Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Kết Hôn
Chương 45
Chu Hải đã từng thấy người ta show ân ái rồi nhưng chưa bao giờ thấy màn show nào ngọt đến nổi cả da gà, sao trước đây không phát hiện ra tổng giám đốc Lộ giỏi tán tỉnh như vậy.
Anh ta đã sơ sót rồi.
Hóa ra ông chủ không chỉ giỏi trong công việc mà còn giỏi dỗ dành vợ của ông chủ nữa.
Ngưỡng mộ.
Khâm phục.
Vì sợ quấy rầy sự thân mật của hai người bên trong, anh ta đợi Nguyễn Văn Văn đi ra mới đi vào. Nhưng vừa đi vào một chút, Nguyễn Văn Văn đã gọi anh ta: “Trợ lý Chu”
Chu Hải dừng lại, cung kính đáp: "Cô chủ."
Nguyễn Văn Văn mặt mày rạng rỡ, nở nụ trông rất xinh đẹp, ồ, không, trong mắt Chu Hải, cô cười trông hơi đáng sợ: "Vừa rồi anh có nhìn thấy gì không?"
Chu Hải lắc đầu: "Không, tôi mù rồi, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Nguyễn Văn Văn hỏi: "Còn bây giờ thì sao? Không mù nữa à?”
Chu Hải: "Tự nhiên nhìn thấy rồi, lại tốt rồi."
“Lúc đó anh có nghe thấy gì không?"
"Không, tôi điếc rồi."
Nguyễn Văn Văn rất hài lòng với câu trả lời của anh ta, cười nói: “Trợ lý Chu, anh thật thông minh."
Chu Hải khiêm tốn nói: "Cảm ơn cô đã khen."
-
Lúc Lộ Phong họp, Nguyễn Văn Văn xuống tầng lấy tài liệu thì đụng phải một người và vô tình đập đầu vào tường.
Người đàn ông vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Nguyễn Văn Văn xua tay: "Không sao."
Dù nói là không sao nhưng sự thật là đã xảy ra chút chuyện.
Sau khi cô in xong tài liệu, lúc quay về cô vừa ngồi xuống thì đầu cô ong ong lên rồi có thứ gì đó hiện ra.
Rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Cô muốn bắt lấy nó, nhưng chỉ nắm bắt được một chút, giống như là ...
Cô lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn wechat cho Trâu Mỹ.
R: "Cậu có đó không? Có việc gấp lắm."
Trâu Mỹ trả lời trong vài giây: "Sao vậy?"
R: "Tớ vừa bị đụng."
Z: "Ở đâu? Bị thương có nặng không?"
R: "Công ty, không nghiêm trọng, chỉ là đập đầu, còn..."
Z: "Còn gì nữa?"
R: "Hình như tớ nhớ ra cái gì đó?"
Z: "Cậu nói rõ hơn xem nào.”
R: "Hình như tớ với Lộ Phong không hòa hợp với nhau."
Z: "Trên giường à?"
R: "Trong cuộc sống, hình như bọn tớ từng cãi nhau."
Z: "Này, chỉ cần không ở trên giường thì cái gì cũng dễ nói, sao lại cãi nhau chứ?"
R: "Tớ không biết, bây giờ tớ không nhớ được gì cả."
Trâu Mỹ sợ cô suy nghĩ lung tung nên khuyên nhủ cô: "Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Có lẽ ông trời đang muốn cho cậu có một trải nghiệm cuộc sống khác nên mới khiến cậu mất trí nhớ. Vì vậy cậu đừng ép bản thân nữa."
Sau khi cảnh cãi vã hiện lên trong đầu, lúc đầu Nguyễn Văn Văn hơi lo lắng bởi vì cô không biết tại sao lại xảy ra cãi vã, nhưng sau khi nghe Trâu Mỹ nói như thế, cô đã nghĩ, đúng vậy, nếu cô quên nó thì có nghĩa là nó không phải là một ký ức quá quan trọng hoặc đó là một ký ức tồi tệ.
Thay vì lo lắng về những gì đã xảy ra trong quá khứ, thì không bằng nên sống tốt ở hiện tại.
Sống một cuộc sống ngọt ngào với Lộ Phong.
Sau khi hiểu ra, tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, cô gửi một loạt meme, sau đó là một số quần áo mà cô đã mua gần đây.
Trâu Mỹ giỏi dỗ người khác nhất, cô ấy nói rất nhiều điều giúp Nguyễn Văn Văn vui vẻ hơn, sau khi khen Trâu Mỹ xong, cô ấy cũng nhân tiện khen ngợi Lộ Phong.
"Gần đây tổng giám Lộ nhà cậu lại đàm phán một thương vụ lớn, hợp tác với chính phủ, một dự án trị giá mấy chục tỷ đấy."
"Nghe nói có rất nhiều công ty tham gia đấu thầu, cuối cùng thì thuộc về công ty nhà cậu."
“Bỏ qua vấn đề lợi nhuận, chỉ nói về danh tiếng thôi, các dự án xây dựng đô thị và các loại biển báo di động trong tương lai nữa."
"Cậu tinh mắt thật đó, trong nháy mắt đã thấy được viên ngọc quý này."
Nguyễn Văn Văn cười đến tận mang tai.
Trâu Mỹ lại nhắc nhở: "Dù sao cũng có rất nhiều người thích viên ngọc quý này, cậu nhớ cẩn thận đấy."
Nguyễn Văn Văn kiên định nói: "Yên tâm đi, không thể chạy được đâu.”
-
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô nhớ lại đoạn chat với Trâu Mỹ, cô nằm trên ngực Lộ Phong, vừa kéo cổ áo của anh vừa nghịch, hỏi: "Anh yêu, anh thích điều gì ở em nhất?"
Lộ Phong đang đọc sách, nghe thấy cô nói vậy, anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô: "Hả?"
Nguyễn Văn Văn chớp mắt: "Em có chỗ nào hấp dẫn anh nhất?"
Cô điều chỉnh lại tư thế, hai tay khoanh trước ngực anh, cằm gác lên mu bàn tay, khi nói hàng mi khẽ run.
Không biết là do ánh đèn hay là đổi màu son môi mà đêm nay màu môi của cô đẹp và hấp dẫn lạ thường, không chỉ đôi môi mà thân hình của cô cũng vô cùng quyến rũ.
Dây áo của bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen trượt xuống, lỏng lẻo dán vào cánh tay cô làm lộ ra xương quai tinh xảo cùng bờ vai mượt mà, vì mới tắm xong nên làn da trắng nõn của cô ửng hồng như đóa hoa đang chờ người đến hái.
Tinh tế, dịu dàng và đẹp đẽ, khi ánh sáng chiếu vào nó sẽ càng trở nên óng ánh.Những sợi tóc buông lơi trước người, có một sợi lọt vào bên trong bộ đồ ngủ của cô, nó xen vào rãnh khe ngực của cô, đồi núi hai bên nhấp nhô không được bộ đồ ngủ che chắn hết.
Nhưng chính điều đó lại khiến nó trở nên hấp dẫn hơn.
Chỗ quyến rũ không chỉ ở hai chỗ đó, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo ngủ lên, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn đang đung đưa qua lại, ngón chân cô không biết vô tình hay cố ý khều lên chân anh.
Khi thấy anh không phản ứng, cô di chuyển ngón chân lên đùi anh, nhẹ nhàng chọc ghẹo trên đó.
Không ai có thể chịu được kiểu trêu chọc như có như không này.
Yết hầu của Lộ Phong khẽ chuyển động, đôi mắt anh trở nên rực lửa.
Một lúc sau, anh tháo chiếc kính trên sống mũi, đặt cuốn sách và cả cặp kính xuống. Giây tiếp theo, anh kéo cánh tay cô kéo cô đến trước mặt mình.
Nguyễn Văn Văn không hề hoảng hốt một tí nào, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ, ngón tay cô tiếp tục gãi, cô nhướng mày hỏi anh: "Anh thích em ở điểm nào?"
Có vẻ như cô sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nghe được câu trả lời thỏa đáng.
Lộ Phong lật người, đặt cô nằm lên giường, hai tay chống ở hai bên người cô nhìn cô từ trên cao xuống ánh mắt nhìn quanh cô một lượt rồi hỏi ngược lại: "Em thích anh ở điểm nào?"
Vấn đề này không cần suy nghĩ, Nguyễn Văn Văn có thể trả lời ngay: "Em thích hết."
Cô thích mọi thứ của anh, thích nhiều nhiều nhiều lắm.
“Vậy cái gì ở em anh cũng thích hết.” Lộ Phong đáp.
Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Không được, phải nói cụ thể."
Để bày tỏ sự bất mãn của mình, cô nhẹ nhàng vùng vẫy, dây áo của bộ đồ ngủ càng trễ xuống, không chỉ để lộ bờ vai mà còn những nơi khác.
Lộ Phong hơi nhíu mày.
Nguyễn Văn Văn dường như cố ý, cô không lấy tay che lại, cũng không kéo chăn che đi, cứ để anh nhìn, đến khi anh muốn làm gì, cô lại giơ tay che mắt anh.
"Trả lời câu hỏi trước." Nếu không sẽ không cho anh nhìn.
Khi cô dùng tay che mắt, Lộ Phong lè lưỡi chạm vào ngón tay cô.
Cô rụt ngón tay lại rồi mở tay ra nói: "Phạm quy."
Lộ Phong càng phạm quy hơn nữa, anh kéo tay cô ra tiện thể khom người xuống hôn lên trán cô một cái: “Anh thích chỗ này.”
Anh nói xong, Nguyễn Văn Văn chưa kịp phản ứng, anh dời môi xuống hôn lên mắt cô: "Anh cũng thích nơi này."
Tiếp tục xuống dưới, anh hôn lên mặt cô: "Chỗ này nữa."
“Và chỗ này.” Môi anh rơi xuống chóp mũi của cô.
Lúc anh hôn không giống như bình thường, anh không đưa lưỡi ra, đây là một kiểu hôn vô cùng dịu dàng, tràn ngập sự cưng chiều: "Anh cũng thích chỗ này."
Anh hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, Nguyễn Văn Văn muốn thè đầu lưỡi ra đùa giỡn với anh nhưng môi anh đã dời đi.
Anh hôn lên cằm, dái tai, một bên cổ của cô.
Mỗi lần hôn xuống, lần nào cũng nói: “Anh thích.”
Anh còn muốn hôn xuống nữa, Nguyễn Văn Văn ôm đầu anh nói: "Tới đây được rồi."
Chơi tiếp nữa thì đêm nay lại không ngủ được.
"Em chắc chứ?"
"Ừm, chắc chắn rồi."
Trái lại Lộ Phong không còn kiên nhẫn, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngang tầm với cô, trong đôi mắt đen láy của anh có thứ gì đó dâng trào như muốn nuốt chửng cô.
Nguyễn Văn Văn nuốt nước bọt, ân cần nhắc nhở: "Không được, giờ đã khuya rồi, ngủ đi, ngủ đi."
Cô nói rồi di chuyển ra khỏi cánh tay của anh.
Đầu vừa được dời ra, người phía trên đã đè cô xuống, cô không thể cử động được nữa, mặt nóng ran, sau dái tai cũng vậy, ngực căng lên vì nóng.
Hô hấp hơi gấp gáp.
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, mím môi nhắc nhở: “Anh có thể cử động không?”
Ý cô muốn anh tránh ra để cô đi ngủ.
“Cử động à?” Lộ Phong hiển nhiên hiểu thành ý khác, ánh mắt của anh đột nhiên thay đổi, xen lẫn ánh sáng với lửa.
"Được, cử động."
"..."
Không, cô không có ý đó.
Lúc Nguyễn Văn Văn định giải thích, đèn đột nhiên tắt, cô không khỏi rùng mình một cái, nhỏ tiếng nói: "Em mệt rồi."
Giọng nói của Lộ Phong truyền đến từ phía trên: "Không có gì, em ngủ đi."
Cô có thể ngủ như thế này à?
Cô thương lượng nói: "Lần này anh có thể đừng lâu như vậy được không?"
Lộ Phong ngẩng đầu, dùng ánh sáng mờ mịt bên ngoài cửa sổ nhìn cô: "Là ý gì, em nghi ngờ năng lực của anh à?"
Cô không hề nghi ngờ về năng lực của anh, cô vội vàng an ủi: “Không, anh rất lợi hại.”
Sau đó nói thêm: "Cực kỳ lợi hại."
Lộ Phong tựa như được an ủi, anh nhẹ giọng nói: "Em vừa rồi hỏi em hấp dẫn nhất ở chỗ nào?"
Ý thức của Nguyễn Văn Văn đã bị anh làm cho phân tâm, cô phải mất một lúc mới phản ứng lại: "Ừm, chỗ nào?"
Lộ Phong không nói, nhưng biểu đạt bằng hành động.
Nguyễn Văn Văn nguyền rủa trong lòng: lưu manh.
Gió bên ngoài cửa sổ vừa tới kịp lúc, gió to nổi lên, không bao lâu sau trời mưa, hoa cỏ trong sân được rửa sạch sẽ, không còn một tia bụi bặm, chỉ lưu lại một mùi hương thơm trong lành sau cơn mưa.
-
Ngày hôm sau, Nguyễn Văn Văn tỉnh dậy trước, sau khi tỉnh dậy, cô lại chọc ghẹo, đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào hàng lông mi dài của anh, nhẹ nhàng mân mê chúng.
Rồi cô rụt lại lén cười thầm.
Thấy anh chưa dậy, cô làm lại lần nữa.
Sau hai lần.
Cô dùng đầu ngón tay chạm vào môi anh, môi anh được tạo hình rất đẹp, cô chậm rãi du ngoạn theo đường vòng cung, đi một vòng thì dừng lại.
Làm sao bây giờ?
Cô thật sự rất muốn cắn anh.
Khi ý nghĩ vừa vừa xuất hiện trong đầu, cô lập tức hành động, xích lại gần, há miệng và cắn lên môi anh với lực vừa phải.
Cắn trộm rất kích thích, cô che môi cười, nhìn thấy mí mắt anh chuyển động, cô giật mình, vội vàng lùi ra sau.
Vừa mới lui ra một chút, eo của cô đã bị giữ chặt, sau đó cô ngã vào trong lòng anh, trán đụng vào cằm anh khiến cô đau đến nhíu mày.
Lộ Phong chậm rãi mở mí mắt, cúi đầu nhìn cô, giọng nói gợi cảm quyến rũ: "Đau không?"
Nguyễn Văn Văn không kiên trì được, cô tủi thân gật đầu, ôm trán nói: "Đau."
Lộ Phong cười tủm tỉm nói: "Trách ai đây?"
Nguyễn Văn Văn vốn tưởng rằng anh sẽ dỗ, không ngờ lại là trêu chọc cô, cô lập tức khó chịu, muốn chống tay ngồi dậy.
Lộ Phong ôm cô vào lòng, hôn lên cổ cô, trầm giọng ngọt ngào nói: “Trách anh.”
Nguyễn Văn Văn duỗi thẳng cổ, giữ thẳng lưng không di chuyển.
Đôi môi của Lộ Phong ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô: “Tùy em trừng phạt chịu không?”
Trừng phạt ư?
Cái này được đấy.
Nguyễn Văn Văn nhướng mày nhìn anh, ngón chân gãi mu bàn chân anh rồi hỏi: "Phạt cái gì cũng được sao?"
Lộ Phong gật đầu, ngón tay co lại rồi xòe ra, sờ vòng eo mềm mại của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Phạt cái gì cũng được.”
Nguyễn Văn Văn vui sướng, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô không ngừng suy nghĩ một câu, tại sao mình luôn bị đè ở dưới, không được, cô cũng phải đè lại anh.
Phải dùng hết sức để! Đè! Anh!
Cô liếc nhìn bàn tay của người đàn ông trên eo mình, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Lộ Phong nhìn theo ánh mắt của cô, rồi từ từ giơ cánh tay lên. Anh không biết cô muốn làm gì, trong mắt của anh hiện lên một tia do dự.
Giống như đang hỏi: em định làm gì?
Làm gì à?
Hihi, tất nhiên là làm việc tốt rồi.
Nguyễn Văn Văn đã nghĩ về chuyện này từ lâu, cuối cùng cũng có ngày thực hiện được, cô chà chà nấm đấm, các ngón tay đan xen vào nhau, tiếng bẻ ngón tay vang lên lách cách.
Lộ Phong nhắc nhở: "Chú ý…"
Anh vừa mới nói ra hai chữ, một bóng người đã vọt tới trước mặt anh, nhìn sức lực đó, tựa hồ muốn đè người anh.
Lộ Phong bỗng quên phản ứng.
Nguyễn Văn Văn trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đuôi mắt nhướng lên, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo, em đến đây.
“Bùm.” Cô nhào tới quá mạnh, vượt qua người Lộ Phong ngã xuống giường.
Nguyễn Văn Văn: "..."
Lộ Phong: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận