Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 99


??????

Nguyễn Văn Văn giống như bị sét đánh, vẻ mặt cô đầy dấu hỏi chấm.

Hôn anh ư?


Não anh bị cửa kẹp à?

“Ra ngoài, đi ra ngoài.” Cô dùng sức kéo tay anh ra ngoài, dùng hành động để diễn tả cho câu “Dùng xong thì vứt” một cách sâu sắc.

Lộ Phong bị cô kéo đi, loạng choạng bước tới trước cửa, Nguyễn Văn Văn buông tay, đổi thành đẩy anh ra ngoài, dáng người anh rất cao nên cô chỉ có thể đẩy vào phần dưới lưng.

Lộ Phong chỉ xem như đang đùa giỡn với cô, anh không hề tức giận chút nào, khóe miệng còn hơi cong lên, trong mắt anh đầy ý cười.

Ở phía sau, Nguyễn Văn Văn không nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy nhưng cũng không rảnh để quan tâm, việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng đuổi người này ra ngoài.

Cô vừa đẩy anh vừa kéo cửa ra, cửa mở, người đứng bên ngoài và người bên trong cùng dừng động tác.

Xấu hổ ập tới bất ngờ.


Lộ Phong: …

Bà Lộ: ??????

Nguyễn Văn Văn: !!!!!!

Cô nghĩ cách nói “Nhà dột còn gặp mưa” hình như không đúng lắm, “Đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp”, hình như câu này có vẻ chính xác hơn, nếu người khác nhìn thấy thì không sao, nhưng đằng này là…

Nguyễn Văn Văn trợn mắt ngây người hai giây, sau đó vội vàng buông tay ra, trên mặt cũng không còn chút xấu hổ nào, từ xấu hổ chuyển sang bình tĩnh chỉ đúng hai giây.

Sau đó.

Nguyễn Văn Văn nhấc chân đi tới cạnh bà Lộ, cô cười ngọt ngào, nhìn bà Lộ đang mở to mắt như bị dọa sợ, cô dịu dàng nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Nguyễn Văn Văn lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi hung dữ bao nhiêu thì bây giờ lại ngọt ngào bấy nhiêu.

Mấy giây sau Bà Lộ mới phản ứng kịp, bà ho khan: “À, mẹ tiện đường thôi.”

Nói dối.

Bà còn lâu mới tiện đường, bà nghe thím Chu nói mợ chủ đã bỏ nhà đi nửa tháng, thời gian này cậu chủ luôn đi sớm về khuya, tâm trạng không tốt, cơm cũng ăn không ngon, chắc hai người này cãi nhau rồi.

Sau đó bà lại nghe bố Nguyễn nói bóng nói gió, nghe ngóng được tối qua Nguyễn Văn Văn đã về nước, còn biết được cô ở khách sạn này, thế nên mới sáng sớm bà đã chạy tới đây, mục đích là để hòa giải.

Trên đường đi, bà đã suy nghĩ kỹ nên phê bình Lộ Phong thế nào, làm sao để dỗ Nguyễn Văn Văn, nếu như cô vẫn còn để bụng thì bà sẽ lôi Lộ Phong tới, để xin lỗi.

Nhưng mà không nghĩ tới – –

Không dùng được nữa rồi, đôi vợ chồng trẻ xem ra vẫn rất tốt.

Ánh mắt bà nhìn mặt hai người rồi lại nhìn xuống phía dưới, Nguyễn Văn Văn phản ứng kịp, cô nắm lấy tay Lộ Phong.

Lộ Phong là người rất biết nắm cơ hội, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cử chỉ vô cùng thân mật.

Ánh mắt của bà Lộ hiện lên ý cười, đôi vợ chồng trẻ xem ra vẫn rất tình cảm đó chứ!

Nguyễn Văn Văn không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt bà Lộ, cố gắng thể hiện: “Mẹ, mẹ vào trong ngồi chứ?”

Cô dứt lời bèn nghiêng người mời bà vào.

Bà Lộ nhấc chân bước về phía trước, lúc đi ngang qua , bà khẽ liếc nhìn Lộ Phong, vẻ mặt của Lộ Phong vẫn không có phản ứng gì khác thường.

Con người anh, ngoại trừ thể hiện tình cảm trước mặt Nguyễn Văn Văn ra, những người khác rất ít khi thấy anh để lộ cảm xúc, cho dù là người thân thì cũng thế.

Trong mắt họ, anh là người khôn ngoan, điềm tĩnh và kín đáo, hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, nói đúng ra là chưa một lần nào.

Bà Lộ bước vào trong, Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong đi theo phía sau, cô cố gắng rút tay ra nhưng không được, khi cô đang giật mạnh tay thì bà Lộ đột nhiên xoay người lại.

Cô lập tức dừng động tác, cười hì hì: “Mẹ, mẹ có uống trà không?”

Bà Lộ khom lưng ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng nói: “Sao con không ở nhà mà lại ở khách sạn vậy?”

Chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng lại khiến động tác đang rót trà của Nguyễn Văn Văn dừng lại, cô nhìn Lộ Phong rồi lại nhìn bà Lộ, thầm nghĩ: Cô cũng đâu thể nói mình đang cãi nhau với Lộ Phong được.

Ngay sau đó, cô kéo cánh tay Lộ Phong, vẻ mặt xấu hổ: “Thi thoảng chúng con cũng ở khách sạn để bồi dưỡng tình cảm.”

Cô nói rồi khẽ nháy mắt.

Bà Lộ chỉ muốn tình cảm giữa hai người tốt đẹp, thấy cô nói như vậy, bà cũng bớt lo lắng, bà nhìn xung quanh một lượt, khẽ nói: “Ở đây đúng là không tệ.”

Bà quay sang nhìn Lộ Phong, dặn dò anh: “Con đừng chỉ biết đến công việc, có thời gian thì ở bên Văn Văn nhiều hơn, con phải biết, ngoài công việc thì gia đình cũng rất quan trọng.”

Lời này rõ ràng là nói cho Nguyễn Văn Văn nghe.

Những mẹ chồng khác khi nghe con trai mình và con dâu cãi nhau, đa số là sẽ đứng về phía con trai, sau đó khuyên nhủ con dâu, đừng như thế này, đừng như thế kia, phải biết thông cảm các thứ.

Nhưng bà Lộ không phải là người như vậy, bà không nói với ai cả, có nói thì cũng chỉ nói với Lộ Phong, dù sao thì con trai cũng là do bà sinh ra, mặc kệ ai đúng ai sai thì đều là lỗi của anh.

Thái độ của Lộ Phong rất tốt, anh gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”

Có người làm chỗ dựa, Nguyễn Văn Văn vui chết đi được, nhưng cô vẫn có chừng mực, nói thế nào thì hai người họ vẫn là mẹ con, đâu có mẹ nào là không thiên vị con trai mình.

Nguyễn Văn Văn tiếp lời: “Mẹ, A Phong rất tốt với con, mẹ yên tâm.”

Giọng nói của cô rất trong trẻo, giống như tiếng ngọc rơi trên đĩa, đặc biệt là hai từ “A Phong” được cô nói ra lại khiến người ta vô cùng ngứa ngáy.

Trái tim Lộ Phong ngứa.

Tai cũng ngứa.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh không giấu được sự dịu dàng.

Bà Lộ là người từng trải, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, bọn họ thích nhau, về phần có biết hay không thì bà cũng không định vạch trần.

Tình yêu ấy mà, bản thân phải tự nhận ra mới tốt.

Bà đứng dậy: “Được rồi, hai con không có gì là được rồi, mẹ có việc đi trước đây.”

Làm gì có chuyện quan trọng nào, chỉ là nhóm chị em già hẹn bà đi khiêu vũ mà thôi.

Nguyễn Văn Văn giữ bà lại: “Mẹ, giờ vẫn còn sớm, hay là mẹ ở đây ăn sáng cùng bọn con nhé?”

Thật ra, cô hỏi cho có lễ phép thôi, người lớn mà, bà cũng tới đây rồi, vẫn nên mời bà ở lại, còn có ăn hay không là tùy bà.

Bà Lộ không định ăn, sắp nói không cần, nhưng khi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Lộ Phong thì bà lại thay đổi ý định.

Con trai bà muốn bà ăn.

Được thôi, ăn thì ăn.

Sau đó.

Cả ba người cùng đi tới phòng ăn ở tầng dưới, bữa sáng rất phong phú, là kiểu ăn theo buffet, món Trung hay món Tây đều có, thích ăn cái gì thì gắp cái đó.

Bà Lộ rất chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe, chọn đồ ăn Trung Quốc, dạo gần đây Nguyễn Văn Văn ở nước ngoài ăn phát ngấy món Tây nên cũng chọn đồ Trung.

Lộ Phong cũng thế, ba người vừa trò chuyện vừa ăn.

Bà Lộ rất khéo nói, luôn tìm đề tài để nói chuyện, ăn xong còn thản nhiên nói: “Hai con kết hôn hơn ba năm rồi, định bao giờ thì sinh em bé đây?”

“…Khụ khụ.” Lại bắt đầu bài ca khi nào sinh con rồi đấy, Nguyễn Văn Văn đang định đi lấy khăn giấy thì Lộ Phong đưa qua, đầu ngón tay thon dài kẹp khăn giấy, bỗng nhiên cô nhìn sang, tay của anh còn trắng hơn cả giấy.

Vừa thon vừa trắng, đẹp thật đấy.

Nguyễn Văn Văn không thể không nhìn lần thứ hai, hồi đi học cô đã bị Lộ Phong làm cho mê mẩn, ngoài gương mặt của anh thì tay cũng không hề thua kém, cô nhớ có một đàn chị học khoa mỹ thuật muốn Lộ Phong làm người mẫu tay, nhưng cầu xin bao nhiêu lần anh cũng không đồng ý, sau đó đàn chị kia đã trốn trong phòng ngủ khóc rất lâu.

Ai mà biết, đàn chị kia không những thích tay của anh mà còn thích cả con người anh, làm người mẫu tay một phần là bài tập, một phần là có thể được gặp anh thường xuyên hơn.

Có điều người này không biết lãng mạn, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Từ đó về sau, nghe nói đàn chị còn từng chặn anh lại, không ai biết giữa họ đã  xảy ra chuyện gì, chỉ là sau này, đàn chị đó không nhắc đến anh nữa.

Xem ra cũng không phải ký ức gì tốt.

Nguyễn Văn Văn nghĩ đến đây lại bắt đầu đi lan man, thật ra không biết gì về tình yêu cũng rất tốt, nếu biết thì chắc bây giờ cô chủ Lộ đã không phải là cô rồi.

Một khi người ta nghĩ lan man thì sẽ rất khó dừng lại, cô nghĩ quá xa, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng gọi mới lấy lại tinh thần.

“Văn Văn, Văn Văn.”

Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần, nhận lấy khăn giấy lau khô khóe miệng, mỉm cười nói: “Mẹ, đừng sốt ruột.”

Sao bà Lộ có thể không sốt ruột được chứ, bà sốt ruột muốn chết, đang định khuyên bảo thì Lộ Phong liếc nhìn, người khác có thể không biết nhưng bà Lộ biết rõ con trai bà đang không vui, lời nói đến bên môi cũng đổi lại.

“Cũng đúng, các con còn trẻ, không vội.”

Lúc nói câu này lòng bà như nhỏ máu, nôn chết bà rồi.

Nguyễn Văn Văn không suy xét lời nói bất đồng của bà, dù sao không giục cô sinh em bé là cô vui rồi, cô cúi đầu ăn một miếng cháo, không cẩn thận dính một hạt gạo bên miệng.

Hạt gạo vàng ươm điểm xuyết gương mặt trắng nõn của cô như một màu sắc khác biệt trong phong cảnh tuyệt đẹp.

Cô chỉ lo ăn cháo chứ không để ý, cô không để ý cũng có người để ý.

Lộ Phong nhìn thấy, khóe miệng khẽ giật một cái, cũng không nói gì mà chỉ bỏ cái thìa trong tay xuống, sờ lên mặt Nguyễn Văn Văn.

Nguyễn Văn Văn sửng sốt, lông mi dài không ngừng lay động: “Làm gì vậy???”

Lộ Phong dùng hành động để trả lời, một tay giữ cằm cô lại, một tay cầm khăn nhẹ nhàng lau sạch miệng cô.

Lúc anh lau nhìn không chớp mắt, trong đôi mắt ngoại trừ Nguyễn Văn Văn ra cũng không còn ai khác, càng không để ý hành động này có ảnh hưởng như thế nào đến mọi người xung quanh.

Người đầu tiên bị ảnh hưởng là Nguyễn Văn Văn, “hành động thân mật” này quá đột ngột, lại thêm đang ở trước mặt mẹ chồng nên trái tim cô run rẩy, lúc căng thẳng cô hay ho khan nên lần này ho khù khụ, mắt cũng đỏ theo.

Người tiếp theo là bà Lộ, trông bà còn giật mình hơn cả Nguyễn Văn Văn, có điều vẻ mặt hai người khác nhau, một người thể hiện ra mặt còn một người để trong lòng.

Bà Lộ: “!!!!!!”

Đây là đứa con trai bà đã sinh nở nuôi dưỡng sao?!

Chưa từng thấy anh cẩn thận với bà như thế bao giờ.

Bà nghĩ lại còn thấy hơi khó chịu, con lợn đang tốt lại bị cải trắng lừa mất rồi.

Bà cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm, bỏ thìa xuống cầm khăn lên, lúc cầm còn liếc mắt nhìn Lộ Phong.

Nguyễn Văn Văn nhận ra sắc mặt bà không ổn, vội đẩy Lộ Phong ra, rút mấy tờ giấy trong hộp đưa cho bà: “Cho mẹ này.”

Bà Lộ nhận lấy, cười nói: “Mẹ ăn xong rồi, các con ăn đi.”

Lúc đứng dậy, bà không cẩn thận vấp chân vào ghế, lập tức hoảng hốt, nói hoảng hốt cũng không chuẩn lắm, nói chung là trái tim run rẩy, vừa mừng mà cũng vừa mất mát.

Bà còn chẳng được đãi ngộ như thế.

Trên đường về, bà Lộ gửi cho bố Lộ một hàng sticker tức giận, cái bộ dùng búa nhỏ đập đầu ấy.

Bố Lộ không hiểu gì cả, nhớ đến lời dạy nhà họ Lộ, ông không nói gì mà xin lỗi trước, gửi một loại hình chibi đang quỳ.

Bà Lộ: [Trước giờ con trai ông chưa từng đối xử với tôi tốt như thế.]

Bố Lộ: [Mấy năm trước mẹ tôi cũng nói với bố tôi như vậy.]

Bà Lộ bị chọc cười.

Bố Lộ không quên tự khen mình thêm: [Con trai giống tôi, biết thương vợ.]



Mặt khác, trong phòng khách sạn, Nguyễn Văn Văn ôm ngực nhìn Lộ Phong bắt đầu tính sổ, anh ngửa đầu lên, nhướng cao lông mày, dáng vẻ như học sinh không nghe lời đang bị chủ nhiệm khối răn dạy vậy.

Rất lạnh lùng.

Rất ngầu.

“Khi nãy anh sao thế, sao lại lau mặt cho tôi trước mặt mẹ anh, anh không biết mẹ sẽ hiểu lầm sao?”

“Học sinh bị dạy dỗ” cũng rất ngầu: “Hiểu lầm cái gì?”

Nguyễn Văn Văn trợn mắt: “Hiểu lầm chúng ta rất, ân, ái.”

Lộ Phong nghe xong sải chân bước thêm một bước, ép sát “chủ nhiệm khối” vào góc tường, hai tay chống lên tường, nhốt người trong khoảng trời của mình.

Anh cụp mắt nói: “Chúng ta vốn rất ân ái.”

“…” Ân ái cái mông ấy.

Nguyễn Văn Văn trợn mắt to hơn, liếc mắt từ trái sang phải, bịu môi, nếu lúc này có sợi dây thừng thì môi cô cũng có thể treo dây lên được đấy.

Dáng vẻ cô chủ Lộ bĩu môi quá đáng yêu nên Lộ Phong không nhịn được chọc một cái, môi cô rất mềm, khẽ đụng một cái sẽ bật lại.

Làm cho người ta đột nhiên muốn hôn.

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng rực như ánh sáng mặt trời bên ngoài, làm con tim loạn nhịp.

Nguyễn Văn Văn chú ý đến anh, thấy ánh mắt anh như vậy thì trong lòng hoảng hốt, biết anh muốn làm gì, cô giơ tay lên chặn miệng mình trước.

Ngay vào lúc cô giơ tay lên, đôi môi anh cũng hạ xuống. Bàn tay cô cũng mềm, có hơi lạnh, khoảnh khắc chạm vào, anh hơi hé miệng rồi ngậm lấy.

Đôi môi ngậm lấy làn da mềm mịn, cảm giác lạnh lẽo cũng trở nên nóng bỏng.

Thứ nóng bỏng không chỉ có mu bàn tay mà còn có trái tim của Nguyễn Văn Văn, lông mi cô run rẩy không ngừng chớp, ánh mắt ngại ngùng.

Người này…

Lại trêu người rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận