Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 130


Tối hôm đó Tiêu Hạo ở lại đến chín giờ, anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua sau đó đặt ly xuống: “Đã khuya rồi sáng mai anh còn có cuộc họp.”

Trâu Mỹ vịn vào sô pha quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới chín giờ cũng không tính là muộn, đầu ngón tay cọ vào thành ly, ngón chân quặp xuống sàn nhà dáng vẻ trông rất đáng thương.

“Có thể không đi được không?”


Tiêu Hạo: “Hả?”

“Không phải, ý của em là em tiễn anh.” Sau đó cô đến nhà anh ngủ cũng không phải là không thể.

Cô bắt đầu suy nghĩ nên đem loại đồ ngủ như thế nào cho phù hợp: “Anh thích màu đen hay màu hồng?”

Tiêu Hạo nghe không hiểu cho lắm nhưng vẫn đưa ra câu trả lời: “Màu đen.”

Hu hu, cùng sở thích với cô.

“Lụa hay là chạm rỗng?”

“......Lụa.” Hu hu, lại giống nhau.


“Thích tắt đèn ngủ hay bật đèn ngủ?”

“Bật đèn ngủ.” Ah, điều này càng hợp hơn.

Trong lòng Trâu Mỹ run lên, hỏi câu hỏi cuối cùng: “Tối nay em ngủ với anh được không?”

Cô nói xong còn nhìn Tiêu Hạo với ánh mắt lấp lánh.

“Khụ khụ khụ.” Tiêu Hạo giật mình, liên tục ho khan vài tiếng.

Trâu Mỹ nũng nịu nói: “Anh cũng không cần phải vui như vậy.”

Tiêu Hạo: “...”

-

“Cậu nói xem anh ấy như vậy là có ý gì? Vậy mà anh ấy vậy lại từ chối tớ.” Trâu Mỹ sụt sịt mũi khóc: “Anh ấy làm tớ đau lòng quá.”

Nguyễn Văn Văn vừa tắm rửa xong đi ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của Trâu Mỹ: “Cậu đừng vội, từ từ nói.”

Trâu Mỹ lau nước mũi: “Tớ nói tớ đưa anh ấy về nhà thì anh ấy lại nói không cần, không đợi tớ nói xong đã bỏ đi, hu hu.”

“Rốt cuộc cậu đã nói gì mà dọa người ta thành như vậy.”

“Tớ cũng không nói gì cả, tớ chỉ hỏi anh ấy thích áo ngủ màu đen hay màu hồng, thích lụa hay là chạm rỗng, cuối cùng hỏi anh ấy tớ có thể qua đêm ở nhà anh ấy không?”

“Vậy Tiêu Hạo trả lời như thế nào? Anh ta nói không đồng ý sao?”

“Không có.”

“Không phải anh ta không trực tiếp từ chối cậu sao?”

“Nhưng cách làm của anh còn càng làm cho người ta đau lòng hơn cả việc trực tiếp từ chối.”

“Anh ta đã làm gì?”

“Anh ấy đóng cửa lại cho tớ.”

“Hở?”

“Thẳng thừng rời đi.” Hu hu.

Lúc Trâu Mỹ muốn kéo anh lại mũi suýt chút nữa bị cửa đụng trúng, thật sự rất đau lòng.

“Có thể là do cậu quá chủ động.” Nguyễn Văn Văn khuyên: “Con gái không nên quá chủ động.”

Trâu Mỹ ngẫm lại cũng thấy đúng, cô phải rụt rè mới đúng, cô sẽ không bao giờ chủ động nữa.

Không chủ động ngày đầu tiên, bạn trai không liên lạc, bữa trưa yêu thương biến mất.

Không chủ động ngày thứ hai, bạn trai không liên lạc, hoa hồng biến mất.

Không chủ động ngày thứ ba, bạn trai không liên lạc, vé xem phim biến mất.

Không chủ động ngày thứ tư, bạn trai không liên lạc, niềm vui duy nhất của Trâu Mỹ ngoài công việc là nhìn chằm chằm vào điện thoại di động bây giờ cũng đã trở thành đá.

Không chủ động ngày thứ năm, tiếp tục mất liên lạc, buổi trưa Trâu Mỹ ăn thêm nửa phần sủi cảo ngay cả canh cũng uống hết.

Đồng nghiệp hỏi cô hôm nay có chuyện tốt gì sao?

Trâu Mỹ cầm khăn giấy lau môi sạch sẽ, vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Tính sổ!”

Nhưng mà cũng không tính sổ được bởi vì buổi tối tan làm, có người dừng xe ở ven đường ngoan ngoãn đợi cô đến.

Ánh đèn mờ phản chiếu khuôn mặt của anh, gương mặt tinh xảo với đường nét rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt kia với con ngươi vừa đen vừa sáng, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn làm cho lòng người run rẩy.

Hôm nay Tiêu Hạo mặc một bộ âu phục màu trắng làm nổi bật thân hình càng ngày càng thon dài của anh, vai rộng eo hẹp đứng ở trước xe giống như một phong cảnh mê người.

Phong cảnh quá thu hút, thỉnh thoảng có một cô bé đi ngang qua nghiêng đầu nhìn lại không nói gì, nhìn thấy anh thì đỏ mặt trước xấu hổ cúi đầu rời đi, đi được vài bước lại quay lại lấy điện thoại di động ra sợ hãi nói: “Anh trai à có tiện kết bạn wechat không?”

Vừa nhìn thì thấy đó là học sinh trung học với da mặt mỏng.

Tiêu Hạo nói với vẻ mặt không có tí độ ấm nào: “Thật ngại quá, tôi có bạn gái rồi.”

Cô bé lúng túng rời đi.

Có người còn càng to gan hơn đi tới hỏi wechat nhưng Tiêu Hạo vẫn lấy lý do cũ là đã có bạn gái.

Vẻ mặt của người nọ như không thèm để ý nói: “Vợ còn có thể ly hôn thì bạn gái tính là cái gì chứ, kết bạn đi.”

Đúng lúc này Trâu Mỹ xuất hiện, vốn dĩ cô định giả vờ không nhìn thấy, quay đầu đi theo hướng khác, đi vài bước lại dừng lại rồi quay trở lại đi tới bên cạnh Tiêu Hạo, không nói lời nào đã kéo cổ áo anh, nhón chân hôn lên.

Sau khi hôn xong cô hiên ngang nói: “Chị à, đây là bạn trai của tôi.”

Cô bé bị gọi là chị tức giận đáp trả: “Dì à, dì gọi ai là chị gái vậy.”

“Dì sao?” Trâu Mỹ khẽ cười một tiếng: “Ai là dì chứ, em đã từng thấy dì xinh đẹp như vậy chưa.”

Khi thấy sắp cãi nhau, Tiêu Hạo ôm lấy mặt của Trâu Mỹ, nhéo cằm cô cúi đầu hôn.

Anh hiếm khi chủ động hôn nên Trâu Mỹ lập tức đứng yên không nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào.

Tiêu Hạo dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại.”

Trâu Mỹ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cô bé thở hổn hển khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tiêu Hạo buông Trâu Mỹ ra, đầu ngón tay trắng nõn lạnh vuốt ve mặt cô hỏi: “Em đói bụng không?”

Trâu Mỹ vừa muốn trả lời là đói thì đột nhiên nhớ tới gì đó đẩy anh ra: “Không nói chuyện với người mất liên lạc năm ngày.”

Tiêu Hạo giơ tay sờ vào cổ cô lại bị cô nghiêng đầu né tránh: “Không cho phép người mất liên lạc chạm vào.”

Tiêu Hạo thu tay lại: “Em tức giận sao?”

Trâu Mỹ nói không nói chuyện với người mất liên lạc nên cũng không trả lời vấn đề mà Tiêu Hạo hỏi.

Tiêu Hạo đi tới nắm tay cô thì cô tránh né: “Không nắm.”

Tiêu Hạo nhìn dáng vẻ thở phì phò của bạn gái, bất đắc dĩ mỉm cười: “Thật sự không để ý tới anh sao?”

Trâu Mỹ cứng cổ không nói gì.

Tiêu Hạo: “Là lỗi của anh, anh xin lỗi.”

Hàng mi dài cong vút của Trâu Mỹ run rẩy, cô kiêu ngạo nghiêng mặt với anh.

Tiêu Hạo còn định nói gì đó thì đột nhiên trời đổ mưa. Anh thấy vậy bèn mở cửa xe ra, đưa tay che ở phía trên cửa: “Nào, lên xe trước đi.”

Trâu Mỹ thật sự không định lên, nhưng mưa thật sự quá to, cô mới làm tóc, quần áo cũng là mới mua, để ước thì không được: “Em không phải vì anh mới lên xe đâu, tại vì mưa thôi đấy.”

“Được, không phải vì anh mà là vì mưa.” Tiêu Hạo đẩy người vào trong xe, đóng cửa lại rồi ngồi vào chỗ ghế lái. Vì dầm mưa hơi lạnh nên anh tìm một chiếc khăn: “Đây.”

Trâu Mỹ nhận lấy, vừa lau đầu vừa nhìn bên ngoài cửa kính, khóe miệng nhếch cao, nhìn dáng vẻ như thật sự tức giận.

Tiêu Hạo chỉ lau qua loa một chút rồi quay đầu hỏi cô: “Cần giúp không?”

Trâu Mỹ quay đầu nói: “Cần.”

Tiêu Hạo đưa tay nhận khăn, Trâu Mỹ không đưa, thản nhiên nói: “Phiền anh hỏi bạn trai của em, mất liên lạc vui không?”

Tiêu Hạo biết ngay cô không thể nào dễ dàng tha thứ cho mình, anh nhếch môi: “Đâu có mất liên lạc.”

Trâu Mỹ: “Không điện thoại, không tin nhắn wechat, không gọi là mất liên lạc thì gọi là cái gì?”

Tiêu Hạo: “Anh hơi bận.”

Trâu Mỹ không vui: “Bận tới mức thời gian một cuộc gọi cũng không có sao?”

“Anh là…”

“Bỏ đi, anh không cần nói nữa, em hiểu rồi.”

“Em hiểu cái gì?”

“Thì anh chê em phiền chứ gì? Có thể nói thẳng mà, em cũng không phải người quấn chặt bám dính người ta.” Trâu Mỹ vừa nói mắt vừa đỏ lên.

Tiêu Hạo đưa tay kéo cô: “Không phải kiểu đó.”

Trâu Mỹ: “Vậy là kiểu nào? Anh nói cho em nghe đi.”

“Anh…” Lúc Tiêu Hạo muốn giải thích thì điện thoại vang lên, một anh nghe điện thoại, tay còn lại nắm chặt cổ tay của Trâu Mỹ: “Chuyện gì?”

Đối phương nói là việc công, Tiêu Hạo nhíu mày nghe.

Trâu Mỹ bị lạnh nhạt rất không vui, dùng sức giãy khỏi rồi đẩy cửa xe chạy ra ngoài.

Mưa đã nhỏ hơn lúc nãy, Tiêu Hạo thấy vậy cũng đẩy cửa xuống xe. Lúc đuổi theo bụng có cảm giác không ổn, có chấm đỏ hiện ra trên áo sơ mi trắng, màu đỏ tràn ra, thấm ướt đến bộ âu phục trắng.

Rất đau.

Anh đột nhiên không thể chạy nữa, tay chống cửa xe, hô lên: “Trâu Mỹ, mang đồ của em đi.”

Trâu Mỹ dừng lại, xoay người quay lại: “Đồ gì?’

Tiêu Hạo hất cằm: “Ở cốp sau xe.”

Trâu Mỹ đi tới cốp sau xe, lẳng lặng nhìn cốp xe mở ra. Cô đã nghĩ rất nhiều về quá trình này, Tiêu Hạo thật xấu, sau này đừng có thích anh nữa.

Anh rất tuyệt tình, còn bảo cô mang đồ đi, được, vậy cô sẽ mang đi ngay!

Cốp xe vẫn đang tiếp tục đưa lên cao, Trâu Mỹ cắn môi: “Tiêu Hạo, em nói cho anh biết, em…”

“Cạch” một tiếng, cốp xe mở ra, có ánh sáng chói mắt Trâu Mỹ. Cô giơ tay che, sau đó hạ cánh tay xuống, đôi mắt chuyển từ nheo lại sang mở lớn, người như hình ảnh tĩnh, không hề có phản ứng nào.

Cơn gió thổi tới cuốn lấy mái tóc của cô, ánh đèn lập lòe chiếu vào gương mặt cô. Cô hết sững sờ rồi ngạc nhiên, vui mừng, khóe mắt cô dần ướt đẫm.

Cô chỉ vào hoa và đèn neon trong cốp xe hỏi: “Anh, anh chuẩn bị sao?”

Cả cốp xe nhét đầy hoa hồng đỏ, trên hoa còn gắn đèn neon, ánh đèn lấp lánh tạo thành hai hình trái tim.

Trái tim to lồng vào trái tim bé, có nghĩa em mãi ở trong trái tim anh.

Ai mà không thích đàn ông lãng mạn chứ, huống chi còn là người đàn ông dịu dàng như Tiêu Hạo. Trâu Mỹ cảm động đến hồ đồ, quên luôn truy cứu vụ mất liên lạc của anh mà kéo tay anh hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới làm như thứ này vậy?”

Tiêu Hạo hỏi: “Thích không?”

Trâu Mỹ: “Thích.”

Mưa lúc to lúc nhỏ, khi cơn mưa lại to hơn, Tiêu Hạo thành công lừa được người lên xe. Trên đường đi, hai người luôn nắm tay nhau, lúc đợi đèn đỏ, Trâu Mỹ chủ động hôn lên mặt của Tiêu Hạo.

“Đây là phần thưởng.”

Tiêu Hạo nắm cằm của cô cũng cho cô phần thưởng.

Cái thứ phần thưởng này dễ nghiện, bọn họ hôn qua hôn lại, hôn tới hôn lui thì đã không thể kiểm soát, suýt nữa bốc cháy. Cuối cùng, ô tô phía sau bấm còi kịp thời ngừng hai người họ lại.

Khi xuống xe thì Trâu Mỹ cảm thấy không nỡ rời đi. cô đi lên bậc thang cao, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đúng ở chỗ thấp, nghịch ngón tay anh mà hỏi: “Tới nhà em ăn cơm nhé?”

Trái tim đập như nai con đi lung tung, thình thịch thình thịch, rất mong đợi.

Tiêu Hạo đã làm phẫu thuật ruột thừa vào mấy ngày trước, chưa tới thời gian ra viện nhưng anh cố chấp ra ngoài. Đây cũng là lý do tại sao anh mất liên lạc năm ngày. Năm ngày qua, anh luôn nằm viện, không nói cho Trâu Mỹ biết vì sợ cô lo lắng.

Vốn dĩ định cùng cô ăn bữa cơm tối, nhưng hình như không được rồi, vết mổ đã bị nứt ra.

“Ngày khác đi.” Anh nói.

Trâu Mỹ vừa nghe thì không vui, ý gì vậy. Cô giằng khỏi tay anh ta, không thèm cầm hoa mà xoay người đi luôn.

Tiêu Hạo ôm hoa đuổi theo: “Đợi đã.”

Trâu Mỹ không dừng lại, thấy anh tới thì nhanh chóng ấn cửa thang máy đóng lại. Cánh tay Tiêu Hạo đưa vào trong, cửa thang máy tự động mở ra, anh bước vào.

Trâu Mỹ giơ tay đẩy anh ta: “Không phải không ăn sao, anh vào làm cái gì, đi, đi mau.”

Cũng không biết đã chạm vào chỗ nào của Tiêu Hạo, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt, anh khẽ kêu: “A.”

Trâu Mỹ: “Anh đừng giả vờ nữa, em sẽ không mắc lừa đâu, em…”

Ánh mắt nhìn từ gương mặt tái nhợt của Tiêu Hạo đến áo sơ mi trắng của anh ta, phần bụng có vết đỏ, trông giống như… máu.

Máu sao????!!!!

Trâu Mỹ lập tức khiếp sợ, sửng sốt, từ bao giờ cô ra tay mạnh như vậy, đẩy một cái đã khiến người ta ra máu rồi.

“Hu hu, không phải em.”

“Là em.” Tiêu Hạo tiến lên một bước, kéo người tới trước mặt, cúi đầu chăm chú nhìn vào cô: “Em phải chịu trách nhiệm.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận