Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn

Chương 65


Một lúc sau.

Cơn buồn ngủ của Nguyễn Văn Văn đã bay đâu hết, nhịn cười đến mức suýt bị nội thương.

Trâu Mỹ nghe thấy cô cười, giọng nói hơi buồn bã: "Làm sao bây giờ? Có phải Tiêu Hạo càng thêm chán ghét tớ không?"


Tối qua cô ấy không phát hiện khoá kéo trên váy của mình bị tuột, trước khi rời khỏi nhà Tiêu Hạo, anh đột nhiên gọi cô ấy lại: “Khoan đã.”

Cô ấy dừng lại, đôi mắt cong cong, nở nụ cười, ngoài mặt bình tĩnh mà trong lòng lại kích động, a a a a a a a anh ấy gọi mình làm gì.

Có phải cần làm chuyện gì đó không?

Trong lòng chờ mong nhìn vào ánh mắt của anh ta, đôi mắt đen láy sáng ngời như bảo thạch đang phát sáng, liếc mắt một cái có thể khiến người ta cảm thấy khó thở.

Hơi thở của Trâu Mỹ dần trở nên nhẹ hơn khi hai người nhìn nhau, dường như thở mạnh có thể phá hủy bầu không khí trước mặt họ.

Ánh đèn kéo dài, đôi mắt lưu luyến, người đàn ông trước mặt vô cùng đẹp trai, cô ấy luống cuống nắm chặt tay: "Có, có chuyện gì vậy?"

Tiêu Hạo quả nhiên có việc muốn làm, sắc mặt hơi thay đổi, do dự vài giây sau mới mở miệng: "Cô cứ đi ra ngoài như vậy à?"


Trong lòng Trâu Mỹ như có con nai nhỏ chạy loạn, anh có ý gì? Không đi ra ngoài thế này thì đi ra làm sao? Hu hu, anh muốn làm gì sao?

Cô ấy vô thức mím môi.

Vốn nghĩ rằng mím môi sẽ không căng thẳng nữa, nào ngờ thậm chí còn căng thẳng hơn.

Cô ấy lại mím môi lần thứ hai.

“Ra ngoài thế này không ổn sao?"

"Cũng không phải là không ổn, chỉ là..."

“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy chớp mắt, có thể tiết kiệm thời gian nói chuyện để làm điều gì đó có ý nghĩa hơn không?

Dưới ánh mắt của cô ấy, Tiêu Hạo vươn ngón tay chỉ: "Chỉ là không thích hợp cho lắm."

Trâu Mỹ cúi đầu nhìn, lúc trước khuôn mặt đỏ bừng là do tim đập thình thịch vì thẹn thùng.

Sau khi xem xong, mặt cô ấy vẫn đỏ bừng, vì cô ấy thấy khóa kéo bên hông không được khép chặt, dẫn đến tình trạng thiếu oxy và ngạt thở cộng với sự xấu hổ.

Ahhhh, cô ấy đã làm cái quái gì vậy?

“Bùm.” Trong tình huống khẩn cấp, cô ấy muốn rời khỏi đó càng sớm càng tốt, nhưng cô ấy do vội quá nên đã đâm sầm vào cửa.

Sau đó…

Cô ấy rời khỏi nhà của Tiêu Hạo với một vết bầm tím trên trán.

Trên đường đi, mấy lần Tiêu Hạo muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng lại bị ánh mắt của cô ấy né tránh, lúc xuống xe, Tiêu Hạo gọi cô ấy: "Chờ một chút."

Trâu Mỹ buột miệng nói: "Đừng nhắc đến chuyện khóa kéo váy với tôi, anh đã nói rồi, sau này chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."

Cô ấy nói xong, Tiêu Hạo còn chưa kịp nói gì đã xoay người rời đi, nhanh chóng chạy vào khu chung cư.

Điều cô ấy không biết là Tiêu Hạo không có ý trêu chọc cô ấy, mà chỉ muốn cho cô ấy mượn áo khoác vest để mặc.

Trâu Mỹ nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhỏ tiếng nói với vẻ mặt không còn gì để lưu luyến nữa: "Làm sao bây giờ? Có phải bọn tớ không còn cơ hội nữa đúng không?"

Nguyễn Văn Văn an ủi: “Tiêu Hạo không phải người hời hợt như vậy.”

Trâu Mỹ nhíu mày: “Nhưng đây đã không phải là lần đầu tiên của tớ.” Cô ấy bị mất mặt hai lần rồi.

Bây giờ chủ đề đã đến với Nguyễn Văn Văn nên sẽ có nhiều điều để nói hơn: "Trước mặt Lộ Phong, tớ không chỉ một lần, hai lần hoặc ba lần mà là đếm không xuể luôn."

Trâu Mỹ: "..." Chị em à, chúng ta đừng lấy cái này để so sánh nữa.

Dù sao, cho dù Nguyễn Văn Văn có cố gắng thuyết phục Trâu Mỹ như thế nào, cô ấy vẫn bồn chồn, thấp thỏm không yên, còn phạm lỗi nhỏ trong công việc và bị tổ trưởng phê bình.

Thế là cô ấy càng cảm thấy chán nản hơn.

-

Nguyễn Văn Văn biết Trâu Mỹ tâm trạng không tốt nên đặc biệt rủ cô ấy đi spa sau khi tan sở, hai người vừa nói chuyện vừa spa, tâm trạng không tốt của Trâu Mỹ đột nhiên tốt hơn sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo mời cô ấy ăn tối và hỏi cô ấy có thời gian không.

Trâu Mỹ đột nhiên ngồi dậy, vội vàng đáp: "Có, có."

Tiêu Hạo cười hỏi: "Cô có, có cái gì?"

Sau khi nhận được cuộc gọi của anh ấy, Trâu Mỹ lại bắt đầu mơ mộng, cố gắng làm sao thu hẹp khoảng cách giữa hai người bằng lời nói, cô ấy trả lời một cách hài hước.

"Tôi có con với anh, anh tin không?"

Cô ấy nói xong thì nhận ra điều gì đó, hung hăng vỗ vào miệng mình một cái, trời ạ, cô ấy đang nói cái quái gì vậy, Tiêu Hạo sẽ không cho rằng cô ấy là loại phụ nữ dễ dãi chứ?

Cô ấy vừa định giải thích, Tiêu Hạo đã nói: “Có con với tôi, vậy chúng ta có nên hợp pháp hóa đứa bé không?”

Trâu Mỹ: "..."

Đứa trẻ chưa được hợp pháp hóa, cô ấy đã hóa đá trước.

Nguyễn Văn Văn xem như đã nhìn thấy dáng vẻ sau khi buông thả bản thân của cô ấy, tấm tắc một tiếng, giơ ngón cái lên: “Chị em, cậu trâu thật đấy.”

Trâu Mỹ khóc không ra nước mắt: “Tớ không trâu, tớ muốn chết.”

Không bao lâu sau, hai người rời khỏi tiệm spa, Trâu Mỹ khởi động chiếc Volkswagen của mình, vội vàng chạy tới chỗ hẹn.

Nguyễn Văn Văn mở cửa xe định chui vào thì phía trước có một chiếc đèn pha đang chiếu vào cô, ánh đèn rất sáng, cô theo bản năng giơ tay lên bảo vệ mắt mình.

Chốc lát sau, có một bóng người bước xuống xe, vóc người rất cao, trên người mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, bước chân mang theo gió, vừa đi vừa cởi nút cài âu phục.

Gió thổi vào người anh, cuốn vạt áo âu phục của anh lên, trong lúc tung bay phát ra mấy tiếng động nho nhỏ. Trong lúc đó, ở tòa cao ốc cao lớn phía sau đang phát một đoạn quảng cáo dầu gội đầu, ánh sáng tỏa ra khắp bốn phía, mơ hồ chiếu vào lưng anh càng khiến anh trông cao lớn hơn.

Vai rộng eo hẹp như cái móc áo di động, đẹp tới mức khiến người xem phải thét lên.

Có một cô bé, sau khi nhìn thấy anh đã dừng chân lại, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hình, kéo tay bạn mình che miệng thét chói tai.

“A a a a a, anh ấy đẹp trai quá.”

“Là dáng vẻ nam thần trong mơ của mình.”

“Hu hu, muốn làm quen với anh ấy.”

Nguyễn Văn Văn bị tiếng thét chói tai làm cho giật mình, ngước mắt lên nhìn sang, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu một gương mặt tươi đẹp.

Cô mỉm cười, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Lộ Phong không trả lời, chỉ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mắt nhìn vào chân cô, chân mày hơi nhíu lại sau đó lại thả lỏng, ngay sau đó ôm ngang cô lên.

Tiếng hít vào truyền đến từ phía xa.

Nguyễn Văn Văn liếc nhìn, chính là cô bé vừa thét chói tai ban nãy, chốc lát sau, cô thu lại tầm nhìn, chọt vào gò má anh: “Tâm trạng anh không vui sao?”

Thấy cô một mình lái xe đi, đương nhiên tâm trạng anh không tốt rồi.

Lộ Phong liếc xéo cô một cái, lại nhìn về phía Chu Hải đang đi tới, nói với giọng điệu trầm thấp: “Lái xe cô chủ về đi.”

Chu Hải gật đầu, đi về phía chiếc xe thể thao.

Lộ Phong khom người đặt cô vào trong xe, giả vờ muốn đi, Nguyễn Văn Văn kéo vạt áo âu phục của anh, vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Anh vẫn chưa thắt dây an toàn.”

Lộ Phong liếc cô, cuối cùng vẫn chịu thua trước ánh mắt lấy lòng của cô, khom người chui vào trong xe, kéo dây an toàn cài thật chắc, toàn bộ quá trình chỉ mấy giây.

Anh làm xong trong ba giây, đứng dậy rời đi.

Cửa xe đóng lại, suy nghĩ của Nguyễn Văn Văn trở nên rời rạc, đang nhớ lại xem hôm nay mình đã làm gì khiến anh tức giận.

Suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới một chuyện, chờ tới khi anh lên xe, cô gãi lên mu bàn tay anh, thử thăm dò: “Anh nhìn thấy rồi à?”

Anh không mù thế nên đương nhiên nhìn thấy.

“Ừ.”

“Anh giận thật sao?” Cô lại hỏi.

Vết thương ở chân thành ra như thế còn lái xe, nếu không phải thím Chu nói cho anh biết cô đang ở đâu, chắc cô cũng không tính nói. Anh vừa nghĩ như thế thì không thể không tức giận.

Anh tự động bỏ qua câu hỏi này.

Nguyễn Văn Văn nhìn chiếc cằm căng cứng của anh cũng biết anh đang tức giận, huyệt thái dương đập thình thịch, kéo tay áo anh dỗ dành: “Đừng nóng, lần sau em không dám nữa đâu.”

Lộ Phong nghiêng đầu nhìn cô, sau khi thu lại ánh mắt, nổ máy xe rời đi.

Trên đường không thèm nói một câu nào, sống lưng duỗi thẳng, tay đặt lên tay lái, gõ mấy cái.

Nguyễn Văn Văn cảm thấy không phải anh đang gõ tay lái mà đang gõ vào lòng cô khiến trái tim cô điên cuồng đập thình thịch. Cô biết chuyện này là do cô không đúng, không nên chưa được anh cho phép đã chạm vào món đồ quý giá mà anh cất giữ.

Thế nhưng thật ra cũng không thể trách cô được, bởi vì cô quá nhàm chán, cứ đi đi lại lại trong phòng sách, cũng tình cờ nhìn thấy bức tranh trên tủ sách.

Cô thề cô thật sự chỉ muốn xem thử một chút.

Sau khi mở ra thưởng thức, thím Chu đưa canh nhân sâm lên cho cô, nói là cậu chủ cố ý dặn dò cô phải ăn, canh nhân sâm hơi nóng, cô bảo thím Chu để xuống trước lát nữa cô sẽ ăn.

Không may sau khi canh nhân sâm được mang lên, có gió thổi tới, cuốn lấy bức tranh, cô vội vàng đè xuống, không ngờ lại làm đổ bát canh, vẩy lên bức tranh.

Cô vội vàng cứu vãn, thế nhưng kết quả thật sự không như mong muốn, cuối cùng cô lại vội vàng giấu bức tranh đi.

Xui xẻo thay, trong lúc cô đang giấu bức tranh đi lại bị thím Chu bắt gặp, cô đang lén làm chuyện xấu, thím Chụ vào hỏi: “Mợ chủ, mợ tìm gì thế?”

Cô dùng cả người che đi: “Không có gì, cháu không tìm gì cả.”

Thím Chu thuận miệng nói: “Mấy món đồ trong phòng sách đều là đồ cậu chủ yêu quý nhất, mợ chủ phải cẩn thận đừng làm hỏng.”

“…” Xin lỗi, thím vừa nói xong, đã hỏng rồi.

Nguyễn Văn Văn khảy ngón tay, nói: “Có phải thím Chu nói cho anh biết không?”

Đúng thật là thím Chu đã nói chuyện này, anh lạnh nhạt trả lời: “Ừ.”

Trong lòng Nguyễn Văn Văn lộp bộp một tiếng, nếu bí mật đã bị vạch trần, cô cũng không thể giấu được nữa: “Có phải anh rất thích không?”

Lộ Phong cho rằng cô đang hỏi người, ánh mắt nhìn cô có thêm vẻ tìm tòi nghiên cứu, tựa như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, một lúc sau nói: “Ừ.”

“Không thể để nó bị tổn hại một chút nào sao?” Cô đang nói đến bức tranh.

“Ừ.” Thứ anh đang nói tới lại là người.

“Nếu bị tổn hại có phải sẽ rất tức giận không?” Cô thật sự không cố ý.

“Đúng thế.” Ánh mắt anh liếc nhìn chân cô, đã bị thương lại còn mang giày cao gót, gót giày lại còn cao như thế, chân thoải mái được sao?

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh để ý đến cô nhiều hơn, lúc không nhìn thấy cô sẽ thấy nhớ, khi gặp được vẫn cứ muốn nhìn thấy cô.

Chờ tới khi đèn đỏ, ánh mắt anh dừng lại lâu hơn một chút.

Nguyễn Văn Văn bị anh nhìn như thế thì hơi run rẩy, trong lòng tính toán, phải làm sao đây, anh tức giận vậy có khi nào sẽ không thích cô nữa không?

Hu hu, không muốn anh không thích cô nữa đâu.

Cô suy nghĩ được một lúc, sau đó phá vỡ sự yên lặng: “Ờm, em phải làm gì anh mới không giận nữa đây?”

Lộ Phong vứt vấn đề lại cho cô: “Em nghĩ xem?”

Chỉ cần cô khoẻ mạnh, thế thì anh sẽ không tức giận, không lo lắng.

Trong lòng Nguyễn Văn Văn đang kêu gào, sao cô biết được chứ?

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục dỗ dành.

“Em thật sự không cố ý đâu.” Cô không hề muốn làm hỏng bức tranh.

“Em còn muốn là cố ý à?” Không yêu thương bản thân mình như thế, sao người khác yên tâm cho được.

“Không phải, không phải, ý em là, anh có thể cho em một cơ hội để đền bù lại không?” Cô có tiền, nhưng mà không biết mua ở đâu.

“Em có thể làm nguyên vẹn như lúc ban đầu à?” Yêu cầu của anh cũng không cao, cô khoẻ mạnh là được.

Nguyên vẹn như lúc ban đầu sao?

Việc này khó quá đi.

Dáng vẻ của Nguyễn Văn Văn như muốn khóc: “Độ khó có hơi cao, có thể giảm bớt chút được không?”

Lộ Phong đánh tay lái, liếc cô một cái, ý nghĩ trong cái nhìn kia quá sâu xa, chuyện này còn bớt được à.

Ý nghĩ của cái nhìn này trong mắt Nguyễn Văn Văn cũng khá sâu, tiêu rồi tiêu rồi, dường như anh từ chối làm hòa, cuối cùng cũng muốn đối chọi với cô đến cùng.

Cô ngậm chặt miệng mình, trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến anh không tức giận nữa đây.

Lộ Phong cũng không nói gì nữa, thứ luôn quanh quẩn trong đầu là khoảnh khắc vừa nhận được điện thoại của thím Chu, biết được cô không chịu ở nhà dưỡng thương cho tốt mà lại chạy ra ngoài, tim anh đột nhiên đập nhanh hơn.

Lúc đó anh thật sự bị dọa sợ, gạt cuộc họp qua một bên, lái xe ra ngoài tìm người.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô thì hay rồi, đi spa.

Nguyễn Văn Văn tiếp nhận ánh mắt của Lộ Phong, trái tim đột nhiên muốn vọt lên tới cổ họng.

Anh tức giận, anh tức giận, anh thật sự tức giận rồi.

Cô mím môi, cứng cổ thu lại ánh mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi xe chạy vào nhà xe mới lững thững quay lại.

Dọc đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng nhận rõ được nhiều chuyện, vì một bức tranh bị phá hỏng mà tức giận với cô, anh đến mức này luôn sao.

Khi chiếc xe dừng hẳn.

Cô nghiêng người tới, nhíu mày chất vấn: “Chẳng lẽ trong mắt anh, em còn chẳng bằng một bức tranh sao?”

Lộ Phong nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Bức tranh gì?”

Nguyễn Văn Văn vô cùng kinh ngạc: “Không phải chúng ta đang nói đến bức tranh kia sao?”

Lộ Phong: “Không phải chúng ta đang nói đến em sao?”

Nguyễn Văn Văn: !!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận