Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 125


Chuyện Nguyễn Văn Văn mang thai là chuyện lớn đối với người lớn trong nhà, sau khi bà Lộ biết tin thì cả đêm không ngủ được, lúc trời sáng mới chợp mắt được một chút.

Quả thật chỉ có một chút, trước sau chưa đến một tiếng.

Sau khi thức dậy bà tự tay nấu canh, mới sáng sớm đã cùng bố Lộ đến biệt thự Thịnh Gia, đi nửa đường còn mua chút đồ ăn vặt mà Nguyễn Văn Văn thích.


Lúc họ đến thì Nguyễn Văn Văn vẫn còn đang ngủ, lần đầu làm mẹ, tối qua cô cũng rất lâu mới ngủ được, vẫn luôn cùng Lộ Phong tưởng tượng rốt cuộc em bé trông thế nào, giống bố hay là giống mẹ.

Lộ Phong cầm tay của cô, cúi đầu hôn mu bàn tay của cô: "Anh hy vọng em bé giống mẹ."

Nguyễn Văn Văn hỏi: "Vì sao chứ?"

Lộ Phong nói: "Mẹ đẹp."

"..." Nguyễn Văn Văn được lấy lòng, cười càng vui vẻ hơn.

Một hồi lâu sau cô nói: "Em hy vọng em bé có thể giống bố."

Lộ Phong: "Hả?"


Nguyễn Văn Văn: "Bố đẹp trai tuấn tú, nếu giống bố thì sau này lớn lên con cũng sẽ đẹp trai."

Ngón tay của Lộ Phong vuốt ve môi của cô, chậm rãi nói: "Được, giống bố cũng giống cả mẹ nữa."

Sau đó hai người còn nói đến chuyện nên đặt tên gì cho em bé, nói đến rất khuya, cuối cùng Nguyễn Văn Văn cũng không nhớ nổi cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Bà Lộ và bố Lộ vừa bước vào nhà thì Lộ Phong đã đi xuống từ trên tầng: "Bố, mẹ."

Bà Lộ đưa canh cho thím Chu, nhướng mày hỏi: "Văn Văn đâu rồi?"

Lộ Phong: "Cô ấy vẫn đang ngủ."


Bà Lộ: "Vậy mẹ đi xem con bé một chút."

Bà vừa đi được một bước thì tay đã bị kéo lại, bố Lộ nắm lấy cổ tay của bà nói: "Em không nghe A Phong nói à, Văn Văn đang ngủ, lỡ em đi lên đánh thức con bé thì sao?"

"Em —— "

"Được rồi, chúng ta nói với A Phong cũng như nhau mà."

Lộ Phong đưa người tới phòng khách, thím Chu bưng nước trà ra, bà Lộ không uống, chủ yếu là không để ý đến chuyện uống nước, trong lòng bà còn đang lo lắng.

"Văn Văn vừa mang thai con nhớ đừng để cho con bé mệt mỏi."

"Đừng để con bé chạm vào đồ nặng"

"Đúng rồi, phụ nữ có thai hay có cảm xúc không ổn định, con cũng đừng khiến con bé tức giận."

"Có em bé rồi thì thức ăn cũng phải chú ý chút, không nên ăn thực phẩm rác nữa."

"Nếu con bé muốn ăn gì thì con có thể nói với mẹ để mẹ làm cho, hoặc là để thím Chu làm, không nên đi ra ngoài mua, không sạch sẽ lắm."

"..."

Bà Lộ sợ mình không nhớ được nên lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, dựa theo những gì trước đó đã viết, đọc từng cái cho Lộ Phong nghe.

Lộ Phong yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, lúc nói đến cái cuối cùng thì bà Lộ ho nhẹ một tiếng: "Thời kỳ đầu mang thai kiêng kị chuyện phòng the, vấn đề này con phải chú ý chút."

"..."

Lộ Phong không nghĩ tới bà sẽ nói cái này, bỗng hơi lúng túng, gãi chóp mũi.

Bà Lộ vẫn chưa nhận ra, nói tiếp: "Chuyện này rất quan trọng, con đừng lơ là, nếu con làm đứa cháu của mẹ bị thương thì mẹ sẽ không tha cho con đâu."

Bà càng nói càng lạc đề, bố Lộ nghe không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, không phải em còn có thứ gì muốn đưa cho A Phong à."

Bà Lộ vỗ trán: "Đúng rồi, còn có cái này."

Bà lại lấy thứ gì đó từ trong túi xách ra, đưa cho Lộ Phong: "Đây là tên để đặt cho bé, con và Văn Văn xem trước đi."

Lộ Phong nhận lấy: "Mẹ lấy tên từ lúc nào thế?"

Bà Lộ mỉm cười nói: "Lúc đầu năm nay."

Lộ Phong: "..."

Bố Lộ giải thích: "Mẹ con muốn có cháu trai đến sắp điên lên rồi, đám người chị em kia của mẹ con đều có cháu trai ôm, chỉ thiếu mỗi bà ấy, lần này hay rồi, cuối cùng cũng được như mong muốn."

"Vậy nếu không phải cháu trai thì sao?" Lộ Phong nói.

"Không phải cháu trai cũng không sao, cháu gái cũng như nhau." Từ trước tới nay nhà họ Lộ vốn không phải gia đình trọng nam khinh nữ, cháu trai và cháu gái đều yêu quý như nhau.

Bà Lộ nói tiếp: "Cháu gái thì mẹ càng thích, có thể mua cho con bé những bộ váy xinh đẹp, những con búp bê đáng yêu, nghĩ thôi mà đã thấy vui rồi."

Thật ra thì Lộ Phong chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, anh biết bố mẹ mình không phải người trọng nam khinh nữ.

"Đúng rồi, còn thiếu gì nữa không để mẹ đi mua." Bà Lộ hỏi.

"Tạm thời không thiếu gì cả." Lộ Phong nói: "Có gì cần thì con sẽ đi mua."

"Con hả? Con được không đấy?"

"Hãy tin tưởng con trai của mẹ, con làm được."

Bà Lộ thật sự không tin tưởng anh lắm, mím môi: "Mẹ cũng muốn nhắc nhở con, làm bố rồi thì không thể chỉ quan tâm công việc, có thời gian rảnh phải ở bên cạnh Văn Văn nhiều hơn."

Lộ Phong: "Vâng ạ."

Bà Lộ nhớ tới gì đó, hỏi anh: "Con nói với bên bố vợ chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy các con nhớ nói, chắc chắn ông ấy cũng sẽ rất vui."

Lời này của bà Lộ hơi khiêm tốn rồi, bố Nguyễn không phải rất vui mà là vô cùng vô cùng vui vẻ, suýt chút nữa thì tiếng cười của ông đã lật cả nóc nhà.

Vốn tưởng rằng đó đã là điều khoa trương nhất, không ngờ tới sau đó còn có chuyện càng khoa trương hơn, xế chiều hôm biết tin cô mang thai, bố Nguyễn đưa rất nhiều đồ đến biệt thự Thịnh Gia.

Người khác tặng đồ thì dùng cốp xe để đựng, ông thì hay rồi, dùng xe tải đựng, từng xe từng xe một, chỉ mới nửa ngày mà phòng trẻ sơ sinh đã làm xong.

Cũng không biết giây thần kinh nào bị giật, ông cứ cảm thấy một căn phòng trẻ sơ sinh không đủ cho đứa bé chạy nhảy, nên lại làm thêm một phòng đồ chơi riêng, bên trong chứa đầy những món đồ chơi lớn nhỏ.

Từ lúc sinh ra đến trước khi học tiểu học đều mua đủ hết rồi.

Có đồ chơi cho bé gái cũng có đồ chơi cho bé trai, một căn phòng không đủ thì ông dứt khoát chiếm luôn hai căn, một phòng để đồ chơi của bé gái, một phòng để đồ chơi của bé trai.

Nguyễn Văn Văn thấy cảnh tượng trước mắt, rất kinh ngạc nói: "Bố ơi, bố chuẩn bị quá nhiều rồi."

Bố Nguyễn cứng cổ nói: "Đó mà nhiều à, không nhiều chút nào." Trên đường còn có nữa kìa.

Ông không nói ra câu tiếp theo.

Trước lúc chập tối lại có đồ chơi đưa tới, cuối cùng Nguyễn Văn Văn cũng hiểu câu nói "Đó mà nhiều à, không nhiều chút nào" của bố là có ý gì.

Lại có một xe đồ chơi đưa vào phòng, cô tặclưỡi nói: "Điên rồi à."

Bố Nguyễn không điên, chỉ là quá vô cùng vui vẻ mà thôi, sau khi làm xong những việc này, ông lại lấy một tấm thẻ vàng ra: “Cho con này.”

Nguyễn Văn Văn: “Bố, con có tiền.”

Bố Nguyễn: “Con nghĩ nhiều rồi, không phải cho con, là cho cháu ngoại của bố.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Bố Nguyễn: “Đây là tiền tiêu vặt bố cho cháu ngoại.”

Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt: “Bố, con nhắc nhở bố một chút, cháu ngoại của bố còn phải mấy tháng nữa mới ra đời đấy, cho dù ra đời cũng sẽ không tiêu tiền đâu.”

“Thế cũng không sao, cứ giữ trước.” Bố Nguyễn nói: “Chờ tới sau này sẽ tiêu tiền, muốn mua cái gì thì mua.”

Nguyễn Văn Văn: “…”

Dường như bố Nguyễn cảm thấy vẫn chưa đủ, ông ngoắc ngón tay, trợ lý bước tới lấy ra một tập hồ sơ: “Cô chủ.”

Nguyễn Văn Văn nhận lấy: “Cái gì đây ạ?”

Bố Nguyễn: “Mở ra xem thử đi.”

Nguyễn Văn Văn mở ra, lấy đồ vật bên trong ra, là giấy tờ mấy căn nhà: “Đây là?”

Bố Nguyễn cười nói: “Cho đứa nhỏ.”

Nguyễn Văn Văn vô cùng kinh ngạc: “Bố không thấy quá sớm sao?”

Trợ lý xen vào, nói: “Tổng giám đốc Nguyễn đã chuẩn bị những bất động sản này từ lâu rồi.”

Bố Nguyễn sợ cô từ chối, nói trước: “Đây là cho đứa bé, con và Lộ Phong không có quyền không nhận.”

“Nhưng mà cái này…”

“Không có nhưng nhị gì hết, mau nhận đi.”

Bố Nguyễn ra hiệu với trợ lý, mượn cớ có hẹn, vội vàng rời đi trước.

Thím Chu đi ra gọi người vào ăn cơm, chỉ thấy bóng lưng của bố Nguyễn: “Mợ chủ, sao tổng giám đốc Nguyễn đi rồi?”

Nguyễn Văn Văn lắc tập hồ sơ trong tay: “Sợ trả hàng lại.”

“…” Thím Chu không hiểu.

Lộ Phong tan làm về nhà, nhìn phòng trẻ sơ sinh và phòng đồ chơi không biết nên nói gì cho phải, Nguyễn Văn Văn đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, mặt dán vào lưng anh.

“Không còn cách nào khác, em đã khuyên rồi, nhưng không hiệu quả.” Cô đang kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.

Lộ Phong xoay người ôm lấy cô: “Dùng rất nhiều tiền của bố đúng không?”

Nguyễn Văn Văn ngẩng cằm lên: “Dùng rồi thì ông ấy mới thấy vui, không dùng ôm ấy sẽ đau lòng đấy.”

“Lần sau đừng để bố trả nữa.”

“Việc này em không quyết định được.”

Nguyễn Văn Văn chơi đùa nút áo sơ mi của anh, nói: “Trên phương diện này, hoàn toàn là vì niềm vui của bố. Thế nhưng em có thể nói với anh một điều, chỉ cần ông ấy muốn đưa, không ai có thể cản được.”

“Còn nữa, theo em đoán, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, chắc chắn sau này sẽ còn nữa. Tổng giám đốc Lộ, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Nguyễn Văn Văn đoán không sai, sau đó cứ cách một tuần, bố Nguyễn sẽ mượn cớ nhớ con gái để tới biệt thự Thịnh Gia một chuyến. Mỗi lần tới đều không đi tay không, chiếc Bentley biến thành xe giao hàng.

Biệt thự Thịnh Gia hiển nhiên trở thành một mô hình chỗ vui chơi nhỏ cho trẻ em, ngay cả sân nhà cũng không bỏ qua.

Chiếc xích đu kia còn được bố Nguyễn tự tay lắp ráp.

Ngoài việc không biết làm sao, Lộ Phong còn cảm thấy mất mác, những thứ này vốn là do người bố là anh đây chuẩn bị, thế nhưng bây giờ đều là công lao của ông ngoại.

Nói mất mác cũng không chính xác, nói chua xót thì phù hợp với cõi lòng anh hơn.

Cũng không biết bà Lộ biết chuyện bố Nguyễn tặng quà từ đâu, hai bên gia đình lập tức trở nên hăng hái, ông tặng tôi cũng phải tặng.

Tuần này ông ngoại tặng, tuần sau tới ông bà nội tặng, món quà càng lúc càng đắt tiền.

Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong không chịu nổi nữa, chia nhau hành động, Nguyễn Văn Văn tìm bố Nguyễn nói chuyện còn Lộ Phong tìm bố Lộ và bà Lộ nói chuyện, quá trình thì…

Không thuận lợi cho lắm.

Còn kết quả thì…

Không có kết quả.

Bố Nguyễn trợn mắt nói: “Không phải cho con, là cho đứa nhỏ.”

Bà Lộ cười nói: “Cho đứa nhỏ mà, hai đứa đừng để ý.”

Không công quay về, Nguyễn Văn Văn ngồi bệt xuống ghế sô pha, ôm Lộ Phong nói: “Em không được rồi, khuyên chẳng có ích gì.”

Lộ Phong cúi đầu hôn lên mặt cô: “Được rồi, cứ chiều theo họ đi.”

Lần này thì hay rồi, giá trị của mấy món quà bảo bối nhận được đã tăng từ năm con số lên đến bảy con số, bảo bối trở thành “kim chủ” danh xưng với thực.

Giai đoạn sau của quá trình mang thai, Nguyễn Văn Văn cũng không đoái hoài tới những thứ này, tại sao không để ý, bởi vì bụng cô dần dần to lên, bụng cũng to hơn mấy thai phụ khác.

Bà Lộ sợ cô mệt mỏi, thấy cô đi tới đi lui, vội vàng chạy tới, đỡ cánh tay cô: “Bác sĩ đã dặn dò, con phải nằm nghỉ, không được lộn xộn, sẽ không tốt cho các đứa nhỏ đâu.”

Các đứa nhỏ, đúng thế, lúc cô mang thai được mười hai tuần, Nguyễn Văn Văn đi khám thai, kết quả kiểm tra nghi ngờ cô sinh đôi, hơn nữa còn là thai long phượng.

Lúc ấy, khi mọi người nghe được tin này, suýt nữa đã nổ tung.

Sinh đôi ư?

Còn là thai long phượng sao?

Bà Lộ không tin lắm, dùng sức nhéo tay bố Lộ một cái, bố Lộ kêu lên, bà Lộ vui vẻ nói: “Ha ha ha ha, không phải nằm mơ, là thật, thai long phượng, vậy có thể nói, cháu trai cháu gái đều có đủ, ha ha ha.”

Bà ấy gửi tin tức này vào nhóm, mấy người chị em trong nhóm đều lên tiếng chúc mừng.

Bà Lộ đã cảm thấy lâng lâng.

Sinh đôi rất vất vả, giai đoạn trước vẫn còn ổn, nhưng giai đoạn sau thật sự rất mệt mỏi, bụng của Nguyễn Văn Văn ngày ngày lớn lên của mình, phản ứng cơ thể cũng lớn hơn một chút.

Hai chân sưng vù, trên bụng có thêm nhiều vết rạn, có một khoảng thời gian đêm nào cô cũng gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình trở nên xấu xí, Lộ Phong chê cô.

Sau khi tỉnh lại, trên trán toàn là mồ hôi.

Mỗi lần như thế, Lộ Phong đều ôm cô an ủi, nói cô ngoan, nói với cô anh sẽ không như thế. Dưới sự đảm bảo của Lộ Phong, cuối cùng cũng tới ngày sinh nở.

Ngày hôm đó thời tiết thoáng đãng, trời không mây, tiếng chim kêu cũng trong trẻo hơn bình thường, khiến tâm trạng người ta càng dễ chịu hơn.

Hơn chín giờ, Nguyễn Văn Văn vào phòng phẫu thuật, cô sinh mổ, hơn mười giờ, hai đứa bé lần lượt ra đời.

Một nam một nữ.

Con trai làm anh, con gái là em.

Hai đứa bé được ôm đi tắm rửa, bà Lộ và bố Lộ đi theo, Lộ Phong vẫn luôn chờ Nguyễn Văn Văn ra ngoài.

Mười một giờ, Nguyễn Văn Văn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, ngay khi nhìn thấy cô, Lộ Phong cúi đầu hôn cô, khoé mắt chảy nước mắt, dịu dàng nói: “Anh yêu em.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận