Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 122


Không chờ được em bé đến, mà lại chờ được một người khác đến trước.

Trong lúc mơ ngủ, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một người ôm lấy cô, bên tai truyền đến cảm giác ấm áp: "Ngoan, đưa em ra ngoài chơi."

Cô bị gây sức ép đến quá nửa đêm đã mệt đến không mở nổi mắt, cọ tới cọ lui trên cổ, ậm ờ đáp: "... Vâng."


Có tiếng cười khẽ truyền đến, Lộ Phong khẽ nhéo mặt cô, lại hôn lên môi cô thêm một hồi, sau đó mới bọc chăn bế cô lên xe. Lái xe đã chờ ở trong xe từ sáng sớm, chờ sau khi bọn họ vào trong xe mới giẫm vào chân ga, nhanh chóng rời khỏi biệt thự Thịnh Gia.

Trên đường, Chu Hải gọi điện thoại tới báo cáo rằng đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lộ Phong thản nhiên đáp lại một tiếng, trên khuôn mặt nở nụ cười nhạt. Dường như nhớ tới cái gì, ý cười trên mặt lại trở nên sâu hơn.

Nguyễn Văn Văn điều chỉnh tư thế ngủ, xoay người ngủ tiếp. Cô vẫn luôn cảm thấy giường của đêm nay dường như không giống với mọi khi cho lắm, có nơi thì mềm, có nơi thì lại cứng, còn thường xuyên lắc lư một cái.

Nhưng cô thật sự rất buồn ngủ, chẳng có chút sức lực nào mà mở mắt ra để xem cả. Cô chép miệng một cái rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này rất dài, cô liên tục mơ thấy mấy giấc mơ.

Giấc mơ đầu tiên là cảnh tượng cô thổ lộ với Lộ Phong thời niên thiếu, thời tiết rất tốt, trời xanh không một bóng mây, cô thấp thỏm nắm chặt bức thư tình, bạn cùng phòng ký túc xá ở cách đó không xa còn cổ vũ cho cô: "Cố lên, cố lên."

Cô gật đầu thật mạnh, lẳng lặng chờ chàng trai kia bước đến, chàng trai khoan thai bước tới, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt thanh tú đẹp trai của anh.


Đôi lông mày kiếm mắt sáng môi mỏng, đôi mắt đen láy kia còn sáng hơn cả ngôi sao vào buổi đêm, ánh sáng đan xen ở trong đó bị đuôi mắt nuốt gọn, vầng sáng chuyển động, chỉ cần liếc một cái đã có thể lấy mạng của người khác.

Nguyễn Văn Văn xem như là yêu Lộ Phong từ cái nhìn đầu tiên, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh, cô đã bị chìm đắm vào trong đó. Cô cũng không biết mình bị làm sao.

Rõ ràng lúc trước khi bạn chung phòng ký túc xá nhắc tới chuyện yêu đương, cô vẫn còn tỏ vẻ "Tớ độc thân tớ sung sướng, cả đời này cũng không bao giờ yêu đương". Vậy mà mới chớp mắt một cái cô đã sa chân vào, hơn nữa lại còn không thể quay đầu.

Trên thư tình là những lời cô đã cân nhắc đi cân nhắc lại mà viết ra, còn chăm chỉ hơn cả so với khi làm bài tập mà giáo viên giao về nhà. Đối với cô mà nói thì đó không chỉ đơn giản là một bức thư mà còn là cả tấm lòng của cô.

Là tình yêu tràn đầy của cô.

Cô ôm nỗi mong chờ đứng ở nơi này, hy vọng chàng trai ở phía đối diện có thể đưa ra câu trả lời mà cô mong đợi.

Nhưng, cuộc sống chính là như vậy, mưa gió không chỗ nào không có, mong đợi của cô cũng chỉ vỏn vẹn là đợi mong.

"Lộ Phong, em... em thích anh." Nguyễn Văn Văn đưa lá thư ra, run rẩy nói.

Có trời mới biết cô đã gom góp bao nhiêu sự can đảm mới có thể nói xong hết câu này, vừa rồi còn không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, lúc này trên đầu lưỡi chỉ còn lại cảm giác đau đớn.

Cô cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng đang chuyển động, đợi một lúc lâu không thấy câu trả lời, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm một lúc, người đã đi mất rồi

Khi quay đầu lại tìm kiếm, ở nơi không xa phía trước, anh đang nói chuyện điện thoại, nhìn nét mặt anh thì hình như là chuyện rất nghiêm trọng.

Anh không nói được mấy câu đã lại đi về phía trước.

Nguyễn Văn Văn giờ mới muộn màng nhận ra, nhấc chân đuổi theo anh. Chàng trai chân dài, bước chân cũng rộng, cô đuổi theo hồi lâu vẫn không đuổi kịp, cô cúi người, hai tay chống vào đầu gối, há miệng thở dốc.

Bóng cây loang lổ rơi trên người cô, ánh sáng chiếu lấp lánh trên khuôn mặt cô, màu đỏ ửng trên khuôn mặt cô dần dần rút đi, tâm trạng cô cực kỳ không vui.

Không ngờ phía sau còn có chuyện càng bi hài hơn.

Thư tình không đưa ra được, đi đến một nửa, bầu trời bỗng nổi gió, đại học T trừ việc nổi tiếng ra thì còn có một khía cạnh khác mà các trường đại học khác không thể so được, đó là diện tích trường rất lớn.

Hầu hết các học sinh đi học đều phải đạp xe đi, cũng không phải là không thể đi bộ được, chỉ là dễ mỏi chân thôi.

Hôm nay cô đi ra ngoài không đạp xe đi, cũng không mang theo thứ gì để che mưa, từng hạt mưa từ trên trời rơi xuống, chiếc váy màu trắng trong chớp mắt đã bị tẩm ướt, dán chặt vào người cô.

Còn có chuyện càng làm cho người khác đau buồn hơn, chân cô ấy không vững, bị vấp phải một hòn đá nên ngã sấp xuống.

Nguyễn Văn Văn rất ít khi khóc, nhưng hôm nay cô khóc rất lâu, nước mắt trộn lẫn với nước mưa, nếu không nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô thì hoàn toàn không thể nhận ra rằng cô đang khóc.

Cô không thích khóc cũng là có nguyên nhân. Mẹ cô từng nói với cô rằng, chỉ cần cô ngoan ngoãn không khóc thì bà ấy sẽ trở lại gặp cô. Vậy nên, mấy năm nay, cho dù gặp phải chuyện gì cô cũng không dùng việc khóc lóc để giải quyết.

Mẹ cô đã nói, khóc là hành vi của kẻ yếu, cô đã lớn rồi, là con gái rượu của bố mẹ cô, con gái rượu thì không được khóc đâu.

Nguyễn Văn Văn vẫn nhớ kỹ.

Nhưng hôm nay tâm trạng của cô thật sự quá hỏng bét, không có cách nào không thể khóc được, bạn cùng phòng ký túc xá vội chạy tới đỡ cô dậy. Hai người cũng không mang theo ô, chỉ có thể chạy như điên trong màn mưa.

Nào ngờ có người lại rảnh rỗi đến vậy, chụp lại cảnh hai cô gái chạy như điên dưới màn mưa, caption: Tệ hại.

Đúng là tệ hại thật.

Tối hôm đó, Nguyễn Văn Văn bị cảm sốt cao, ho cả đêm không ngừng, ho đến bạn chung phòng cũng cả đêm không thể ngủ ngon, mở to đôi mắt đen nói: "Tớ thật sự sợ cậu không nuốt trôi cục tức này đấy."

Nguyễn Văn Văn cười: "Không sao đâu, tớ vẫn ổn."

Thật ra cô không ổn chút nào cả, 10 giờ sáng ngày hôm sau, cô sốt đến mê man, phải đưa đi bệnh viện khẩn cấp. Bố Nguyễn nhận được điện thoại cũng chạy đến bệnh viện, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nguyễn Văn Văn thì đau lòng đến nhăn mặt lại, kéo tay cô nói: "Con gái à, đừng dọa bố, nhanh tỉnh lại đi con."

Nguyễn Văn Văn tỉnh lại vào buổi chiều, ngửi thấy mùi khử trùng, cô nhíu chặt mày lại. Cô không thích bệnh viện, năm đó mẹ cô đã qua đời ở trong bệnh viện, cho nên cô cực kỳ bài xích nơi này. Chuyện đầu tiên sau khi cô tỉnh lại đó là đòi về nhà.

Ông Nguyễn chiều con gái, thấy con gái nói muốn về thì cũng chiều theo đưa cô về.

Sau khi trở về, ăn cơm ngon canh ngọt bồi dưỡng một tuần và nuôi lại được số cân bị giảm đi thì ông mới đưa cô quay lại trường học.

Ông dặn cô không được để bị mưa ướt, cũng không được chạy lung tung, cẩn thận bị cảm.

Nguyễn Văn Văn nghe lời gật đầu: "Vâng, con biết rồi."

Ông Nguyễn vừa đi khỏi cô đã lộ nguyên hình, thở phào một hơi: "Mẹ ơi, tớ ở nhà sắp ngột ngạt chết rồi."

Những người bạn cùng phòng vây quanh, hỏi cô thế nào rồi?

Cô vỗ ngực nói: “Ổn cả rồi.”

Có người lại chen miệng nói thêm: “Đúng rồi, hôm nay tớ nhìn thấy học thần(*) rồi.”

(*)学神 - Học thần: Không học mà điểm vẫn cao

Nguyễn Văn Văn khựng lại.

Một người khác hỏi: “Ai cơ?”

Người đó trả lời: “Lộ Phong đấy.”

Sau đó lại nói: “Tớ còn nhìn thấy hoa khôi của khoa tài chính đã tỏ tình với anh ấy.”

Trái tim Nguyễn Văn Văn đột nhiên thắt lại, cắn môi.

“Nhưng không thành công.”

“...” Trái tim Nguyễn Văn Văn lại buông lỏng ra.

Đêm đó, cô lại bị mất ngủ, lần trước tỏ tình không thành cô vẫn muốn thử lại thêm lần nữa.

Lần này cô không nói cho bất cứ ai biết, viết thư tình bỏ vào phong bì, lấy cớ ra ngoài lấy đồ, đi đến khu vườn nhỏ trước khu dạy học, cô ngồi trên ghế đá và ôm cây đợi thỏ.

Dù sao thì cho dù có đi đâu, cũng phải đi ngang qua đây.

Con thỏ đến hơi muộn, nhưng vẫn còn hơn không đến.

Nguyễn Văn Văn tiến lên một bước, chặn đường đối phương: “Đàn anh, em thích anh.”

Lông mày của chàng thiếu niên khẽ nhíu lại rồi thả lỏng, đây là người thứ mấy trong ngày hôm nay rồi, anh thầm đếm, là người thứ mười rồi.

Anh đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Ừ.”

Ừ hả??

Nguyễn Văn Văn nói lại lần nữa: “Em thích anh.”

Lộ Phong: “Đã nghe thấy rồi.”

Nguyễn Văn Văn cúi đầu, cúi người giơ lá thư lên: “Đây.”

Lộ Phong không muốn nhận nó, mãi vẫn không rút bàn tay đang đút trong túi quần ra.

Nguyễn Văn Văn đợi hồi lâu cũng không thấy gì, cô ngẩng đầu, nhìn kỹ thì người đã biến mất rồi, cô nhướng mi: Được thôi, lại đi nghe điện thoại rồi.

Điện thoại này có độc à, tại sao lại luôn đặc biệt lựa ngay khi cô tỏ tình sẽ đến chứ.

Cô hơi tức giận.

Tức giận thì tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được, cúi đầu đá vào ghế đá mình ngồi đợi bên cạnh.

Đợi hơn mười phút, Lộ Phong cúp điện thoại, cô đi tới: “Đàn anh.”

Tuyệt lắm, điện thoại lại reo rồi.

Cuộc điện thoại này còn mất nhiều thời gian hơn trước, phần mũi của đôi giày thể thao màu trắng của Nguyễn Văn Văn đã đá đến đen lại rồi.

Cô liếc nhìn điện thoại để chắc chắn rằng hôm nay trời sẽ không mưa, tâm trạng cô tốt hơn được một chút xíu xiu.

Một chút xíu xiu cũng là không tốt.

Miệng bĩu lên rất cao, như thể người ta đã nợ cô cả trăm triệu.

Lộ Phong cúp điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng ngay ngắn dưới gốc cây, đầu tròn, váy hai dây, cả người tràn đầy vẻ thanh xuân.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái đến ngẩn ngơ như vậy, nếu không phải bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện, anh vẫn sẽ mê mẩn như vậy.

Có người đi ngang qua kêu: “Đàn anh.”

Lộ Phong lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu.

Nguyễn Văn Văn nghe thấy tiếng nói thì nghiêng đầu nhìn sang, khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười nhẹ, cô tiến lại gần, nhét lá thư vào trong tay Lộ Phong, dường như sợ anh sẽ trả lại cho mình, cô nhét xong đã xoay người bỏ chạy.

Mặt trời chiếu vào lưng cô, phản chiếu một mảng tối, bóng người mờ nhạt.
Ngày hôm sau, cô đến đúng hẹn, đợi rất lâu trong rừng cây nhỏ cách trường không xa, nhưng không đợi được người đến, ngược lại cô còn nghe được một tin tức không tốt cho lắm.

Hoa khôi của bộ phận tài chính đã tỏ tình thành công rồi, học thần đã đi ăn tối với cô ta.

Đêm đó, Nguyễn Văn Văn trở về căn hộ của mình, uống rất nhiều rượu, ngày hôm sau suýt chút nữa đã đến lớp muộn.

Cô thở hổn hển chạy vào lớp, nhìn đám người đen kịt trước mặt, lập tức sửng sốt, hôm nay tại sao lớp chung lại nhiều người đến thế, bình thường không có nhiều như vậy đâu.

Cô sững sờ ở cửa một lúc lâu, bên cạnh truyền đến tiếng hít vào, cô không hiểu nên quay đầu nhìn lại phía sau, trên bục giảng có người đang cầm bút viết gì đó.

Viết cái gì không quan trọng, quan trọng người viết là ——

Lộ Phong???

Sao lại là anh. Nguyễn Văn Văn đã đi đến chỗ ngồi của mình như thế nào, người bên cạnh nói gì với cô, cô cũng đều không chú ý nghe, cô chỉ nhìn thấy mỗi một bóng dáng cao lớn của người nào đó.

Hơn nữa cánh tay mà anh lộ ra khi viết trên bảng đen rất trắng và mạnh mẽ.

Nếu như có thể nắm tay với anh, cảm giác nhất định sẽ rất tốt.

Cô tưởng tượng cảnh nắm tay với anh, mặt bất giác đỏ lên, thật sự là muốn chết đi được.

Điều trí mạng hơn nữa vẫn còn ở phía sau, Lộ Phong đọc tên và hỏi bài, tình cờ gọi trúng ngay tên của Nguyễn Văn Văn.

Nguyễn Văn Văn đứng lên, anh nhìn cô: “Em tên là Nguyễn Văn Văn à?”

“Vâng.”

“Được rồi, em trả lời câu hỏi này đi.”

“...”

Trong mắt Nguyễn Văn Văn ngoại trừ anh ra, không còn nhìn thấy gì cả, câu hỏi là gì cô cũng hoàn toàn không chú ý nghe. Kết quả có thể dự đoán được, cô không trả lời được.

Lộ Phong dường như cũng không tỏ vẻ khó chịu, anh giơ tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Khi Nguyễn Văn Văn ngồi xuống, bất cẩn quẹt trúng ghế, nhưng cô cũng không quan tâm đến vết thương.

Tiết học chung hôm nay là tiết học khiến tâm trạng người ta dâng trào nhất từ trước đến nay, cứ như thể ngày nào cô cũng có thể gặp được anh vậy.

Anh tạm thời bị bắt đến dạy thay, anh có việc riêng cần bận nên thỉnh thoảng có thể đáp ứng nhu cầu gấp, còn lâu dài thì...

Không được.

Sau giờ học, rất nhiều nữ sinh mượn cớ hỏi bài để vây quanh Lộ Phong.

“Đàn anh, có thể cho em thông tin liên lạc được không?”

“Đàn anh, wechat của anh là gì thế?”

“Đàn anh, tối nay có thể hỏi bài anh được không?”

“Đàn anh, anh giảng thật là hay, lần sau còn có thể giảng nữa không?”

“Đàn anh, em không hiểu chỗ này.”

Đàn anh sắp bị bọn họ phiền đến phát điên rồi.

Lộ Phong không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào, khi anh rời đi thì liếc nhìn Nguyễn Văn Văn một cái.

Cái nhìn này mang theo vẻ sâu xa.

Tim Nguyễn Văn Văn đập lỡ một nhịp, anh ấy nhìn mình sao???!!

Hôm nay, Nguyễn Văn Văn ăn thêm nửa bát cơm, buổi tối cô chống đẩy trên giường thêm mấy chục cái, còn ép chân thêm mười phút, người mập nhất trong phòng đang ăn chân gà hỏi: “Đừng giảm nữa, còn giảm nữa cậu sẽ bị gió thổi bay mất đấy.”

Nguyễn Văn Văn ưỡn bộ ngực kiêu hãnh của mình lên: “Không được, phải giảm.”

Cô phải khiến mình gầy như một tia chớp, rồi sau đó—

Tách trái tim của Lộ Phong ra và chui vào trong đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận