Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 117
????!!!
Vẻ mặt Nguyễn Văn Văn đầy dấu chấm hỏi, đây là câu hỏi gì chứ?
Người ta đều sẽ hỏi vợ và mẹ cùng rơi xuống sông, sẽ cứu anh trước, tại sao anh lại nhắc tới Trâu Mỹ.
Nguyễn Văn Văn nhéo vành tai của anh: “Anh không cảm thấy câu hỏi của mình không phù hợp lắm sao?”
Hôm nay Lộ Phong hơi trẻ con, anh vòng tay qua eo cô nói: “Cũng khá hợp mà, nào, em nói cho anh biết, khi anh cùng với Trâu Mỹ rơi xuống sông, rốt cuộc là em sẽ cứu ai trước?”
Nguyễn Văn Văn: “...”
Cũng khá cố chấp đấy.
Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy nếu như em và mẹ đồng thời rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai trước?”
Lộ Phong không hề nghĩ ngợi, kiên định nói: “Em.”
“...” Nguyễn Văn Văn hơi sửng sốt, phản ứng nhanh đến như vậy sao?
“Thật không?”
“Ừm, thật chứ.”
“Nhưng mẹ sẽ buồn đấy.”
“Mẹ sẽ không như vậy đâu.”
“Hả?”
“Bố có thể cứu mẹ, không cần anh phải lo lắng, anh chỉ cần chịu trách nhiệm với em là được.”
“...”
Được rồi, người ta đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, cô cũng không thể không nói gì, cô mím môi, gãi cánh tay anh nói: “Liên quan đến chuyện rơi xuống sông anh phải chuẩn bị tinh thần đấy.”
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, như đang muốn nói: Em muốn cứu Trâu Mỹ trước à??
Ý nghĩ này khiến anh rất không vui.
Chính xác mà nói là cực kỳ không vui.
Có cảm giác bị người ta xem nhẹ, anh tức giận nói: “Anh cứu em trước đấy.”
Hàm ý là: Xin cô Lộ hãy chú ý đến lời nói của mình.
Nguyễn Văn Văn ho nhẹ một tiếng: “Chuyện đó...”
Lộ Phong nhướng mày: “Cái gì?”
“Em không biết bơi.”
“...”
“Cả hai người em đều không cứu được.”
“...”
“Ngược lại, nếu có một ngày rơi xuống sông, không chừng hai người đều phải cứu em.”
“...”
Lộ Phong có nghĩ đến cỡ nào cũng không nghĩ tới trường hợp này, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Văn Văn, anh chợt dở khóc dở cười.
Cô không biết bơi, vì vậy cô không cứu ai cả, bởi vì cô không biết bơi, cô còn cần được bọn họ cứu.
Câu trả lời này ...
Thôi được rồi, đúng là rất hoàn hảo.
Không hề đắc tội ai cả.
Lộ Phong kinh ngạc: “Em không biết bơi, tại sao dám đi tắm suối nước nóng?”
Nguyễn Văn Văn gãi lòng bàn tay của anh: “Anh chưa từng để ý sao, mỗi lần em đi suối nước nóng đều ở trong hồ nước nhỏ.”
Lộ Phong đúng là có để ý đến, anh tưởng cô thích môi trường của hồ nhỏ, hóa ra không phải.
“Tại sao em không học?”
“Em phải cho chồng em một cơ hội để cứu em chứ, em mà học được rồi thì làm sao anh có thể cứu em được.”
“...”
Nguyễn Văn Văn tinh nghịch cười, chọc vào ngực anh hỏi: “Anh có hài lòng với câu trả lời này của em không?”
Lộ Phong nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, quấn quýt thật lâu sau mới nói: “Được, sau này anh sẽ cứu em.”
Trên đường trở về, trên xe, Nguyễn Văn Văn lại khơi ra đề tài này lần nữa: “Nếu mẹ và em cùng rơi xuống sông, anh thật sự cứu em trước sao?”
“Ừ.” Lộ Phong giữ vai cô, dịu dàng nói: “Anh cứu em trước.”
“Mẹ mà nghe thấy anh nói vậy chắc chắn sẽ rất buồn đó.”
“Mẹ sẽ không đâu.”
“Tại sao?”
“Mẹ biết bơi mà.”
“...”
Đó có phải là vấn đề có biết bơi hay không, đó là vấn đề xác định liệu một người có quan tâm đến mình hay không.
Nguyễn Văn Văn lầm bầm: “Đồ trai thẳng.”
Nhưng mà.
Câu trả lời của Lộ Phong khiến cô rất vui, cô quyết định phải thưởng cho anh một chút. Sau khi suy đi nghĩ lại, nấu cho anh một bữa ăn chính là sự dốc sức lớn nhất mà cô có thể bỏ ra.
Lúc Nguyễn Văn Văn đứng ở trong bếp, rất nhiều người đứng vây ở cửa, tim của thím Chu đập “thình thịch, thình thịch”, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
Lộ Phong cũng rất lo lắng: “Bỏ đi, đừng làm nữa.”
Những người giúp việc khác cũng hùa theo: “Vâng, mợ chủ, cô muốn ăn gì để chúng tôi nấu là được rồi.”
Nguyễn Văn Văn xua tay: “Không sao, tối nay tôi sẽ làm.”
Thím Chu run rẩy nói: “Mợ chủ, cẩn thận tay bị thương đấy.”
Nguyễn Văn Văn không biết từ đâu tìm được găng tay: “Không sao, cháu đeo cái này vào.”
Cô vừa nói vừa lắc tay.
Lộ Phong tiến lên một bước: “Được rồi, anh đã nhận được tấm lòng của em, chúng ta không làm nữa nhé?”
“Không mà, không mà, không mà.” Nguyễn Văn Văn làm nũng, đẩy người đàn ông ra khỏi bếp, cửa đóng lại, cô bắt đầu loay hoay ở trong đó.
Đúng là trước đây cô chưa từng nấu ăn bao giờ, nhưng cô nghĩ, mình thông minh như vậy, nhất định sẽ học được ngay.
Không bao lâu sau, bên trong truyền đến một tràn thanh âm “bụp bụp bụp”, giống như là đang thái rau.
Thím Chu mở cửa nhìn vào, lại không thấy rõ, trong lòng lại càng thấp thỏm hơn, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, mợ chủ có thể biết nấu ăn sao?”
Tất nhiên Nguyễn Văn Văn không biết rồi.
Lộ Phong cau mày nói: “Không biết.”
Cơ thể thím Chu run rẩy, dựa vào tường: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Còn một câu nữa, không lẽ sẽ đốt luôn cái bếp đấy.
Nhà bếp thì chưa đốt, nhưng tình hình lại khá nghiêm trọng, không nỡ nhìn thẳng.
Dưới đất, kệ bếp, thớt, bồn rửa, khắp nơi đều có lá rau, nước trong bồn cũng sắp tràn ra ngoài, trong nồi kêu xèo xèo, không biết cô đang nấu món gì.
Dù sao thì đến khi trời tối, nghe mùi cũng không được thơm lắm.
Thím Chu cách một cánh cửa nhắc nhở: “Mợ chủ cô đừng phức tạp hóa vấn đề lên, đơn giản thôi.”
Nguyễn Văn Văn không quay đầu lại nói: “Được.”
Vài phút sau, có một mùi thơm từ bên trong tràn ra, mùi này thực sự không dễ chịu cho lắm, Lộ Phong dặn dò: “Cẩn thận đừng làm để bị bỏng đấy.”
Nguyễn Văn Văn: “Được.”
“Phải đeo găng tay vào, đừng tháo ra.”
“Biết rồi.”
“Khi cầm dao nhớ cẩn thận đừng để bị quẹt trúng.”
“Được.”
Lại một vài phút nữa trôi qua.
Lộ Phong: “Hay ra em đi ra ngoài đi.”
Nguyễn Văn Văn: “Em đang nấu cơm cho anh mà.”
Lộ Phong: “Anh có thể không ăn.”
Nguyễn Văn Văn: “...”
Thời gian càng lúc càng lâu, những người chờ đợi bên ngoài càng lo lắng, bởi vì không biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Ngay lúc Lộ Phong không đợi được nữa, định đi đến đẩy cửa, cửa đột nhiên mở ra, Nguyễn Văn Văn bưng một bát canh đi ra.
Lộ Phong nhìn cô từ trên xuống dưới: “Không sao chứ, có ổn không?”
Nguyễn Văn Văn mỉm cười: “Không sao, em rất ổn.”
Lộ Phong nhận lấy bát canh trên tay cô, hai người cùng nhau đi đến phòng ăn.
Sau khi mọi người rời đi, thím Chu nghiêng người nhìn vào, suýt chút nữa ngất xỉu, căn bếp còn bừa bộn hơn cả bãi rác, sàn nhà không còn chỗ nào trống, nước vẫn nhỏ giọt.
Hiện trường giống như vừa xảy ra vụ hỏa hoạn.
Bà ấy đã quyết định rồi, lần sau cho dù có chuyện gì thì bà ấy cũng không để mợ chủ quậy phá trong bếp nữa, đúng là thê thảm không nhìn nổi.
Trong phòng ăn, vẻ mặt của Lộ Phong cũng không khá hơn là bao nhiêu, anh cau mày nói: “Em chắc chắn là đang cảm ơn anh sao?” Chứ không phải là độc chết anh đó chứ.
Nguyễn Văn Văn cười tươi nói: “Đúng thế.”
Lộ Phong: “Những thứ này…ăn được à?”
Nguyễn Văn Văn: “Em nấu lâu lắm đó, đương nhiên có thể ăn rồi.”
“Hay là…anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài ăn đi.” Động tác như đang muốn đứng dậy.
“Em biết rồi.” Nguyễn Văn Văn bĩu môi: “Anh ghét bỏ em.”
Lộ Phong đang định đứng dậy lại ngồi xuống, anh cầm tay cô: “Đâu có ghét.”
“Anh không ăn đồ em làm.”
“Anh không đói.”
“Anh cho rằng em sẽ hại anh.”
“Sao có thể chứ.”
“Anh không yêu em nữa rồi.”
“Không hề, anh rất yêu em.”
“Nếu yêu em thì đừng từ chối em.”
“…”
“Anh ăn hết chỗ này đi.”
“…”
Lộ Phong nhếch môi: “Anh thật sự không đói lắm, ăn ít thôi có được không?”
Nguyễn Văn Văn cũng không phải người khó nói chuyện: “Được thôi, vậy ăn một nửa.”
??!!
Lộ Phong nhìn một tô canh lớn, một nửa chỗ này cũng phải ba bốn bát rồi.
“Không ăn, vậy bỏ đi.” Nguyễn Văn Văn đứng dậy.
“Ăn.” Lộ Phong giữ tay cô lại, anh kéo cô ngồi xuống: “Anh ăn.”
Sau đó.
Thời gian hành hình đã tới.
Khi Lộ Phong ăn cũng không dám nhìn kỹ, nếu nhìn kỹ thì anh sẽ nuốt không trôi.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Văn Văn làm cơm, thật ra cô cũng rất mong đợi, nhìn thấy Lộ Phong cắn liên tiếp hai miếng, cô bưng bát lên: “Em cũng muốn ăn.”
Lộ Phong nắm chặt tay cô, cười nói: “Không phải làm cho anh à.”
Nguyễn Văn Văn: “Em không ăn nhiều đâu, chỉ nếm thôi.”
“Anh thích ăn, em đừng có mà tranh với anh.”
“Vừa nãy không phải anh nói không thích sao?”
“Đó là vừa nãy, ăn rồi thì thích.”
“Ngon như vậy à?”
“Ừ, rất ngon.”
Anh dứt lời, sau đó không thèm dùng muỗng nữa mà cúi đầu uống một hớp lớn.
Nguyễn Văn Văn chưa bao giờ thấy anh ăn nhiệt tình như vậy, cô lập tức có niềm tin vào tay nghề nấu nướng của mình, xem ra cô cũng giỏi đấy chứ.
“Anh đừng vội, lần sau em lại nấu cho anh.”
“Khụ khụ khụ…Lần sau hả?”
“Vâng, ngày mai nhé.”
“…” Gương mặt của Lộ Phong tái xanh.
“Không, không được.” Nguyễn Văn Văn nghĩ một lúc: “Ngày mai em không có thời gian.”
“…” Sắc mặt Lộ Phong lại trở nên tốt hơn.
“Ngày kia đi.” Nguyễn Văn Văn nói: “Ngày kia em rảnh, anh muốn ăn món Trung hay món Tây.”
“…” Lộ Phong không muốn ăn gì hết, anh muốn chết.
“Không cần phiền phức như vậy.” Lộ Phong khuyên rủ: “Như vậy thì cực khổ cho em quá.”
“Không sao, vất vả vì anh một chút cũng được.”
“…”
Sau khi khuyên can hết lời, thời gian nấu ăn được hoãn đến tuần sau, dạ dày của Lộ Phong tạm thời được an toàn.
“Anh ăn nhanh đi, nếu không thì nguội mất.” Nguyễn Văn Văn chớp mắt nhìn anh.
“…Ừ.” Lộ Phong hít một hơi thật sâu, sau đó uống cạn sạch, vừa đặt bát xuống, Nguyễn Văn Văn lại lấy muôi múc cho anh thêm nửa bát.
“Em thấy anh có vẻ đói, ăn nhiều thêm một chút.”
“…”
Cứ như vậy, Dưới sự chăm sóc nhiệt tình của vợ mình, Lộ Phong đã uống ba bát đậm vị ngọt, mặn, chua, cay trộn lẫn với nhau.
Uống xong thì người cũng mệt lả, trán thấm đẫm mồ hôi.
“Anh đổ mồ hôi rồi.”
“Nóng quá.” Thật sự nóng, nóng như thiêu như đốt.
“Anh mau đi tắm đi.”
“Ừ.”
Lúc Lục Phong đứng lên, hai chân anh mềm nhũn, bước đi còn hơi lảo đảo. Vừa đi vừa nghĩ, không được, tuần sau có nói gì anh cũng không thể để cô vào bếp.
Anh chỉ mải mê suy nghĩ, không chú ý đến phía sau, đợi anh đi lên nhà, Nguyễn Văn Văn cầm thìa và bát lên, tự múc cho mình một ít canh.
Cô thấy Lộ Phong vui vẻ ăn như vậy, nhất định rất ngon, cô cúi đầu uống một ngụm lớn.
Một giây sau, cô phun hết ra đất.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.” Cái quỷ gì thế này.
Cổ họng cô như bốc khói, không bao lâu sau thì nóng như lửa đốt, mùi vị cũng vậy, cô chưa bao giờ ăn món khó ăn như vậy.
Đây…
Là cô nấu sao?
Không đúng, vậy cũng quá khó nuốt đi mất.
Đợi đã.
Thứ khó ăn thế này, làm sao anh nuốt xuống được vậy.
Nguyễn Văn Văn đặt bát xuống, cô lên nhà, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, cô dựa vào cửa lo lắng hỏi: “Này…anh vẫn ổn chứ?”
Không ai trả lời.
“Sao anh không trả lời, anh không thoải mái à?”
Cô vừa dứt lời, bên trong đã vang lên tiếng nôn mửa, nghe có vẻ rất thảm, Nguyễn Văn Văn nhíu chặt mày.
Tiếng nôn kéo dài năm phút đồng hồ, năm phút sau, Nguyễn Văn Văn áp tai lên cửa, cô lại hỏi: “Anh ổn chứ?”
Cửa phòng tắm mở ra, Lộ Phong mang theo gương mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt cô: “Vẫn ổn.”
Mặt đã trắng như giấy rồi, nhìn dáng vẻ anh cũng không giống ổn cho lắm, Nguyễn Văn Văn mím môi, cô áy náy: “Không ăn được thì anh có thể không ăn, sao còn cậy mạnh như vậy.”
Lộ Phong cười, nhẹ nhàng nói: “Em nấu mà.”
“Lần đầu tiên em nấu.”
“Vất vả một tiếng đồng hồ.”
Anh nói rồi ôm cô vào lòng, vỗ lên đầu cô: “Anh có thể ăn.”
Nguyễn Văn Văn: “…”
Cô cảm động đến phát khóc, giọng nói hơi run rẩy: “Anh đúng là…” Đừng nuông chiều em như vậy.
Nguyễn Văn Văn thật sự rất cảm động, trái tim run lên, cô ôm lại anh rồi nói: “Nếu không muốn, anh có thể từ chối.”
“Không thể từ chối.”
“Vì sao?”
“Em sẽ buồn.”
Lộ Phong ôm cô chặt hơn: “Anh cũng sẽ đau lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận