Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 295: Phùng Nam Tiêu tự ti, nguyên lai thầm mến chưa bao giờ kết thúc

Chương 295: Phùng Nam Tiêu tự ti, hóa ra thầm mến chưa bao giờ kết thúc Tên cảnh vệ này là một người quen ở tiểu sơn thôn của lão gia Phùng Nam Tiêu. Từ khi Phùng Nam Tiêu về quê lập công ty, vẫn luôn tạo đủ loại tiện lợi cho hắn và người nhà, các dịp lễ Tết cũng không bỏ qua lần nào. Nguyên nhân thì cũng bởi vì hắn là bảo vệ ở tiểu khu Giang Lâm. Để hắn hỗ trợ dò la tin tức về Giang Lâm, tiện đường giúp mình gửi đồ. Chỉ cần là thứ Giang Lâm thích, bất kể là ăn, mặc, ở, đi lại, Phùng Nam Tiêu đều sẽ tìm cách để cảnh vệ đưa đến tay Giang Lâm dưới đủ mọi danh nghĩa. Mình cũng thường xuyên xuất hiện trước mặt Giang Lâm, cứ nghĩ là sẽ ổn thôi, có điều hình như năm đó mình quá kém cỏi, nên hiệu quả không được rõ ràng.
Có lúc Phùng Nam Tiêu cũng rất hận bản thân, vì sao lúc đầu lại nhát gan như vậy, nhất định phải chạy trốn, nếu không hiện tại đâu đến nỗi thế này. Bây giờ nghe cảnh vệ nói, trong lòng hắn rất khó chịu.
Trong lúc hắn đang suy tư, cảnh vệ thấy sắc mặt Phùng Nam Tiêu rất ngưng trọng, lại một lần nữa thở dài.
"Tiểu Phùng, chuyện này vẫn phải xem duyên phận, bây giờ đã phát triển đến mức này rồi, cũng hết cách, cho nên con đừng nghĩ quẩn, người nhà còn đang chờ con đấy, con còn trẻ tài cao, sau này có lẽ sẽ tìm được người tốt hơn."
Phùng Nam Tiêu hồi phục tinh thần lại: "Thím à, chú yên tâm, con không phải là loại người ngốc nghếch đó, đúng như chú nói, xem ra con với nàng chung quy là không có duyên phận, hôm nay cảm ơn chú, tan tầm đã muộn thế này còn đến đây, cái này chú cầm lấy, lần sau có thời gian con sẽ đến cảm ơn cả nhà."
Vừa nói liền đưa cho cảnh vệ hộp quà đã chuẩn bị sẵn bên cạnh ghế sô pha.
Lúc đầu cảnh vệ còn nghĩ sau lần này, hai người hẳn là không còn gặp lại nhau, không ngờ thằng nhóc này thật không tệ, chí ít cũng nói ra được mấy lời này, làm người khác vui vẻ. Nhưng ông vẫn từ chối hai lần, Phùng Nam Tiêu cũng hiểu ý, phối hợp với ông đưa thêm hai lần nữa.
"Nếu đã vậy thì chú nhận vậy, đợi lần sau con đến nhà, còn để thím làm thịt gà cho ăn."
"Vậy con xin cảm ơn chú thím trước."
Hai người lại hàn huyên vài câu.
"Tiểu Phùng này, mai chú còn ca làm nên giờ về đây, con một mình cũng phải cẩn thận nhé."
Cứ vậy Phùng Nam Tiêu tiễn người ra cửa.
Sau khi đóng cửa, hắn một mình tựa vào cửa, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm đầu, rồi biến thành che mặt khóc nức nở.
Khi nói không có duyên phận, Phùng Nam Tiêu đã muốn khóc rồi, chỉ là nhịn được, mãi đến khi tiễn cảnh vệ đi mới bật khóc.
Một đêm trôi qua.
Phùng Nam Tiêu cả đêm không chợp mắt, nghĩ rất nhiều mà không thể quyết định. Cộng thêm tính cách nhát gan, không có bạn bè, đến cả đối tượng để thổ lộ cũng không có. Cuối cùng chỉ đành mang theo thân thể mệt mỏi đến công ty đi làm để chuyển dời sự chú ý, dù hôm nay được nghỉ.
Thực tế, từ khi học tiểu học, Phùng Nam Tiêu đã bắt đầu chú ý đến Giang Lâm, cũng không rõ lý do, luôn cảm thấy trên người nàng có điều gì đó hấp dẫn mình. Nói chính xác hơn thì ai cũng vậy, dù sao ai cũng không bị thu hút bởi những người xinh đẹp lại học giỏi sao. Sau đó là cấp hai, khi đó Phùng Nam Tiêu cũng rất rạng rỡ, hoàn toàn không biết tự ti là cái gì, ba năm đó hai người may mắn được phân chung lớp, nên cũng có cơ hội nói chuyện với nhau. Có điều còn quá trẻ, Phùng Nam Tiêu lúc nào cũng duy trì một khoảng cách nhất định, cố ý để bản thân mình đứng ở trạng thái mờ nhạt trước Giang Lâm, khiến Giang Lâm chẳng có ấn tượng gì với hắn.
Mà điều thật sự khiến Phùng Nam Tiêu sinh ra tự ti khi đối mặt với Giang Lâm là khi học cấp ba, lúc đó mọi người đều đến tuổi trưởng thành, các bạn nam nữ sinh đều hiểu rõ về gia thế của nhau, điều kiện kinh tế của mình như thế nào không cần nói nhiều. Phùng Nam Tiêu cũng thế, dù có thành tích ưu tú thi đậu cấp ba, nhưng hoàn cảnh gia đình hắn lại một lời khó nói hết. Ba mất sớm, mẹ bị bệnh, thêm một cô em gái học tiểu học, việc đi học thôi đã khó khăn, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều eo hẹp, có khi học phí còn phải đóng muộn. Phùng Nam Tiêu rất hiểu chuyện, biết mẹ vất vả, nên hễ có thời gian là đi làm thêm. Quán đồ uống trước cổng trường chính là chỗ đó, một nửa tiền sinh hoạt và học phí của Phùng Nam Tiêu đều nhờ đó mà có.
Mà Giang Lâm lại là khách quen, bởi vì chủ quán chính là người thân thích của nàng. Dù nàng đến quán toàn mặc đồng phục, nhưng từ những chỗ khác có thể thấy rõ sự khác biệt. Ban đầu, Phùng Nam Tiêu vẫn muốn giống như hồi cấp hai, tiếp tục xuất hiện bên cạnh nàng. Nhưng qua những lần tán gẫu sau giờ làm ở quán đồ uống, Phùng Nam mới biết được gia cảnh của Giang Lâm từ miệng nhân viên quán. Chỉ riêng việc bố nàng là một quan lớn thôi đã khiến hắn chùn bước.
Từ đó về sau, Phùng Nam Tiêu ngay cả dũng khí để bắt chuyện cũng không có, mỗi lần thấy nàng đến đều cố tình trốn tránh, thêm việc đồ uống nàng thích không phải ở chỗ mình, cho nên trong suốt ba năm, Giang Lâm thậm chí còn không biết Phùng Nam Tiêu làm ở đó.
Nhưng thầm mến chưa bao giờ kết thúc, dù tự ti, Phùng Nam Tiêu lại đặc biệt tự tin vào tương lai của mình, hắn tin rằng có một ngày hắn nhất định sẽ trở nên nổi bật, không nói đến việc sẽ thành người như bố Giang Lâm, ít nhất sẽ không bị người khác chê bai khi vừa cất lời.
Cứ vậy vừa học vừa làm thêm, cuối cấp ba, điểm số của Phùng Nam Tiêu và Giang Lâm trên bảng vàng của trường cũng không chênh lệch nhau là mấy.
Phùng Nam Tiêu lấy cớ nhà mình khó khăn, không có tiền để nhờ gia sư phụ đạo hướng dẫn chọn nguyện vọng, nên tìm đến chủ nhiệm lớp. Đối với những học sinh giỏi như Phùng Nam Tiêu, chủ nhiệm lớp rất hòa ái. Sau khi Phùng Nam Tiêu nói rõ ý định, ông chủ động nói sẽ giúp hắn suy nghĩ nên chọn nguyện vọng nào, lại dưới sự dẫn dắt của Phùng Nam Tiêu, thầy chủ nhiệm hỏi đến điểm số của mấy người bạn, trong đó có Giang Lâm.
Việc này khiến Phùng Nam Tiêu biết được nguyện vọng của Giang Lâm, chủ nhiệm lớp để hắn chọn trong số đó, Phùng Nam Tiêu không do dự mà chọn cách đăng ký giống hệt Giang Lâm, sao chép hoàn hảo, không sai một chữ.
Phùng Nam Tiêu ban đầu chỉ nghĩ có thể vào chung trường là được, nhưng nhìn thấy ngành mà Giang Lâm chọn là ngành máy tính mà mình yêu thích nhất, thêm việc ngành máy tính của Đại học Hỗ Thành được xếp hạng rất nổi tiếng trên toàn quốc, nên Phùng Nam Tiêu mới không đổi một chữ nào.
Thời gian không phụ người có lòng, hai người thành công thành bạn học cùng trường và cùng chuyên ngành. Trong những năm học đại học, Phùng Nam Tiêu vẫn luôn âm thầm phát triển, chuyên ngành thực hành được đánh giá là xuất sắc, chỉ để một ngày có thể quang minh chính đại nói với Giang Lâm rằng mình thích nàng. Nhưng không ngờ nha đầu đó lại trớ trêu mà sinh ra hảo cảm với mình trước khi hắn thổ lộ.
Từ đó, Phùng Nam Tiêu triệt để xuất hiện trong cuộc sống của Giang Lâm. Cùng với số lần gặp gỡ ngày càng tăng lên, tần suất nói chuyện ngày càng nhiều, Phùng Nam Tiêu cũng đắm chìm trong đó không thể thoát ra, thậm chí đã muốn trực tiếp thổ lộ.
Nhưng Phùng Nam Tiêu lại tự kiềm chế, vì hắn đang nắm trong tay một phần mềm do chính mình tạo ra có tư tưởng đột phá, chỉ cần có người đầu tư, nhất định sẽ gây bão, như vậy mình thật sự sẽ trở mình, đợi đến lúc đó thổ lộ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Cũng chính vì suy nghĩ này hoặc nói là phần mềm đó, mà khiến hai người mấy năm đó đều không có nói rõ ràng với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận