Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 45: Tông sư cấp y thuật, gặp phải cái thứ nhất hóa kình

Chương 45: Y thuật tông sư cấp, gặp phải người đầu tiên đạt hóa kình Từ công ty trở về trên đường, gặp phải tắc đường.
« Tuyển hạng đã đưa ra, mời ký chủ lựa chọn. »
« Tuyển hạng một: Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, thưởng y thuật tông sư cấp. »
« Tuyển hạng hai: Khoanh tay đứng nhìn, thưởng một tòa cao ốc ở khu Hỗ Thành Hoàng Phổ. »
“Ta chọn tuyển hạng một.”
Mặc dù cao ốc rất hấp dẫn người, nhưng Lâm Nam hiện tại không thiếu tiền, có thêm nhiều tiền mà mất mạng thì cũng chẳng hay ho gì. Có y thuật tông sư cấp, cũng coi như một sự bảo vệ cho mình và người xung quanh.
« Phần thưởng đã trao, mời ký chủ kiểm tra và nhận. »
Lâm Nam xuống xe, lúc này đã có rất nhiều người đang quan sát. Cũng có người chửi rủa.
“Người gì vậy? Cản đường làm ăn kiểu gì vậy.”
“Tôi còn phải đi bệnh viện đây?”
“Có cảnh sát giao thông không vậy! Mọi người đều có việc, đừng có làm lỡ thời gian.”
. . .
Cách đó không xa một đám người mặc tây trang đen tạo thành vòng vây chắn đường đi của xe. Lâm Nam biết bên trong hẳn là có vấn đề, thêm hệ thống vừa thông báo nhiệm vụ, hẳn là có người cần cứu chữa.
Đi lên phía trước, bị vệ sĩ ngăn lại. Mặc dù bọn họ đều là võ giả, nhưng làm sao chống đỡ được Lâm Nam, ngay khi bọn họ muốn ra tay thì Hạ Vũ nhìn thấy Lâm Nam, liền mời Lâm Nam vào.
“Sao các ngươi lại ở đây?”
Hạ Vũ cũng không che giấu, vị hôn phu trên núi của tiểu thư nàng hôm nay mời bọn họ đi một địa điểm khai thác đá, cũng không biết mục đích gì. Kết quả trên nửa đường lão gia bị bệnh, chỉ có thể dừng xe cấp cứu. Cũng may có chuẩn bị từ trước, mang theo thánh thủ y đạo Hoa Hạ Thì Hạc Nhân, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Lâm Nam liếc nhìn sang chiếc xe bên cạnh. Một ông lão yếu ớt nằm trên chiếc ghế có đệm, Lưu Tư Ngữ nắm tay ông lão, vành mắt đỏ hoe, Lâm Nam chỉ liếc qua liền nhận ra vấn đề ở tim, đây chắc là ông của Lưu Tư Ngữ. Một vị bác sĩ lớn tuổi khác có lẽ là Thì Hạc Nhân, đang cầm ngân châm cấp cứu, nhưng theo Lâm Nam thấy thì đều vô ích.
Ban đầu muốn trực tiếp ra tay, vừa tới gần liền bị Thì Hạc Nhân quát lui.
“Chẳng phải không được phép lại gần tôi sao? Nếu có chuyện gì xảy ra tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Nói xong tiếp tục châm cứu.
Lâm Nam cười cười, đứng tại chỗ chờ Thì Hạc Nhân thất bại trong phạm vi mình có thể kiểm soát.
Lưu Tư Ngữ bên này cũng đã nhìn thấy Lâm Nam. Cô đột nhiên nhớ ra Lâm Nam là một võ giả hóa kình.
“Lâm Nam, anh lại đây một lát.”
Thì Hạc Nhân khó hiểu nhìn Lưu Tư Ngữ, đồng thời tay vẫn không ngừng động tác, từng cây ngân châm vừa cạn vừa sâu cắm vào người ông lão.
Vốn dĩ định đi cứu người, Lâm Nam liền tiến đến. Lưu Tư Ngữ giới thiệu với Thì Hạc Nhân: “Vị này là cao thủ hóa kình, có thể giúp ông được không?”
Thì Hạc Nhân lại có chút kiêu ngạo, trực tiếp cự tuyệt.
“Một mình ta là đủ rồi, còn trẻ như vậy mà hóa kình là điều không thể, đợi ta chữa xong cho ông Lưu thì tha hồ mà khiêu khích hắn.”
Lâm Nam tự thấy bản thân không có chỗ nào đắc tội vị thánh thủ y đạo Hoa Hạ này, vì sao lại không thân thiện như vậy, vừa gặp đã chất vấn mình.
“Vị lão tiền bối dùng ngân châm này, châm mãi như vậy thì ta vẫn xin phép tiếp, chứ cách của ông căn bản không cứu được người, để ta làm đi!”
Thì Hạc Nhân lập tức nổi giận.
“Đồ con nít ranh không biết mùi đời, Tư Ngữ cô mau đuổi người này đi ra ngoài cho tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Lưu Tư Ngữ, Lâm Nam nói thẳng: “Ông của cô không phải mắc bệnh tim bẩm sinh, mà là do luyện công gây tổn thương tim.”
Lưu Tư Ngữ rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Lâm Nam lại biết. Cô vẫn là trả lời Lâm Nam rằng nói đúng.
“Vậy nên những năm nay các người điên cuồng áp chế các đường gân ở trung tâm tim, để làm dịu những cơn đau mà tim mang đến.”
Lưu Tư Ngữ nói: “Đúng vậy.”
Lúc này Thì Hạc Nhân cũng phải nhìn Lâm Nam bằng con mắt khác, dù sao chỉ nhìn thoáng qua mà có thể biết được bệnh tình, xem ra cũng có chút tài năng thật. Nhưng chỉ có chút tài năng mà thôi, không thể so với vai của mình.
“Còn đúng à, đúng cái rắm, bây giờ tim đã đến giới hạn, không còn chịu được áp lực mà các người gây ra cho gân mạch nữa, cứ tiếp tục chữa trị như vậy thì không đến năm phút nữa, quả tim của ông lão sẽ hoàn toàn hỏng đấy.”
Lưu Tư Ngữ kinh hãi nhìn Thì Hạc Nhân, tìm kiếm câu trả lời. Nhưng chưa kịp để Thì Hạc Nhân trả lời thì ông lão đã đưa ra đáp án.
Một ngụm máu tươi phun ra, bởi vì vừa châm cứu vừa cởi áo, lúc này có thể nhìn bằng mắt thường thấy tim đang đập kịch liệt, có vẻ như sắp nổ tung. Thì Hạc Nhân lúc này cũng hoảng sợ.
“Rõ ràng trước kia đều chữa trị như thế này, sao hôm nay lại xảy ra vấn đề, lẽ nào thật sự giống như người trẻ tuổi kia nói, bây giờ thì có vẻ rắc rối rồi.”
Thấy Thì Hạc Nhân vẫn còn đang ngơ ngác, Lưu Tư Ngữ sốt ruột hỏi: “Thời thần y, phải làm sao bây giờ?”
Nước mắt trên khóe mắt cô sắp trào ra.
Lâm Nam biết nếu mình không ra tay thì ông lão nhà họ Lưu hôm nay chắc chắn sẽ đi chầu trời. Tiến lên cách không một trảo, Thì Hạc Nhân liền bị kéo về phía sau, Lâm Nam thay vào vị trí của ông. Hai tay vung lên, những cây ngân châm đang cắm trên người ông lão toàn bộ bay lên không, nếu không có đám vệ sĩ đang đứng ngoài canh gác, cảnh tượng này chắc chắn đã bị chụp lại rồi tung lên mạng. Sau đó Lâm Nam điều khiển những cây ngân châm cắm vào huyệt vị, phương pháp trị liệu của anh không giống Thì Hạc Nhân, không dùng để áp chế, mà là cố gắng giải phóng áp lực cho tim, tránh cho tim nổ tung.
Còn việc luyện công gây tổn thương của ông lão thì cần dùng thuốc để điều trị, Lâm Nam đã nghĩ ra phương thuốc trong đầu.
Trong hai phút, Lâm Nam mượn chân khí của ông lão, giải phóng toàn bộ áp lực cho tim. Trên ngực cũng chảy ra không ít mủ máu tanh hôi. Lại thêm ba phút trôi qua, thấy không còn chảy máu nữa, Lâm Nam lại một lần nữa cách không rút những cây kim, sau đó để chúng vào hộp bên cạnh. Anh dặn Thì Hạc Nhân phía sau: “Tự ông đi mà rửa.”
Lúc này ông lão đã tỉnh lại. Lưu Tư Ngữ không màng tới vết mủ máu dính trên người, ôm chặt ông lão.
“Ông nội, ông cảm thấy thế nào?”
Ông lão nhờ chân khí hóa kình gia trì nên đã không khác người bình thường, vỗ vỗ vào lưng cháu gái mình.
“Tiểu Ngữ đứng lên đi con, bây giờ ông thấy toàn thân thoải mái rồi.”
Vừa rồi ông lão chỉ là quá đau không mở mắt được, cho nên mọi việc ở hiện trường ông đều biết hết. Đứng dậy trước tiên liền nói lời cảm tạ: “Đa tạ tiểu hữu đã cứu mạng, lão già ta lần đầu tiên thấy người trẻ tuổi ưu tú như con, không biết con học được từ đâu vậy.”
Lâm Nam không nghĩ tới việc ông lão lại hỏi mình được thừa hưởng từ đâu chứ không phải hỏi tình hình bệnh của ông. Lâm Nam ngược lại không trực tiếp trả lời: “Lão gia, ta chỉ giải quyết triệu chứng của ông thôi, bệnh cũ do luyện công vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ ông nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Lưu Tư Ngữ cũng khuyên ở bên cạnh, cuối cùng ông lão cũng đồng ý.
“Không biết sau này nên liên lạc với tiểu hữu thế nào, để ta còn báo đáp con.”
Nghe vậy Lưu Tư Ngữ nói: “Ông ơi, Lâm Nam là chồng của Miêu Miêu đó.”
“Ai?”
“Đó là bạn cùng phòng đại học của cháu, bạn thân Lư Miêu Miêu đó, lần trước cũng là ngày sinh nhật ông cháu còn đến nhà tặng quà.”
Nghe vậy ông lão cười ha ha, “Tốt, tốt! Thì ra là người một nhà, ta cũng lâu rồi chưa gặp Miêu Miêu, thứ bảy này hãy dẫn nó đến nhà ta ăn cơm nhé.”
Lâm Nam không ngờ Lư Miêu Miêu lại được yêu mến như vậy trong nhà họ Lưu, nhưng nghĩ lại thì bà xã của mình được yêu thích như thế cũng là chuyện hợp lý.
Thực ra, Lưu lão gia để mắt tới Lâm Nam là vì thấy anh giỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận