Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 95
Anh tốt với cô thì cô phải trở về sao, dựa vào cái gì chứ!
Nguyễn Văn Văn lắc chiếc cốc trong tay, mím môi, ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, dưới kính râm màu đen ánh mắt cong lên.
Không bao lâu sau, khóe môi cô cũng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng.
Tâm trạng quá tốt nên không kìm chế được, bả vai cô cũng theo đó run lên.
Bạn nữ đi cùng không biết cô xảy ra chuyện gì, kinh ngạc hỏi: "Sao vui vẻ thế?"
Nguyễn Văn Văn thu lại nụ cười, cố gắng kìm lại khóe môi đang nhếch lên: "Ai vui vẻ chứ, không có."
Bạn nữ này tính cách thẳng thắn, thích nói lời thật, bĩu môi nhắc nhở: "Khóe miệng của cậu sắp ngoác đến sau tai rồi."
Nguyễn Văn Văn không nhịn được nữa, quay đầu qua một bên, lúc người khác không chú ý cô cong môi lên, cười rạng rỡ như hoa.
Gió biển thổi vào làm rối tóc cô, tóc phẩy nhẹ qua mặt, cô khẽ cúi đầu xuống nhìn vào cuộc trò chuyện lần nữa.
Ảnh đế: [Anh yêu em, cho nên khi nào em về với anh?]
Thêm dấu chấm câu mới đủ mười hai chữ nhưng cô nhìn qua nhìn lại không dưới mười lần, nhìn một lần tâm trạng tốt hơn môt lần.
Nhưng mà tóm lại tâm trạng vẫn rất tốt, cô Lộ kiêu ngạo, không phải chỉ nói một hai câu là có thể dỗ được.
Cô cúi đầu khẽ nhấp một hớp rượu vang, sau đó để ly xuống, đầu ngón tay trắng nõn bấm trên màn hình điện thoại di động đáp trả lại anh.
Cục cưng đáng yêu: [Bận, không biết ngày về.]
Lộ Phong chờ thật lâu mới chờ được câu trả lời, trái tim hơi chùng xuống, đầu ngón tay trắng nõn gõ màn hình viết đoạn văn thật dài.
[Xin lỗi, là lỗi của anh, sau này anh hứa sẽ không chọc em tức giận nữa, trở về đi…]
Anh viết một lúc lại phát hiện nơi nào đó không đúng, xóa viết lại lần nữa.
[Như vậy có được không, em về trước, chờ anh xong việc sẽ đi cùng em. Em muốn đi đâu cũng được...]
Anh chưa gõ xong lại xóa.
Khi thương lượng những những dự án tiền tỷ, anh còn không cẩn thận dè dặt như thế.
[Em ăn quen thức ăn ở ngoài không? Anh mới học mấy món ăn, em trở về anh nấu cho em ăn.]
Đánh xong anh nhìn lại lần nữa, vẫn cảm thấy không ổn.
Anh tiếp tục xóa, vừa xóa xong Chu Hải cầm tài liệu đi đến: "Tổng giám đốc Lộ, đây là tài liệu anh cần."
Lộ Phong ra hiệu anh ta để tài liệu xuống, nhấc mí mắt hỏi: "Trợ lý Chu, bình thường phụ nữ quan tâm nhất là cái gì?"
Chu Hải suy nghĩ: "Phụ nữ ai cũng thích chưng diện."
Lộ Phong đồng ý gật đầu, sau khi Chu Hải rời khỏi đây, anh chụp ảnh màn hình sau đó nhắn tin nhắn cho Nguyễn Văn Văn.
Nguyễn Văn Văn luôn nhìn thấy trong khung chat là "Đang soạn văn bản..." Nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy Lộ Phong nhắn tin, lúc cô dự định hỏi thì tin nhắn được gửi đến.
Là một tấm ảnh chụp màn hình.
Nói đúng ra ảnh chụp màn hình anh gửi là ảnh chụp nhiệt độ, nồng độ oxy, cường độ tia tử ngoại, và chỉ số sạch của không khí ở nơi này của cô.
"..." Nguyễn Văn Văn khó hiểu, anh có ý gì?
Sau đó anh lại gửi ba tấm ảnh, cuối cùng là biểu đồ thống kê so sánh cường độ tia tử ngoại gần đây.
Nguyễn Văn Văn càng mông lung, anh làm gì thế? Nói với cô anh rất giỏi môn thống kê à?
Lúc cô đang suy nghĩ cách chống lại sự "Giỏi" của anh thì có tin nhắn gửi đến.
Ảnh đế: [Tháng này, nơi của em có cường độ tia tử ngoại mạnh nhất.]
Nguyễn Văn Văn kiên nhẫn hỏi: [Cho nên…]
Ảnh đế: [Coi chừng bị sạm đen.]
Nguyễn Văn Văn: [...]
Đây là cách thẳng nam nói chuyện phiếm à, cút đi.
Cô vờ tức giận, lập tức gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp chung, tư thế chụp thống nhất, Nguyễn Văn Văn đứng phải, người đàn ông đứng bên trái.
Cục cưng đáng yêu: [Ở Nam Thành cũng rất nóng, gửi cho anh hạ nhiệt đấy.]
Đúng thật là những bức ảnh đó có tác dụng hạ nhiệt, sau khi Lộ Phong nhìn thấy ảnh chụp, nụ cười trên mặt dần tắt, nhiệt độ quanh người tự hạ xuống không độ.
Đúng là trong người có máy làm lạnh, đi tới đâu lạnh tới đó.
Hôm nay, nhân viên tập đoàn Lộ thị vất vả lắm mới trải qua bão tố có được ánh nắng, tâm trạng bọn họ vui vẻ chưa được mười phút thì lại cảm nhận được sự rét lạnh do cơn mưa mang tới lần nữa.
Có người run lẩy bẩy, không khỏi nghĩ, chẳng lẽ muốn bọn họ chết cóng giữa mùa hạ sao?
Huhu, thật là khổ mà!
Cuộc họp buổi chiều kéo dài hơn bình thường một tiếng, cả quá trình Lộ Phong không nói gì, mí mắt cụp xuống thỉnh thoảng nhìn điện thoại.
Nguyễn Văn Văn lại đăng trong vòng bạn bè, vẫn là trên du thuyền, cô mặc bikini tắm nắng, bên cạnh có chiếc bóng, nhìn thân hình giống như là đàn ông.
Lộ Phong nheo mắt, sương giá càng lạnh hơn.
Ngay lúc đó trưởng phòng thiết kế nghĩ là mình nói sai nên không nói nữa.
Lộ Phong mở to mắt nhìn anh ta: "Sao không nói nữa?"
Trưởng phòng thiết kế rùng mình, thầm nghĩ: Ánh mắt đó của anh là muốn tôi chết không toàn thây sao?
Sau khi hết rùng mình, anh ta tiếp tục nói.
Tâm trạng không tốt của Lộ Phong kéo dài đến tối, nhìn thấy nhóm Triệu Can anh cũng không vui hơn bao nhiêu. Triệu Can nhấc tay đụng anh: "Nhìn sắc mặt cậu thế này, đừng nói là Lộ thị sắp phá sản rồi đấy?"
Lộ Phong liếc nhìn anh ta với ánh mắt mau ngậm miệng cho tôi.
Triệu Can biết nhìn ánh mắt, không nói chuyện trên trời nữa, gật đầu nói: "Không phải chuyện công việc vậy chỉ có chuyện phụ nữ. Sao thế, cô Lộ không cần cậu nữa à?"
Lời này đâm vào trái tim Lộ Phong rất đau, sắc mặt càng âm trầm.
Triệu Can mở to mắt: "Con mẹ nó, thật à?"
Lộ Phong lạnh lùng nhìn anh ta: "Nói xong chưa?"
Triệu Can khoát tay lên vai anh, thầm cười nghĩ kế: "Có câu cậu từng nghe nói chưa, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, tính cách phụ nữ yếu mềm, mua quà dỗ dành là được."
Cuối cùng Lộ Phong mở miệng: "Không dễ dỗ."
Triệu Can cười nhạo: "Vậy chỉ có thể nói cậu dỗ không đúng chỗ, hơn nữa quà không được thì còn có thứ khác mà."
Anh ta liếc nhìn Lộ Phong với ánh mắt hiểu rõ: "Ép lên giường, sau một đêm ngăn cách to lớn cỡ nào cũng biến mất."
Triệu Can dõng dạc nói nhưng không giúp được gì cho Lộ Phong, Lộ Phong không để ý đến anh ta, ngửa đầu uống nửa ly rượu vang.
Thường Bân đá Triệu Can một phát: ""Được rồi, cậu đừng cho ý kiến ngu xuẩn nữa, sự thật chứng minh người đàn ông chưa lập gia đình đều không đáng tin. Cậu cho không ít ý kiến ngu xuẩn mà tính thực tế cũng quá thấp, không phù hợp thực tế."
Giấu cô đi à?
Ép lên giường sao?
Anh phải tìm được cô mới được.
Lộ Phong uống hết ly rượu, chậm rãi đứng lên: "Được rồi, mọi người uống đi, tôi đi trước."
Thường Bân không ngăn lại.
Lộ Phong một mình đi trên đường, tài xế lái xe không nhanh không chậm chạy theo ở phía sau.
Ánh đèn mờ mịt chiếu xuống phản chiếu gương mặt âm trầm của anh. Phía đối diện có một đôi tình nhân đi đến, cô gái cầm ly kem đưa đến bên môi người đàn ông kia.
Nũng nịu nói: "Anh ăn đi, ăn đi, ăn đi."
Nhìn sắc mặt người đàn ông dường như không thích ăn, nhưng vẫn há miệng ra khi cô gái làm nũng.
Ăn xong kinh ngạc kêu lên.
Cô gái mờ mịt nhìn qua: "Sao…"
Lúc cô gái nhìn qua, người đàn ông nâng cằm cô ấy hôn lên.
Lộ Phong nhìn bọn họ, nhớ lại chuyện cũ. Có lần Nguyễn Văn Văn cũng ầm ĩ đòi anh ăn như thế, chỉ là anh không thích ăn đồ ngọt nên cuối cùng không ăn.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy hối hận, nếu có cơ hội nữa, anh nhất định...
Anh dời mắt, trong thoáng chốc nhìn xa xôi, dưới đèn đường có một bóng dáng thướt tha, cô mặc váy ôm màu hồng gợi cảm, sợi tóc rối tung trên vai, cầm ly kem nhìn anh.
Gương mặt cô tỏa sáng, nét mặt dưới ánh sáng càng xinh đẹp hơn, chiếc bóng của cô kéo rất dài xen kẽ với bóng cây.
Gió thổi qua cành lá rậm rạp thổi lay cỏ xanh trên đường, thổi chiếc bóng cô cũng lung lay.
Vào mùa hè có rất nhiều côn trùng bay dưới ánh đèn đường, Nguyễn Văn Văn thu lại tầm nhìn, giơ tay vung vài cái.
Trái tim của Lộ Phong đột nhiên run lên, anh cho rằng mình đang nằm mơ nên nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra thì người vẫn còn ở đó, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống khắp mặt đất, cô đứng ở giữa màu trắng bạc giống như một bức tranh xinh đẹp.
Anh mỉm cười sải bước chạy về phía trước, đó là đoạn đường dài nhất mà anh từng chạy, tiếng gió rít bên tai làm rối tung mái tóc của anh, tung bay trong không trung lướt nhẹ qua mắt.
Thỉnh thoảng đèn xe ở phía đối diện chiếu đến nhưng anh không có chút phản ứng gì cũng không cảm thấy chói mắt, cứ mở to mắt nhìn chằm chằm về phía cô.
Bên tai ngoài tiếng gió còn có tiếng tim đập của chính anh.
Thình thịch.
Rất vang.
Anh đứng ở trước mặt Nguyễn Văn Văn, không thèm điều chỉnh hô hấp nhếch môi hỏi: “Em trở về lúc nào vậy?”
Nguyễn Văn Văn khẽ nhíu chân mày nói với giọng điệu thản nhiên: “Tôi trở về tránh tia cực tím chứ không liên quan gì đến anh, anh đừng nghĩ nhiều.”
Cái gọi là giấu đầu lòi đuôi chính là loại tình huống trước mắt này.
Lộ Phong mặc kệ cô trở về làm gì chỉ cần trở về là tốt rồi, anh vươn tay muốn kéo cô, lại bị cô né tránh: “Anh đừng đụng vào tôi.”
Anh dừng lại, nụ cười trên môi hơi thu lại, sau khi im lặng một lúc anh nhếch môi nở nụ cười: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Anh nói xong thì xoay người đi về phía trước, đi được hai bước thấy cô không đi theo thì dừng lại quay đầu hỏi: “Sao em không đi?”
Nguyễn Văn Văn cúi người vuốt thẳng váy sau đó đứng thẳng dậy nói: “Ai nói với anh là tôi muốn về nhà.”
Lộ Phong ngạc nhiên nói: “Vậy em ở đâu?”
Nguyễn Văn Văn nói: “Khách sạn.”
Lộ Phong khó khăn lắm mới trông ngóng được người trở về nên không muốn cứ như vậy tách ra, mà cũng không định tách ra: “Được, anh về khách sạn với em.”
“Ai muốn đi cùng anh chứ?” Nguyễn Văn Văn bướng bỉnh nói: “Tôi nói rồi, tôi trở về để tránh tia cực tím sau đó sẽ đi tiếp.”
Ánh mắt của Lộ Phong tối sầm, bàn tay buông thõng bên hông mơ hồ nắm chặt.
Hình như Nguyễn Văn Văn không nhìn thấy nên bước tới hai bước đưa ly kem đã tan chảy cho anh: “Cho anh này.”
Lộ Phong rất dễ dỗ dành hoặc là nói không cần phải dỗ dành, anh đưa tay ra nhận: “Em mua cho anh sao? Cảm ơn.”
Nguyễn Văn Văn vén sợi tóc trên vai, vẻ mặt rạng rỡ với nụ cười sáng lạn: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi nhờ anh vứt đi giúp tôi.”
Cô nói xong, không đợi Lộ Phong phản ứng đã xoay người đi về hướng khác, đi được mấy bước thì đi vào khách sạn ở phía trước.
Lộ Phong nhìn cô biến mất, khóe miệng mơ hồ khẽ nhếch, trên tay có cảm giác nhớp nháp anh cúi đầu mút kem, lúc trước anh chưa từng ăn kem, không ngờ nó lại ngọt ngào như vậy.
Cách đó vài bước có một cái thùng rác nhưng anh không có ý định vứt nó đi, anh đút một tay vào trong túi, tay còn lại thì cầm ly kem vừa đi vừa ăn.
Giống như một đứa trẻ luôn nở nụ cười trên môi.
Chuyện này nếu bị nhân viên của Lộ Thị nhìn thấy thì tám mươi phần trăm sẽ phát điên, nghiêm trọng hơn thì có thể ngất xỉu tại chỗ, đây vẫn là tổng giám đốc Lộ buổi chiều liếc nhìn như muốn lấy mạng người sao?
Giả mạo, tuyệt đối là giả mạo.
Lộ Phong đi rất chậm cho đến khi ăn xong ly kem mới đi tới cửa khách sạn mà Nguyễn Văn Văn ở, anh lấy khăn tay ra lau sạch tay rồi bước vào.
Khuôn mặt này của anh chính là giấy thông hành, nhân viên dịch vụ khách hàng ở quầy lễ tân nhìn thấy lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc Lộ.”
Thật trùng hợp, khách sạn này vừa vặn thuộc sở hữu của Lộ Thị. Tập đoàn Lộ Thị có nhiều dự án kinh doanh ngoài bất động sản, khách sạn cũng là một trong số đó.
Không chỉ ở Nam Thành mà còn trải rộng khắp cả nước.
Ồ, ở nước ngoài cũng vậy.
Ngôi nhà mà lúc trước Nguyễn Văn Văn định cư ở Anh cũng thuộc Lộ Thị, nếu không với tính cách cẩn thận của Lộ Phong làm sao có thể mặc cho cô ở nơi đó và đã bay đến đó từ lâu rồi.
Nguyễn Văn Văn không biết những chuyện này.
Lộ Phong dặn dò một số chuyện, bộ phận chăm sóc khách hàng nhanh chóng trả lời: “Tổng giám đốc Lộ chúng tôi không tìm thấy cô Nguyễn mà anh nói.”
Lần này đến lượt Lộ Phong ngạc nhiên, anh thấy cô đi vào mà.
-
Nguyễn Văn Văn mở cửa cởi giày lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy.
“Cậu nhận phòng rồi chứ?” Đó là giọng nói của Trâu Mỹ.
“Ừ.” Nguyễn Văn Văn cởi váy cầm quần áo để thay đi vào nhà tắm: “Cục cưng à cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu đã giúp mình nhận phòng sớm.”
“Không vất vả.” Trâu Mỹ hỏi: “Cậu thật sự không có ý định trở về sao?”
“Tạm thời tớ sẽ không trở về.” Nguyễn Văn Văn mở vòi nước tức giận nói: “Dựa vào đâu mà anh ta muốn tớ trở về thì tớ phải trở về, tớ sẽ không trở về.”
“Ôi chao, tính tình còn rất nóng nảy đấy.”
“Đương nhiên.”
“Nếu như cậu thật sự tức giận, vậy tại sao cậu lại quay về khi nghe thấy tối mai anh ấy ăn cơm với Hồ Lệ, nói cho cùng thì cậu vẫn rất lo lắng.”
“Cậu đừng đoán lung tung, tớ trở về không phải là bởi vì anh ấy.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Tia cực tím, tia cực tím ở nước ngoài quá mạnh nên tớ quay về để tránh.”
“Phụt...” Trâu Mỹ cười thành tiếng: “Cậu nghe cái cớ này của cậu rồi cậu có tin không?”
“Lấy cớ gì chứ, đây là sự thật.” Nguyễn Văn Văn vẫn còn cứng miệng không thừa nhận cô trở về là vì Lộ Phong.
Trâu Mỹ ngừng cười: “Được, cậu trở về là vì muốn tránh tia cực tím chứ không phải vì anh ấy, nếu đã như vậy thì tối mai cậu đi ăn cơm với tớ.”
“Tớ...” Nguyễn Văn Văn hơi dừng lại: “Được rồi, tối mai tất cả thời gian của tớ đều dành cho cậu.”
Sau khi trò chuyện xong Nguyễn Văn Văn thuận miệng hỏi: “Cậu và Tiêu Hạo thế nào rồi? Cậu đã gặp người lớn chưa?”
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới tâm trạng Trâu Mỹ Hảo hoàn toàn không còn tốt nữa: “Gặp rồi.”
“Nhanh vậy sao? Kết quả thế nào?” Nguyễn Văn Văn hỏi.
“Không tốt lắm.” Trâu Mỹ nói: “Quá trình gặp mặt không được thuận lợi cho lắm.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
“Tớ đã phạm lỗi.”
“Nói tớ nghe thử xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận