Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 89


Nguyễn Văn Văn đột nhiên nhớ ra, hình như cô và Lộ Phong. . . sống riêng ư? ? ? ? ! ! ! !

Dường như có một đôi bàn tay vô hình đang bóp lấy đầu của cô, khiến những ký ức cô đã từng quên quay trở về trong đầu.

Đầu rất đau, cô không chịu đựng được nên phản kháng trong vô thức nhưng hậu quả của việc phản kháng là đầu càng đau hơn, không chỉ nhức đầu mà hít thở cũng trở nên rất khó khăn.


Mí mắt của cô như có hàng tấn đá nặng đè xuống.

Cô rơi vào một giấc mơ, trong sân trường đại học T, cô lén lút đi theo phía sau lưng một thiếu niên, ánh mặt trời phác họa ra dáng người cao ráo của anh, cô từ từ giẫm lên cái bóng đi lên.

Ở phía đối diện có sinh viên đi đến, cô xoay người về phía khác, sau khi đám người rời khỏi thì cô lại vội vàng đi theo, nhưng trên con đường trống trải trừ bóng cây rậm rạp thì không còn nhìn thấy bóng dáng của anh.

Cô chán nản ngồi chồm hổm dưới đất, ngày hôm đó nắng rất gắt, da của cô bị cháy nắng đỏ lên.

Hình ảnh thay đổi, cô và bạn cùng phòng đang cùng nhau uống rượu giải sầu, lúc say rượu bạn cùng phòng cổ vũ cô đi tỏ tình. Cô đỏ mặt nói: "Tớ đã thất bại ba lần rồi, không dám nữa đâu."

Bạn cùng phòng vỗ ngực nói: "Cậu viết xong thư tình rồi thì tớ sẽ đưa cho anh ấy giúp cậu."

Hôm đó, cô ngồi chờ trong phòng ký túc xá rất lâu, cuối cùng cũng chờ được bạn cùng phòng đi về, khuôn mặt của bạn cùng phòng đỏ ửng, trên môi có nước đọng, nhưng cô vội vàng biết kết quả nên không nhìn kỹ.


Khuôn mặt của bạn cùng phòng như đưa đám: "Xin lỗi Văn Văn, anh ấy ném thư tình của cậu đi, rồi bảo cậu sau này đừng làm phiền anh ấy nữa."

Giây phút kia máu trong người cô chảy ngược, sức lực của cơ thể dường như bị rút đi, khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn trở nên tái nhợt, ngồi liệt xuống trên giường, cô đau khổ đến mức chân bị đụng phải cũng không nhận ra.

Cảm giác đau khổ, không cam lòng ngập tràn trong trái tim, cô muốn tìm anh hỏi rõ ràng, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Trên sân bóng rổ có rất nhiều người, lúc cô chạy qua đó đthì bị quả bóng bay tới đập trúng đầu, cơ thể ngã xuống đập trúng đường xi măng.

Sau ót của cô rất đau rất đau. . .

-

Hình ảnh thay đổi, chuyển đến lần đầu tiên họ gặp mặt sau khi tốt nghiệp.

Ngày hôm đó trời mưa, sương mù mịt, nước mưa chảy xuống trên mặt kính thủy tinh, trong quán cà phê có khá ít người, dưới ánh đèn mờ ảo, cô giương mắt nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, cô cứ có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Cô không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần.

Đàn ông ngước mắt nhìn sang, trong đôi mắt không có độ ấm: "Chắc hẳn cô Nguyễn cũng biết mục đích của cuộc gặp này, không biết cô Nguyễn nghĩ thế nào?"

Đôi mắt óng ánh của Nguyễn Văn Văn sáng lên: "Anh Lộ thì sao? Anh nghĩ thế nào?"

Giọng nói của anh rất nhạt nhẽo: "Tôi đồng ý."

"Tại sao?"

"Tôi cần một người vợ."

". . ."

Đôi mắt của Nguyễn Văn Văn hơi thay đổi, chữ "Cần" này khiến cô cảm thấy không vui lắm.

Cô bưng tách cà phê trước mặt lên chậm rãi uống một ngụm, rồi cầm lấy khăn giấy lau sạch miệng: "Có một vấn đề tôi vẫn muốn hỏi anh Lộ một chút."

Lộ Phong khách sáo nói: "Cô hỏi đi."

Nguyễn Văn Văn nhếch mày, khuôn mặt tràn ngập sự nghi ngờ: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?"

Lộ Phong giương mắt lên đánh giá cô một chút, bình tĩnh nói: "Không."

Nguyễn Văn Văn: "Anh chắc chứ?"

Lộ Phong: "Ừ."

Nguyễn Văn Văn hậm hực nói: "À, vậy chắc là tôi nhớ nhầm."

Tuy nói như vậy nhưng cảm giác quen thuộc quá mạnh mẽ, cô lại nhìn anh thêm vài lần nữa.

Lộ Phong cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Cô Nguyễn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô có đồng ý với cuộc hôn nhân này không?"

Vốn dĩ Nguyễn Văn Văn muốn nói không đồng ý, nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi: "Nếu muốn tôi đồng ý thì anh phải đồng ý với yêu cầu của tôi."

"Yêu cầu gì?"

"Ký kết thỏa thuận trước hôn nhân." Người đàn ông bình thường sẽ không muốn ký kết thỏa thuận này, cô đang đánh cược, dù sao không kết hôn thì cô cũng không thiệt.

Thời gian dừng trôi.

Ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên sáng hơn một chút, khiến ngũ quan của người đàn ông càng đẹp hơn, nhất là đôi mắt kia, sáng rực như đá quý vậy.

Một lát sau, Nguyễn Văn Văn nghe thấy anh nói: "Được, tôi đồng ý với cô."

Nguyễn Văn Văn không ngờ anh sẽ đồng ý, bỗng hơi luống cuống, mấy giây sau cô lấy lại tinh thần, đưa ra yêu cầu hà khắc hơn.

"Thảo thuận do tôi tự đặt ra."

Lộ Phong nhàn nhạt nói: "Được."

Nguyễn Văn Văn nhếch mày hỏi: "Anh không tò mò tôi sẽ đặt ra những yêu cầu gì trong thỏa thuận à?"

Lộ Phong bưng tách cà phê lên chậm rãi uống một ngụm, giọng nói ung dung: "Yêu cầu gì tôi cũng đồng ý."

Nguyễn Văn Văn thử dò xét: "Vậy lỡ như tôi muốn tài sản của Lộ thị thì sao?"

Dường như Lộ Phong không hề do dự: "Cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô."

". . ." Lần này đến lượt Nguyễn Văn Văn cạn lời.

Giấc mơ tiếp tục thay đổi.

Một ngày nào đó sau khi kết hôn một tháng, anh đi xã giao uống say, tài xế đưa anh về phòng ngủ, lúc cô giúp anh cởi áo vest ra thì mơ hồ nghe thấy anh nói: "Đừng đi, bé ngoan. . ."

Tay của Nguyễn Văn Văn khựng lại, trong lúc vô tình ánh mắt của cô liếc nhìn cổ áo sơ mi của anh, nơi cổ có một dấu son môi, không phải màu son cô thường dùng, ngay cả mùi nước hoa phụ nữ trên người anh cũng không phải loại cô thường dùng.

Ánh mắt của cô tối lại, khóe mắt mơ hồ hơi ướt át.

. . .

Đột nhiên.

Hình ảnh trong giấc mơ càng lúc càng mơ hồ, giống như có ánh sáng chiếu vào trong mắt cô, rất chói mắt, mí mắt của Nguyễn Văn Văn run nhẹ, không bao lâu sau cô nghe thấy tiếng nói chuyện.

Hơi ồn ào.

"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"

"Lần này con bé hôn mê lâu hơn hai lần trước."

"Con bé không sao chứ?"

"Không phải không tỉnh lại được chứ?"

Bố Nguyễn ngăn bác sĩ lại hỏi thăm.

Lộ Phong tiến lên đỡ ông: "Bố, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, Văn Văn không sao, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại."

Lúc đang nói chuyện thì anh nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ ửng tiết lộ tâm trạng của anh, anh rất lo lắng vô cùng lo lắng.

Từ trước tới nay anh chưa từng có cảm giác như vậy, giống như tim bị vật gì đó đè lên, không thở nổi.

Nhưng anh biết, càng vào thời điểm này anh càng phải bình tĩnh.

Bác sĩ kiểm tra xong thì nhẹ giọng nói: "Dựa vào ảnh chụp CT não cho thấy cô ấy không sao, hơn nữa máu bầm lúc trước trong đầu cô ấy đã không còn, chờ thêm một lát nữa, cô ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại."

Bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh khôi phục sự yên lặng, một lát sau Chu Hải gõ cửa đi vào, gọi Lộ Phong ra ngoài.

Nguyễn Văn Văn chậm rãi mở mắt, ánh sáng quá mạnh mẽ, cô chưa thích ứng được, lại nhắm hai mắt, giấc ngủ này còn sâu hơn trước đó.

Những ký ức lúc xưa lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu cô, lúc thì là thời điểm đi học, lúc thì là sau khi kết hôn, lúc thì là thời gian gần đây.

Lúc vui, lúc không vui, lúc đau khổ, lúc không đau khổ, tất cả đều xuất hiện.

Trái tim của cô co rút khó chịu, khổ sở vì bản thân lúc đi học cầu mà không được, vì cuộc sống hôn nhân tương kính như tân sau khi kết hôn ba năm, còn vì cả niềm vui trong khoảng thời gian gần đây.

. . .

Khi cô mở mắt lần nữa, trời đã tối rồi, ánh trăng treo trên ngọn cây, bóng cây lay động, trên bầu trời đêm điểm tô ngàn ánh sao, ánh đèn của hàng vạn gia đình sáng lên trùng điệp tạo thành những tuyến đường rườm rà, nhấp nhô như dãy núi.

Nguyễn Văn Văn từ từ mở mắt ra, nhìn người đang ông trung niên ngồi trước giường bệnh, nhẹ giọng gọi: "Bố."

Mấy ngày nay bố Nguyễn không ngủ được, lúc này tay ông chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng của cô, ông lập tức ngẩng đầu lên: "Văn Văn, Văn Văn con sao rồi?"

Bố Nguyễn nằm mơ một giấc mơ không tốt lắm, trong mơ cô vẫn luôn chạy về phía trước, ông đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, vừa nãy nghe thấy giọng nói của cô, ông còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, sợ hết hồn.

Nguyễn Văn Văn cầm lấy tay của ông, an ủi: "Bố ơi, con không sao, không sao hết."

Sau khi bố Nguyễn cảm nhận được độ ấm trên tay cô mới hoàn toàn tỉnh táo, ông lau nước mắt, đỏ mắt hỏi: "Đầu con còn đau không? Các chỗ khác thì sao? Có chỗ nào đau không? Con chờ một chút, bố đi gọi bác sĩ."

Ông vội vàng chạy ra ngoài, lúc trở về thì có mấy bác sĩ đi theo phía sau, họ kiểm tra một lượt cho Nguyễn Văn Văn, rồi hỏi cô mấy câu, cô đều trả lời từng câu một.

Bác sĩ cười: "Ông Nguyễn, cô Nguyễn không sao rồi, cô ấy rất tốt."

Nghe lời bác sĩ nói, bố Nguyễn mới thả lỏng: “Vậy bác sĩ, con bé sẽ không có di chứng gì chứ?"

Bác sĩ nói: "Trước mắt thì chưa nhìn ra được, cụ thể còn phải xem sau này, chỉ là với tình hình lúc này của cô ấy, có lẽ sẽ không có di chứng."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Bố Nguyễn tiễn bác sĩ ra ngoài, trong chốc lát đã quay trở về, ông nắm lấy tay của Nguyễn Văn Văn: "Con dọa chết bố rồi."

Nguyễn Văn Văn đầy áy náy nói: "Bố, con xin lỗi."

Bố Nguyễn nói: "Sau này không được bất cẩn như vậy nữa đâu đấy?"

Nguyễn Văn Văn hứa: "Vâng ạ."

Bố Nguyễn cầm tay của Nguyễn Văn Văn, nhíu mày nói: "Con dọa chết bố rồi."

Cô ngước mắt nhìn xung quanh một chút, trong ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

Bố Nguyễn giải thích: "Mấy ngày nay là Lộ Phong chăm sóc con, hôm nay cậu ấy hơi sốt, bố bảo đi về trước rồi, sáng mai sẽ đến."

Nguyễn Văn Văn cong môi cười một cái: "Con không tìm anh ấy."

Bố Nguyễn lộ ra biểu cảm của người từng trải: "Được rồi, con không tìm cậu ấy."

Cô đã nằm rất nhiều ngày nên xương khớp nhức mỏi, cô chống giường ngồi dậy, bố Nguyễn vội vàng giơ tay ra đỡ, hỏi cô: "Con làm gì thế?"

Nguyễn Văn Văn nói: "Con nằm mệt quá, con muốn ngồi dậy."

Bố Nguyễn cầm điều khiển từ xa lên ấn xuống, đầu giường chậm rãi nâng lên, cô ngồi yên trong chốc lát rồi đi vào phòng vệ sinh, nhìn đầu mình bị quấn băng vải ở trong gương, đột nhiên rơi vào trầm tư.

Những giấc mơ kia, à, những ký ức kia lại xông vào trong não cô lần nữa, có hai giọng nói thay nhau vang lên.

Một giọng nói: Có phải cô muốn khóc không, nếu muốn khóc thì khóc đi.

Một giọng khác nói: Đừng khiến bản thân phải chịu ấm ức, muốn làm gì thì hãy làm ngay đi.

Một giọng nói: Thật ra thì con người Lộ Phong cũng khá tốt.

Một giọng khác nói: Khá tốt cái con khỉ, lúc đầu anh ta đối xử với cô ra sao, theo tôi thấy, cô và anh ta vốn dĩ không hợp.

Một giọng nói: Sao cô biết không hợp, đừng quên anh ấy là người cô đã yêu thầm rất lâu.

Một giọng khác nói: Lại không có ai quy định thích thì phải đến với nhau, không thích hợp hoàn toàn có thể tách ra.

Bỗng dưng.

Đầu của cô đau đớn, lỗ tai ong ong.

Một lúc lâu sau.

Cảm giác đau đớn và ong tai mới biến mất.

Bố Nguyễn đi tới, gõ cửa một cái: "Văn Văn, con không sao chứ?"

Nguyễn Văn Văn mở vòi nước rửa mặt: "Dạ bố, con không sao."

Cửa phòng vệ sinh mở ra, cô chậm rãi đi ra ngoài, nhìn bố Nguyễn nói: "Bố, con muốn về nhà."

Bố Nguyễn đỡ cô: "Được, ngày mai chúng ta sẽ về nhà."

Nguyễn Văn Văn gật đầu một cái: "Sáng mai."

Bố Nguyễn nói: "Được, sáng mai."

Bạn cần đăng nhập để bình luận