Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 338: Đêm động phòng hoa chúc, cưới hậu sinh sống

Chương 338: Đêm tân hôn hoa chúc, cưới cô vợ mới Trong phòng, Lư Miêu Miêu mặc mũ phượng khăn quàng vai ngồi trên giường.
Dưới mũ phượng, lộ rõ vẻ tôn quý cùng dịu dàng, rất có nét đẹp cổ điển của mỹ nữ.
Bên cạnh nàng có bốn phù dâu, không chỉ có Lưu Tư Ngữ và Giang Lâm, mà còn có Hàn Hương Như và Hoắc Quân Di.
Thực ra còn rất nhiều người được nhắm tới, như Nữu Cỗ Lộc • Đông Mai, Châu Khả Nghiên, Mục Nghiên,... nhưng bốn người này vóc dáng gần giống nhau, đứng chung một chỗ trông sẽ đẹp mắt hơn.
Bốn người một thân sườn xám đỏ rực, mang một vẻ đẹp rất riêng.
Châu Khả Nghiên cùng những người khác mặc thường phục đứng bên cạnh trò chuyện.
"Thời gian trôi nhanh quá, cứ có cảm giác như vừa mới hôm qua thôi, ký ức của ta vẫn còn dừng lại ở thời sinh viên, không ngờ nhanh vậy mà Miêu Miêu đã kết hôn, không bao lâu nữa chắc Lâm Lâm cũng sẽ cưới chồng."
Nghe Lưu Tư Ngữ cảm thán, Lư Miêu Miêu và Giang Lâm nhìn nhau.
"Vậy ngươi cũng nên gấp gáp lên đi, nếu không thì chúng ta phải nhắc nhở Trái Huyễn Chi một tiếng chứ, đến thẳng luôn đi, thích thì chúng ta ở bên nhau, không thích thì tìm người khác, cứ quanh co mãi làm gì cho mệt."
Nghe vậy, mọi người ở đó đều lộ vẻ "ta hiểu hết".
Lưu Tư Ngữ thì đỏ mặt tía tai.
"Chỉ mình hắn thích thì có ích gì, ta không thích cũng đâu có được."
Nghe Lưu Tư Ngữ mạnh miệng như thế, mọi người liền trêu chọc.
"Ôi chao, hình như không phải lời nói đêm qua gặp người ta nhỉ?"
Cái tên Trái Huyễn Chi này cũng coi là cánh tay đắc lực của Long Phá, dù tuổi có lớn hơn Lưu Tư Ngữ hai tuổi, nhưng đối với người luyện võ thì không đáng kể.
Đêm qua, khi gặp Long Phá, cô nàng Lưu Tư Ngữ mắt đã sáng lên rồi, cứ thế mà nắm lấy cơ hội trò chuyện ngay.
Sao mà không ai nhìn ra được Lưu Tư Ngữ có ý với hắn chứ.
Tối hôm qua, Lư Miêu Miêu và Giang Lâm còn "tra tấn" cô một phen, sau khi Lưu Tư Ngữ kể rõ ngọn ngành.
Lư Miêu Miêu còn nhớ đến buổi xem mắt mấy tháng trước, Lưu Tư Ngữ đã từng nhắc đến một người trong quân đội, ba nàng đã trò chuyện về hắn đến tận nửa đêm.
Mấy ngày nay chẳng có giấc ngủ ngon nào, chỉ mong chờ đêm động phòng hoa chúc này thôi.
Đối mặt với sự trêu chọc của Giang Lâm, Lưu Tư Ngữ lười đôi co, mấy chuyện này càng nói càng lúng túng, cuối cùng người xấu hổ vẫn là mình.
"Ôi, ta hôm nay chỉ là cảm thán một chút thôi, sao tự dưng lại biến thành các ngươi thúc cưới thế này, cứ tập trung vào hôn lễ của Miêu Miêu đi đã, chuyện của ta để sau tính, OK?"
Đám người lại cười ha hả, chẳng ai ngờ tiểu thư Lưu cao cao tại thượng lại cũng có lúc ngượng ngùng, đành đánh trống lảng.
Thế là cả buổi trưa, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Tám giờ, đoàn rước dâu với tám người khiêng kiệu đúng giờ xuất phát, đưa Lư Miêu Miêu vào vương phủ.
Trên đường đi vô cùng hoành tráng, dùng mười dặm hồng trang cũng không đủ để miêu tả.
Vương phủ lúc này đã sớm chật ních người, phải biết rằng ở Lạc Thủy này, hai ngày nay riêng xe Rolls Royce đã không dưới chục chiếc, các loại xe sang trọng thì nhiều vô kể, dù mỗi xe chỉ một người thôi cũng đã là một con số không nhỏ.
Vì có Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái ở đó nên hôn lễ này mọi nghi lễ rườm rà đều được giản lược, hơn nữa nàng còn lược bỏ rất nhiều thủ tục.
Tiệc cưới cũng do khách sạn chuẩn bị, có người chuyên dẫn khách vào, mọi người ở đây đều biết thân phận của tân lang tân nương hôm nay nên chẳng ai dám gây chuyện gì, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.
Sau khi mọi chuyện trong ngày kết thúc, thời gian vẫn còn rất sớm.
Tiễn khách xong thì chưa đến ba giờ chiều.
Trong chốc lát, toàn bộ huyện Lạc Thủy lại một lần nữa bị xe sang trọng tắc nghẽn, nhưng dù không có cảnh sát giao thông điều khiển, mọi người đều tự giác nhường đường.
Trong chốc lát lại thông suốt, ai về vị trí người đó.
Lúc họ ra về, gia đình Lâm Nam nói đãi khách không chu đáo, họ cũng không bận tâm, đây toàn là những nhân vật "cỡ bự", ngay cả được tham gia cũng đã tốt lắm rồi, đâu có ai dám phàn nàn chuyện đãi khách không chu đáo.
Hơn nữa, quà đã tặng, cơm đã ăn, người ta còn đích thân ra tiễn, vậy đâu gọi là không chu đáo.
Đương nhiên cũng có người không về, tất cả lại tụ tập ở Cung Vương phủ.
Bữa tối hôm nay là do Lâm Nam "bao trọn".
Lúc đầu, mọi người thấy tân lang ngày cưới mà phải nấu ăn cho người khác có chút không ổn, nhưng không lại được sự kiên trì của Lâm Nam, lại thêm ai cũng phải công nhận tài nấu nướng của hắn.
Trong lúc nấu ăn, Lư Miêu Miêu cũng tham gia, đương nhiên còn có Lưu Tư Ngữ và vài người nữa, dù không giúp được gì trong việc xào nấu, nhưng cũng phụ một tay nhặt rau, rửa rau.
Bên ngoài mọi người trò chuyện rôm rả.
Mấy ngày nay Lâm mẫu cũng "tác chiến" nhiều rồi nên cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, không chút e dè nào.
Còn Lâm Tĩnh thì chẳng thể ngờ có ngày mình lại có thể cùng cha mình và cả lão đại của Long Tổ trò chuyện hòa hợp như vậy.
Trong bếp, Lâm Nam đang xào rau, mọi người đứng nhìn, cảnh tượng có chút buồn cười.
Cũng may là mùa đông, trong bếp không thấy khó chịu, chứ không thì có lẽ nhiêu đây người đã không trụ được.
Đến tối, cả bàn thức ăn được bày lên, nhìn như muốn so bì với Mãn Hán toàn tịch.
Hơn trăm món đủ cho hai mươi người ăn.
Bàn ăn hôm nay cũng được dời vào chiếc bàn lớn nhất trong vương phủ, vừa vặn đủ cho tất cả mọi người.
Sau khi mọi người ngồi xuống, vẫn là hai nhân vật chính làm chủ, mọi người trò chuyện quên cả thời gian, trong lúc đó còn xác định một việc lớn.
Dù Long gia, Lâm gia và Lưu gia là ba thế lực, nhưng bây giờ mọi người đều tụ họp ở đây thì chẳng cần âm mưu tính toán gì, Lâm Nam đưa chuyện của Lưu Tư Ngữ và Trái Huyễn Chi ra, không có gì phải bàn cãi, chủ yếu là do vợ hắn đã nhắc đến từ lâu rồi.
Một nam một nữ nhìn nhau, một người toàn nghe theo ông nội, một người thì toàn nghe theo cha nuôi, thế là chuyện này thành công, ngay trên bàn ăn này tiến hành đính hôn luôn.
Hai người này coi như môn đăng hộ đối, đến lúc này thì việc chung thân đại sự của ba cô gái Lư Miêu Miêu đều đã có chỗ.
Đêm đến.
Một ngày mệt mỏi kết thúc, cuối cùng hai người cũng có khoảng thời gian riêng.
Sau khi tắm xong, hai người chỉ mặc áo ngủ mỏng nằm trên giường.
Nhìn gương mặt cùng vóc dáng quyến rũ của vợ mình, "Cuối cùng cũng có thể "ăn mặn" rồi."
Vì Lâm Nam cứ nhìn mình chằm chằm, Lư Miêu Miêu hiểu bước tiếp theo là gì.
Chỉ là đèn còn chưa tắt, Lâm Nam không tới, cũng không thể để nàng là con gái lại chủ động được.
Lúc này Lư Miêu Miêu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.
Nàng lấy điện thoại ra.
Lâm Nam lập tức ôm nàng từ trong chăn, đặt lên người mình.
"Bà xã, hôm nay là đêm tân hôn, chơi điện thoại không tốt đâu nha!"
Bàn tay của hắn đã không đợi được mà sờ soạng lên người Lư Miêu Miêu.
Cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ cơ thể nàng, dù đã quen rồi mà sao nàng vẫn cứ rụt rè như thế.
"Em biết, quan trọng là một hồi làm, mà giờ em không thấy giữa chúng ta còn việc gì chưa làm sao?"
Nói rồi nàng mở cái thỏa thuận điện tử đặt trước mặt Lâm Nam.
"Anh là chân ái của em, bây giờ hôn lễ đã xong rồi, thì cái thỏa thuận này nên hết hiệu lực thôi."
Lâm Nam cười hắc hắc, chuyện này hắn sớm đã quên mất rồi.
"Đúng là nên hết hiệu lực."
Thế là dưới sự thao tác của hai người, cái thỏa thuận kia hoàn toàn bị hủy bỏ.
Khi hợp đồng mất hiệu lực hiện lên vài chữ lớn, Lâm Nam trực tiếp ném điện thoại sang một bên, đè người nàng xuống dưới.
"Ôi, anh mau tắt đèn đi."
Một đạo chân khí đi qua, căn phòng trong nháy mắt chìm vào bóng tối.
Trong đêm tối Lư Miêu Miêu kêu khẽ một tiếng, sau đó hai người nói với nhau vài lời thủ thỉ, còn lại đều là những âm thanh không rõ ràng.
Mấy ngày nay Lư Miêu Miêu chẳng có giấc ngủ ngon nào, vốn nghĩ đêm tân hôn sẽ ngủ một giấc ngon lành.
Ai ngờ đêm nay lại ngủ muộn hơn bình thường, hai người cứ "hành hạ" nhau đến tận sáng.
Vốn Lư Miêu Miêu là người thường, không chịu được, nhưng hệ thống buff song hiệu quả rất nhanh.
Lâm Nam chỉ có thể nói, buff sao chép tu vi cùng buff bền bỉ của phu thê quả nhiên không tầm thường.
Vì cuối cùng chính mình cũng mệt, việc đó thậm chí còn tốn khí hơn là làm việc mệt nhọc.
Trong đêm tối, trên giường lớn, hai người ôm nhau, hơi thở rất nặng.
Lâm Nam lại hôn Lư Miêu Miêu một cái.
"Lại nữa không?"
"Thôi muộn rồi, để lần sau nha! Mà sao em cảm thấy trong người hình như có gì đó mới xuất hiện."
Lâm Nam cười hắc hắc, "Chuyện này có thể nói sao?"
"Vì sao lại không thể."
Rất nhanh trong nụ cười của Lâm Nam, Lư Miêu Miêu hiểu rõ ý hắn, đánh vào ngực hắn một cái, cú đánh này không giống như trước kia người thường, chẳng có cảm giác gì, cú đánh này đã ẩn chứa chân khí rồi, nếu không phải Lâm Nam thực lực cường đại thì Lư Miêu Miêu có khi đã thành góa phụ thật.
Lần này Lâm Nam hiểu rõ Lư Miêu Miêu nói là gì.
"Ha ha ha, anh bẩn thật, trong người em sinh ra chân khí, lần trước anh đã nói rồi, "cái đó" của chúng ta, em hiểu."
Lâm Nam lúc này cẩn thận xem xét, phát hiện Lư Miêu Miêu thế mà trực tiếp đột phá hóa kình.
"Cái buff chia sẻ tu vi này đúng là hữu dụng, có những người cả đời cũng chưa chắc đạt đến được cảnh giới này, vậy mà Lư Miêu Miêu một đêm đã đạt đến rồi."
Nhưng nghĩ lại bản thân, hình như còn dễ dàng hơn nữa.
Thế là Lâm Nam dạy Lư Miêu Miêu rất lâu về cách nắm giữ chân khí, tiện thể còn dạy nàng sử dụng chiếc nhẫn trên tay.
Xong việc, hai người mới ngủ.
Ngày thứ hai, khi tỉnh lại đã hơn mười giờ.
Không phải hai vợ chồng Lâm Nam không tỉnh dậy được mà chỉ là muốn ngủ bù lấy sức thôi.
Trên giường, hai người lại quấn lấy nhau vài phút mới chịu rời đi.
Sau khi dọn dẹp chăn nệm, phát hiện có vết máu trên giường.
Lư Miêu Miêu đỏ mặt, vội vơ chăn lại cất đi.
"Thôi, đừng có nhìn nữa, tự em lo là được rồi, chúng ta ra ngoài rửa mặt ăn cơm thôi."
Mọi người đã thức dậy từ sớm thấy hai vợ chồng nắm tay nhau đi ra thì không nhịn được mà cười.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Lư Miêu Miêu đã bị Lưu Tư Ngữ kéo đi.
"Sao rồi sao rồi?"
"Sao gì mà sao."
Thấy Lư Miêu Miêu vẫn còn giả ngơ, liền bắt đầu cù lét nàng, "Còn giả vờ với bọn ta à, ta hỏi ngươi thoải mái không."
Lư Miêu Miêu cảm thấy đám khuê mật của mình thật không bình thường, lại đi hỏi những câu như vậy, khó trả lời quá chừng.
Nhưng mà nàng vẫn đáp: "Ngươi muốn nghe thật hay nghe dối."
"Nói nhảm, tất nhiên là thật."
"Thoải mái."
"Bao lâu."
"Thôi đi, lâu lắm, giống như là hai giờ đồng hồ ngủ."
"Vậy sắc mặt ngươi sao tốt thế."
"Đúng đó, chẳng lẽ là do "dưỡng nhan" thật?"
"Chắc không phải đâu!"
...
Lại hàn huyên một chút những câu chuyện chẳng có ý nghĩa gì, mới kết thúc.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai ngày sau hôn lễ, mọi người cũng đã lần lượt rời đi, mà Lâm Tĩnh cùng Hà Lan cũng đã lên đường đi kinh thành, ông cụ xem như đã hoàn thành tâm nguyện của mình.
Lúc ra đi, Lâm Nam cũng không keo kiệt, chia cho ông nội cùng ông ngoại hai miếng nhỏ linh dược ngàn năm.
Cũng coi như quà tạ lễ đến dự đám cưới của mình.
Lâm Nam biết có những thứ này, hai người có lẽ sẽ đột phá Tông Sư cảnh, đến lúc đó Hoa Hạ cũng sẽ thêm phần bình an, coi như là mình giúp nước một việc.
Còn hai vợ chồng Lâm Nam thì ở nhà, cứ hễ có thời gian là lại quấn lấy nhau, mãi đến tận hơn hai mươi tháng giêng mới quay về Hỗ Thành.
Đương nhiên, khi trở lại Hỗ Thành thì cũng vẫn vậy, nếu không có Hàn Hương Như ở đó để mà "kiềm chế" thì chắc mỗi đêm lại là một màn ca hát thâu đêm rồi.
Lần này trở lại Hỗ Thành Lư Miêu Miêu đã thôi việc giáo viên.
Vừa khéo lúc này cuộc thi đấu « Vương giả tranh phong » đã được chuẩn bị gần xong xuôi.
Lư Miêu Miêu cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành một người chủ trì, được đông đảo cư dân mạng yêu thích.
Không chỉ vì nhan sắc và dáng người mà còn vì giọng nói ngọt ngào cùng lối giải thích đặc sắc của nàng.
Giang Lâm cũng đã thành công điều đến Hỗ Thành làm việc, ba người Lư Miêu Miêu, Lưu Tư Ngữ có cuộc sống thật sự rất tự do tự tại, thời gian dư dả muốn làm gì thì làm đó.
Về phần Lâm Nam cũng vậy, phần lớn thời gian đều dành để ở bên bà xã, chủ yếu là các công ty đều không có việc gì của hắn, hoàn toàn có thể tự phát triển rất tốt.
Thiên Ngu truyền thông ở Hỗ Thành khỏi nói rồi, bản thân nó đã rất mạnh mẽ rồi.
Cự Tượng khoa kỹ với « Vương giả tranh phong », chí ít mười năm gần đây sẽ không xuống "thần đàn".
Còn Lam Hồ điện ảnh, nhờ có sức ảnh hưởng của « Siêu Thú vũ trang » nên những tác phẩm sau này ngày càng tinh xảo hơn, số người xem cũng tăng lên không ngừng.
Quang Cực khoa kỹ thì khỏi nói rồi, máy khắc thạch bản 0.5nm không ai địch nổi...
...
Một buổi chiều, Lâm Nam đã làm xong bữa tối.
"Bà xã, ăn cơm thôi."
Lư Miêu Miêu khi đi ra thì trên tay đang cầm một bản báo cáo đưa đến trước mặt Lâm Nam.
Liếc qua, Lâm Nam lập tức ngây người, một giây sau kích động ôm chầm lấy Lư Miêu Miêu, Lư Miêu Miêu cũng thuận thế ôm lấy cổ hắn.
"Ha ha ha, bà xã, em có thai rồi, còn là song thai."
Nhìn Lâm Nam vui vẻ như một đứa trẻ, Lư Miêu Miêu nói: "Vậy anh thưởng cho em cái gì?"
"Muamua..."
Sau khi hôn chụt chụt mấy cái hắn mới nói: "Muốn thưởng gì tùy ý em nói."
Nghĩ hồi lâu, Lư Miêu Miêu cũng chẳng nghĩ ra được điều gì, có vẻ như sống với Lâm Nam rồi thì cái gì cũng không thiếu.
"Ừm, tạm thời chưa nghĩ ra, ăn cơm trước đã, chuyện thưởng để sau tính nhé!"
Nghe vậy, Lâm Nam mới buông nàng xuống.
Hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên.
"Anh yêu em lắm."
Ngay sau đó hôn nàng thật sâu, sau khi môi rời khỏi môi hắn nói:
"Thật là buồn nôn, nhưng mà em cũng yêu anh lắm."
Lư Miêu Miêu lần nữa hôn sâu.
(HẾT TOÀN VĂN) — — — — Cảm tạ mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua.
Nhìn lại những thứ mình đã viết, quả thật không như ý muốn, có lẽ tôi không hợp với mảng tiểu thuyết, nhưng tôi vẫn sẽ kiên trì sáng tác, hy vọng sẽ mang đến cho mọi người những tác phẩm tốt hơn.
Hẹn gặp lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận