Lâm Nam biết con bé này là vì tự tiện thay mình quyết định mà hối hận.
"Không có không đi, nếu như ta đi câu cá, chẳng phải nàng rất nhàm chán sao."
Nghe xong thì ra là đang lo cho mình, Lư Miêu Miêu nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng rất vui vẻ.
"Chuyện của em anh cũng không cần quản, nếu Tư Ngữ bận rộn thì em có thể câu cá cùng mọi người, lúc nhỏ em cũng đã câu rồi."
Nhìn Lư Miêu Miêu đang nắm tay ra vẻ "quyết chiến", Lâm Nam khởi động xe.
"Đi, xuất phát."
Trên xe, ngay chỗ đèn xanh đèn đỏ.
"Lão bà, về sau trước mặt ta không cần cẩn thận như vậy, vợ chồng vốn là một thể, muốn nói gì thì nói, không ai hơn ai một bậc cả, như vừa rồi đó..."
Chưa đợi Lâm Nam nói hết, Lư Miêu Miêu liền cắt ngang.
"Em biết rồi, không có cẩn thận như vậy đâu, vừa rồi chỉ là cảm thấy làm như vậy không tốt, không có cân nhắc tới cảm thụ của anh, lần sau sẽ không như thế nữa."
"Ta..."
Lại lần nữa bị chặn lại, bởi vì Lư Miêu Miêu thừa dịp hai giây đèn đỏ hôn anh một cái.
Sau đó chỉ vào đèn xanh đèn đỏ phía trước nói: "Đèn xanh rồi, lo lái xe đi."
Trên đường đi không ai còn nhắc lại đề tài này nữa, mãi cho đến biệt thự số một nhà họ Lưu.
Vừa đến thì được quản gia ra tận cửa đón, lại phát hiện trong phòng có khách.
Lão gia tử họ Lưu vốn định trách mắng quản gia, nhưng khi nhìn thấy Lâm Nam, liền cảm thấy quản gia làm rất tốt.
Mời vợ chồng Lâm Nam vào ngồi, đồng thời nói với vị khách: "Ngươi nói có khéo không, lần này thiệp mời cũng không cần ta phải đưa, người muốn mời là vợ chồng Lâm Nam đó."
Người kia nghe vậy lập tức kích động, nhận lấy thiệp mời vừa nhờ ông Lưu đưa, tiến lên đưa cho Lâm Nam.
Tuy rằng người đưa là Lâm Nam, nhưng ánh mắt vẫn cứ liếc nhìn về phía Lư Miêu Miêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận